Truyen30h.Com

{CHUYỂN VER - BIBLEBUILD} [HÔN NHÂN TẠM ĐƯỢC]

Chương 13

thatweird8

Cậu đang chạy trốn.

Cậu dốc toàn lực mà trốn chạy, xung quanh là cây cao cỏ dại, cậu cơ hồ cảm giác được tay chân đang bị cành lá quất đến chảy máu, đau đớn truyền đến, nhưng cậu không thể dừng lại. Có lẽ không lâu nữa sẽ có người đuổi theo, những người đó bây giờ chắc vẫn chưa phát hiện cậu biến mất, cậu chỉ có thể chạy về phía trước.

Cậu bỗng nghĩ tới đã nhiều ngày trôi qua, việc này hiển nhiên làm cậu mềm lòng, nam nhân thậm chí còn trộm cho cậu ít thức ăn; đối phương nhìn qua tựa hồ mới hai mươi mấy tuổi, so với cha cậu còn trẻ hơn... Cậu cắn môi, không cho phép mình nghĩ nhiều, chỉ chuyên chú tiếp tục chạy về phía trước.

Chạy không biết bao lâu, cậu vừa khát vừa đói, cảnh sắc xung quanh vẫn không hề thay đổi, cậu tập tễnh bước đi, hoàn toàn không dám lơi lỏng, lúc nghe thấy phía sau mơ hồ truyền đến tiếng người, cậu bị dọa cho khiếp sợ, lập tức bắt đầu chạy trốn. Nhưng cậu chạy mãi chạy mãi, lại giẫm phải gì đó, chưa kịp ý thức được chuyện này, cậu ngã sấp ở trên mặt đất, thân thể bị đâm cho đến phát đau.

Cả người đau nhức khó có thể chịu được, cậu không thể động đậy, nhìn lại, mới phát hiện mình ngã từ trên sườn núi nhỏ xuống, hiện tại sở dĩ cảm thấy dưới thân cứng rắn, là bởi vì mặt đường trải nhựa.

Cậu ngơ ngác nằm, nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng động cơ, nhất thời tâm sinh tuyệt vọng.

... Là những người đó đến đây.

Cậu không ý thức được, mình sắp khóc đến nơi, nước mắt mang theo nhiệt độ, dính vào miệng vết thương từng đợt đau đớn.

Tiếng động cơ ô tô càng lúc càng lớn, cuối cùng dừng lại, cậu nghe âm thanh người mở cửa xe, thế là lại nhắm mắt. Nhưng cậu đợi thật lâu, cũng không nghe thấy tiếng mắng chửi gì, hoặc là bị đánh, cậu do dự thật lâu, cuối cùng cố lấy dũng khí mở mắt, trước mắt là một khuôn mặt xa lạ, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng cùng nghi hoặc.

Cậu nghe người đàn ông trung niên kia hỏi: "Cậu bị thương sao?"

Cậu gian nan gật đầu, nhất thời trong lòng tràn đầy an tâm cùng thả lỏng, còn có chút ủy khuất cùng khó chịu dâng lên, nhịn xuống vài lần vẫn không nhịn được, cuối cùng lớn tiếng khóc.

... Cậu được cứu vớt.

Sau khi Kim Kiến Thành bị đánh thức, còn buồn ngủ, mờ mịt hỏi: "Bây giờ là mấy giờ?"

"Năm giờ sáng." Nam nhân bên cạnh trả lời.

"Sao lại gọi em dậy... Còn sớm mà..." Cậu cọ cọ gối đầu, cơ hồ có chút oán giận nói.

"Em hét to quá." Bách Bác bình thản nói.

"A?" Kim Kiến Thành giật mình, lập tức hiểu được, "Anh nói lúc em ngủ hét lên sao?"

Bách Bác gật gật đầu, tựa vào đầu giường, lúc này ngoài cửa sổ đã có một chút ánh sáng, sắc trời bán lượng, Kim Kiến Thành nhìn đối phương một bộ dạng ăn không ngon ngủ không yên, trong lòng có chút áy náy, vội vàng nói: "Thật có lỗi đã đánh thức anh, anh ngủ tiếp một chút đi."

Đối phương không nói chuyện, chỉ đem hộp giấy đến, Kim Kiến Thành luống cuống đưa tay tiếp nhận, không hiểu ra sao, lại nghe thấy Bách Bác có chút không tự nhiên lên tiếng nói: "Lau mặt đi."

