Truyen30h.Com

Alllix Heaven On Earth Feet On The Ground Vtrans

Felix đang nghĩ rằng con đường về nhà của em không thể tuyệt hơn được nữa thì bỗng nhiên em bắt gặp một gương mặt quen thuộc. Đôi mắt sáng lấp lánh của em cong thành hình lưỡi liềm khi một ánh mắt đỏ rực nhìn thấy em, gương mặt thân thiện của chàng ma cà rồng đang ngồi trên băng ghế bên ngoài trường âm nhạc.

Ma cà rồng đó là Chan, một sinh viên giỏi với gen mẹ bất tử và tài năng về mọi thứ trong âm nhạc. Anh ấy là một trong bảy người bạn cùng ký túc xá mới mà Felix đã sống cùng hơn hai tháng qua.

Tổng cộng có tám người sống trong ký túc xá; bốn con người và bốn siêu nhiên. Hồi đầu, Felix đã nghĩ rằng một ma cà rồng như Chan sẽ không đối xử tốt với một thiên thần như em.

Felix đã sai lầm trầm trọng.

"Lixi!" Chan ríu rít, bật dậy khỏi ghế để vòng tay qua vai Felix và kéo em lại gần.

Bàn tay của Chan hơi quá gần với một chỗ đau. Felix cứng người.

"Em có ổn không?" Chan nhanh chóng lùi lại, bĩu môi khi lướt đôi mắt đỏ qua bờ vai cứng đờ của Felix, "Em lạnh à?"

Felix không chút do dự gật đầu, vội vàng chớp lấy một lý do biện hộ cho sự căng thẳng ấy. Chan ngay lập tức lùi lại một bước và Felix cảm thấy hơi tội lỗi. Là một người đã chết về mặt lý thuyết, cơ thể Chan lúc nào cũng lạnh và Felix không thích việc Chan tự trách mình vì đã khiến Felix khó chịu.

Nhưng rồi Chan mỉm cười khi đưa cốc cà phê takeaway của anh cho Felix, ra hiệu và cười với em ý bảo em uống một ít. Chan có thể không cần thức ăn để duy trì hoạt động, nhưng điều đó không đồng nghĩa là anh không phải là một ma cà rồng nghiện caffein như mọi người.

"Cảm ơn, hyung," Felix mỉm cười, những ngón tay mảnh khảnh cầm lấy chiếc cốc, nhăn mặt khi dốc nó lên và thứ chất lỏng đắng ngắt trượt xuống cổ họng, "Anh đang chờ vào lớp ạ?"

Chan gật đầu, ngay lập tức bắt đầu kể về những gì anh ấy hào hứng muốn học trong ngày hôm nay, lan man về những thứ mà Felix không hiểu và đung đưa chiếc túi đựng laptop của anh ấy qua lại trên vai.

Felix mỉm cười, vì cả Chan lẫn sự dễ thương của anh ấy và vì anh ấy dường như đã quên mất việc Felix đang căng thẳng vì cái ôm của anh ấy. Felix không thực sự căng thẳng vì Chan lạnh, mà Felix căng thẳng vì Chan suýt chút nữa đã chạm vào đôi cánh của em.

Là một thiên thần có cánh, không phải lúc nào Felix cũng được khen ngợi vì đôi cánh của mình. Nhiều người coi em là một sự phiền phức không cần thiết, một số người coi em thậm chí còn tồi tệ hơn; nói với em rằng em không nên tồn tại trên trái đất, rằng em không thuộc về nơi đây, rằng em là mối nguy hiểm cho xã hội và không hơn gì một tên tội phạm.

Felix đã học cách chấp nhận những lời đó, nhưng hành động thì đôi khi hơi khó chịu.

Có một điều mà Chan và những người bạn cùng ký túc xá khác không biết là lý do Felix chuyển đến sống cùng họ vào giữa năm học là vì Felix đã bị đuổi khỏi ký túc xá trước đó của em. Một ngày nọ, em đã dang rộng đôi cánh và làm vỡ một cái cốc trong bếp.

Bạn cùng phòng cũ của em đã hoàn toàn nổi giận một cách mất kiểm soát kinh khủng, hét vào mặt Felix, buộc tội em là mối đe dọa, cố tình phá vỡ đồ đạc của mọi người, cố gắng làm tổn thương tất cả họ.

