Truyen30h.Com

[BJYX-Trans] Điểm mấu chốt

Chương 2

diephuyen202

"Em có yêu anh không?"

Lần đầu tiên Tiêu Chiến hỏi Vương Nhất Bác câu hỏi này là khoảng ba tháng trước. Tính đến thời điểm đó, họ đã ở bên nhau được gần hai năm.

Không rõ lý do cụ thể, Tiêu Chiến tựa hồ chỉ tùy tiện hỏi Vương Nhất Bác một câu, hỏi xong cũng không nói thêm gì.

Hôm đó chắc là một ngày cuối tuần, nắng đẹp, nhiệt độ giảm nhẹ, gió phả vào mặt hơi mát. Họ ngồi trên chiếc ghế dài ven hồ trong công viên dã ngoại gần nhà, uống cốc Americano nóng vừa mua, không nói chuyện, hai đầu gối chạm vào nhau, yên tĩnh nhìn một con chim nhỏ mập mạp đang đậu trên cành cây hót ríu ra ríu rít.

Thấy nó rất dễ thương nên Tiêu Chiến nhìn con chim nhỏ mập mạp cười nói với Vương Nhất Bác: "Là một con chim con." Vương Nhất Bác chỉ đáp "Ừm". Yết hầu vừa cử động, con chim nhỏ mập đã vỗ cánh bay đi mất.

Khi đó, Tiêu Chiến đột nhiên hỏi Vương Nhất Bác: "Vương Nhất Bác, em có yêu anh không?"

Phản ứng đầu tiên của Vương Nhất Bác là ngạc nhiên. Ngay khi mép cốc chạm vào môi đã bị hắn dời ra. Hắn không biết tại sao Tiêu Chiến lại đột nhiên hỏi câu hỏi này, có chút bối rối nhưng lại không chút do dự trả lời: "Đương nhiên."

Tiêu Chiến nghe xong quay nghiêng đầu qua, rất nghiêm túc nhìn hắn, nói: "Ừ, anh cũng yêu em."

Anh hôn lên khóe miệng Vương Nhất Bác, sau đó Vương Nhất Bác nắm cằm anh để lại một nụ hôn dài ngập mùi cà phê. Không biết có phải vì vị đắng của Americano không mà nụ hôn này có chút khác biệt so với trước đây, nhưng Vương Nhất Bác lúc đó không nhận ra là chỗ nào không đúng.

Mãi cho đến khi Tiêu Chiến hỏi lại hắn câu hỏi này tại bàn ăn không lâu sau đó, hắn mới chợt nhớ ra hình như trước đây Tiêu Chiến chưa bao giờ hỏi hắn câu hỏi như vậy.

Lần này, hắn vẫn không chút do dự trả lời đối phương "Đương nhiên là yêu". Cũng giống như lần đầu được hỏi, chủ đề không được tiếp tục, mà lần này, Tiêu Chiến thậm chí còn không nói "Anh cũng yêu em" với Vương Nhất Bác.

.

.

Về sau, câu hỏi này thỉnh thoảng lại xuất hiện trong cuộc trò chuyện của họ. Ở bàn ăn, trên ghế sofa, ngoài ban công. Tần suất của câu hỏi này ngày thường xuyên thì cảm xúc của Tiêu Chiến rõ ràng càng ngày càng sa sút.

Mỗi lần nhìn thấy sự thất vọng trong mắt Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác luôn tự hỏi phải chăng Tiêu Chiến không muốn nghe câu trả lời khẳng định của hắn, thậm chí còn nghi ngờ tình cảm của Tiêu Chiến dành cho hắn nhạt dần, đồng nghĩa với việc anh sắp chủ động nói chia tay.

Nhưng hắn nhanh chóng bác bỏ suy nghĩ này, vì không lâu sau, Tiêu Chiến lại khởi động hình thức "quản chồng".