Kim Kiến Thành sờ sờ mặt, một mảnh ướt sũng, lúc này mới hiểu rõ, vội vàng lau sạch nước mắt, áy náy nói: "Thực xin lỗi, vừa rồi em gặp ác mộng, không nghĩ tới trong mộng cũng có thể khóc, thật sự là mất mặt." Cậu nói rồi có chút ngượng ngùng cười.

Bách Bác cũng không trả lời, cứ nhìn cậu thôi, vẻ mặt có chút đăm chiêu, một lúc lâu sau mới thu hồi tầm mắt, đứng dậy nói: "Tôi đi tắm."

Lúc này Kim Kiến Thành cũng không buồn ngủ, theo xuống giường, thuận miệng hỏi: "Em đi chuẩn bị bữa sáng cho anh?"

"Ừ." Đối phương nặng nề lên tiếng.

Như mọi lần ăn sáng xong, Kim Kiến Thành đứng dậy, tiễn Bách Bác ra cửa. Đối phương dừng cước bộ, có chút không tự nhiên hôn một cái lên mặt cậu, nói: "Tôi đi làm."

Đi đường cẩn thận." Kim Kiến Thành lơ đễnh nói.

Đối phương đôi lúc sẽ có loại hành vi thân mật này, lúc đầu cậu còn thấy ngượng ngùng, sau cũng dần dần thành thói quen, mặc dù ở trước mặt tài xế hay nữ dong đều có thể bất vi sở động, phát hiện khi đối phương chủ động còn thẹn hơn cậu, ngay cả loại hành vi mờ ám như vậy cũng làm được, cậu liền không cảm thấy ngượng nữa.

Nhìn theo bóng đối phương lên xe, Tuyên Hoà xoay người trở lại phòng khách, tính xem hôm nay làm những việc gì, đến thư phòng đọc sách một chút, trước giờ lên lớp thì đến trường.

Tan học, Kim Kiến Thành cùng bạn bè tán gẫu một hồi, lại hỏi đến mèo nhỏ tên Chanh đã từng gửi nuôi ở nhà cậu, bạn học lập tức lấy di động ra, đem ảnh chụp gần đây nhất cho Kim Kiến Thành xem; hai người đang nói dở, di động Kim Kiến Thành vang lên, cậu nhìn màn hình điện thoại, vội vàng dùng tay ra dấu xin lỗi với bạn học, đứng lên đi trên hành lang nghe điện thoại.

"Có chuyện gì vậy?" Cậu hỏi ngắn gọn.

Đầu dây bên kia mẹ của Kim Kiến Thành không nói lời thừa, chỉ bảo cậu phải về nhà một chuyến.

Kim Kiến Thành có chút bất đắc dĩ, đành phải nói: "Buổi chiều con có việc bận, giữa trưa con sẽ qua ngay."

Ngắt điện thoại xong, Kim Kiến Thành thở dài. Cậu không phải không rõ, hôm nay mẹ nói chuyện rất lựa lời, không giống với thái độ thường ngày, ngược lại có chút ẩn ẩn tức giận, cậu nhất thời không nghĩ ra mình đã làm gì, mới có thể chọc mẹ giận như vậy, suy nghĩ một hồi đành từ bỏ, chỉ chờ tiết học chấm dứt, liền thu dọn đi về nhà mẹ.

Khi cậu bước vào nhà, phát hiện không chỉ mẹ, ngay cả cha và anh cả đều có mặt, nhất thời có chút mê hoặc, hoàn toàn không đoán được ý đồ của người nhà, đành ngồi im lặng trong phòng khách, chờ người khác mở miệng trước. Quả nhiên, mẹ cậu thiếu kiên nhẫn liền mở miệng nói đầu tiên: "Con trở về hỏi một câu, xem Bách Bác có ý gì đây!"

Kim Kiến Thành ngẩn ngơ, nói: :"Con không hiểu mẹ muốn nói gì..."

"Cái dự án kia, nó cư nhiên giao cho công ty khác làm. Con nói, nó rốt cuộc là ưu ái gia đình ta kiểu gì vậy?" Mẹ cậu dường như không nhịn được nữa mà trách cứ.

Kim Kiến Thành vẫn đang mơ hồ, lúc này anh cả mới ra mặt làm dịu cơn giận của mẹ, sau đó liền giải thích với Kim Kiến Thành mọi chuyện; cậu thật sự không hiểu rõ lắm thuật ngữ về ngành tài chính, nhưng cũng nghe thủng được chút ít, công ty Bách Bác có một công trình, sau khi trải qua đấu thầu, chỉ còn hai công ty lọt vào vòng cuối, nhưng cuối cùng dự án này lại được giao cho một công ty khác, mà không cho công ty của Tuyên gia nhận thầu.

