Truyen30h.Com

Anh Bạn Thân Công An

89

LinYue_07

Chương 89
Tui gắp cho em 1 cái giò heo, hôm nay mẹ nấu canh củ dền , cà rốt và khoai tây hầm với dò heo, ngon thật là ngon, cả gia đình ngồi ăn quây quần bên cái bàn, mẹ em bảo

--Long, chừng nào con về?

--dạ, tối nay con về

--về chi sớm thế con? Mai chủ nhật mà có bận làm việc sao?

--dạ , con ko có làm, nhưng con sợ ngày mai về ko kịp

Tui nói dốc thế thôi, vì tui sợ ngày mai thằng P nó nổi hứng nó lên thì lúc đó tui chết với nó, mai chủ nhật mà biết đâu đc, thằng quỹ cũng lúc ẩn lúc hiện bất thình lình lắm làm sao mà lường trước đc, có khi mới 8 giờ alo cho tui 9 giờ đã có mặt rồi, bởi vậy tui mới sợ, thôi quay lại cuộc nói chuyện trên mâm cơm nha, mẹ em nói

--vậy chút con chở em lên Lạc Dương thăm anh chị với mấy cháu nó đi, từ hôm về tới nay nó cứ bảo bố chở đi hoài mà bố nó chưa có rỗi ngày nào

--dạ, chút nữa con sẽ chở

--thấy 2 đứa bác thương quá , mọi chuyện do cháu quyết định, bác thì sao cũng đc, con cái đã như thế bố mẹ nào mà nở ruồng bỏ cho đành cháu, nếu đc cháu lên đây sống gần gia đình bác

--kìa…mẹeee….đang ăn cơm mẹ đừng có nhắc đến chuyện này nữa( em)

Em bảo rằng em no rồi em ko ăn nữa rồi đi vào buồn nằm, chắc là dô trỏng em vặn cái hộp nhạc lên cho nó kêu tí ta tí ta tí tà nữa quá, ăn có 1 chén lẽ nào em lại no như vậy, tui nhớ ko lầm em ăn khoảng 2 chén mà, chắc em thấy buồn thì phải, còn tui cũng thấy bùi ngùi, thôi thì cũng rán ngồi quất thêm 3 chén nữa cho nó rồi suy nghĩ cái thì suy nghĩ, ăn xong tui dọn mà mẹ em bảo cứ để đấy cho bác dọn, tui cũng ko nghe mà dọn luôn cho lịch sự, ăn nhờ ở đậu nhà người ta mà đc đối xử tốt quá , bởi vậy tui thấy khó xử, ko biết trả lời như thế nào, tui biết mình cần có thời gian cho 1 vùng đất sinh sống lạ nước lạ cái, cái quan trọng là tui còn có thằng P nữa mà, hông lẽ bây giờ nói là con còn quen 1 thằng cô hồn CSCĐ dưới quê cho bả nghe cho bả chửi tui nát nước? Nói thế thôi chứ biết đâu em Lập đã tâm sự cho mẹ em ấy nghe hết rồi thì sao? Bả tâm lý lắm, bả hiểu em Lập lắm, hình như bả muốn thay em lập nói ra mong muốn vì bả biết em Lập đang tự ái và tự trọng , em cũng tự trọng quá các bạn hen, tui biết em sẽ rất mừng nếu tui OK, mặc dù em cằn nhằn mẹ đừng nhắc đến, Tui dô buồn nằm thấy em đã ngủ từ khi nào, em trùm mền kín bít chỉ chừa 2 con mắt, và cái lổ mũi, tui cũng ko làm phiền em làm gì, mặc dù tui suy nghĩ nhiều lắm, tui thấy trên cái bàn của em có 1 cuốn lưu bút thời học sinh, toàn là ghi chép những cái tên tuổi lạ quoắc ở đâu đâu ko à, đọc thấy nhớ 1 thời học sinh hồn nhiên thiệt chứ, cái gì để tui nhớ lại coi, Lớp trưởng của em biệt danh Cu Tì, thích màu trắng màu tím, rồi toàn là mấy con bánh bèo ghi chép dô cuốn sổ của em tào lao mía lao không, tình tuổi ô mai từa lưa hột dưa hết, đọc mà tui cười cũng ko dám cười lớn nữa, tui chưa bao giờ viết nhật ký lúc đi học nha, hồi năm 12 mấy đứa con gái cứ đưa cho tui ghi, hết đứa này tời đứa kia ghi dô sổ cho nó mà muốn bực luôn đó, tui ghi đại ko, ừ thích này thích nọ, giống tự thú dô lưu bút cho tụi nó, em cũng như vậy nữa hen, đúng là mỗi người 1 tính nết, chỉ có tình thương mới cảm nhận đc điều đó rất dễ thương, nếu em là 1 đứa con gái có khi tui sẽ lấy làm vợ mà thằng P sẽ ko phản đối, đằng này…ko biết làm sao nó cho tui cặp bồ với em mà vẫn giữ đc nó nữa,,,,Nhìn em ngủ cũng dễ thương nữa, đôi mắt em hiền dịu cũng đẹp. tui hun lên trán em 1 cái, Ui, cái trán em nóng hổi, tui thử kiểm tra lại 1 lần nữa coi xem sao, tui lấy bàn tay áp lên trán em, ui, trán em nóng quá, hông lẽ em bị cảm ta? Cái em mở mắt ra nhìn tui

