Truyen30h.Com

Anh Bạn Thân Công An

115

LinYue_07

Chương 115
Giờ tui mới cảm nhận được cái biển Tan Thành ở Gò Công gần chổ tui nó như cái quần người ta, thua Mũi Né xa, lại càng ko thể so sánh với biển Nha Trang, tui với thằng Phương ngồi ngoài biển ăn Hải san mà nắng nóng muốn khùng luôn, tui thấy thằng Phương nó ngồi nó lột cua nó ăn đổ mồ hôi mà tui thương quá, nó lột cái càng con cu thịt ko cái nó đưa cho tui chấm muối tiêu ăn, người ta nói đàn ông ăn Hai San nhiều thì rất sung, cái đó thật hư ra sao chắc có 1 mình tui biết, thường tui để ý bữa nào thằng Phương nó nhậu Hải San với tui là tối đêm đó tui và nó " thức trọn đêm nay để xxx nhau"

Hôm qua tui leo lên cái cân ở nhà má tui đặng tui cân tui thấy tui sụt 3 ký chỉ 1 tuần nay, ngủ ko đc, lo, suy nghĩ nhiều chắc là nguyên nhân khiến tui sụt kí, bà ve chai bả nói đùa với tui là “cân 1 lát trả 2000” mà tui chỉ cười trừ chứ ko có trả dốn gì bả hết, hôm qua tui về nhà, má tui bả nói cây ăng teen ko xài thì tháo xuống bán ve chai cho đỡ chật nhà nên tui leo lên tui tháo xuống bán, thật ra cây ăng teen từ lâu đã làm kiểng trang trí cho cái nhà tui ngoài thị trấn thôi chứ truyền hình cáp về tới quê tui lâu rồi. Nhà tui mấy đứa con trai làm biếng nhớt thây má tui hay lợi dụng lúc tui về mà bày biện này nọ ra lám, giấy tờ sách củ đem bán ve chai cũng tiền ko, má tui hỏi cái tủ bay coi cái gì xài được, cái gì xài hông đc soạn ra bán ve chai mẹ đi để chi cho chật tủ, thế là tui soạn ra bán ve chai, sách củ quá trời củ, bằng chứng nhận từa lưa hột dưa rồi hình 3*4 4*6 củ rít nám hư hết cái mặt đầy trong tủ, sách luyện thi từ năm THìn bảo lụt tới giờ mà vẫn còn nằm trong tủ, rồi biên lai thu tiền điện, tiền ngân hàng tiền ..v…vv…quá trời quá đất ko biết ai nhét dô cái tủ của tui để làm gì ko biết nữa, tui ngồi tui soạn 1 buổi, tự nhiên cái rớt ra 1 tấm hình…đố các bạn biết là hình ai? Tui hồi nhỏ mắc cười lắm,,,ốm lòi ba sườn….hình bị lem màu vàng và mất nữa khuông mặt ….tui ngồi trên cây mít tui cười toe toét nhìn thằng Phương….bất chợt tui nhớ lại nên viết cho vui thôi chứ thật ra truyện này đâu còn gì hay ho nữa. Nhà thằng Phương có đám giổ, lúc đó nó rũ tui dô nhà nó chơi, nó nói là dô nhà nó ăn cơm, mà nó còn kêu tui dô sớm sớm..đặng chi biết hông? Cũng bắt tui phụ này phụ nọ, nhà nó hồi đó có cái ao nuôi tôm, đầm tôm đó biết hông? Nuôi tôm bị lỗ cái sẵn có cái ao thả cá tai tượng xuống nuôi, tui phụ nó xuống kéo lưới chứ đâu, nói là bắt cá làm giổ, cá tai tượng chiên giòn cuốn bánh tráng với rau rác….cái hình này là chụp lúc ăn no nê cái tui với nó trèo lên cây mít ngồi…con Thủy em nó hồi đó còn nhỏ xíu, con nhỏ khoái cái máy chụp hình của ai đó nên cứ đòi cầm chơi, nó chụp tầm bậy tầm bạ mà cũng dính tui cái hình đó mất tay mất chân coi buồn cười muốn gần chết, tui cũng ko biết tại sao lúc đó bao nhiêu là hình mà tui khoái cái hình này nên tui rút trong cuốn album ra mang về, hồi nhỏ cũng đâu có ý thức sâu sắc gì về kỹ niệm hay là hình kỷ vật gì đâu, bao nhiêu năm quăng vứt ở cái mô cái tê nào bữa nay soạn đồ đi bán ve chai tình cờ nhìn thấy ngộ thiệt chứ

