Truyen30h.Com

{CHUYỂN VER - BIBLEBUILD} [HÔN NHÂN TẠM ĐƯỢC]

Chương 10

thatweird8

Chuyện gặp Trầm Trác Vân hôm đó, Kim Kiến Thành cũng không nói lại cho Bách Bác biết.

Cậu về đến nhà, bế Chanh vào lòng thân thiết một phen, bắt đầu sắp xếp lại các sự việc. Hạ Sùng Nhạc nói hai người họ lúc trước đã chia tay, trên thực tế, thái độ của Bách Bác đối với Trầm Trác Vân chính là không lưu tình, mà Trầm Trác Vân vẫn nhớ mãi không quên Bách Bác. Theo thái độ của ba người kia, có thể thấy được vô luận trước kia họ yêu nhau nhiều ra sao, hiện tại cũng chỉ có Trầm Trác Vân đơn phương tình nguyện.

Mặc dù Bách Bác có lần lén cậu đi gặp Trầm Trác Vân, nhưng cậu cũng không cảm thấy gì. Bách Bác nếu thật sự còn thích Trầm Trác Vân, sẽ không miễn cưỡng ở cùng một chỗ với cậu, Kim Kiến Thành nghĩ như thế. Thế là rất nhanh cậu đã vứt chuyện này ra khỏi đầu, không hề nghĩ nhiều.

Tới ngày sinh nhật, Kim Kiến Thành và Bách Bác cùng nhau trở về nhà cũ một chuyến. Cha mẹ Bách Bác vẫn hòa ái như trước, người một nhà cùng ngồi quanh bàn cơm, không khí mặc dù không đến nỗi náo nhiệt, nhưng cũng coi là ấm áp.

Lúc Bách Bác cố gắng cắt bánh ngọt xong, Kim Kiến Thành chỉ ăn mấy miếng bánh rồi buông dĩa, nghe Bách lão thái thái hỏi: "Tiểu Bác và con gần đây có khỏe không? Thời tiết trở lạnh, con phải nhắc nhở nó khi ra ngoài nhớ mặc nhiều áo hơn."

Nghe được danh xưng "Tiểu Bác" này, Kim Kiến Thành thiếu chút nữa cười ra, nhưng cậu rất nhanh liền nghiêm mặt, cung kính đáp: "Con biết, con sẽ chú ý."

Đang ở không xa là Bách Bác cùng Bách lão tiên sinh nói chuyện, nên không chú ý đến đoạn đối thoại của Kim Kiến Thành và Bách lão thái thái. Bách lão thái thái dường như đoán được suy nghĩ của Kim Kiến Thành, cười meo meo nói: "Đây là nhũ danh của nó, bất quá sau này lớn lên rất ít khi gọi. Nó không thích bị người ta gọi như vậy, nói nghe giống như tên của con gái."

Kim Kiến Thành cũng mỉm cười một chút: "Kỳ thực nhũ danh này rất đáng yêu."

Bách lão thái thái dường như tâm tình rất tốt, hỏi Kim Kiến Thành một chút chuyện của đứa nhỏ, biết thai nhi là con trai, có vẻ rất cao hứng, tỏ ý phải lập tức tra từ điển, chuẩn bị tên cho cháu nội. Đối với chuyện này Kim Kiến Thành cũng không có ý muốn giành, cậu biết mình từ trước đến nay không có cái gọi là thiên phú, cho nên phải làm phiền hai vị lão nhân.

Cậu cùng Bách lão thái thái nói chuyện, bỗng nhớ tới lúc Bách Bác biết được đứa nhỏ là nam, trên mặt có chút đắc ý lại kiêu căng cười khẽ, không khỏi ấm áp trong lòng. Tuy rằng cậu muốn có con gái, nhưng thực ra cũng muốn cả con trai, việc duy nhất khiến cậu lo lắng là làm sao dạy dỗ được đứa trẻ, biết Bách Bác coi trọng đứa nhỏ, vô hình trung cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lúc chạng vạng, Bách Bác cùng Kim Kiến Thành dùng xong bữa cơm chiều, liền rời khỏi nhà cũ. Trên đường về, Kim Kiến Thành nói: "Em có quà muốn tặng anh."

"Quà?" Nam nhân nhạy bén hỏi.

"Vâng." Kim Kiến Thành gãi má, mang từ trong ba lô ra một cái hộp, đưa cho đối phương đồng thời nói: "Không có gì quý giá, cũng không bằng quà ba mẹ tặng, chỉ là một món quà bình thường..." Quà mà cha mẹ Bách Bác tặng sinh nhật anh ba mươi tám tuổi là một chiếc xe cùng một điểm kinh doanh bất động sản, lễ vật của Kim Kiến Thành tự nhiên không thể sánh bằng.

