Truyen30h.Com

[BJYX-Trans] Điểm mấu chốt

Chương 8

diephuyen202

Kỳ nghỉ đông đến gần, khuôn viên trường ngập trong không khí căng thẳng và nôn nao chỉ cuối năm mới có.

Khoảng thời gian này, Tiêu Chiến mỗi ngày đều chạy đến trường, ngoài việc chăm chỉ ngâm mình trong thư viện viết luận, còn phải thay giáo viên đi làm giám thị các kỳ thi cuối kỳ.

Tiếng chuông reo lên, bài thi buổi sáng kết thúc. Tiêu Chiến vẫn đang đứng trước bục cẩn thận đếm phiếu trả lời thì bất chợt nghe thấy hai nữ sinh bước ra khỏi cửa dường như đang nói về quán bar Fala.

"Hình như là cuối tháng này, qua năm không kinh doanh nữa, ôi chú chim thanh xuân của mình lần này bay đi không về rồi."

Bàn tay đang đếm giấy của Tiêu Chiến vô thức dừng lại, vừa mất tập trung, ngón trỏ tay phải của anh bị tờ giấy A4 cắt một đường. Cơn đau nhói và nhẹ ập đến, máu rỉ ra, anh đưa ngón trỏ vào miệng.

Cô bạn cùng lớp được giáo viên cử đến giám thị cùng anh nhìn thấy kinh hô, lấy khăn giấy từ trong túi nhỏ ra đưa cho anh, nói đùa một câu "Thế giới này thật sự đầy rẫy nguy hiểm".

Tiêu Chiến cầm lấy khăn giấy nói cảm ơn, anh cũng không lo lắng cho mình: "Máu có dính vào giấy thi không?"

Sau tai nạn nhỏ, số giấy thi còn lại được bạn nữ cùng lớp lo liệu, Tiêu Chiến đứng sang một bên làm giám thị, dùng mắt kiểm tra, sau đó hai người gửi giấy thi đến văn phòng giáo viên ở tòa nhà bên cạnh.

Trên đường đi Tiêu Chiến rất lơ đãng, bạn bè hỏi chuyện phải hỏi mấy lần mà chỉ nhận được đáp án chiếu lệ, anh chỉ dùng nửa bộ não phụ trách trả lời câu hỏi của người ta, nửa bộ não còn lại thoát khỏi sự kìm hãm của trọng lực mà treo lơ lửng trên đầu rồi bị gió thổi bay đi đâu không biết.

Giao bài thi xong, các bạn học nữ kéo nhau xuống căng tin ăn cơm. Tiêu Chiến đeo cặp trên lưng chậm rãi đi xuống cầu thang, đại não vốn trống rỗng đã lâu đột nhiên lóe lên một ý nghĩ.

Anh dừng lại, lấy điện thoại ra tìm tên chủ quán bar Fala trong danh sách bạn bè WeChat, đồng thời mở vào trang cá nhân của đối phương, thầm cầu nguyện những gì hai nữ sinh kia nói là không phải sự thật.

Tiếc là——

"Xin chào, vì nhiều lý do khác nhau (thực ra là hết tiền tiếp tục rồi dmmm), Fala Music Bar sẽ chính thức ngừng hoạt động vào cuối tháng này. Nào, hãy đến uống rượu và nghe hát đi, lần này tôi mời tất. Cảm ơn sự đồng hành mười hai năm qua, sau này có gặp lại hay không thì cứ tùy duyên nhé! —— Lão Ba."

Đọc xong dòng chữ, Tiêu Chiến bấm vào bức ảnh kèm theo, là mặt tiền của quán bar Fala được chụp vào sáng sớm.

Ba ngày trước, khi đăng bài đăng này lên WeChat có lẽ lão Ba đã uống hơi nhiều, bức ảnh không chỉ khung cảnh mờ mà nhân vật chính cũng mờ nốt: biển hiệu Fala không được chụp toàn bộ, con hẻm tối bên cạnh Fala đã chiếm một phần ba khung hình.

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào bức ảnh được chụp hơi tệ này không rời mắt. Anh cảm thấy có thứ gì đó thuộc về anh sắp đi theo sự đóng cửa của Fala mà rời bỏ anh.

Hình như thứ đó đang dần rút ra khỏi sinh mệnh anh, khác hoàn toàn với khoảnh khắc trái tim trống rỗng. Nó chậm rãi và rõ ràng, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn nó hóa thành từng sợi dài, chầm chậm chầm chậm rời khỏi người mình.

Tiêu Chiến nghĩ, đây liệu có phải là dự báo cho chuyện tình cảm của mình không.

Charles Dickens đã như thế này trong quyển "Những kỳ vọng lớn lao".

"Tôi nhớ như in ngày này, vì nó mang lại một sự thay đổi lớn trong cuộc đời tôi. Giả sử một ngày bất kỳ trong đời bạn bị xóa bỏ, nó sẽ ảnh hưởng như thế nào đến cuộc sống của bạn. Nếu tưởng tượng cuộc sống là một sợi dây xích sắt hay dây xích vàng dài dài, gai hay hoa, chúng vốn dĩ không thể nào trói buộc bạn. Nhưng chính vì một ngày khó quên đó, mối liên kết đầu tiên đã được hình thành, từ đó không thể tách rời khỏi cuộc đời tôi."

Đối với Tiêu Chiến, "ngày này" là ngày anh gặp Vương Nhất Bác ở Fala.

Không có Fala, sẽ không có cuộc gặp gỡ giữa họ.