Lúc đầu, Vương Nhất Bác có chút vui vì điều này. Suy cho cùng, trong thời đại thức ăn nhanh mà gặp được tình yêu đích thực đã không dễ, sau khi gặp được tình yêu đích thực mà nhiệt độ không giảm thì còn khó hơn nhiều. Nhưng khi Tiêu Chiến ngày càng trở nên nhạy cảm và đa nghi, một đêm nọ hắn lại mơ thấy Tiêu Chiến lần đầu gặp gỡ. Sau khi tỉnh lại, hắn phát hiện quần lót của mình đã bẩn, còn Tiêu Chiến hiện tại đang ngủ bên cạnh hắn.

Mặc dù người mơ thấy và người ngủ bên cạnh là cùng một người nhưng Vương Nhất Bác vẫn rất áy náy, hắn cảm thấy mình đã phản bội người yêu theo một nghĩa nào đó.

Giây tiếp theo, hắn gần như theo bản năng nhào qua hôn mạnh làm Tiêu Chiến đang ngủ say choàng tỉnh, sau đó cởi cúc áo đối phương, đưa tinh dịch xuất ra từ giấc mơ tiếp xúc với lòng bàn tay và trong cơ thể anh.

Sau một trận ân ái nồng nhiệt, Tiêu Chiến nép vào vòng tay hắn, nắm lấy tay hắn, sờ những vết chai trên đầu ngón tay, lần đầu tiên hỏi câu hỏi đó trên giường.

Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Vương Nhất Bác là có phải mình đã nói mớ gì đó không, hắn hoảng sợ nhìn vào mắt Tiêu Chiến, phát hiện ánh mắt của anh rất bình tĩnh.

Trái tim treo lơ lửng đáp xuống, hắn hôn lên mi tâm Tiêu Chiến, trịnh trọng nói với anh "Em yêu anh". Hắn còn nói một câu mà chính hắn cũng không biết nghĩ lúc đó bị gì mà dám nói ra: "Cho dù anh ở bên cạnh em, em vẫn thường xuyên mơ thấy làm tình với anh. Bắn trong mơ, vừa mở mắt nhìn thấy anh lại cứng. Cho nên đừng nghĩ lung tung được không?"

"Phải không đó?" Tiêu Chiến có vẻ không hài lòng với câu trả lời của hắn. "Có lúc chúng ta rất gần nhau, giống như hiện tại đang ôm nhau, anh vẫn cảm thấy rất nhớ em. Em có từng có cảm giác như vậy không?"

(想: nhớ, muốn)

Vương Nhất Bác không hiểu được cảm xúc cực kỳ tinh tế này, vô thức chuyển chủ đề: "Bây giờ anh cũng muốn em?"

Tiêu Chiến nói: "Muốn."

"Vậy làm lần nữa đi." Vương Nhất Bác nói.

.

.

Lúc tỉnh lại đã hơn chín giờ, Vương Nhất Bác mở cửa ra, nhìn thấy Tiêu Chiến đang ngơ ngác đứng trước bàn ăn, ăn một miếng bánh mì ngũ cốc nguyên cám mới nướng.

Tiêu Chiến hôm nay có lớp, định ăn đại gì đó cho qua chuyện, nghĩ Vương Nhất Bác tối qua uống rượu có lẽ sẽ ngủ muộn nên không chuẩn bị phần ăn cho hắn.

"Tưởng em không dậy nên không làm gì cho em hết." Tiêu Chiến vỗ nhẹ chỗ vụn bánh trên miệng và tay. "Gọi thức ăn ngoài đi, không thì trong tủ lạnh có canh gà và thịt heo muối."

Vương Nhất Bác gãi mái tóc rối bù như tổ quạ, cau mày ngáy ngủ nói: "Hôm nay có tiết à? Chờ chút, em đưa anh đi."

"Không cần, anh đi tàu điện ngầm."