Đối diện với ban quản lý trường đại học, Felix thực sự không có chỗ dựa, và em đã bị buộc phải chuyển đến một ký túc xá mà hầu hết các trường đại học coi là 'không phù hợp'. Chủ yếu là vì một nửa cư dân của nó là siêu nhiên.

Những người bạn cùng phòng mới của Felix, Chan và những người bạn của anh ấy, đều rất đáng yêu và Felix thực sự rất thích làm quen với tất cả họ. Nhưng thiên sứ nhỏ bất an, sợ hãi bên trong em đã quá sợ hãi để có can đảm bung đôi cánh của em trước mặt họ.

Em đã trói buộc chúng đến mức Chan và những người bạn của anh ấy thậm chí còn không biết rằng Felix có cánh.

Họ đã sống với em hơn hai tháng, nhưng vẫn không biết gì về hai chi thừa bị trói buộc với em.

Giờ đây, Felix biết chắc chắn rằng nếu em nói với mọi người, họ sẽ hoàn toàn hiểu cho em. Nhưng em không thể mạo hiểm, nhất là khi em đã quá thích những người ấy rồi.

Nếu họ đuổi Felix ra ngoài, trái tim của Felix sẽ tan nát.

Thế là, Felix tiếp tục gánh trên vai nỗi đau và đôi cánh một mình. Em phải làm thế.

Một lúc sau, những ngón tay nhợt nhạt nổi gân xanh đột nhiên búng vào mặt Felix.

"Felix? Thiên thần?" Chan đang nói, sử dụng tên thân mật mà anh và những người bạn cùng ký túc xá khác đều cảm thấy buồn cười vì Felix đúng là một thiên thần thực sự, "Em ổn chứ? Em đã ngẩn người được một lúc rồi."

Mọi suy nghĩ trong em rối tung lên khi Felix lắc đầu, cố gắng đưa mình trở lại thực tại. Em cố nở một nụ cười với Chan, dù vẫn còn những tia lo lắng nhỏ trong mắt. Chan quá ngọt ngào, Felix biết rằng em sẽ thực sự ghét cảm giác đánh mất anh ấy.

Vì vậy, Felix líu lo 'Em không sao, hyung!', kiếm cớ về việc mệt mỏi vì học thay vì giải thích rằng em lo lắng về việc Chan sẽ phát hiện ra đôi cánh của em.

Chan dường như không tin vào câu trả lời đó, nhưng anh vẫn chấp nhận nó.

"Được rồi, nếu em đã nói vậy," anh nói, nhìn Felix tỏ ý không tin, Felix chỉ cụp mắt xuống, "Quay về ký túc xá và nghỉ ngơi đi. Anh chắc rằng Jisung sẽ ôm em nếu em yêu cầu."

Felix mỉm cười, thừa nhận rằng mình khá hài lòng với ý tưởng này. Em khá nổi tiếng là 'chiếc thìa lớn' trong nhà. Một phần vì em cực kỳ thích ôm ấp mọi người, một phần vì điều đó khiến bất cứ ai mà em ôm sẽ không chạm vào lưng em, đảm bảo rằng họ sẽ không vô tình tìm ra đôi cánh của em. (*)

Jisung, có lẽ là chiếc thìa nhỏ nhất thế giới này, cực kỳ mê mẩn Felix vì điều đó và cả hai thường xuyên được bắt gặp cuộn tròn cùng nhau trên những chiếc ghế sofa và giường trong ký túc xá.

Felix gật đầu hài lòng với Chan, đưa lại cho anh ấy cốc cà phê và mỉm cười với anh.

"Được rồi, hyung," Felix nói, "Chúc anh học tốt! Có thể sẽ có một ít bánh hạnh nhân đang đợi anh khi anh về nhà."

Nghe thế, Chan nở một nụ cười toe toét. Ngay cả khi không cần thức ăn, Chan vẫn yêu thích món bánh của Felix nhiều như những người bạn cùng ký túc xá khác. Anh gần như ngất ngây khi Felix từng làm một mẻ bánh quy có tẩm máu để xem mùi vị của nó đối với ma cà rồng như thế nào.