Bên tai truyền đến âm thanh đối phương xé mở lễ vật, Kim Kiến Thành có chút khẩn trương, nhìn lại, thấy vẻ mặt Bách Bác không có gì đặc biệt kinh hỉ, chính là mở miệng nói: "Tôi cứ tưởng em sẽ tặng một thứ khác."

...Đồ vật khác?

Kim Kiến Thành sửng sốt một chút, đem cuộc đối thoại của hai người ngày đó hồi tưởng lại, nghĩ đến lúc mang Chanh về, cậu hỏi đối phương có thích mèo không, nam nhân trả lời là "Không chán ghét"; trên thực tế với tính tình Bách Bác, nói "Không chán ghét" cũng đồng nghĩa với việc anh "Thích".

Hiện tại cậu mới nhớ đến chuyện này, nhưng lúc trước chuẩn bị quà sinh nhật, ngay từ đầu đã không có ý định mua thú nuôi.

"Anh muốn nuôi mèo?" Kim Kiến Thành khẽ cười.

Bách Bác từ chối cho ý kiến, dùng một giọng như là đang hỏi "Vì cái gì không được?" với một ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía cậu.

"Em cảm thấy hiện tại trong nhà không nên có vật nuôi." Kim Kiến Thành bình tĩnh nói.

"Tại sao?" Ánh mắt Bách Bác hơi hơi thay đổi, giống như có chút động khí, lại cảm thấy kết luận như vậy thật buồn cười.

Ngay lúc không khí chiến tranh đang căng thẳng, Kim Kiến Thành phóng nhuyễn âm thanh, nói: "Không đầy chín tháng nữa, trong nhà sẽ xuất hiện thành viên mới. Vạn nhất đứa nhỏ dị ứng lông mèo, vậy không tốt lắm, chắc anh cũng không muốn gửi mèo nuôi ở nơi khác. Chờ xác định được đứa nhỏ không dị ứng, lại nuôi mèo được không?"

Bách Bác nghẹn lời, trong lúc nhất thời không biết nên phản bác như thế nào, dù sao Kim Kiến Thành nói cũng có lý, anh tựa hồ không tìm được lý do gì để cãi lại, cuối cùng tức giận nói: "Em không công bằng!"

Kim Kiến Thành dở khóc dở cười, đành lảng sang chuyện khác: "Quà em tặng anh có thích không?"

"Miễn cưỡng có thể nhận." Bách Bác hừ một tiếng, đem hòm truyền cho cậu, tay cũng đưa lại đây.

Cậu sửng sốt một chút mới hiểu được ý của đối phương, bắt lấy tay anh, thay đối phương đeo vào. Chiếc đồng hồ mới tinh trên cổ tay nam nhân cũng không có vẻ đột ngột, Kim Kiến Thành nói: "Nhìn đẹp lắm."

Bách Bác nhìn một chút, không được tự nhiên nói: "Mắt thưởng thức của em... coi như không tệ."

"Đây là khen ngợi?" Tuyên Hoà nở nụ cười.

"... Hừ."

Buổi tối, Kim Kiến Thành tắm xong, muốn trước khi ngủ đi xem qua manhua nên đi xuống tầng, Bách Bác cũng vừa tắm xong đang đi vào phòng, cầm trên tay một chai rượu vang đỏ cùng hai ly thủy tinh.

Cảm nhận được ánh mắt của Kim Kiến Thành, Bách Bác thường thường nói: "Lại đây, uống rượu cùng tôi." Anh nói xong, lại có chút không kiên nhẫn bảo: "Đây là đáp lễ."

Kim Kiến Thành theo phía sau nam nhân, hai người đều tự ngồi xuống. Cậu nhìn Bách Bác mở nắp chai ra, đưa tay đón lấy ly rượu hồng từ đối phương, thoáng nhấm nháp một ngụm nhỏ, chỉ cảm thấy hương thơm tràn đầy, mặc dù cậu không sành uống rượu, nhưng cũng có thể cảm giác chai rượu này rất quý.

Đối diện với Bách Bác đang mặc áo ngủ, nút thắt chỉ cài một nửa, khi tựa lưng vào ghế ngồi, trong lúc vô tình lộ ra chút da thịt ở ngực cùng eo nhỏ, trong phòng tràn ngập không khí mờ ám, Kim Kiến Thành cảm thấy có chút miệng khô lưỡi khô, lại hớp một ngụm rượu lớn.