--em bệnh rồi hả,? trán em nóng quá trời luôn nè

--em chỉ hơi oải oải 1 tí thui, anh ngủ đi anh

--em uống tiffy đi hen, anh đi mua cho em

--khỏi đi anh, em chỉ cảm nhẹ nhẹ thôi, ngủ 1 giấc là hết bây giờ

--em uống thuốc đi, tí nữa em ngủ dậy anh chở em đi thăm anh 2 và chị 3,

Em nhít cái đầu qua 1 bên chừa phần gối cho tui rồi nói

--em ko có sao đâu, anh nằm đi

Tui nằm xuống, cái em xà lên ngực tui nằm và ôm ngang bụng tui, người em nóng thiệt mà, lẽ nào dầm mưa sáng giờ em bị bệnh hay sao ta? Tui hất cái mền ra tui đi xuống

--anh ngủ đi anh

--để anh đi kiếm cho em 1 viên tiffy

Tui đi ra ngoài tui hỏi mẹ em tiệm thuốc tây gần nhà có hông, mẹ em nói hông , con bị cảm hả? cái tui nói “ dạ, lập nó bị nóng quá nè bác” Bả nghe vậy bả lật đật chạy dô, bả lục ở đâu ra đc 1 viên decolgen bả kêu con cho nó uống, Tui lấy ly nước nóng nóng cho em uống, ui sao mà ai cũng cưng em hết vậy nè

Tui quải cái balo lên vai bước đi len lõi giữa hai hàng thông, những bông hạt trần rơi rụng lát đác, em Lập ho khụ khụ vài cái rồi nói trong hơi thở mệt mõi

--cảm ơn anh đã lên thăm em

Tui nhìn em mỉm cười rồi nắm đôi tay em

--nhớ những gì anh dặn nha em,

Em gật đầu. Trong lúc này tui thấy em thật ngoan hiền, Em vốn dĩ rất ngoan hiền và sống rất chuẩn mực, em ko hề biết quậy phá tụ tập uke , em sống an phận với chính mình, ngoài việc em chơi thân với mấy đứa con gái ra thì em ko quen ai là gay hết, Em thật là biết an phận thủ thừa. Tui hun lên trán em 1 cái trước khi nói lời từ biệt

--anh về khi khác anh lại lên thăm em và bố mẹ, cảm ơn em đã hiểu cho anh.

Em ko nói gì mà ôm chặt lấy tui, em xà dựa vào lòng ngực tui như ko muốn cho tui đi. Tui cũng ko nở để giây phút ấm áp này trôi qua nhanh chóng. Tui cứ đứng im cho em ôm. Tui vỗ về vai em

