Truyen30h.Com

[AllMikey] Memory

_Mikey×Mikey: Say(1)_.

Reyina_trixpist

Họ mỗi ngày đều ở cạnh em, quan sát từng cử động của em. Mikey đáng yêu lắm, là một câu nhóc hay cười, không biết từ bao giờ..

Họ yêu em mất rồi, yêu cái con người vừa mạnh mẽ lại ngọt ngào tới lạ, và chỉ khi luôn ở cạnh em mới biết rằng em cũng chỉ là một cậu nhóc 15 tuổi, rằng em cũng có những giọt nước mắt. Và họ ước rằng bản thân có thể ôm em vào lòng mà vỗ về, em thân yêu ạ.

Họ nhìn em lớn hơn từng ngày, sẽ ôm lấy linh hồn nhỏ bé đáng thương vào mỗi khi trời đêm rơi xuống.

Và rồi sẽ hôn nhẹ lên mái tóc vàng óng xinh đẹp của em vào buổi sớm thay cho lời tạm biệt.

Tiếp tục đứng ở một góc khuất nơi trái tim mà quan sát em, ham muốn, dục vọng, họ đều có đủ.

Hai kẻ bản ngã bóng tối luôn khao khát được hoàn toàn giam lấy em. Và rồi sẽ chẳng có thế lực nào tách rời được nữa.

Họ yêu em, nên sẽ giết hết những kẻ ngáng đường. Nhưng em tôi ơi, có lẽ em vẫn chưa nhận ra được sự tồn tại của rồi. Nhưng thôi, em sẽ tuyệt vọng rất nhiều khi biết trong mình còn có hai kẻ đen đúa và dơ bẩn này mất.

Họ yêu em, nên luôn đứng phía sau em, âm thầm mở cho em một con đường xán lạn, để em luôn vui cười trong suốt một phần quãng đời.

Và đừng bao giờ để bọn họ phải tỉnh giấc, một khi đã chấp nhận chìm sâu vào giấc ngủ vĩnh hằng bên trong cơ thể em, thì làm ơn, đừng đánh thức hai ác mộng tàn bạo này. Và hãy để chúng mãi mãi ở đó.

Tôi đã lựa chọn yên mình để em được vui, em của tôi, nếu đó là điều mà em hằng mong ước, thì hãy cứ tiếp tục chạy theo hoài bão của em, tôi yêu em, nên sẽ luôn vì em.
.
.
.
.
.
.
.

Hôm nay em sao rồi? Có còn vui vẻ hay không? Ngày của em nắng có vàng hay trời râm ran mưa? Rằng em vẫn còn nụ cười kia hay đã dần lụi.. Em vẫn còn yêu bọn họ... Đúng không?

Có lẽ đó là một câu hỏi ngu ngốc và em sẽ chẳng nghe thấy, tôi đang ở trong em, ngày ngày nghe về giọng nói kia, và rồi thử cảm nhận hơi ấm của em bằng cơ thể cứng đờ này.

Em à, bây giờ trong em chỉ còn có mình tôi thôi, hắn ta rời đi rồi. Tôi không biết rằng hắn ta rời đi khi nào. Nhưng tôi nghĩ hắn đã rất hạnh phúc, ít ra có thể tận tay chạm vào em.

Mikey à, nếu thật sự em cảm nhận được, trả lời tôi bằng một cái chạm tay lên ngực trái, nhé.

Em đờ người khi nghe thấy từng âm thanh vang vọng trong đầu, bỗng chốc hoảng hốt. Bàn tay nhỏ chậm rãi đặt lên nơi trái tim mình, cảm nhận rõ từng nhịp đập một. Có một sự tồn tại.. Ở đây ư?.

Đôi mắt đen tuyền bàng hoàng, thần trí của em như dần sụp đổ, nó thật sự như lời mà Takemichi nói? Rằng thứ tồn tại trong em chính là "bản năng hắc ám".

"Mikey, tới lức xuất phát rồi".

Draken dừng chân trước mặt em, nhẹ nhàng chạm vào mái tóc kia, tựa như trân quý hết mực.

"..ừ".

Em đứng dậy rời đi với tâm trí rối bời, có lẽ sẽ không quá quan trọng với điều mà Takemichi nói đâu.