Nam nhân chăm chú nhìn cậu, sau một lúc lâu, thở dài, cái gì cũng chưa nói.

Kim Kiến Thành cảm thấy được trong bụng một trận ấm áp, thân thể có cảm giác ấm nóng dào dạt, cảm quan trở nên có chút mơ hồ, nhưng lại cảm thấy có chút thoải mái dị thường. Cậu tựa lưng lên ghế, hỏi: "Chai rượu này... có phải rất quý?"

"Đúng." Bách Bác không chút để ý nói, "Em uống quá nhanh."

Kim Kiến Thành xoa xoa hai má, nói: "Phải không? Em không biết... Em mới uống rượu có mấy lần, một lần là khi tốt nghiệp đại học..." Cậu nở nụ cười: "Bất quá rượu này so với rượu em đã từng uống còn ngon hơn."

Bách Bác lười biếng liếc cậu một cái, không có ý đáp lời, nhưng một cái liếc mắt ấy, lại làm cho Kim Kiến Thành cảm thấy tim mình đập nhanh thêm một chút. Nhưng cậu lại nghĩ, cảm thấy này hơn phân nửa là lỗi giác (cảm giác sai), đại khái bởi vì uống rượu, nên hiện tại có chút váng đầu.

Hai người yên lặng uống rượu, Kim Kiến Thành có chút say, cũng chịu không nổi loại không khí trầm mặc này, nhỏ giọng nói: "Anh nói gì đi a."

Bách Bác giống như buồn bực liếc cậu một cái, nói: "Em muốn tôi nói gì."

"Nói cái gì..." Kim Kiến Thành lẩm bẩm, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, nói: "Đúng rồi, hôm nay em mới biết được, thì ra nhũ danh của anh đáng yêu như thế..."

Khuôn mặt Bách Bác cứng đờ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Câm miệng."
Nhưng Kim Kiến Thành đã bị men rượu làm cho say nên không chú ý đến ngữ điệu cảnh cáo của đối phương, cậu bật cười, nhẹ nhàng mà kêu lên: "Tiểu Bác..."

Nam nhân lúc này đã tức giận đứng lên, buông chén rượu, hung hăng nói: "Không được kêu!"

Kim Kiến Thành mềm mại nở nụ cười, cố ý nói: "Vì cái gì không được kêu? Tiểu Bác... nghe thật đáng yêu."

Bách Bác mặt không đổi sắc, nhưng tai lại đỏ bừng, không biết là do xấu hổ hay tức giận. Anh bước lại đây, đoạt lấy chén rượu của Kim Kiến Thành, lạnh lùng nói: "Em say rồi, đi ngủ thôi."

Kim Kiến Thành nhỏ giọng nói: "Em không say, mới uống một ly thôi mà."

Trên mặt cậu ửng đỏ, vẻ mặt thoạt nhìn cực kỳ vô tội. Bách Bác buông chén rượu, nhìn cậu hồi lâu, cuối cùng túm lấy cổ tay cậu, đem cả người cậu kéo khỏi ghế, đẩy người lên mép giường.

Kim Kiến Thành nằm xuống, do mang men say nói: "Thật dễ chịu, em mới uống một ly."

"Tôi không định để em say." Bách Bác có chút không được tự nhiên nói, "... Kế tiếp, không phải là đáp lễ."

Kim Kiến Thành có chút nghi hoặc, chính là mới nâng mặt lên muốn nói, môi đã bị nam nhân chặn lại.

Cậu chưa từng trải qua tình ái như thế này, động tác Bách Bác chậm mà dịu dàng, vừa hôn vừa vuốt ve cậu, rồi mới tiến vào, trước động tác mập hợp, dưới ngọn đèn hôn ám, Kim Kiến Thành trộm nhìn động tác mang bảo hộ của đối phương, nhịn không được đưa tay sờ soạng vài cái, xúc cảm quả thật có chút kỳ dị.


Bách Bác hấp một ngụm lãnh khí, cúi đầu hôn lên cổ cậu, Kim Kiến Thành say rượu cảm thấy nóng hết sức, cũng ôm lấy đối phương mà đáp lại. Hai người hai chân giao triền, Kim Kiến Thành cảm giác hai chân mình bị tách ra, tính khí của nam nhân bị hậu huyệt trơn bóng hút vào, thong thả mà cẩn thận co lại, cậu dường như không có đau đớn, chỉ thấy cảm giác bị nhồi đầy thật thoải mái.

