Truyen30h.Com

|CheolHan/SeokSoo| "Thương"

|🍒🐰's room| 60 giây

ji_9318

• Choi Seungcheol x Yoon Jeonghan / CheolHan.

OOC, 1shot.

• Tình tiết trong fic không liên quan đến người thật.

•••••

Sáu mươi giây ngắn ngủi cũng đủ để nhớ lại một ít chuyện xưa, nhớ về thời điểm hình bóng của người bắt đầu xuất hiện trong tâm trí của tôi, nhớ về khoảng thời gian chuyện của hai ta được bắt đầu.

Khoảng cách từ nhà đến trường không có bao xa, cho nên mỗi ngày đều cố tình đi học trễ một chút nhường như đã là thói quen khó bỏ của Jeonghan, dù sao thì trường học đối với cậu cũng chẳng có gì hấp dẫn cả. Đến sớm hay đến muộn đều như nhau thôi.

Hôm nay là thứ hai đầu tuần, Jeonghan dậy sớm hơn thường lệ, xem lại bài tập của mình rồi bắt đầu rồi chuẩn bị đi học. Thời điểm cậu rời khỏi nhà, phố xá vẫn còn vắng hoe, người người qua lại trên đường cũng không có bao nhiêu. Đi đến ngã tư đầu tiên thì phát hiện đèn tín hiệu giao thông đã chuyển sang màu đỏ, con số sáu mươi to tướng trên màn hình đỏ rực bắt đầu được đếm ngược lùi dần về sau.

Sáu mươi, năm mươi chín, năm mươi tám...

Jeonghan bắt đầu lẩm nhẩm thầm đếm theo, mặc dù sáng sớm trên phố không có nhiều xe cộ qua lại, thế nhưng bất chấp đèn tín hiệu ra sao mà chạy ù sang đường thì cậu làm không được đâu nha. Làm như vậy là không tuân thủ luật an toàn giao thông đó.

Cùng đèn đỏ đếm ngược giống như là sở thích của mình vậy, Jeonghan cảm thấy rất vui.

Nhẩm đếm được đến ba mươi, chẳng biết từ khi nào bên cạnh xuất hiện thêm một người. Tò mò ngẩng đầu thì phát hiện người mới đến là một nam sinh học cùng trường với mình, là đồng phục lớp mười hai. Người nọ dường như cũng chú ý đến Jeonghan, thản nhiên cười thật tươi với cậu.

Jeonghan thì không có bình tĩnh như đối phương đâu nha, cậu ngượng ngùng, cứng ngắt cười cười với người kia, xong sau đó liền lặng lẽ cúi đầu nhìn xuống đất. Cảm giác nhiệt độ trên mặt có chút nóng, nhịp tim cũng đập nhanh hơn bình thường rất nhiều nha.

Đây rốt cuộc là bị làm sao vậy?

Ba, hai, một...

Người nọ bắt đầu di chuyển về phía trước, Jeonghan thì mãi ngẩn người nghĩ đâu đâu nên không nhận ra đèn tín hiệu đã sang màu xanh rồi. Người kia dừng lại một chút, quay trở lại mang theo đứa nhỏ ngốc nghếch đang đứng im một chỗ cùng sang đường.

Mẹ Yoon cảm thấy rất vui, bởi vì cuối cùng thì đứa con trai bảo bối cũng đã bắt đầu yêu thích trường học hơn rồi. Bình thường gần sát giờ vào học mới lững thững cắp sách rời khỏi nhà , nhưng dạo gần đây, sáng sớm tinh mơ đã ba chân bốn cẳng chạy ù ra khỏi cửa, không ngừng gọi với vào bên trong bốn chữ "Con đi học đây!"

Jeonghan đi học sớm không có liên quan đến việc cậu yêu trường lớp hơn đâu, thật ra thì đó chỉ là cái cớ để cậu có thể nhìn thấy được người bản thân muốn gặp thôi.

Cậu đứng bên đường từng chút từng chút gặm một khối bánh mì thật to, ánh mắt không ngừng chăm chú nhìn vào kim chỉ giây tích tắc quay đều trên đồng hồ đeo tay. Đèn giao thông chuyển màu rất nhiều lần, hết xanh rồi đến đỏ, hết đỏ rồi lại xanh nhưng mà vẫn không thấy người kia đâu, cậu cảm thấy có chút thất vọng... Ăn xong miếng bánh mì cuối cùng, nhìn đèn đỏ đang sáng, lại bắt đầu đếm ngược... Mười, chín, tám...

Ba, hai, một...

Cúi đầu sang đường, bản thân thực sự không hề vui tí nào hết đó, bực bội dậm chân mấy cái rồi thất vọng đi đến trường.