Draken trông theo bóng dáng nhỏ bé kia, một lần thấu hết tất cả suy nghĩ bên trong em. Bọn họ đều nhận ra nó, thứ bản năng có thể nuốt chửng lấy tâm trí con người. Nhưng em thì không, em vẫn vô âu vô lo mà sống cuộc đời vốn đã đẹp đã vô cùng của mình.

Em xinh đẹp và lạc quan, đó là điều mà họ mong ước, Mikey.. Từ đầu đã không cần phải quan tâm đến nó, em chỉ cần như vậy.. Là đã quá đủ rồi.

"Draken, không đi à?".

Mikey xoay người lại, lo ngại đã bay hết đi, vui vẻ mà cười đùa. Anh nhanh chóng đuổi theo bước chân em, đuổi theo sức sống của thời niên thiếu mãnh liệt. Đuổi theo tình yêu mà họ luôn hướng đến, ánh mắt Draken dần nhu hòa, chậm rãi khắc ghi hình bóng em vào trong trái tim mình. Mong một ngày nào đó, em nhận ra được phần tình cảm này.

Một mái tóc đen âm thầm đứng ở góc khuất quan sát tất cả, trong đáy mắt sâu hút kia lộ rõ vẻ ghen tức. Cậu biết bản thân hiện tại khó có thể tiếp cận em. Nhưng rõ ràng chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa, cậu ghét cay ghét đắng bọn kia, chúng không xứng đáng để đứng cạnh em, càng không xứng để đặt cái tình cảm của chúng lên trên Mikey.

Mikey thuộc về cậu, mãi mãi là vậy.

"Kế hoạch tiếp theo cần có mày, Sano Manjirou".

Kisaki nâng lên gọng kính, có lẽ hợp tác với tên y hệt như Mikey này cũng không quá tệ, chỉ là quá khó khăn để đoán được ham vọng của hắn. Vốn Kisaki Tetta này là kẻ biết nắm bắt lòng người, nhưng chỉ riêng cậu..

Manjirou xoay người, ánh mắt lành lạnh nhìn vào thằng nhóc con mới 12 tuổi nhưng lại mưu mô hơn cả.

"Tao biết, giao kèo vẫn như vậy".

Bóng lưng kia chậm rãi rời đi, để lại một Kisaki với nắm tơ vò trong đầu, hắn rất muốn khai thác hết toàn bộ suy nghĩ của Manjirou, nhưng chẳng được gì. Có thể là vốn chẳng có một con người nào cả, và đó chỉ là một bản ngã bóng tối thôi.

Và Kisaki này, sẽ triệt để tận dụng nó. Chúng ta sẽ có một kế hoạch hoàn hảo tới không có khe hở.

Manjirou dạo bước trên đường, trong lòng buồn chán. Có lẽ cậu cần một vài con cá để bớt đi nỗi sầu đây. Trong miệng lầm bầm vài điệu vụn vặt, đôi chân kia như quen lối mà lượn tới cửa tiệm Taiyaki.

"Bà chủ, cho 2 cái Taiyaki".

Cậu gọi lớn vào trong quán, nhưng hồi lâu vẫn chẳng thấy ai ra. Hôm nay xui tới mức nào rồi vậy?!

"Bà chủ mới đi mua nguyên liệu khi nãy rồi".

Một giọng nói bất ngờ vang lên sau lưng, Manjirou giật bắn người quay lại. Không khí bỗng chốc gượng gạo với hai đôi mắt đen tuyền nhìn chằm chằm vào nhau.

"Mày- mày là ai?!".

Em vội vã lùi ra ngoài sau, ánh mắt ngỡ ngàng nhìn vào con người trông y hệt như bản thân.

Cậu cũng ngơ ngác không kém, không phải giống em. Hắn ngơ ngác là vì không nghĩ rằng bản thân gặp được Mikey sớm như vậy.

Cả hai cứ như vậy nhìn nhau, không khí ngột ngạt tới khó chịu.
.
.
.

"Mày thật sự là Mikey của tương lai sao?".

Em nhìn vào một phiên bản y hệt mình, nhưng mái tóc đen và hình xăm ở cổ kia đã tạo nên sự khác biệt của hai người.

"Đúng vậy, gọi tôi là Manjirou đi".