Kim Kiến Thành cúi đầu kêu một tiếng: "... Tiểu Bác."

"Không được gọi như vậy." Đối phương hung hăng nói.

"Em không biết nên gọi anh là gì..." Cậu mờ mịt nói, "Kêu Bách tiên sinh anh sẽ tức giận, tên tự lại rất kỳ quái... Tên Tiểu Bác này rất êm tai."

"Nếu em nhớ rõ, tôi đã ba mươi tám tuổi rồi." Bách Bác dường như đang nhẫn nại cái gì, như trước liên tục chậm rãi ra vào.

Kim Kiến Thành bỗng nhiên hơi hơi vặn vẹo một chút thắt lưng, nói: "Em biết, hôm nay anh vừa mới sinh nhật."

"..."

"... Tiểu Bác."

Bách Bác chung quy không có tốn nhiều lời lẽ, có lẽ là lười so đo với người say rượu, Kim Kiến Thành ôm bả vai nam nhân, phát ra vài tiếng rên rỉ nho nhỏ, tiếp theo nén giận nói: "Mau một chút, em muốn ngủ." Nam nhân nghe vậy, trên mặt hiện lên vẻ phức tạp, tựa hồ có chút tức giận, lại có chút bất đắc dĩ.

Cuối cùng bọn họ chỉ làm một lần, một lần lâu đến dị thường, Kim Kiến Thành không có cảm giác đau đớn, chỉ thấy bình tĩnh thoải mái cùng khoái cảm đánh úp lại, giống như sóng biển thổi quét kịch liệt cao trào, khoái cảm ôn hòa tựa như cảm giác được ngâm mình trong suối nước nóng.

Kim Kiến Thành không biết mình thiếp đi lúc nào, nhưng trong đầu cậu vẫn còn sót lại chút ấn tượng, chính là Bách Bác ôm cậu hôn hôn vài cái, cuối cùng phát giác cậu cư nhiên làm xong liền ngủ mất, bên môi liền mang chút dung túng khẽ cười.

Hôm sau Bách Bác đi làm như thường lệ, trùng hợp Kim Kiến Thành cũng không có tiết học, liền bồi đối phương ăn sáng xong, cậu lại về phòng ngủ tiếp, thẳng đến giữa trưa mới bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Cậu vẫn buồn ngủ nhận điện thoại, Bách Bác dặn cậu đến thư phòng lấy văn kiện, lát nữa Tiền thư kí sẽ qua lấy; cậu nhất thời tỉnh táo lại; cúp điện thoại rồi chạy nhanh đi rửa mặt, mở ngăn kéo ở thư phòng của nam nhân, một lúc sau liền tìm được văn kiện.

Kim Kiến Thành đem văn kiện xuống lầu, bảo nữ dong chuẩn bị cơm trưa, còn mình thì mở TV ra xem tin tức.

Khi cậu đang ăn cơm, Tiền thư kí đã đến. Kim Kiến Thành Hoà đem văn kiện giao cho đối phương, chờ đối phương xác nhận không có lầm, thuận miệng hỏi: "Anh có vội về ngay không? Nếu không thì ăn cơm đã rồi hãy đi."

Tiễn thư kí cười nhận lời, ngồi xuống đối diện Kim Kiến Thành, tiếp nhận bát mà nữ dong mang tới, ăn vài miếng cơm hỏi: "Xem chừng, cậu cùng Bách tiên sinh cũng không tồi."

Cậu giật mình, trên mặt nóng lên, nhỏ giọng nói: "Không có..."

"Cậu còn giả ngốc." Tiền thư kí cười hì hì nói, "Anh ấy trước kia là kẻ cuồng công tác, từ sau khi kết hôn, cư nhiên không lần nào ở lại tăng ca, mọi người trong công ty đều phải cảm ơn cậu."

Kim Kiến Thành sắc mặt cứng đờ, miễn cưỡng hỏi: "Anh nói... Anh ấy hai tháng nay đều không tăng ca?"

"Đúng vậy, mỗi lần vào giờ tan tầm Bách tiên sinh đều về luôn." Tiền thư kí vừa nói vừa cười, sau mới phát hiện sắc mặt Kim Kiến Thành có gì đó không ổn, nhất thời có chút chần chờ hỏi: "Tôi nói sai cái gì sao?"

"Không có, anh không nói sai gì cả." Kim Kiến Thành bình tĩnh nói.