Có thể nói một cách an toàn, phản ứng bùng nổ của Chan đảm bảo rằng Felix ngay lập tức tìm ra nhiều cách nhất có thể để thử nghiệm việc nướng bánh cho ma cà rồng, luôn tạo ra một mẻ máu bổ sung cho bất cứ thứ gì em làm cho Chan.

Điều đó khiến Chan rất vui, và thật buồn cười mỗi khi Hyunjin nhầm lẫn các đĩa với nhau và cuối cùng là phun bánh nướng màu đỏ ra khắp sàn.

"Em là tuyệt nhất, Lix!" Chan vỗ tay, chiếc laptop của anh đập mạnh vào vai anh ấy, "Tạ ơn trời đất vì trường học đã quyết định trao cho bọn anh một sinh viên ẩm thực."

Felix cười, "Anh đừng kịch tính thế," em nói, "Trước đây anh vẫn sống tốt mà không có em."

"Thành thật mà nói, anh không nghĩ là bọn anh sống tốt," Chan lắc đầu đùa với em, "Làm sao bọn anh có thể sống mà không có brownies, mì ống và bít tết và tất cả những thứ ngon lành khác của em?"

"Có lẽ sống nhờ đồ ăn mang đi và cà phê," Felix đảo mắt, "Có lẽ thật tốt khi giờ có em ở đây. Em có một vài công thức nấu ăn mới ở lớp để thử, chúng sẽ giúp các anh sống lâu hơn một chút."

"Về mặt lý thuyết thì, anh không cần công thức nấu ăn của em mà vẫn sống được," Chan lè nhè, đánh liều liếc nhìn gương mặt của Felix trước khi nói tiếp, "Nhưng anh cũng đánh giá cao tài nấu nướng của em, vì vậy anh sẽ không làm thế đâu."

"Hừm," Felix ậm ừ và khoanh tay, vờ vịt lườm Chan, "Anh không cần đến lớp sao?"

Chan nhìn ra phía sau nơi tất cả học sinh bắt đầu xếp hàng vào tòa nhà rồi quay lại với Felix và cười toe toét, "Anh được cứu bởi tiếng chuông hả?"

Felix cười với anh, "Cho là thế đi," em nói, "Chúc anh học tốt, gặp lại anh sau."

"Bye, Lix," Chan vẫy tay chào rồi quay người chạy nhanh vào tòa nhà, hét với lại, "Nghỉ ngơi trước khi nướng bánh! Không thể để em gục mặt vào bát bột được."

Ít nhất có tới 10 sinh viên quay lại nhìn Chan khi anh ấy hét lên những lời đó, Felix mặt đỏ bừng đứng nhìn theo bóng lưng anh chạy vào tòa nhà âm nhạc, sự bực bội lẫn yêu mến hiện rõ trên gương mặt em.

Felix chỉ có thể lắc đầu và quay gót trở về ký túc xá, bắt đầu tự hỏi liệu mình có thực sự thích những người bạn cùng ký túc xá hay không.

Nhưng, tất nhiên, chẳng cần phải là một thiên tài để thấy rằng Felix vô cùng yêu mến họ. Đó càng là lý do để em chắc chắn rằng em sẽ không cho họ lý do để ghét em.

Felix đã từng bị đuổi khỏi ký túc xá vì đôi cánh của mình. Em không thể, em thực sự không thể, để điều đó xảy ra một lần nữa. Đặc biệt là khi giờ đây em có quá nhiều thứ để mất.

Em không chỉ yêu mến Chan. Felix yêu tất cả bảy người bạn cùng phòng của em.

Em yêu sự hỗn loạn và hài hước của họ cũng như cách họ quan tâm đến nhau một cách trọn vẹn và tuyệt đối cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, bao gồm cả Felix. Mọi người khiến em cảm thấy được chào đón ngay thời điểm em bước chân vào cửa và không ngừng say mê em kể từ đó.

Felix không thể cho họ lý do để bỏ rơi em.

Vì vậy, em tiếp tục đi về phòng trong im lặng, hai tay đút trong túi và đôi cánh trĩu nặng sau lưng. Felix sẽ giấu chúng miễn là em cần, dù sao thì đó cũng là điều mà xã hội muốn ở em.

