Truyen30h.Com

Anh Bạn Thân Công An

106

LinYue_07

Chương 106
Tui đi lên Đà Lạt mà mang theo cả cái nóng của Sài Gòn . Ở trong buồng ngủ của em Lập tui cởi trần mà còn thấy nực thấy bà nội, mồ hôi đổ lăn xuống bụng làm da tui nóng bóng như thoa mỡ. cái tui than thở

--Trên này mà cũng nóng ghê ha

Em Lập nhường cái quạt hơi nước qua cho tui mát

--nếu anh ở đây em sẽ gắng máy lạnh cho anh

Tui thấy trong phòng em có trưng bày mấy tấm hình Birain cởi trần và mặc áo thun ba lỗ rất gợi cảm, vì vậy mà tui trả lời

--sao em cưng anh quá vậy hả? anh đâu phải BiRain đâu

--erm dán trang trí cho phòng nó đẹp chứ có yêu birain đâu mà anh nói

--vậy sao ko trang trí hình anh ..hì hì

Em chỉ cho tui trên bàn có cái khung hình nhỏ em để hình tui, cái khung như 1 tấm kiếng nhỏ đặt gần bình hoa, thì ra em cũng đặt hình tui lên “bàn thờ” mà tui ko thấy

--anh chưa chết mà em lập bàn thờ cho anh vậy đó hả?

Em nhảy lên giường quính mông tui chat chat rồi nói

--anh được cái là nói chuyện ba lơn giỏi,

--hahahahahaha

Tui với em giỡn đùng đùng muốn cái giường, tui cứ chọc cù lét nách tui ko hà, nhột muốn gần chết, tui vật em 1 cái đùng ngã bò càng, tui ghì hai tay em xuống giường rồi lấy hai cái chân chặng 2 cái chân em, em hết chống nổi luôn, con trai mà yếu như sên, vậy mà cũng đòi vật tui, tập tạ 3 năm ko biết em vật nổi tui chưa nữa, có 1 người có khả năng vùng dậy và lật ngược tình thế khi bị tui vật mà thôi tui ko muốn nhắc tới nữa, giờ này chắc nó đang xxx con nhỏ kia, đó là điều nó mong muốn mà,

Cho đến khi tui cầm cái sạc lai ra mần cỏ luống khoai thì em lập hóng hớt chạy ra bảo

--anh ơi, có điện thoại nè

Tui ngưng tay rồi hỏi

--ai vậy em?

--Người quan trọng hơn em

Tui nhăn mặt khi nghe em ấy nói như vậy, đoán chắc là thằng Phương

--em nghe dùm anh đi, nói “anh yên tâm mà chăm sóc vợ cho tốt, anh Long ảnh đang rất vui, anh ko cần bận tâm”

Tui ngồi bệch xuống đất bưng ca nước lên tu ừng ực, thật sự là tui đang oán trách nó hay sao? Có phải trong lòng tui muốn nói những câu vừa rồi hay ko?

--anh Long, anh nghe máy đi này, anh Phương chửi nạt em kìa

Tui liền đứng dậy cầm cái điện thoại tắt máy ngang xương mà ko thèm nghe

--ko thích nghe thì cứ việc tắt, nó chửi gì em?

--ảnh bảo “ đưa máy cho thằng Long”

Em Lập vừa nói mà vừa hét lên để diễn tả chất giọng “hung hồn” của thằng Phương, Kêu cả trăm cả ngàn cả vạn lần đừng lấy vợ cho đến lúc hãy bỏ vợ mà làm ko bao giờ được thì hét con cặc gì mà hét, hãy chịu đựng cái cảm giác người mình yêu nó đi với đứa khác đi cho quen, để người ta phục tùng hoài thì làm sao nếm trãi cái mùi vị đau đó

“anh ơi anh lại mà xem này, con nhỏ ABC nó chửi em”

Tui đang nằm buồn thiu trên giường, nghe em Lập méc như thế tui cũng chẳng mấy bận tâm

--kệ nó đi em ơi, anh đã ko quan tâm đến nó thì em quan tâm nữa làm gì, em cũng đừng có bắt chước nó mà xưng hô con này con nọ, anh thấy có mấy coment nó kêu em bằng bà mà em cũng rep tỉnh queo ha

--anh lại ngồi với em đi,

--anh lên đây ko phải là để lướt web, anh chỉ muốn nói chuyện nhiều với em

Tui lăn người qua 1 bên rồi đập tay mạnh vào cái gối còn bỏ trống trên giường

--em lại đây nằm sát anh nè

Tui gác 1 cái đùi ngang bụng em

--quan tâm làm chi đến cái nick ABC ko biết nữa

--anh cái Password của anh là gì anh đưa cho em lên em comment ha

-- “………” mà đừng có cĩ lộn nha hông,

--em ko có cãi đâu, em chỉ coment vài cái để coi ai dám binh anh Phương mà chỉ trích em

--em muốn làm cái gì làm, nếu viết được truyện tiếp theo thì cứ viết, anh thì làm biếng quá, viết vài phần cái mất hứng làm biếng viết toàn bỏ không

--vậy để em viết tiếp truyện TBCSCD cho anh ha, em sẽ viết theo ý em

Tui hun lên trán em 1 cái rồi hỏi

--ý em sao nói anh nghe coi

Em cười khì 1 tiếng rồi nói “mai mốt anh sẽ biết, nói giờ mất hay”

--ừ, em viết cái gì thì viết đi, mà nhớ nghiên cứu cách viết của anh rồi hẵn post nha, coi chừng bị phát hiện á, anh muốn coi thử truyện em chế nó như thế nào, nếu được cho con Lan nó dô Chùa nó tu dùm anh

Tui nói xong thì cười khằn khặc, em nói “ thui em ko rãnh mà viết như vậy, em sẽ viết như những gì em mong đợi”

--khỏi nói anh cũng biết em viết anh lên đây sống chung với em chứ gì? Xong rồi đì anh làm thuê làm mướn tối ngày hả?