Jeonghan không biết thời điểm cậu đến ngã tư này, Seungcheol đã có mặt ở đây trước rồi. Chỉ là anh chẳng nói lời nào, chỉ yên lặng đứng phía sau quan sát cậu nhóc vừa gặm bánh mì, vừa nhìn đồng hồ mà không nhận ra đèn tín hiệu đã thi nhau chuyển sang màu xanh rất nhiều lần. Cảm thấy có chút buồn cười, đứa nhỏ kia rốt cuộc là người của hành tinh nào thế, ngày ngày đến nơi này đứng chờ anh để làm gì? Đường lớn cứ việc thoải mái mà sang, tội tình gì phải đứng chờ đợi người khác cơ chứ? Bất quá trông bộ dáng bĩu môi giận dỗi kia thật là đáng yêu.

Gió lạnh se se thổi qua con phố vắng vào buổi sớm tinh mơ, từng giây từng giây lặng lẽ trôi qua khiến tâm tư của thiếu niên khẽ rung động.

Jeonghan thích thú giẫm lên bóng đổ của người đi trước mà sang đường. Không sai, đó chính là bóng của Seungcheol.

Mọi thứ đã trở thành thói quen, đứng tại ngã tư đường, thong thả chậm rãi đếm theo từng giây trôi qua. Không cần mất nhiều thời gian đã thấy anh xuất hiện bên cạnh mình sau đó nhanh chóng sang đường, còn bản thân cậu thì lẽo đẽo theo ở đằng sau thích thú giẫm lên bóng của anh mà đi.

Đèn xanh có sáu mươi giây, cũng như Jeonghan có sáu mươi giây để bước theo chân anh. Đối với cậu trò này thật sự rất vui.

Lần này, Seungcheol sang đến bên đường thì đột ngột dừng lại. Jeonghan do chỉ chăm chăm nhìn vào bóng của anh in trên đất, không kịp nhận ra anh ngừng lại từ khi nào nên đâm sầm vào cặp sách của anh rồi ngã lăn ra đất.

"A! Đau quá!" Jeonghan xoa xoa cái trán đang phát đau khiến tóc tơ trước trán tán loạn hết cả lên.

Bản thân Seungcheol có chút bực mình nhưng nhìn thấy bộ dạng đáng yêu trước mắt thì không khỏi phì cười, đưa tay xoa đầu Jeonghan rồi chỉnh lại tóc mái cho cậu nữa.

"Không phải là cậu đi đằng sau lưng tôi sao? Tại sao lại không chịu nhìn đường vậy?"

"A!"

Jeonghan có chút hoảng hốt, gương mặt nhanh chóng đỏ ửng thành một mảng. Vốn nghĩ rằng đối phương không biết mình đi theo ở đằng sau, kết quả thì sớm đã bị phát hiện rồi.

"Vừa... Vừa rồi không nhìn thấy... Cơ mà, không có quy định không được đi sau lưng người khác!"

Nhìn đứa nhóc cong môi lên cãi bướng lại với mình, Seungcheol nhịn không được mà cảm thán thầm trong bụng một câu thật là dễ thương. Thì ra những lúc thỏ con nổi cáu xù lông lên là như vậy sao.

"Nhưng mà sang đường cũng không thể nhìn xuống đất mãi như thế, rất là nguy hiểm đấy có biết không? Đúng thật là đồ ngốc mà."

Seungcheol cười lên, cười đến sáng lạn, khiến hai bên má lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ đặc trưng.

Jeonghan không dám nhìn thẳng vào đối phương, chỉ biết im lặng cúi đầu tập hít vào thở ra đều đều, tim của cậu lại đập nhanh quá chừng luôn rồi kia.

Anh đưa tay xoa đầu thỏ nhỏ ngoan ngoãn đứng phía trước mình, chậm rãi nói.

"Cho nên sau này nhất định phải để tôi dẫn cậu sang đường."

"Hả?" Cậu ngây ngốc nhìn anh.

"Tên của tôi là Seungcheol, Choi Seungcheol. Từ đây về sau tôi sẽ luôn đi cùng cậu trên con đường này. Nhớ kỹ nhé thỏ nhỏ!" Nói xong liền nhanh chóng nắm tay Jeonghan cùng bước vào bên trong cổng trường.

Sau này đối với mỗi cái sáu mươi giây, tôi không còn đi theo ở phía sau người nữa. Mà nhất định sẽ ở bên cạnh người chờ đợi từng cái sáu mươi giây trôi qua.

Và tôi còn muốn dùng rất nhiều, rất nhiều những cái sáu mươi giây khác nữa, để có thể ghi lại toàn bộ câu chuyện của hai ta.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com