Em có thể thả chúng ra trong phòng của em và chỉ trong phòng của em mà thôi. Đó là điều mà Felix đã làm bất cứ khi nào chúng cần chải chuốt hay duỗi ra. Những người bạn cùng ký túc xá đều lịch sự gõ cửa nên em không lo lắng sẽ bị ai đó phát hiện ra.

Nhưng, Felix không thể ngừng suy nghĩ khi bước vào tòa nhà, bước lên cầu thang bộ tới tầng ký túc xá của bọn họ, cuộc sống luôn có những trò chơi bất ngờ. Luôn có khả năng xảy ra sự cố. Những bí mật đen tối thường có cách chui ra ánh sáng, thường là lén lút sau lưng người giữ bí mật.

Và bí mật của Felix về nghĩa đen đúng là nằm sau lưng em.

Nếu các bạn cùng ký túc xá tình cờ phát hiện ra đôi cánh của Felix... em thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Tệ hơn nữa, nếu em lại làm hỏng thứ gì đó thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu em thực sự cho mọi người lý do để ghét em?

Felix buộc mình phải rũ bỏ những suy nghĩ đó khi cuối cùng em cũng đến trước cửa ký túc xá. Em run run rút chìa khóa ra, lóng ngóng mở cửa bước vào. Cho dù sau này có chuyện không hay xảy ra, em vẫn được an toàn lúc này, và đó là tất cả những gì em có thể đòi hỏi.

Felix phải tận dụng tối đa thời gian mà em có thể tận hưởng với các bạn cùng ký túc xá.

Vì vậy, Felix đi đường vòng về phòng của mình, ném túi xuống và cởi giày trước khi mạo hiểm đi vào khu vực phòng khách-nhà bếp để xem có ai ở nhà không. Felix biết họ là những người thích giao du và thích ngồi cùng nhau trên ghế sofa và học cùng bàn. Nếu có ai ở nhà, họ sẽ ở đó.

Cả một dàn hợp xướng chào đón Felix khi em thò đầu vào phòng.

Em mỉm cười, trái tim em nhũn ra như kẹo dẻo và những ngón tay của em râm ran như marshmallows.

"Lix!" Jeongin gọi từ phía cậu nhóc đang nằm trên sàn, bị Hyunjin và Jisung đè lên, "Anh về đúng lúc quá! Làm ơn cứu em khỏi những kẻ bất lương này!"

Felix cười toe toét với họ. Hyunjin, Jisung và Jeongin là ba người trong ký túc xá con người. Changbin, người còn lại, đang ngồi ở bàn, đeo tai nghe dày cộp, bật một bản nhạc mà Felix gần như có thể nghe thấy.

"Anh thấy Changbin-hyung còn chẳng thèm tới giúp em hửm?" Felix nói, quyết định bước vòng qua ba chàng trai trên sàn và bước chân vào bếp.

"Ừm, anh ấy đang có một ý tưởng với cái tai nghe," Seungmin lẩm bẩm khi Felix tiến lại gần cậu, quay sang gật đầu chào.

Felix gật đầu đáp lại, biết rằng đó là một lời chào nồng nhiệt đối với Seungmin. Seungmin là một con quỷ; với đôi mắt đen tuyền, mái tóc đỏ và hàm răng sắc nhọn. Cậu ấy không quen với những thói quen của con người, nhưng Felix đã quen với tất cả những tính cách và thói quen kỳ lạ của Seungmin, và nhận ra rằng Seungmin có cách thể hiện tình cảm của riêng cậu ấy.

Seungmin, trong số rất nhiều đức tính, có một tính cách kiên định và có lẽ là người suy nghĩ chín chắn nhất trong số bọn họ. Nhưng cậu dùng chính tính logic ấy để thúc đẩy sự bảo vệ của mình, tình cảm của cậu ấy mãnh liệt và trọn vẹn và cậu ấy thể hiện nó theo cách mà Felix đã nhận ra chỉ trong vòng vài phút sau khi gặp cậu ấy.

Ác quỷ và thiên thần vốn dĩ phải ghét nhau, nhưng Felix không thể không bị thu hút bởi Seungmin. Cậu ấy cũng đã từng bị đánh giá về thân phận siêu nhiên của mình và dường như vô cùng sẵn sàng bảo hộ Felix dưới cánh của mình (theo nghĩa đen).