Em gác tay ngang ngực tui chặt hơn rồi nói

--từ từ anh cũng biết hà

……….

Tui nhắm mắt riu riu ngủ thiếp mà chẳng hay,

“hai đứa ra ăn cơm đi con”

Nghe tiếng mẹ em gọi bên ngoài thì em vỗ nhẹ vai tui

--anh ra ăn cơm anh

Không biết sao mà mẹ em nấu rất nhiều món ngon đãi tui nhưng tui thấy lạt lõe quá, ăn nhơi nhơi sợ mọi người buồn nên tui ráng mà ăn để cho mọi người vui, em gắp cho tui nào là cá nào là trứng, đậu hủ trong canh

--em cứ ăn đi để anh gắp

Em Lập thương tui như thế, gia đình em ủng hộ 2 đứa như thế, nhưng sao tui vẫn không được hạnh phúc toàn diện như thế này, đã lâu lắm rồi tui chưa được tận hưởng cái cảm giác ấm cúng như ngồi chung bàn ăn cơm với gia đình bác Ba (gia đình thằng Phương), có lẽ từ giờ cho đến khi nhắm mắt xui tay tui ko bao giờ có được 1 bữa ăn đầy đủ mọi người như thế, có cả 2 bác, có nhỏ Thủy em gái, có thằng Phương, ngay cả cái việc phải nhìn mặt nhau như thế nào tui còn chưa hình dung nổi lấy đâu ra cái chuyện sẽ ngồi ăn chung 1 bàn? Tui nhai mấy hột cơm trọng họng mà nát bấy tự bây giờ vẫn ko thèm nuốt, mắt tui đăm chiu , quang cảnh này làm tui gợi nhớ quê hương

--bay về chừng nào đi Long?

Bác Ba hỏi tui ngay trong lúc tui lùa cơm ngốn nghiến, bữa cơm ko thịnh soạn gì mấy nhưng sao mà ngon quá, người tôi lấm tấm mồ hôi, mấy vệt đất vẻ lên ngực trần như vết lọ nghẹ. Thằng Phương xắn đôi trái dưa hấu rồi đưa tui 1 nữa, lấy cái mưỡng múc ăn là cách nó và tui thường hay làm

--ăn cơm xong mày về ngoải hay là đi theo tao nữa Long? Thằng Phương hỏi

--về ngoải cũng chẳng có gì làm, tao đi phụ mày

Buổi cơm trưa kết thúc, tui muốn dọn dẹp chén bát như bác Ba cứ nằn nặc bảo để đó cho con Thủy nó dọn, rồi bác bảo tui ra sau nhà coi có trái mít tố nữ nào chín đó hái mà ăn, tui vẫn thường hay đi thăm mít mỗi khi vào mùa sai trái, Bác ba biết ý lên cứ hễ dô mùa mít là bảo tui đi thăm, có hôm chẳng có trái nào chín, hôm thì 3 , 4 trái ăn ko hết thằng Phương kêu bỏ bịt mang về , trưa nắng hai đứa xuống ghe chở nông sản của gia đình đi giao cho lái buôn ở các chợ đầu mối, ngồi trên ghe mà tui mơ ước về 1 cuộc sống thanh bình, nhưng cuộc sống này ko thể có được, nếu có đường lựa chọn tui đã quay về với những gì thân thương nhất 1 thời từ lâu rồi

--con no rồi, con xin phép

Tui chỉ ăn vội có 1 chén cơm rồi rời khỏi bàn sớm nhất, mọi người cứ bảo tui ăn ít, em lập thì cứ nằn nặc bảo anh ăn thêm 1 chén

Tui chỉ muốn nằm nghĩ, tui đã làm gì sai? Tui giận hờn oán trách là đúng hay đó là 1 sự ích kỹ, cứ muốn gọi cho nó hỏi nhiều thứ như thường lệ nhưng ko làm được, giờ này nó dã ăn cơm chưa? Nó về bên vợ vui vẻ như thế nào? Mấy ông cậu ông chú và an hem cột kèo của nó vẫn thường bày biện ra ăn nhậu mỗi khi nó về chứ? Sao quan tâm nhiều đến nó có lợi ít gì cơ chứ? Tui bức rức tức tối, khó chịu như người phát điên, tui đập tay ình ình lên gối trút cơn giận

“mày đi được thì mày đi luôn đi” . Tin nhắn của nó khi nảy còn chưa delete khỏi inbox, giờ có muốn trả lời cũng chẳng biết phải trả lời sao. Nó ko nghĩ ra tin nhắn nào khác ngoài câu đó sao? Ví dụ “mày về đi tao đưa mày đi cồn Thới Sơn chơi, tao chở mày đô Bình Tả chơi, hoặc tao dắt mày dô vườn trái cây chơi, hoặc tao chở mày đi Gò Công chơi, hoặc tao chở mày xuống Cần Thơ chơi>>” biết bao nhiêu tin sao nó ko nhắn cái tin như vậy thì tui biết trả lời sao ? Im lặng vẫn là im lặng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com