Cậu vui vẻ tươi cười, thật ra cậu luôn ở trong cơ thể em đấy chứ, nhưng cứ nói dối như vậy đi. Bàn tay đưa lên sờ vào mái tóc vàng óng ả của em, ánh mắt lưu luyến dán chặt vào người Mikey.

Em khó chịu đẩy cách tay kia ra, Mikey chỉ cho Draken mỗi sờ vào tóc của mình thôi! Dù là chính em của tương lai cũng không được.

Manjirou hơi nhăn mày, nhưng nhanh chóng tươi cười trở lại, dù sao cậu rất thích em nha, một bản thân của quá khứ, thuần khiết và xinh đẹp tới lạ... Không phải kẻ được cho là nhơ nhuốc và kinh tởm như cậu, chúng gọi cậu như thế nào nhỉ? À đúng rồi, bản năng hắc ám.. Một Manjirou bị bản năng hắc ám nuốt chửng.

"Vẫn còn một Manjirou nữa đó".

Cậu nheo mắt nhìn vào đám người phía sau, có một đám người chậm rãi bước tới, cũng đứng hình khi nhìn vào Manjirou. Có Ken-chin, Mitsuya, Pa, Baji và nhiều bạn bè khác nữa, họ có vẻ kiên dè Manjirou lắm đấy.

"Xin chào".

Cậu vẫy tay chào họ, cứ nghĩ rằng chúng không biết cậu đâu. Nhưng có lẽ không nhỉ, ai cũng nhận ra hết rồi kìa.

"Mikey, chúng ta nên đi thôi".

Draken chủ động bước lên kéo em đi, anh cảm thấy Mikey tóc đen này không bình thường, có cảm giác nguy hiểm, và đặc biệt hơn cả, bản năng hắc ám của em sao có thể xuất hiện một cách trắng trợn như vậy?.

Càng đáng chú ý hơn, tại sao hắn lại xuất hiện quá đột ngột, thậm chí không có một điều gì để cảnh báo, tự nhiên như đã chuẩn bị tất cả từ trước.

Quá kì lạ!

Tụi Mitsuya cũng thấy có gì đó không bình thường từ kẻ giống y hệt Mikey này, nên cả đám đã nhanh chóng kéo  đi. Tuy em ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì nhưng vẫn vui vẻ vẫy tay tạm biệt Manjirou, không hiểu sao,... em thích cậu lắm đấy.

Tuy mọi chuyện khá nhanh nhưng không sao, có phải sẽ rất tuyệt nếu có thêm một người được ví như em trai song sinh không?.

"Tạm biệt nhé Manjirou, hẹn gặp lại".

Bàn tay nhỏ nhắn huơ trong không khí, em mỉm cười chào tạm biệt cậu. Trong mắt Manjirou thì em giống y hệt như một thiên sứ vậy, thật ngọt ngào và tươi sáng.

Khiến người ta cảm thấy thèm khát...

Đôi mắt đen lóe lên vài tia sáng, nhưng nó dường như chỉ là tia nắng bé nhỏ rọi vào rừng cây đầy sương mù âm u thôi, chung quy vẫn là một màu tối đen tới thảm thương.

Kẻ mang danh vị khiến người khác kinh hãi muốn gì từ chuyến đi này nhỉ? Đơn giản là gặp lại bản thân của quá khứ rồi nói vài câu đùa à? Không chắc chắn đâu đấy, có thể nó là một kế hoạch được vạch sẵn.
.
.
.
.
.
.
.

"Chào buổi sáng, Mikey của tôi".

Mái tóc trắng bạc bay theo làn gió từ cửa sổ đang mở toang, đôi mắt đen sâu thẩm kia cứ chăm chăm vào cậu nhóc đang yên vị trên giường mà say giấc.

Hắn thật sự rất hạnh phúc khi có thể trực tiếp nhìn vào em như thế này, trong lòng ngực cứ rộn rạo hết cả rồi.

Có lẽ hắn rất thích em đấy, là thích em. Sano chậm rãi bước tới bên cạnh giường, khung cảnh thân quen quá đi mất.

Là nơi cửa sổ đầy ấp nắng vàng, là từng đồ vật khi xưa, là hơi ấm mà hắn luôn vấn vương khi còn chìm trong bóng tối. Và cả một con người của quá đỗi đẹp đẽ và ngây thơ.