Hai người tiếp tục dùng cơm, thỉnh thoảng nói với nhau vài câu, nhưng Kim Kiến Thành luôn có chút không yên lòng. Cậu nhớ tới lúc trước, vào mỗi buổi chiều, Bách Bác đều gọi điện thoại về, nói đêm nay phải tăng ca, còn cậu thì luôn nhắc nhở đối phương phải ăn cơm.

Kim Kiến Thành biết Bách Bác khinh thường những người hay nói dối, lại nghĩ chính mình đúng là trải đời chưa sâu, cuối cùng vẫn không có mắt nhìn.

Cậu đưa Tiền thư kí đi rồi, một mình trở về phòng, kinh ngạc nhìn đầu giường. Bách Bác vẫn đặt nửa cuốn tiểu thuyết ở đó, có kẹp một cái phiếu đề tên sách. Kim Kiến Thành nằm trên giường, chậm rãi nhắm mắt lại.

Lúc trước cậu vẫn cảm thấy mình có thể bao dung với Bách Bác, đơn giản bởi vì đối phương dù tức giận hay chán ghét cũng chưa từng xúc phạm cậu, sau này cậu biết được những lần phản đối của anh là đang ra vẻ ta đây, nên lại càng thêm không để ý nhiều. Nhưng hiện tại, Bách Bác đã nói dối cậu vài lần, cậu bắt đầu cảm thấy khó có thể chịu được.

Kim Kiến Thành đến nay mới phát hiện, cậu không giống như mình tưởng tượng không động tâm. Cậu không có cách nào vờ như không thấy hành động lừa dối của Bách Bác, càng không thể kiềm chế mình vì nguyên nhân ấy mà tỏ thái độ khó chịu với anh.

Cậu quả thật khó có thể chịu được, cũng ẩn ẩn cảm thấy phẫn nộ. Cậu thà rằng Bách Bác không gọi điện thoại nói lời nào, cũng còn hơn để cậu một mình đối diện với lời nói dối bị phát hiện trong nháy mắt.

Không biết từ khi nào, Kim Kiến Thành bắt đầu từ bỏ, coi Bách Bác như một người vô hình.

Mặc dù bọn họ kết hôn, cũng không nói lên được điều gì, cậu vốn không có ôm chờ mong; nhưng biểu hiện ngẫu nhiên khác thường của Bách Bác, làm cho cậu nghĩ rằng ít nhất đối phương cũng để ý đến mình, vô hình trung cũng dần dần quan tâm đối phương, nhưng hiện tại Kim Kiến Thành đã biết, cái loại để ý này, cũng chỉ là để ý mà thôi.

Cậu không định truy cứu sự lừa gạt của nam nhân, cũng không quản đối phương lúc trước đi đến đâu, gặp những ai; cậu còn quyết định làm ngơ hết thảy, giả vờ như không có việc gì, mặc dù trong lòng từng dao động, cậu cũng không muốn để nam nhân biết được.

Ngày đó Bách Bác tan tầm xong, thần sắc cũng không có gì khác thường, bởi vậy Kim Kiến Thành nghĩ đối phương không biết mình đã biết tất cả.

Sau này, ngay cả lúc bình thường tâm tư vỗ về của cậu dành cho đối phương cũng dần phai nhạt, buổi tối khi ngủ, cũng không thường lui tới, ôm Bách Bác hoặc tựa vào bên cạnh nam nhân; cậu chú ý thấy đối phương nhăn mi mang theo vẻ mặt nghi hoặc, lại cái gì cũng không tính làm rõ.

Qua vài ngày sau, Bách Bác tựa hồ cũng phát hiện sự khác thường của cậu, ngẫu nhiên dùng một loại ánh mắt không thể lý giải nhìn cậu, như muốn nói cái gì, nhưng chung quy vẫn không nói ra miệng.

Ngày không mặn không nhạt, cuối cùng có một hôm, Bách Bác không kiên nhẫn nói: "Em làm sao lại vậy!"

Lúc ấy Kim Kiến Thành đang xem tranh biếm họa, nghe vậy, ngay cả tầm mắt cũng không mảy may nhúc nhích, bình thản hỏi lại: "Những lời này là có ý gì?"

Sắc mặt Bách Bác cứng đờ, lộ ra thần sắc tức giận cùng không thể tin. Kim Kiến Thành cúi đầu, một bên tưởng tượng lời nói tiếp theo của nam nhân, âm thầm cười mỉm. Cậu nghĩ, nam nhân phân nửa cũng đã nhận ra cậu lạnh nhạt hời hợt, lại vẫn không rõ nguyên nhân.