Tui cầm cái hình tui coi xong tui xé 1 cái roẹt rồi cho vào đống sách báo củ, thằng Phương ngồi 1 nhánh mít, tui ngồi 1 nhánh mít, cái tui xé làm hai cho hai đứa ngồi riêng ra rồi đưa lên cân cân hết, bán ve chai được cũng bộn tiền xong tui lấy hết luôn, má tui bả cũng chắng có ý kiến ý cò gì hết, bả hỏi tui là “ bộ ở dưới thức khuya coi đá banh dữ lắm hay sao mà 2 con mắt nó như hai cái gieng vậy?” thì tui nói ừ, thật ra là coi đá banh thì ít mà nhớ về người xưa thì hơi bị nhiều nên 2 con mắt nó thâm quầng như trét maccara..xong…tui đi tắm mà tui y như là muốn “ tự sướng” mình ên vậy đó…tui n ngâm nữa tiếng trong nhà tắm, má tui gỏ cửa đùng đùng bả nói thằng Phương gọi điện nè, tui đâu có mừng gì đâu, tui nói với má tui là cứ để đó cho nó kêu hết chuông đi, má tui nói ồn ba tui ngủ trưa hông được, tui chỉ má tui vuốt cảm ứng cho nó qua chế độ im lặng mà bả nói “ hôi, tao ko biết xài cái quỹ này mày”, thế là tui thọt tay ra tui chuyển xong tui đưa cho bả mang để lại chổ củ cho tui, chổ củ là trong túi quần á………….Tui tắm xong tui quấn cái khăn tui đi ra tui cũng tò mò coi coi nó có gọi them cuộc gọi nào ko? Tui thấy 3 cuộc gọi nhỡ với 1 tin nhắn, tin nhắn là “…….” . tui mở tủ lấy cái áo thun rồi quần tà lỏn mặt dô, lúc này dưới quê tui mưa cũng nhiều nên sình lầy cũng hơi bị nhiều, tui lấy xe đạp leo núi , xe này thằng Tèo nó bỏ ở nhà chứ ko mang lên SG, tui chạy vòng vòng xong tui chạy lên huyện đội tui coi con trai tụ tập đá banh với con nít học võ, chiều chiều con nít học võ trên đó nhiều lắm, mà tui chỉ ngắm thầy dạy võ thôi chứ ko có ngắm con nít làm chi, mấy em thầy cũng ốm ốm roi roi chứ ko có đô mấy, nhỏ tuổi hơn tui cái chắc, tự nhiên tui thấy tui đang làm chuyện ruồi bu quá nên tui về sớm, tui cứ đinh ninh là có khi nào đang chạy trên đường tình cờ gặp thằng Phương hông ta? Nhưng mà ko có gặp…Tui về tui nằm 1 đống trên giường mà ko hiểu là mình đang bị làm sao nữa…tự nhiên tui giựt mồng ngồi dậy đột ngột cái tui kéo cái quần jean ra tui coi coi có cuộc gọi nhỡ gì lúc mình đi vắng hay ko, thấy ko có nên tui lại ngã 1 cái đùng xuống giường nằm tiếp……đọc truyện như vậy thấy chán đúng hông? Tui cũng đang chán mà, …cái tui giựt đầu ngồi dậy coi điện thoại tiếp…..bị cũng ko biết tui bị cái gì nữa…má tui kêu tui ra ăn cơm mà tui nói má tui là chút tui ăn sau………………tui nằm tui chẳng biết làm gì cho hết chán…tui quơ cái remote tui mở tivi tui coi, bấm chuyển kênh liên tục mà chẳng biết coi cái gì mới hết chán, tự nhiên thấy cái khúc phim Hàn Quốc diễn viên nam đẹp quá nên để lại coi chút xíu, cái chẳng hiểu đầu đuôi gì hết nên cũng chán cái bật qua kênh khác tiếp…bật quài đéo có gì thích hết cái tui tắt luôn, tui quăng cái remote 1 cái bịch lên giường cái tui ngã xuống 1 cái đùng nằm tiếp……..sao nó chán dữ vậy trời…người chán cũng làm truyện chán theo nè