Bàn tay gầy gò vuốt nhẹ lấy gương mặt hồng hào kia thật nhẹ, giống như cách sợ lay động tới chú chim bé nhỏ đậu trên cành cây mỏng hay sợ rằng chỉ thở mạnh một cái cũng khiến chiếc lông vũ bay lên cao và xa khỏi nơi này.

Hắn từ từ ngắm nhìn lại, đôi mắt đen sâu thẩm u buồn lay động nhẹ, Mikey em thật tuyệt biết bao nhiêu và hắn thì lại quá khác biệt. Hắn gầy gò và xanh xao, và dường như mất tất cả rồi. Còn trông vào em đi, tươi sáng. Chỉ có thế.

Mikey lay nhẹ hàng mi, chậm rãi nhùn ra bóng dáng trước mắt. Em hốt hoảng bật dậy, lại một bản thể khác y hệt em sao...

"Man-Manjirou?".

Mikey ngờ vực nói ra, bàn tay nhỏ chạm nhẹ vào mái tóc màu bạch kim của hắn, cả hai đôi mắt đen thẩm đối nhau, nhưng khác hẳn là vẻ đờ đẫn kia.

"Gọi tôi là Sano đi".

Hắn thật muốn ngắm thêm cái vẻ yên tĩnh khi ngủ của em mà.

"Sano..".

"Ừm".

Cả hai cứ nhìn nhau như thế, tới tận khi Draken đá cửa xông vào. Anh kinh ngạc nhìn vào hắn, lại thêm một kẻ giống hệt em ư?! Phía sau là Ema, cô bé cũng bàng hoàng nhìn vào hai người.

"Mikey, đây lại là ai nữa?".

Draken chỉ tay vào Sano mà hỏi, lo ngại nhìn chăm chăm vào kẻ đang ngồi tựa vào đầu giường kia.

"Tao là Mikey của tương lai".

Sano nhanh chóng trả lời trước, tránh mất thời gian lòng vòng, anh hơi nhướng mày, trong lòng ngực cứ thấy khó chịu tới bực dọc. Lại một Mikey của tương lai? Tin được chắc.

"Không có hỏi mày".

"Vậy xem như tôi chưa trả lời đi".

Draken không nói gì nữa, bước tới bế em vào vệ sinh như mọi ngày, nhưng cái cảm giác có kẻ thứ ba chen ngang cứ khó chịu tới mức nào chứ.

Sano nhẹ mỉm cười nhìn vào bé cưng ngáy ngủ trên lưng Draken, hoài niệm quá đi mất...

Nhưng mục đích chính của hắn khi cố gắng tạo ra một thân xác ở đây đâu phải vậy.

Hắn mải mê ngắm nhìn em mà không phát hiện rằng Ema đã đứng bên cạnh từ bao giờ, con bé có vẻ rất vui khi có thêm một Mikey nữa.

Sano đưa mắt nhìn lên, đây là em gái của Mikey.. Cũng là em gái của hắn.

"Ema..".

Ema cảm thấy trong lòng ấm áp hẳn, nhẹ mỉm cười với hắn. Đây là tình thân xuất phát từ trong trái tim.. Có lẽ là hắn thích nó.
.
.
.
.
.
.
.
.

"Mikey ơi".

Manjirou níu lấy góc áo của em, đôi mắt mở to lấy lòng.

"Chia cho tôi nửa cái với".

Cậu thèm thuồng nhìn vào cái Taiyaki trên tay em, nhưng ngần ngại việc giành giật qua lại nên chỉ biết xin xỏ thế thôi, thử xem em có mở lòng mà chia cho chính bản thân mình không.

Nhưng đoán xem cậu nhận được gì? Cái đuôi bánh hả? Không đâu, viễn vong quá. Có mỗi ánh mắt tỏa đầy khói đen của em thôi, quá khứ thì chẳng liên quan gì đến tương lai đâu mà Mikey phải gánh cái nghĩa vụ chia sẻ chết dẫm này.

Manjirou tủi thân ấm ức, cậu co chân một góc, phồng má giận dỗi, Mikey ích kỉ quá đi mất. Majirou bé nhỏ bị tổn thương rồi.

"Đây".

Cậu nhìn lên chiếc bánh cá trên bàn tay gầy gò kia, chẳng ngần ngại nà đớp một miếng thật to. Sano nhìn cái bánh cá còn phân nửa của mình, không thể tin mà nhìn vào Manjirou.