Ngoài ra, việc Seungmin có điểm yếu với những chú cún con, brownies và những người bạn cùng ký túc xá cũng không phải là bí mật. Cậu ấy là một con quỷ đáng sợ với những điểm yếu dài hàng dặm và Felix không thể không yêu mến cậu ấy.

"Một ngày tốt chứ?" Seungmin ậm ừ, nhìn Felix bắt đầu lấy nguyên liệu từ nhiều ngăn tủ khác nhau, "Cậu đã nấu ăn rồi à?"

"Làm bánh," Felix sửa lại, lờ đi cơn đau nhói ở lưng khi em nhún vai, "Chan-hyung bảo tớ phải nghỉ ngơi trước, nhưng anh ấy cũng chẳng chết nếu biết đâu."

"Không, không gì có thể giết được anh ấy cả," Seungmin trả lời, nheo mắt nhìn Felix.

Felix không khỏi rùng mình, Seungmin luôn có cách nhìn thấu em. Cậu ấy là người mà em khó che giấu đôi cánh của mình nhất.

"Cậu không cần phải làm bánh ngay lúc này, Lix à," Seungmin nói, giọng dịu dàng hơn, "Cậu có thể làm sau. Để mấy thằng quỷ nghịch ngợm cho tớ nếu bọn nó bắt đầu làm phiền cậu."

Felix liếc nhìn 'mấy thằng quỷ nghịch ngợm', cười toe toét khi thấy Hyunjin giờ đang ngồi khoanh chân trên sàn để Jisung tết tóc cho và Jeongin đang cố thò tay qua họ để lấy bộ điều khiển trò chơi của cậu nhóc.

"Vũ trụ nói với tớ rằng họ sẽ bận rộn một lúc," Felix vẫy tay với họ, "Và không sao đâu, tớ muốn làm luôn. Hôm nay tớ phải bắt kịp bài giảng và đây là cách tốt nhất để trì hoãn."

Có gì đó lóe lên trong mắt Seungmin lúc đó, ánh mắt cậu nheo lại.

"Đó hình như là bài giảng thứ tư liên tiếp mà cậu phải xem lại," cậu nói, "Tại sao cậu không chú ý khi ở lớp? Hoặc chỉ đơn giản là phớt lờ chúng hoàn toàn và sau đó quên chúng đi như mọi học sinh khác."

"Việc đó hơi khó khăn khi cậu có những công thức tỉ mỉ và bất khả thi để làm theo," Felix cười, mừng là Seungmin dường như không quá nghi ngờ về thói quen nghe giảng gần đây của em, "Và tớ ổn với việc tập trung. Giảng viên cứ lặp đi lặp lại và giọng nói của thầy ấy có lẽ đủ để khiến cả siren (**) cũng phải ngủ."

"Yeah, tớ đoán điều đó cũng dễ hiểu thôi," Seungmin khịt mũi và nghiêng đầu, có vẻ đã như chấp nhận câu trả lời.

Cậu lùi lại một bước và nhảy lên ngồi trên quầy bếp, đung đưa chân và gõ vào tủ. Felix làm việc xung quanh cậu ấy, thu thập nguyên liệu và ngâm nga theo điệu nhạc mà em có thể nghe thấy từ tai nghe của Changbin. Hyunjin, Jisung và Jeongin tiếp tục cãi nhau trên ghế sofa.

Felix dường như đã quên đi tất cả những cơn đau ở lưng.

Cho đến khi một loạt tiếng bước chân đột ngột phát ra từ bên ngoài cửa và dội vào tường khi cánh cửa được mở ra.

Felix giật mình đến nỗi ngã ngửa ra sau, va ống chân vào cánh cửa tủ đang mở và ngã nhào vào Seungmin.

May mắn thay, Seungmin đã xoay sở để vòng hai cánh tay khỏe mạnh quanh eo Felix và giữ em đứng thẳng, nhưng điều đó không ngăn được cơn đau đang chạy dọc sống lưng Felix, dội lại mạnh mẽ qua đôi cánh của em.

Một tiếng thút thít bật ra khỏi môi Felix và em nhăn mặt khi cảm nhận được ánh mắt của Seungmin đột nhiên nhìn chằm chằm vào mình.