Buổi tối tui bắt cái võng tong teng ngay cây xanh của nhà nước trồng với cây cột của nhà tui tui nằm tui coi xe chạy qua chạy lại, cái cảm giác của tui nó y chang cái cảm giác lần đầu lên Sài Gòn hay ngắm xe chạy qua chạy lại mỗi buổi tối cho đỡ chán, tự nhiên cái tui thấy có 1 chiếc xe Honda chạy thôi là chạy 1 cái vèo ngoài đường, nghe tiếng rồ ga èn èn từ xa là tui sỏ dép dô rồi, tui sợ xui xui nó bay dô lề nó đụng tui 1 cái là truyện TBCSCD kết thúc còn nhanh gọn hơn nữa. Tui ngồi tui quan sát tui thấy “Bồ Câu (CA Giao Thông) dí thằng đó nên nó mới chạy nhanh như vậy, tui nói… rồi..giỡn mặt với Bồ Câu hả Bưởi? tui cũng chẳng quan tâm là thằng đó bị bắt hay là chạy thoát nữa..tui thấy tui nằm đây giống chờ thời quá…nằm 1 hồi xui xui cái cây nó gẩy nó đập dô đầu từ trần kết thúc truyện lãng xẹt dám lắm á….tui xách cái võng tui đi dô nhà, Má tui bả đang ngồi bả xem phim Hàn quốc, tui chỉ hỏi có 1 câu thôi mà bả kể thôi là kể, kể 1 hồi tui ko hiểu gì hết, bả kể thằng này thương con này..con này….ui búa lua xua, coi 1 hồi chẳng hiểu gì hết nên tui đi ngủ…………cho khõe…..hết…1 ngày chủ nhật của tui nó chán như con dán.nghĩ .cũng đáng…ai kêu………ráng chịu

Sáng thứ 2 tui đi Sài Gòn rất sớm, tui đi lúc má tui còn chưa thức, bà Tám còn chưa đi bán, ông Bảy còn chưa đi làm, nói chung là tui đi sớm vì bữa nay tui cũng đi làm mà, đường vắng hoe, có mấy chiếc xe tọt tẹt trên đường , người quen người lạ hay là người đời ở đâu chui ra cũng đi khuya giống tui, rồi phút chốc sự đơn độc lại đến mỗi khi ánh đèn đuôi cũa những chiếc xe xa dần xa dần rồi mất hẳn. Cái chốt của thằng Phương hôm nay ko có 1 bóng ma nào cả, ánh đèn vẫn còn đó nhưng ko 1 ai túc trực. Tui tưởng tượng ra nó đang ngồi trong chốt hút thuốc bổ phổi. Ví dụ như tui báo cho nó biết là chủ nhật tui về nhà thì truyện này sẽ diễn biến sao nhỉ? Thử tưởng tượng nhé…..tui đang tắm thì má tui gỏ cửa đùng đùng, bả nói thằng Phương gọi điện nên tui lật đật lau khô tay và lấy cái điện nghe ngay trong nhà tắm

--NGhe Phương ơi!

--Đang ở đâu vậy?

--đang ở nhà chứ đâu

--ờ, vậy chút tao ra chở mày đi chơi

--chừng nào? Tui liền hỏi

--15 phút nữa

Tui lật đật tắm rữa thật nhanh, tui ngắm mình trước gương và bụm tay lên miệng thở khì để ngửi hơi thở của mình

--Hình như có mùi mắm ruốt…á á

Tui súc miệng đánh răng thật sạch rồi khì hơi ngửi lại, thấy ko còn mùi mắm ruốt nên mới yên tâm…Haizz…Cái miệng này tuy đã ko còn hút thuốc lá nhưng đôi khi lại rất hôi mùi thuốc lá. Có khi chẳng uống 1 giọt rượu nào mà đôi khi cũng rất hôi mùi rượu. Nhiều lúc tui thấy vú tui còn hôi mùi thuốc lá. Cu chắc cũng ko tránh khỏi có mùi. Tại sao kỳ vậy? Câu trả lời nằm ở quán Mù U

Tui đến quán Mù U gặp thằng Phương, trên bàn 1 ly cà phê đá đã tan chảy, 1 cái gạt tàn vài ba cái đầu lọc tắt ngúm. 1 gói malboro trắng đang nằm bên dưới 1 cái hột quẹt. NHìn thấy thằng Phương tui nhoẽn miệng cười rồi hỏi

--Ba Thùy Dương tới lâu chưa?

--Cũng lâu rồi, sao bữa nay gọi tao ngộ vậy?

Tui vén quần jean hai bên đùi gần rồi ngồi xuống ghế

--má tao cũng hay kêu ba tao là ba xấp nhỏ, hay là mày muốn tao kêu mày giống vậy?

--vậy tao kêu mày là má xấp nhỏ hả? tửng tửng

Tui đẩy vai nó vì nó dám nói tui tửng

--bữa nay có tiết mục gì hông Phương?

--có….

--đuuuuuuuuuuuuuuuuuu

--trên kia có quán ốc mới khai trương lên đó nhậu

--cặc….tối ngày nhậu nhẹt…

--sương sương vài chai rồi đi nhà trọ làm tình cho nó sung

Nghe tới đây thì hai con mắt tui mở rộng ra

--ừ…ừ…nhậu thì nhậu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com