--anh chưa bao giờ thấy ray rức khi đang quen anh P mà vẫn chạy theo em đó Lập

Em cứ gật đầu vào ngực tui mà ko nói gì

--nếu anh bỏ rơi em anh sẽ ray rứt lắm

Em lắc đầu rồi nói

--anh đùng có thương hại em, em có bố có mẹ an ủi , em ko sao đâu

--anh chưa bao giờ nghĩ là thương hại em hết, khi anh gặp lại em rồi anh mới cảm thấy em vẫn như cái ngày mà anh em mình sống chung 1 căn nhà trọ, anh thì đi học, em thì đi làm thêm và học ngoại ngữ, dù thời gian 3 tháng ít ỏi nhưng em luôn là người khiến cho anh thấy vui tươi và thấy muốn về căn phòng nhiều hơn, 1 cái chổ mà anh chỉ nghĩ là mình chỉ về để ngủ cho qua ngày đoạn tháng, rồi hơn 3 tháng sau anh cũng như vậy, anh thấy mình còn có 1 cái nơi để đi, đến khi em đi rồi anh ko biết lên Đà Lạt để làm cái gì nữa, anh sống buồn còn hơn cái gì nữa, em có biết anh trãi qua 1 giai đoạn trầm cảm rất dài ko?

--anh nói là vì anh P mà

--ko phải như vậy đâu, trong đó ít nhiều cũng có em, chính em đã bỏ anh đi trong lúc anh rất cần em mà

--em đâu có bỏ anh đâu, 24 tháng thôi mà, em cũng chịu đựng vì..anh thấy rồi đó anh..anh thấy vườn hoa màu của mẹ rồi đó, anh thấy công việc của bố rồi đó. Bố mẹ đâu còn thuê đất thuê vườn trồng hoa màu nữa, ngay cả đất nhà còn khi thất bát, làm thuê làm mướn cho đc bao , vai mượn của ngân hàng để trả nợ cho chủ, em ko vì thế em đã ko đi

--em nín đi, giờ thì mọi chuyện đã tốt hết rồi, anh chỉ tiết là lúc đó anh còn chưa ra trường, anh ko biết lấy gì để giúp em nữa, đúng là mình phải làm ra đồng tiền trước mới mong hạnh phúc đc, em còn suy nghĩ chính chắn hơn anh nữa, còn anh thì chẳng ra gì, ba hồi quay qua người này bốn hồi quay qua người khác, anh ko bỏ đc ai hết

--anh đừng có ái náy nữa, em đã chịu rồi mà

--tại sao mỗi người phải sống một miền như vậy anh cũng ko hiểu nổi

--vậy anh muốn em dô trong đó sống cạnh anh hả anh?

--nếu đc thì bây giờ anh đã dắt em đi luôn rồi, đâu có đứng đây như vậy đâu, thằng P nó biết nó đánh em đó, anh sợ anh ko bảo vệ nổi cho em, ở đây thì còn đc

Chiếc xe chở hàng vào SG cũng sắp đến, bố em bảo sẽ gửi tui đi xe chở hoa của người quen vào SG, tui đang đợi tài xế gọi ĐT là ra ngõ đón, người cao nguyên sống bình lặng và êm đềm chẳng ai thèm để ý trong những hàng thông có tui đang ngồi bên cạnh em

--anh biết em ko hề muốn sống ở SG, em có vào là cũng vì anh, nhưng mà con bố còn mẹ nữa, có hai ông bà thui thủi sống 1 mình, em có nhớ hông? Có lần em bảo anh lên thăm bố mẹ trồng lại vườn hoa cho em đó, cứ nhắc đến em là mẹ rươm rướp nướt mắt, mẹ bảo con người ta bằng tuổi nó còn đi học còn nó thì đi biệt xứ, anh buồn quá anh đưa ĐT cho mẹ gọi cho em ngay lúc đó luôn đó, anh thấy mẹ em khóc

--anh cho em vào SG đi, em vẫn về thăm mẹ thường xuyên đc mà

--em ở đây đi, để anh về anh thu xếp, nếu thuê đc 1 sạp ngoài chợ Hồ Thị Kỷ bán hoa thì anh kêu em dô, em có thể vừa giúp đc bố em mà anh cũng dễ gặp em nữa, anh với em và thằng P ko có ai có ai có con đường sống chung với ai đc hết

-em cứ ngỡ anh P cưới vợ là xong chứ…ai ngờ,,,,

--em đừng có suy nghĩ nhiều, anh phải dấu thôi, cũng như nó dấu vợ nó dậy đó, nó dấu đc thì a cũng dấu đc,

(còn trời xui đất khiến nó mà đọc phần 2 truyện này là coi như xong, hy vọng là nó ko có ấn tượng với cái tên P nên ko đọc , cả đời nó cũng ko thích đọc truyện gay nữa)

xe gọi ĐT đến và tui cũng phải về, tạm biệt Đà Lạt nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com