"Xin lỗi, Lix!" Minho nói to, cơ thể anh ấy vội vã bước qua cửa và phi tới, nhẹ nhàng nắm lấy tay của Felix và kéo em đứng dậy, "Anh vừa ngửi thấy mùi bánh quy và anh muốn xử lý Jisung trong trường hợp thằng nhóc ấy chạm tới chúng trước."

"Lần cuối cùng anh làm vậy anh đã suýt vơ phải một cốc máu đẩyJisung mạnh đến nỗi cậu ấy ngã lăn tròn trên ghế sofa," Felix lầm bầm, khẽ mỉm cười với Minho trước khi bước đi và nhấc một tay lên để xoa lưng mình.

Seungmin cau mày nhìn em, quan sát chuyển động của tay Felix, "Cậu ổn chứ?"

"Ò, tớ ổn," Felix quay lại lò nướng, không muốn nhìn vào ánh mắt đắn đo của Seungmin và cái bĩu môi lo lắng của Minho, "Chỉ là tớ nghĩ mình cần nghỉ ngơi sau khi làm xong mấy cái bánh brownies này."

"Anh không thể tin được là mình đã chạy vào bếp và brownies còn chưa sẵn sàng," Minho càu nhàu, lườm Seungmin khi cậu ấy đánh vào vai anh.

"Đó là hậu quả của sự hung hăng đấy, đồ ngốc," Seungmin nói thẳng thừng.

"Làm như cậu có quyền để nói về sự hung dữ vậy, Kim Seungmin!" Minho lùi lại, ném cho Seungmin một nụ cười nham hiểm trước khi quay gót và định ném mình xuống chiếc bàn cạnh Changbin, gần như làm đổ hết đống giấy tờ của cậu ấy xuống sàn.

Felix cười toe toét trước cảnh tượng đó. Minho rất giống Seungmin, nhưng cũng khác ở nhiều điểm. Anh ấy là một fae (***), một sinh vật tuyệt đẹp trên bầu trời. Anh ấy có đôi mắt vàng tinh khiết, với những vệt trắng được chạm khắc chạy dọc trên trán và đỉnh gò má. Tóc anh có màu xanh dương đậm, mềm mại và bồng bềnh, ánh lên vẻ lấp lánh và tỏa sáng giống như anh ấy vậy.

Minho là một sinh vật siêu nhiên vốn sinh ra đã xinh đẹp, có lẽ là sinh vật siêu nhiên được xã hội đánh giá cao nhất. Và chỉ cần một cuộc nói chuyện với Minho là đủ để hiểu tại sao; anh ấy thông minh, có đôi mắt đại bàng, hóm hỉnh và quan tâm một cách tự nhiên khác thường.

Ngoài ra, Felix đã từng lưu ý, nếu Minho được sinh ra cách đây vài thế kỷ thì anh ấy sẽ được sinh ra với đôi cánh. Có lẽ là khá khác với cánh của Felix. Các vị fae cổ đại có đôi cánh chuồn chuồn nhỏ, màu vàng, trong khi cánh của thiên thần lớn, màu trắng và có lông vũ. Nhưng, bất kể sự khác biệt, Minho vẫn là một sinh vật đã từng tự hào mang gen cánh.

Phải thừa nhận rằng ý nghĩ đó có thể mang lại một chút an ủi nào đó cho Felix. Ngay cả khi bản thân Minho không có cánh, thì vẫn có khả năng là anh ấy sẽ chấp nhận đôi cánh của Felix nếu anh ấy phát hiện ra chúng.

Nhưng đó vẫn chưa phải là rủi ro mà Felix sẵn sàng chấp nhận.

Felix cố gắng phớt lờ cơn đau ở lưng khi em hoàn thành việc trong bếp, nhưng nó không biến mất hoàn toàn. Em chỉ muốn nhốt mình trong phòng, cởi trói cho đôi cánh và đổ ập xuống giường. Những cơ bắp tội nghiệp của em gần như đang cầu xin em cho chúng nghỉ ngơi và Felix chỉ có thể cắn môi và nhìn chằm chằm vào những chiếc brownies của mình qua cửa lò, thầm cầu xin chúng chín nhanh hơn.

Đôi mắt của Seungmin cứ nhìn chằm chằm vào em, và Felix đang đấu tranh để không chìm vào ánh mắt ấy.