"... Em tại sao lại như vậy." Bách Bác kìm chế lửa giận, nói, "Cho dù lúc trước tôi từng nói dối, em cũng nên một vừa hai phải."

Kim Kiến Thành giật mình.

Cậu không dự đoán được, thì ra đối phương thế nhưng đã sớm biết chuyện cậu phát hiện ra, mấy ngày nay tới giờ, lại thủy chung làm như không có gì mà đối đãi với cậu. Rõ ràng Kim Kiến Thành đã phát hiện chuyện nam nhân nói dối thật, đối phương lại còn có thể bày ra bộ dáng đúng lý hợp tình, chẳng lẽ lừa gạt mình là chuyện đương nhiên sao?

Cậu không tiếng động nở nụ cười một chút, bỗng nhiên cảm thấy có chút thất vọng, mạc danh kỳ diệu thất vọng.

"... Em không biết anh vì cái gì muốn lừa gạt em. Em chưa từng có ý muốn bó buộc anh, làm thêm hay tăng ca, muốn đi đâu, đều là tự do của anh, em không có quyền can thiệp." Kim Kiến Thành vừa nói vừa mỉm cười, lại cười có chút lãnh, "Em chỉ không rõ, anh vì cái gì lại chọn lừa gạt."

Bách Bác sắc mặt cứng ngắc, sau một lúc lâu, mới hạ thấp giọng nói: "Chuyện này em không cần phải xen vào."

"Em đã biết." Kim Kiến Thành bình thản nói, "Như vậy, làm phiền anh chuyển lời cho Trầm tiên sinh, em không có quyền quản lý hành tung của anh, bảo anh ta sau này uống rượu với anh cũng tốt, làm việc gì cũng được, không cần sau lưng nói cho em biết. Em không có hứng thú."

Bách Bác nghe vậy, thần sắc lại có thêm vài phần kinh ngạc lại kinh ngạc, vẻ mặt anh trong nháy mắt trầm xuống, cơ hồ ẩn chứa tức giận cùng hận ý, đồng thời cấp bách hỏi han: "Hắn đi tìm em? Lúc nào?"

"Vài ngày trước." Kim Kiến Thành gục đầu xuống, bồi thêm một câu: "Đại khái là mấy hôm trước sinh nhật anh."

"Hai người nói cái gì!" Bách Bác truy vấn, thần sắc có vẻ ngoan lệ (dữ tợn).

Kim Kiến Thành trầm mặc, nhìn Bách Bác. Cậu cứ như vậy nhìn đối phương, nhìn thật lâu sau, cuối cùng nói: "Anh ta nói gì rất quan trọng sao? Em nghĩ anh chắc đã nói xong." Cậu không ý thức được, trong giọng nói của mình chứa một tia mệt mỏi cùng nan kham.

Bách Bác hung hăng trừng cậu, kìm nén tức giận nói: "Tôi phải được biết, hai người nói cái gì."

Cuối cùng Kim Kiến Thành thở dài, nói: "Anh ta nói hai mươi năm trước hai người phi thường yêu nhau, anh ta nói anh rất coi trọng anh ta, đến nay vẫn vậy; y nói anh... Anh là của anh ta."

Bách Bác lúc này thả lỏng, vội vàng hấp tấp truy vấn: "Hắn còn nói cái gì?"

"Còn có..." Kim Kiến Thành dừng một chút, chú ý tới vẻ mặt khẩn trương của Bách Bác, không khỏi tự giễu trong lòng, ngoài mặt vẫn tiếp tục nói: "Anh ta nói anh vẫn như hai mươi năm trước, không thay đổi, khi uống rượu vẫn thích ôm y."

Bách Bác dường như nhẹ nhàng thở ra, xác nhận hỏi: "Hắn chỉ nói cái này... Chỉ cái này thôi sao?"

"Phải." Kim Kiến Thành nhìn bộ dáng nam nhân khẩn trương rồi lại thả lỏng, trong lòng nhất thời đau khổ.

Cậu chưa bao giờ biết, Bách Bác khẩn trương như thế vì Trầm Trác Vân, có lẽ ngày đó lời nói của Trầm Trác Vân, cũng không phải là giả. Mặc dù cậu từng chứng kiến thái độ ác liệt của Bách Bác đối với Trầm Trác Vân, nhưng mà Bách Bác vốn là người không được tự nhiên, mặc dù thiệt tình coi trọng đối phương, cũng có thể thản nhiên không biểu lộ ra ngoài.