Anh đứng trên hành lang xanh hóa kết nối hai tòa nhà, khi ngẩng đầu lên, chỉ có thể nhìn thấy màu của một khoảnh trời nhỏ lộ ra khỏi mái vòm kính, là màu vàng kim ấm áp của mặt trời giữa trưa. Bất chợt, anh cảm thấy ngày tháng trở nên mông lung và đằng đẵng.

.

.

Vương Nhất Bác đang chơi game ở nhà, khi cả hai bên đang xáp lá cà cho hết giọt máu cuối cùng thì Tiêu Chiến gọi điện. Chỉ một giây, giao diện trò chơi tối thui.

Tối hôm qua Tiêu Chiến ở phòng khách viết luận, Vương Nhất Bác gọi anh đi ngủ không được, đành phải nằm trên giường xem phim hài trên máy chiếu, một mình xem quả nhiên chán kinh. Đang trằn trọc lật qua lật lại thay đổi tư thế, hắn chợt nhìn thấy một hũ kẹo dẻo trên bàn cạnh giường ngủ bên phía Tiêu Chiến hay nằm, hắn đưa tay chộp lấy, một hơi ăn bốn năm viên, ăn xong mới phát hiện là melatonin.

Hắn không hề hoảng sợ, ngược lại hét lên trong phòng như một đứa trẻ cố tình thu hút sự chú ý của người lớn: "Cưng à! Em ăn một nắm kẹo dẻo của anh! Có khi nào em ngủ luôn không dậy không!"

Tiêu Chiến đẩy gọng kính, tức giận bưng một ly nước lớn vào phòng, bảo Vương Nhất Bác uống một hơi, đi vệ sinh rồi ngủ. Vương Nhất Bác lúc này rất ngoan ngoãn, chưa được bao lâu đã đi vệ sinh, sau đó trong phòng không có động tĩnh gì.

Tiêu Chiến tuy biết sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhưng viết luận được một nửa vẫn không nhịn được quay về phòng xem Vương Nhất Bác. Sờ mặt, nhéo chân hắn để xem phản ứng, còn đặt hai ngón tay dưới mũi thử hơi thở. Mọi thứ đều bình thường.

Nửa đêm, sau mấy tiếng đồng hồ viết bài liên tục, Tiêu Chiến mệt mỏi nằm trên giường, Vương Nhất Bác xoay người, đặt tay lên mông anh, lẩm bẩm: "Mềm mềm, đây là mông tôi."

Tiêu Chiến bực bội bóp miệng Vương Nhất Bác, phát hiện đối phương ngủ say như chết.

Anh nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Vương Nhất Bác, đưa suy nghĩ bay cao bay xa, có phải những người chưa bao giờ cần melatonin để ngủ trời sinh ra đã miễn dịch với melatonin? Dường như không có thứ gì trên thế giới này có thể trì hoãn việc Vương Nhất Bác ngủ, và dường như không có thứ gì có thể trì hoãn việc hắn đột ngột thức dậy khi muốn thức dậy.

Trên thực tế, melatonin vẫn bộc lộ phản ứng nhất định ở Vương Nhất Bác. Hắn ngủ say đến nỗi sáng nay Tiêu Chiến ra ngoài lúc nào cũng không biết.

.

.

Cuộc gọi được kết nối, Vương Nhất Bác nghe thấy Tiêu Chiến nói: "Đói."

"Chưa ăn sáng à?"

"Ăn rồi."

"Ăn gì?"

"Trứng luộc."

"Không thích tại sao lại ăn, thích tự ngược, ăn xong lại không vui."

"Tiện."

"Hôm qua em có nói là đã mua cho anh bánh sandwich và bánh mì, bỏ trong tủ lạnh. Sao anh không ăn. Ăn món mình không thích sẽ bực bội, mà bực bội thì không tốt cho sức khỏe, biết chưa, cưng, anh sẽ bị can khí ứ đọng——"

Tiêu Chiến không chờ Vương Nhất Bác nói xong đã ngắt lời: "Anh đói rồi, anh đi ăn."

"Anh không ăn cùng em à?"

"Anh nói nãy giờ rồi, em thì cứ bô lô ba la."

Giọng điệu oán khí xung thiên khiến Vương Nhất Bác muốn cười.

Hắn có thể tưởng tượng ra gương mặt không vui của Tiêu Chiến lúc này, mặt mày sa sầm, má thịt bên khóe môi phồng lên rất rõ ràng. Khuôn mặt xinh đẹp mà tức giận sẽ rất ác liệt, nhưng vì má thịt mà làm cho cả người trông vừa hung dữ vừa ngây ngô.

Thật ra lúc đang nói chuyện với Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đã thay quần áo xong rồi, nhẹ tay đóng cửa lại đi xuống lầu.

"Thuốc nổ." Vương Nhất Bác nói: "Cá nóc. Angry Birds."

Tiêu Chiến tức giận lặp lại: "Anh đi ăn rồi." Nói xong, cảm thấy mình chưa đủ khí thế, liền bổ sung: "Anh ăn một mình."

Lúc này Vương Nhất Bác đã đi đến bãi đậu xe, lấy chìa khóa xe bấm hai lần: "Nghe thấy không? Em ra ngoài rồi."

Giờ nghỉ trưa, đám đông người đổ xô về phía căng tin hoặc cổng trường, tòa nhà giảng dạy trở nên yên tĩnh.

Tiêu Chiến vẫn đứng giữa hai tòa nhà cầm điện thoại, cố ý nói: "Vậy thì sao, anh đang ăn rồi."

Vương Nhất Bác nghe vậy, nhắm chặt mắt, ôm ngực cười sằng sặc.

====
Truyện được đăng tải miễn phí tại tài khoản: Wattpad: diephuyen202
Các trang reup khác đều là reup phi phép, mọi người xem ở trang chính chủ nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com