Truyen30h.Com

[BJYX-Trans] Điểm mấu chốt

Chương 5

diephuyen202

Lần đầu tiên Tiêu Chiến gặp Tô Hâm đã cảm thấy đối phương không thích mình.

Nói ra thì vô lý, mặc dù Tô Hâm đã tham gia vào hành trình tình cảm của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến từ những ngày đầu và chứng kiến ​​từng bước từ lúc họ quen nhau đến yêu nhau, nhưng khi Tiêu Chiến hát trên sân khấu, anh lại không phát hiện ra bên cạnh Vương Nhất Bác lại có một người như vậy. Mãi cho đến khi Vương Nhất Bác chính thức giới thiệu anh với hai người bạn thân kiêm đối tác làm ăn, anh mới biết về sự tồn tại của Tô Hâm.

Khi đó, Tiêu Chiến có chút dè dặt, sau khi mím môi chào bạn của bạn trai, anh mới âm thầm quan sát.

Quách Tử Luân dáng người cao to, Tiêu Chiến đã cao rồi, nhưng cậu còn cao hơn Tiêu Chiến một khúc nhỏ. Thân hình cường tráng, mặt chữ điền, trên người toàn là hàng hiệu với logo rõ ràng. Điều để lại ấn tượng sâu sắc nhất với Tiêu Chiến là giọng rất to, lúc cười lên thì cũng khiến người khác muốn cười theo.

So với Quách Tử Luân, Tô Hâm trông thanh tú hơn rất nhiều. Cậu và Vương Nhất Bác chiều cao xêm xêm, vóc dáng tương đương, nhưng da sậm hơn Vương Nhất Bác một chút, vậy là khá trắng rồi, trông tươi mát sạch sẽ, có lẽ là gu của số đông thiếu nữ.

Hôm đó cậu và Vương Nhất Bác mặc áo phông của cùng một thương hiệu nổi tiếng, kiểu dáng tương tự, một đen một trắng, có vẻ rất thân thiết. Còn Tiêu Chiến thì chỉ mặc quần áo kiểu cũ của một thương hiệu bình thường nào đó, là cuối năm giảm giá xả kho mới mua được, mặc dù quần áo sạch sẽ tinh tươm nhưng nhìn là biết đã hơi mỏng do giặt nhiều lần.

Nếu Vương Nhất Bác không đột ngột gọi anh ra ngoài và nói trước sẽ đưa anh đi gặp bạn bè thì anh chắc chắn sẽ mặc quần áo đẹp hơn.

May mà họ cũng không phải là người quá chú trọng vào vẻ bề ngoài nên không để ý tới chi tiết khiến anh khó xử này.

Lần đầu gặp mặt, Tiêu Chiến không nói nhiều. Nếu có bất kỳ câu hỏi nào liên quan đến anh, Vương Nhất Bác sẽ trả lời. Tiêu Chiến ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác, vừa dỏng tai lắng nghe xem bạn trai mình có nói sai chỗ nào không, vừa cảm nhận lòng bàn tay ấm áp cách lớp vải mỏng đặt sau lưng anh.

Lúc mới quen, Vương Nhất Bác không dám quá tùy tiện trêu anh, nhưng hiển nhiên rất vui vẻ thể hiện tình cảm của mình trước mặt bạn bè.

Không lâu sau, cuộc trò chuyện bắt đầu chuyển từ cuộc sống cá nhân của họ sang vấn đề công việc. Tiêu Chiến không tham gia được, cũng không dám nghe kỹ, bèn cúi đầu nghịch điện thoại.

Đang bấm thì tay Vương Nhất Bác đặt lên đùi anh, cách lớp quần jean sờ sờ vài cái, lòng bàn chuyển hướng lên trên, ra hiệu cho anh đặt tay lên.

Tiêu Chiến cảm thấy cực kỳ ngại, nhưng ngọt ngào vẫn chiếm ưu thế. Sau khi siết chặt mười ngón tay với Vương Nhất Bác, anh hơi xấu hổ ngẩng đầu nhìn đối phương, đúng lúc bắt được ánh mắt Tô Hâm. Tô Hâm tuy nhanh chóng thu lại tầm mắt nhưng anh thấy giữa mày Tô Hâm hiện lên một nếp nhăn, đó là biểu cảm khi cảm thấy chán ghét mới có.

Việc mọi người có hợp nhau hay không rất huyền học, Tiêu Chiến sẽ không ép bạn bè của Vương Nhất Bác thích mình, tuy nhiên, trên đường về nhà sau cuộc gặp, Tiêu Chiến vẫn hỏi Vương Nhất Bác: "Tô Hâm có kỳ thị đồng tính không?"

Vương Nhất Bác vô thức trả lời "không", sau đó hỏi Tiêu Chiến tại sao lại hỏi như vậy, Tiêu Chiến suy nghĩ rồi nói: "Bởi vì cậu ta hình như không dám nhìn thẳng vào chúng ta." Vương Nhất Bác bật cười, nói chắc là Tô Hâm chưa quen.

Tiêu Chiến cũng nghĩ có lẽ là nguyên nhân này, cho nên không chủ động nói với Vương Nhất Bác anh nghĩ Tô Hâm không thích mình mà ngược lại có chút ngượng ngùng nói thật với bạn trai: "Vậy sau này trước mặt cậu ta em đừng động tay động chân với anh. Có thể cậu ta cảm thấy anh bẻ cong em."

Vương Nhất Bác lại mù mờ hỏi ngược một câu rất thiếu đòn: "Không phải sao?"