Tiêu Chiến nói xong, nhai bánh mì nướng, nhìn Vương Nhất Bác đầy mong đợi. Sau khi nghe Vương Nhất Bác nói "được", ánh sáng trong mắt rõ ràng ảm đạm đi. Mặc dù vậy, trước khi ra cửa vẫn không quên hôn lên mặt Vương Nhất Bác.

Mùa đông ở thành phố này rất lạnh, trong nhà và ngoài trời như hai thái cực. Rõ ràng đã đạt đến nhiệt độ tuyết rơi nhưng những bông tuyết vẫn không chịu rơi.

Tiêu Chiến đi xuyên qua đám đông, tránh những chiếc xe đạp đang bấm chuông inh ỏi, đi qua rất nhiều quầy hàng bốc khói trắng, cuối cùng cũng đến được ga tàu điện ngầm. Trước khi vào ga, anh nhìn lên bầu trời, chỉ thấy một làn sương mù xám xịt, những cành cây trơ trụi màu nâu sẫm nổi bật như những chiếc ăng-ten, tạo nên một góc quay rất nghệ thuật về cảnh một người ngoài cuộc đang đứng ở một góc của thế giới rộng lớn.

Anh không muốn đến lớp, cũng không muốn về nhà, anh rất nhớ Vương Nhất Bác. Khi chợt nhận ra nỗi nhớ không thể giải thích được này, sống mũi dần cay.

Anh thường như vậy.

Chỉ cần có thời gian rảnh sẽ nghĩ đến Vương Nhất Bác; khi ăn sẽ nghĩ xem những món ăn đặt trước mặt này Vương Nhất Bác có thích ăn không; khi đang làm một chuyện gì đó rất hứng thú rõ ràng rất vui vẻ, nhưng vì Vương Nhất Bác không ở bên cạnh nên niềm vui giảm đi một nửa, thậm chí lúc ngồi trong toilet cũng bất chợt thở dài, tự nói tự nghe "Mình thật sự rất yêu Vương Nhất Bác."

Anh cũng không muốn như vậy, nhưng gần như là mất kiểm soát. Sau khi tình trạng này xảy ra thường xuyên hơn, từ tận đáy lòng Tiêu Chiến dần nảy sinh oán trách. Bởi vì anh biết Vương Nhất Bác chưa bao giờ giống mình.

Ở bên nhau hơn hai năm, tình cảm của anh dành cho Vương Nhất Bác chưa từng giảm, nhưng Vương Nhất Bác lại từ từ hạ nhiệt với anh. Hiện tại anh không có bằng chứng hoàn hảo nào chứng minh suy nghĩ ​​của mình, chỉ nắm bắt được một ít manh mối mơ hồ, nhưng anh biết.

Thì anh biết vậy đó.

.

.

Tiêu Chiến đến trường, Vương Nhất Bác trở về phòng ngủ tiếp. Đến giờ ăn trưa, Quách Tử Luân gọi điện, nói tiện đường ghé nhà hàng mới của Vương Nhất Bác, hỏi Vương Nhất Bác có muốn ra ăn cùng không.

Ba người họ - Vương Nhất Bác, Quách Tử Luân và Tô Hâm - vừa là bạn cùng lớp đại học, vừa là đối tác kinh doanh. Quách Tử Luân và Tô Hâm đều là tiểu phú nhị đại, tiền nhàn rỗi nhiều, có nguồn lực, muốn tự mình làm chủ, nhưng ngoại trừ chơi thì không thích suy nghĩ nghiêm chỉnh. Đúng lúc Vương Nhất Bác quan hệ không tồi và bộ não tốt cũng nảy ra ý tưởng khởi nghiệp nên ba người hợp lại với nhau.

Đầu tiên họ mở một spa quy mô trung bình gần trường đại học, kiếm được tiền lại mở một tiệm làm mi làm móng cao cấp bên cạnh spa. Tiệm làm móng kinh doanh tốt ngoài mong đợi, họ lại bắt đầu nghĩ đến y học thẩm mỹ.