Điểm ấy cậu vẫn rất rõ ràng... Cậu vốn nên nhớ kỹ, lại vẫn hiểu lầm hết thảy. Cậu tưởng rằng Bách Bác không thích Trầm Trác Vân, lại không ý thức được Bách Bác ngoài mặt chán ghét cùng bực bội, thường thường là vì che giấu.

Buổi tối hôm đó, Bách Bác ra khỏi nhà, Kim Kiến Thành không cần nghĩ cũng biết đối phương đi gặp ai. Cậu ở trên giường trằn trọc, thủy chung không thể ngủ say, cuối cùng xuống giường, đi tới nhà bếp, lấy ra một ly kem lạnh, trở lại phòng chứa đồ vừa xem TV vừa ăn.

Rõ ràng thời tiết hơi lạnh, đem kem lạnh nuốt vào, lại có thể mang theo một loại cảm giác kích thích cùng sảng khoái. Cậu đem một ly kem ăn sạch, ăn đến cuối cùng, trong bụng cảm giác được một mảnh xương lạnh như băng, trên mặt ánh mắt lại khác thường, cảm thấy một mảnh nóng rực cùng ẩm ướt.

Nửa đêm, cậu giống như một người điên, vừa ăn kem vừa khóc. Trên thực tế cậu cũng không biết vì cái gì mình phải khóc, nhưng nước mắt lại cứ tràn đầy chảy xuống, dường như tất cả cảm xúc đã bị đẩy đến cực hạn.

Nhưng Bách Bác vẫn không trở về, Kim Kiến Thành ăn kem xong, đọc sách một lúc rồi lại buông xuống, thay đổi manhua, nhìn một nửa tóm tắt cảm thấy vô vị, ngay cả phá đảo được trò chơi cũng không khơi dậy nổi hứng thú của cậu.

Cuối cùng cậu mở nhạc, bật to, trong tai nghe rõ ràng là tình ca, giọng nam xướng trầm ổn "Nguyện ước vẫn yêu nhau mãi, cho đến khi trái tim ngừng đập", rõ ràng là giai điệu ấm áp, Kim Kiến Thành lại chỉ cảm thấy trái tim co rút đau đớn, trong đầu mơ hồ, suy nghĩ lung tung hỗn loạn.

Kim Kiến Thành dường như hờ hững nghĩ lại mọi việc... Bọn họ chưa từng yêu nhau, hiện tại mình tự dưng thống khổ trong lòng, trừ bỏ đáng buồn cười, thật không tìm được từ nào khác để hình dung.

Cậu không thừa nhận mình đang đợi Bách Bác, chính là đến khi hừng đông, Bách Bác vẫn không trở về.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, không gian mang theo sắc trắng, Kim Kiến Thành mỉm cười, trở về phòng ngủ. Lúc trước đã lên lịch hẹn, hôm nay cậu muốn tới bệnh viện một chuyến, kiểm tra sức khỏe thai nhi, vô luận thế nào cũng không thể để người khác thấy được bộ dáng tiều tụy của mình.

Cậu vừa ngủ, đã ngủ thẳng đến buổi chiều. Đến khi di động vang lên, cậu cũng đã ngủ đủ, liền đứng dạy rửa mặt thay quần áo ra ngoài, đi đến bệnh viện.

Hạ Sùng Nhạc cũng không biết chuyện của bọn họ, bởi vậy khi nhìn thấy Kim Kiến Thành, cũng không biểu hiện ra dị trạng gì. Hai người kiểm tra báo cáo xong ngồi nói chuyện một hồi, Kim Kiến Thành biết được trước mắt thai nhi vẫn ổn, trong nhất thời không biết có nên vì thế mà vui hay không. Cậu nghĩ, có lẽ khi đứa nhỏ sinh ra, cha mẹ đã li hôn; nhưng may đó là nam hài mà Bách Bác mong muốn, lại là con đầu lòng, từ nay về sau chắc sẽ được yêu thương.
Cậu không muốn làm cho mình có vẻ bi quan, nhưng không khỏi có ý nghĩ như vậy.

Hạ Sùng Nhạc chăm chú nhìn Kim Kiến Thành, hơi hơi nhíu mi, hỏi: "Cậu có tâm sự gì à?"

Kim Kiến Thành hồi phục tinh thần lại, vội vàng cười nói: "Không có việc gì, chỉ là... ngủ không đủ giấc."

Dường như nhìn thấy cậu vẫn ổn, Hạ Sùng Nhạc nhất thời không vạch trần, nói: "Nếu có vấn đề gì, hoặc liên quan đến chuyện của Bách Bác, cậu có thể hỏi tôi."