Sau ngày hôm đó, Tiêu Chiến thực sự tin việc Tô Hâm "ghét" mình là do chưa thích ứng, thời gian có lẽ sẽ giải quyết được vấn đề này. Nhưng một ngày nọ, Vương Nhất Bác đột nhiên mang về nhà hai túi quần áo, tình cờ chúng lại là thương hiệu thời trang Tiêu Chiến tâm đắc.

Mặc dù rất vui nhưng anh cũng cảm thấy kỳ lạ vì Vương Nhất Bác chưa bao giờ can thiệp vào phương diện này của anh. Còn chưa kịp hỏi thì Vương Nhất Bác đã khai báo, quần áo được mua từ cửa hàng của Quách Tử Luân với giá bạn bè: "Ghé qua đi loanh quanh, Tô Hâm nói anh hình như thích thương hiệu này."

Tiêu Chiến cầm lấy túi giấy màu nâu, toàn thân cứng đờ, một cảm giác xấu hổ không thể giải thích được, nhẹ nhàng nhưng mãnh liệt từ lòng bàn chân len lỏi đến đỉnh đầu. Anh không nghe những gì Vương Nhất Bác nói sau đó nữa, như cái gì mà sơ suất đến mức không nhận ra, ngừng lại hàng chục giây sau mới nói một câu "Cảm ơn".

Sau đó, anh mang hai túi quần áo lớn nhét vào sâu trong tủ. Những bộ quần áo đó đến nay anh vẫn chưa mặc cái nào.

.

.

Cửa sổ chừa lại một khe hở, gió buốt len lỏi vào trong xe làm lông mày và trán Tiêu Chiến lạnh buốt, nhưng anh lại cảm thấy thoải mái. Vương Nhất Bác không cho phép anh thả lỏng theo cách tự ngược đãi mình, trực tiếp đóng chặt cửa sổ bên ghế phụ, giơ một tay ra che trước trán Tiêu Chiến.

"Đừng hóng gió kiểu này." Vương Nhất Bác nói. "Về già cho anh lãnh đủ."

"Em nghĩ chúng ta về già có còn bên nhau không?" Tiêu Chiến hỏi.

"Bao nhiêu là già?"

"Theo quan niệm của người hiện đại thì chắc phải trên sáu mươi lăm."

Vương Nhất Bác tính toán, vẫn còn gần bốn mươi năm nữa, thật thà nói: "Chưa từng nghĩ đến chuyện xa như vậy."

"Ồ." Tiêu Chiến có chút thất vọng, nhưng không muốn thể hiện ra ngoài mặt, giọng điệu trầm xuống đáp: "Thật ra anh cũng chưa từng nghĩ tới."

Vương Nhất Bác không tiếp lời, im lặng lái xe một lúc rồi đột nhiên lên tiếng: "Em nhớ ra một chuyện. Một bài báo."

"Báo gì?"

Vương Nhất Bác lái xe, nghiêng đầu liếc nhìn Tiêu Chiến: "Đời sống tình dục của người già."

Tiêu Chiến ốn tưởng rằng có chuyện gì nghiêm trọng, sau khi nghe xong, Tiêu Chiến trợn mắt không nói nên lời, vừa đánh Vương Nhất Bác vừa mắng: "Thần kinh! Thần kinh! Em nghiêm chỉnh chút thì chết à!"

Vương Nhất Bác hai tay cầm vô lăng, nhảy lên khỏi ghế lái hai lần, giống như đang lái xe điện đụng của trẻ em. "Không muốn, em cứ như vậy, em phải làm anh vui vẻ cả ngày."

"Hừ." Vương Nhất Bác vẫn rất thiếu đòn. "Đừng để ngày nào đó bị em phát hiện anh chôn cánh hoa trong nhà."

Tiêu Chiến cạn lời gào lên: "Vương Nhất Bác em bị khùng rồi!"

Trong xe bật máy sưởi, trên cửa sổ phủ một lớp sương mờ. Tâm trạng Tiêu Chiến đã khá hơn, dùng ngón trỏ viết nguệch ngoạc trên cửa sổ lạnh lẽo, nhưng ánh mắt có chút giễu cợt lúc nãy của Tô Hâm đột nhiên hiện lên trong đầu. Ngón tay anh cứng lại, quẹt tay xóa đi tất cả những bông hoa và trái tim nhỏ mà anh vừa vẽ.

Ngoài cửa sổ xe không nhiều, họ đi ngang qua một hàng cây trơ trụi và một hàng cây bạch dương, có những ống khói cao cao thả ra những làn khói đen xám bay lơ lửng trong không khí.

Tiêu Chiến im lặng một lúc rồi hỏi: "Tên nhà hàng đã nghĩ xong chưa?"

"Chưa. Em định thôi dùng lại cái tên cũ "Cactus", nhưng Tô Hâm nói không hay."

Đèn xi nhan nhấp nháy, Vương Nhất Bác chuyển làn.

Tại sao không hay, vì Tô Hâm nói không hay nên em không thích? Thật ra Tiêu Chiến muốn hỏi, là vì Vương Nhất Bác chưa từng hỏi ý kiến anh.

Nhưng anh không thể hỏi, vì giọng điệu của Vương Nhất Bác nghe quá tự nhiên. Tự nhiên đến mức anh cảm thấy Tô Hâm mới chính là người có thể ở bên hắn cho đến già.

====
Truyện được đăng tải miễn phí tại tài khoản: Wattpad: diephuyen202
Các trang reup khác đều là reup phi phép, mọi người xem ở trang chính chủ nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com