Cậu bỗng nhớ ra, có lần, khi cậu và Bách Bác mới kết hôn, có nghe mẹ đề cập đến chuyện này một lần, liền nói: "Con nhớ rõ dự án này... Anh ấy nói anh ấy không thể tự quyết định, là do ban giám đốc của công ty bỏ phiếu bầu..."

Cậu mới nói một nửa, anh trai đã lạnh lùng nói: "Bọn họ là tập đoàn gia tộc, nếu Bách Bác tỏ rõ lập trường, sự tình sẽ không diễn biến như thế này."

Kim Kiến Thành á khẩu không trả lời được, chỉ cảm thấy lúc này có nói gì cũng vô ích, liền im lặng.

Nhưng cha mẹ và anh trai không buông tha cậu, từ trước đến nay người cha vốn ít khi mở miệng, cũng chỉ trích cậu: "Cho dù con có làm dâu Bách gia, cũng vẫn mang họ Kim, cha và anh con đã bận rộn cả ngày, còn không phải vì công ty sao, con cũng nên vì cái gia đình này mà cố gắng một chút."

Cậu giật giật môi, nghĩ muốn phản bác lại cảm thấy thật mỉa mai, cuối cùng cái gì cũng chưa nói, chỉ cúi thấp đầu, nghe người nhà trút giận trách tội, trên mặt dần dần mất đi cảm xúc, con ngươi cũng ngày càng phát ra ánh sáng lạnh như băng.

Buổi chiều, Kim Kiến Thành đến bệnh viện, nhờ Hạ Sùng Nhạc kiểm tra sức khỏe. Cậu ngồi trong phòng khám, nhấp ngụm trà đối phương bê tới, bỗng nhiên nói: "Trầm Trác Vân đã đi rồi."

Hạ Sùng Nhạc nghe vậy, cũng không sửng sốt, chỉ bình tĩnh nói: "Chuyện này tôi cũng không rõ lắm."

"Anh... thích Bách tiên sinh?" Kim Kiến Thành ướm hỏi.

Đối phương sửng sốt, cười khổ, nói: "Cậu biết rồi?"

Kim Kiến Thành thừa nhận.

"Bách Bác cũng biết?"

"Ừ."

Hạ Sùng Nhạc thở dài, một tay che mặt, tựa lưng vào ghế ngồi, lẩm bẩm nói: "Tôi chỉ biết Trầm Trác Vân cũng không dễ chịu lắm."

Kim Kiến Thành có chút khó hiểu, nhưng không truy hỏi; Hạ Sùng Nhạc nói với cậu: "Không cần để ý, cho tới bây giờ tôi cũng không tính nói ra, sau này, tôi và Bách Bác chỉ là bạn bè."

"Vì sao... Không nói?"

"Lúc học đại học, tôi đã từng ám chỉ qua, nhưng cậu ấy lại giống như không hiểu." Hạ Sùng Nhạc cười khổ, "Cậu ấy đối với tôi, căn bản không có loại ý tứ này. Hiện tại quan hệ bạn bè thuần túy như vậy, tôi cũng không muốn phá vỡ."

"Anh có thấy áy náy không? Lại đi đánh đố chuyện như vậy." Kim Kiến Thành hỏi.

"Cậu đã biết tất cả?" Hạ Sùng Nhạc tựa hồ có chút kinh ngạc, lập tức nói: "Đương nhiên rất áy náy, nhất là lúc phát hiện mình thật sự yêu Bách Bác."

Kim Kiến Thành trầm mặc một lúc lâu, nói: "Chuyện đánh đố kia, Tương tiên sinh cho dù biết, cũng sẽ không mang hận."

"Tôi biết." Hạ Sùng Nhạc nghiêm nghị nói.

Cuộc đối thoại hối hả giữa cậu và Hạ Sùng Nhạc kết thúc. Kim Kiến Thành về đến nhà, nhớ tới việc trưa nay cha mẹ nói, không khỏi bắt đầu cảm thấy đau đầu.

Tạm thời không nói đến việc cậu có muốn giúp không, với cá tính Bách Bác sẽ không để một người ngoài ngành như cậu xen vào, huống chi nghe ngữ khí của mọi người, cũng đoán được dự án này có kinh phí khổng lồ, cậu là một người không hiểu rõ việc kinh doanh buôn bán, sao có thể tác động đến quyết định của đối phương.

Có lẽ lúc trước kia đính hôn, cha mẹ hi vọng cậu có thể thành người trợ lực cho sự nghiệp của gia đình, nhưng quả thật cậu không biết nên làm như thế nào, Kim Kiến Thành không muốn lôi kéo Bách Bác, càng không muốn trong mắt đối phương mình trở thành người hám lợi, nhưng cha mẹ lại làm cậu bối rối cùng lung lay lập trường.