Kim Kiến Thành ngẩn ra, chần chờ thật lâu, cuối cùng cố lấy dũng khí nói: "Tôi muốn biết... Chuyện tình trước kia của anh ấy và Trầm Trác Vân."

Đối phương thấy cậu hỏi vậy cũng không lấy làm lạ, tiếp tục nói: "Tuy rằng tôi không biết vì sao cậu lại hỏi chuyện này, bất quá sự tình so với tưởng tượng của cậu còn phức tạp hơn." Hạ Sùng nhạc dừng một chút, "Ba người chúng tôi, lúc trung học là bạn cùng lớp, Bách Bác và Trầm Trác Vân đã quen nhau từ trước, còn tôi về sau mới chuyển đến trường họ."

Kim Kiến Thành im lặng nghe.

"... Khi đó, hai người bọn họ ở trong trường là hai người nổi tiếng, thành tích xuất sắc, ngoại hình đẹp, chỉ cần là học sinh trong trường, cho dù là người người ở quốc trung cũng biết tên hai người họ." Hạ Sùng Nhạc lộ ra vẻ mặt hoài niệm, "Cậu chắc cũng tưởng tượng được, Bách Bác gương mặt cùng tính cách trái ngược, cho dù là hai mươi năm trước, vẫn sẽ được tôn sùng là thần tượng..."

"Vậy còn anh?" Kim Kiến Thành đột nhiên hỏi.

"Tôi?" Hạ Sùng Nhạc nở nụ cười một chút, "Lúc ấy tôi làm lớp trưởng, tuy rằng cũng coi như được hoan nghênh, nhưng so ra vẫn kém xa hai người bọn họ." Anh lắc lắc đầu, "Tóm lại, tôi không biết họ kết giao lúc nào, nhưng thời gian khẳng định không lâu, hình như... Đúng rồi, sau khi sinh nhật mười bảy tuổi của Bách Bác, bọn họ liền chia tay; vài ngày sau, Trầm Trác Vân ngay cả bằng tốt nghiệp trung học cũng chưa lấy, đã đi nước ngoài."

"Bọn họ vì cái gì lại chia tay?"

"Tôi không biết." Hạ Sùng Nhạc nghiêng đầu, "Hơn phân nửa chắc là do cãi nhau. Cá tính Bách Bác cậu cũng hiểu rõ, Trầm Trác Vân quật cường sẽ không nhịn. Lại nói, tính cách bọn họ thật giống nhau."

Kim Kiến Thành im lặng nghe, không xen vào.

"Lúc ấy, Trầm Trác Vân hơn nửa không có thật sự yêu y, nhưng Bách Bác lại không như vậy." Hạ Sùng Nhạc nhăn mi, "Lúc ấy cậu ấy vô cùng yêu Trầm Trác Vân, hơn nữa cũng không giấu diếm chuyện này, còn vì vậy mà cãi nhau với người nhà. Hai mươi năm trước, khoa học kĩ thuật không hiện đại như bây giờ, cũng không có cái gọi là hôn nhân đồng tính, tình cảnh của đồng tính luyến ái thực gian nan."

Kim Kiến Thành hỏi: "Anh nói, Trầm Trác Vân không thương Bách Bác?"

"Là người ngoài cuộc, tôi cũng không biết rõ chân tướng, đây chỉ là suy đoán của tôi." Hạ Sùng Nhạc vô thức lấy tay gõ gõ mặt bàn, tiếp theo nói: "Sau khi bọn họ chia tay, Bách Bác sinh bệnh nặng, Trầm Trác Vân lại biến mất không dấu tích. Cho nên tôi mới nghĩ như vậy..."

Kim Kiến Thành cúi đầu, thầm nghĩ một lúc lâu, nghe thấy thanh âm trầm ổn của Hạ Sùng Nhạc nói: "Bọn họ lúc đó đại khái là như vậy, còn gì nữa thì tôi không rõ, thật có lỗi không thể giúp nhiều lắm."

Kim Kiến Thành vội nói: "Đừng nói vậy, tôi còn phải cám ơn anh."

Cậu đứng lên từ biệt Hạ Sùng Nhạc, một mình ra khỏi bệnh viện, nhất thời nhớ tới lái xe đang đợi, thế là xoay người đi đến bãi đỗ xe. Lên xe, Kim Kiến Thành muốn về nhà luôn, một bên nghĩ tới chuyện Hạ Sùng Nhạc đã nói, một bên mệt mỏi nhắm mắt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com