"Cậu biết không, Lix?" Cuối cùng thì Seungmin cũng nói, khiến Felix giật mình nhảy cẫng lên, "Cậu không cần phải lúc nào cũng nướng bánh cho bọn tớ đâu. Nếu cậu mệt mỏi, hoặc nếu có... chuyện gì khác, thì cậu không cần phải làm điều này cho bọn tớ. Bọn tớ đều hiểu mà."

Felix ngước nhìn lên từ chỗ em đang cúi mình trước lò nướng, "Min," Felix nuốt nước bọt, "Không có... chuyện gì đâu. Tớ ổn mà."

"Hưm," Seungmin chỉ ậm ừ, thể hiện rằng cậu không tin Felix dù chỉ một chút, nhưng rồi cậu ấy chỉ nhún vai và mỉm cười, "Dù thế nào đi chăng nữa. Tớ chỉ nghĩ rằng cậu nên biết rằng đôi khi cậu có thể nghỉ ngơi trước."

"Cảm ơn, Min," Felix ngượng ngùng cười đáp lại, "Và tớ hứa, tớ thực sự sẽ đi nằm sau khi làm xong những việc này."

"Được rồi," Seungmin nháy mắt với em, "Tớ sẽ đảm bảo những người khác không làm phiền cậu."

"Đừng chọc tức họ nhiều quá," Felix bật cười khi quay trở lại lò nướng, mỉm cười khi nhìn thấy những chiếc bánh của mình được nướng ngon lành.

Chỉ còn vài phút nữa là họ hoàn thành xong và Seungmin đỡ Felix đứng dậy và đưa những chiếc brownies ra khỏi lò. Cả hai cùng nhau chuyển tất cả những chiếc bánh lên khay làm nguội và trò chuyện với nhau về mùi thơm của chúng.

Chan bước vào ngay khi họ vừa làm xong, cốc cà phê đã cạn của anh ấy vẫn còn trên tay và chiếc ba lô treo trên vai, mái tóc rối tung vì gió bên ngoài. Anh nhướn mày với Felix khi nhận ra rằng em vẫn chưa nghỉ ngơi, nhưng Felix chỉ nhún vai và vỗ nhẹ vào vai anh khi em đi ngang qua, giờ chẳng lo lắng gì ngoài việc thư giãn.

Nhưng, điều đó không hoàn toàn đúng. Felix nín thở suốt quãng đường về phòng, chỉ thở hắt ra cho đến khi em khóa cửa và cởi áo hoodie ra, những ngón tay bắt đầu lần mò sợi dây buộc đôi cánh của em.

Mất quá nhiều thời gian để loay hoay với tất cả các dây buộc và Felix gần như đã gập người lại khi hoàn thành công việc, toàn bộ cơ thể kêu gào vì đau nhức và kiệt sức.

Cuối cùng khi đã được nằm xuống, với đôi cánh áp sát vào người và thở hổn hển trên gối, Felix mới nhận ra rằng em không biết mình có thể tiếp tục được bao lâu nữa, em không biết đôi cánh, cơ thể và tâm trí của em có thể chịu đựng sự đối xử như vậy bao lâu nữa.

Felix muốn giữ bí mật về đôi cánh của mình, em thực sự muốn thế, nhưng em không biết liệu em có thể làm được hay không.

Những người bạn cùng ký túc xá của em, cho dù có phải do sự lựa chọn của Felix hay không, thì cuối cùng họ cũng sẽ phải tìm ra...

Felix cho rằng ít nhất em có thể chợp mắt một chút trước khi hoảng sợ.

Có lẽ đôi cánh của em sẽ cảm thấy tốt hơn khi em thức dậy.


~


(*) Spooning / tư thế úp thìa: tư thế ôm nhau mà cùng quay mặt về một hướng, như back hug á. Thìa lớn là người phía ngoài, thìa nhỏ là người phía trong

(**) Siren: sinh vật nửa người nửa chim và nguy hiểm vì có vẻ ngoài thu hút các thủy thủ cùng với tiếng hát du dương và giọng nói mê hoặc của mình để làm những người thủy thủ này say đắm từ đó mất cảnh giác, làm đắm tàu, và phải trôi dạt trên bờ biển lạc vào những hòn đảo của họ

(***) Fae/fairy: tiên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com