Vì không bỏ ra nhiều vốn, giai đoạn đầu mọi công việc kinh doanh và quản lý nhân viên đều do Vương Nhất Bác một mình đảm nhiệm, sau này tích lũy riêng của bản thân nhiều hơn, hắn tự mở một cửa hàng ván trượt, một quán bar, gần đây còn mua lại một nhà hàng.

Đó là một nhà hàng Mexico, Vương Nhất Bác đã đến đó vài lần, rất tán thưởng phong cách trang trí ở đây. Ông chủ là một người kinh doanh thành thật, sau này vì dòng tiền gặp vấn đề nên đã chuyển nhượng nhà hàng với giá rất phải chăng, Vương Nhất Bác không hỏi thêm gì trực tiếp sang tay.

Đầu bếp thuê người khác, quản lý và nhân viên vẫn giữ nguyên. Nếu Quách Tử Luân muốn ăn ở đây thì đương nhiên không thành vấn đề, Vương Nhất Bác bèn gọi điện cho nhà hàng, đúng lúc thêm người thử món mới.

Món nachos đầu tiên còn chưa ăn xong, Quách Tử Luân có điện thoại, không lâu sau, Vương Nhất Bác không mấy bất ngờ khi thấy Tô Hâm xuất hiện ở cửa nhà hàng. Chuyện tối qua chưa bàn xong vừa khéo bây giờ có thể tiếp tục.

Nói được một hồi, điện thoại của Vương Nhất Bác sáng lên, Tô Hâm nhìn Vương Nhất Bác đang rất nghiêm túc bàn chuyện làm ăn cầm điện thoại lên xem, giãn mày cười cười. Tô Hâm thu lại tầm mắt, hỏi nhân viên phục vụ menu rượu, nhân viên phục vụ thông báo nhân viên pha chế vẫn chưa đến giờ lên ca. Quách Tử Luân ăn món nachos ngon lành, răng dính thịt, đầu lưỡi đảo mấy vòng trong khoang miệng, nghiêng đầu liếc nhìn Tô Hâm một cái.

Vương Nhất Bác ghi chú Tiêu Chiến chỉ một chữ "cưng". "Cưng" trong điện thoại nói mình tan học rồi, còn nói "có hơi đói".

Nội dung rất đơn giản, không có gì đáng phải giãn mày cười như được mùa, nhưng Vương Nhất Bác cảm thấy mình có thể nghe thấy giọng nói dẻo quẹo của Tiêu Chiến khi nói chuyện với mình, rất đáng yêu. Hắn nhanh chóng trả lời một câu: Em cảm thấy mình có thể nghe được giọng của anh.

Cưng: Cái gì?
Vương Nhất Bác: Ăn ở nhà hàng mới được không?
Cưng: Em đang ở nhà hàng mới?
Vương Nhất Bác: Ừ, Cầy Hương tiện đường ghé nên em tới thử món mới luôn
Cưng: Vậy tụi em ăn đi, xa quá
Vương Nhất Bác: Gì vậy chứ, em đến đón anh
Cưng: Chỉ có em và Quách Tử Luân?
Vương Nhất Bác: Có Tô Hâm nữa
Bé cưng: Ờ, vậy anh không đi
Vương Nhất Bác: Không được, anh chưa đến lần nào, phải đến để biết chỗ, còn để người trong quán biết anh nữa chứ

Chưa kịp đợi Tiêu Chiến trả lời, Vương Nhất Bác đã đứng dậy nói: "Mình đi cái về liền."

Quách Tử Luân lấy ra được miếng thịt giắt ở kẽ răng, hỏi hắn: "Đi đâu?"

Vương Nhất Bác nói: "Vợ yêu tan học rồi, nói đói."

====
Truyện được đăng tải miễn phí tại tài khoản: Wattpad: diephuyen202
Các trang reup khác đều là reup phi phép, mọi người xem ở trang chính chủ nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com