Ôi trời, miệng cậu ta lúc này còn có thể lớn tới vậy à?! Cậu không thèm quan tâm tới biểu cảm sượng sùng của hắn, vui vẻ nhai nhai chiếc bánh cá ngọt ngào trong miệng. Mikey thầm khinh bỉ chính mình, nhanh chóng xử lý hết tất cả chú dạt dạt dạt được Baji mua cho.

"Baji, tao ăn hết rồi".

Em đưa tay chùi loạn mép, Baji bật cười nhìn hành động ngớ ngẩn đó, nhanh chóng dùng khăn tay lau sạch vụn bánh, tỉ mỉ từng chút một.

Mikey để yên để anh làm, dẫu sao cũng quá quen với việc này rồi mà. Anh thoải quái lau qua một hồi, còn cố ý miết nhẹ vào môi em.

Tất cả đều bị hai con người phía sau nhìn thấy, Baji bỗng cản thấy rợn sóng lưng, không tự chủ được mà run vài cái.

Quay lại thì đã bắt gặp ánh mắt âm u của hai quả đầu đen trắng, nhìn thôi đã thấy rét. Nhưng Baji là người như thế nào? Dễ dàng sợ hãi vậy à? Anh thẳng thừng hôn vào chiếc má trắng nõn kia, ai ngờ lại gây nghiện đến thế.

Baji há mồm cắn vào, cặp răng nanh kia ghim thẳng vào mặt em. Mikey hét toáng lên vì đau, cả đám kia cuống cuồng hết cả lên. Manjirou gồng lên cạy miệng Baji, nhưng anh lại cắn cắn thêm vài cái, kéo cỡ nào cũng không ra.

"Đau Baji!! Buông tao ra!!".

Em giãy nãy níu lấy góc áo của Draken, bám víu cả người lên trên cây cột điện cao kều kia.

Baji ôm gọn Mikey vào lòng, đồng nghĩa với việc bám luôn lên người Draken, thế là cả đám bị kéo đè lên nhau, thành một mớ bồng bông.

Mikey vẫn la oai oái giãy đành đạch, còn Baji vẫn dai lì gặm nhồm nhoằm cái má trắng mịn của em. Manjirou la hét, tay vẫn cạy cái mỏ cùng hàm chó của anh ra, và cả đám giãy đành đạch trên người Draken. Draken thốn trên lưng nhiều chút.

Tất cả chỉ kết thúc khi Mitsuya tới và gỡ hết ra, em phải nằm dưỡng thương vì mặt có hẳn nguyên cái hàm răng của ai kia, Mikey muốn giãy đành đạch rồi phun nước chết.

Anh hối lỗi quỳ trên đất, lâu lâu tận dùng thời cơ nắm tay Mikey, làn vại giấm Manjiro vãi hết ra. Khủng long Manjirou sẽ gào thét và phun lửa vào mặt Baji Keisuke!!! Cậu đã tuyên chiến rồi đấy!

Sano âm thầm khinh bỉ tất cả, lặng lẽ dựa vào người em ngủ một giấc, cả hai dựa đầu vào nhau, khung cảnh ngọt ngào nhưng với bọn xung quanh thì không. Mikey cắm sừng họ, có lẽ chúng ta nên có một cuộc đánh ghen.

"Tên đầu bạc một thứ tóc kia! Ra đây cho tụi tao".

"Không".

___===___===___

Trả nửa fic cho bạn duongthiennhat1611, nó nhảm? Đúng không? Nếu thật sự là vậy thì cho Reiina xin lỗi;-; tôi cảm thấy văn phong của bản thân tuột dốc không phanh, và nó tệ càng tệ.

Tôi đau khổ lắm, các bạn cứ góp ý đi. Chỗ nào không tốt tôi sẽ có gắng sửa lại.

Và bây giờ là tiết mục đẻ hàng cho shipdom, *nhưng lòng tôi vẫn buồn hiu vì văn phong ngày càng tệ và trình vẽ phèn;-;*.

-Thiên Thần Hộ Mệnh-

"Tôi sẽ luôn bên ngài, thưa chủ nhân Haitani yêu quý".

*mãi yêu.
                    .
                      .
                        . ;-;*.

*truyenWiki ăn cắp, re-up trái phép truyện của tôi!!*.

    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com