"... Em phát ngốc cái gì."

"Không có gì." Kim Kiến Thành lấy lại tinh thần, hơi nở nụ cười. Cậu cầm thìa lên, uống chút canh thuốc, nói: "Món canh hôm nay hương vị không tồi, anh cũng uống một chút đi." Cậu nhìn đến bát canh của đối phương dường như vẫn không suy xuyển.

Bách Bác không đáp lại, cũng không có vẻ cao hứng, chỉ đưa mấy muỗng canh lên miệng, liền buông thìa xuống.

Kim Kiến Thành đang định nói, Bách Bác đã cướp lời: "Sáng nay, em mơ thấy gì vậy?"

Cậu sửng sốt, trong khoảng thời gian ngắn đắn đo có nên nói thật hay không, nhưng nhìn mặt đối phương không biểu tình gì, cuối cùng cậu thở dài, nói: "Chỉ là gặp ác mộng, anh không cần lo lắng."

"Đây cũng không phải lần đầu tiên em gặp ác mộng." Bách Bác tựa hồ có chút hờn giận, "Cũng không phải lần đầu tiên tôi bị em đánh thức."

Kim Kiến Thành ngạc nhiên, vội vàng hỏi: "Lúc trước em cũng đánh thức anh giống sáng nay?"

Bách Bác im lặng chăm chú nhìn cậu, ngầm thừa nhận.

Kim Kiến Thành khẳng định được đáp án, trong thời gian ngắn liền cảm thấy vạn phần quẫn bách cùng áy náy; trong lúc ngủ sao lại thất thố kêu to như vậy, thậm chí đánh thức nam nhân cùng giường, lại trì độn đến tận hôm nay mới biết được chuyện này, có thể thấy, cậu đã gây nhiều phiền phức cho Bách Bác.

"Thực xin lỗi..." Kim Kiến Thành nhỏ giọng nói.

Bách Bác buồn bực dựa lưng vào ghế, khẽ mở miệng, phân nửa mang theo tức giận nói: "Tôi không bắt em phải giải thích."

"... Chỉ là, thật sự không có gì đâu." Kim Kiến Thành chậm rãi nói, "Kỳ thật anh cũng biết, mười mấy năm trước em từng bị bắt cóc, em mơ thấy chính là chuyện xảy ra khi đó." Cậu càng nói tâm tình càng trầm xuống, sắc mặt cũng ảm đạm, đương nhiên chính cậu cũng không phát hiện ra.

Bách Bác sắc mặt bình thản, hỏi: "Em còn nhớ rõ chuyện phát sinh khi đó?"

"Vâng." Kim Kiến Thành buông đồ ăn, lẩm bẩm nói: "Em nhớ rõ bọn họ đã đánh em như thế nào, quãng thời gian chịu đói chịu khát ấy, còn có những chuyện đã xảy ra sau đó..."

"Cha mẹ em không chịu giao tiền chuộc sao?" Bách Bác gần như lãnh khốc hỏi.

Kim Kiến Thành cười khổ, nghiêng đầu nói: "Chính là như vậy... Theo kế hoạch của bọn họ, thậm chí còn báo cảnh sát."

Bách Bác không nói gì nữa, Kim Kiến Thành lại cười khanh khách lên, nói: "Việc này, anh chắc chưa biết. Nghe nói lúc ấy, sự kiện này khiến nhiều người chê cười làm họ rơi vào tình thế bất lợi, nhưng cha mẹ em lại bình tĩnh mà chống đỡ. Bọn họ cho rằng em bị kinh hách (hoảng sợ cực độ), cái gì cũng không nhớ rõ... Kỳ thật, cái gì em cũng đều nhớ rõ."

Cậu thở dài, thấp giọng nói: "Sự tình là như vậy, em mơ thấy, là chuyện xảy ra khi đó."

Bách Bác nhìn cậu, sốt ruột nói: "Đừng cười, trông thật khó coi."

Kim Kiến Thành nghe vậy, cảm thấy thật sự cười không nổi, chỉ có thể miễn cưỡng dùng thanh âm cay đắng nói: "Vâng, em cũng thấy vậy."

Ăn tối xong, Bách Bác nói với cậu: "Theo tôi đến thư phòng."

Kim Kiến Thành tuy có chút khó hiểu, nhưng vẫn áp chế cảm giác nghi hoặc, đi theo đối phương lên lầu, rồi mới vào thư phòng. Bình thường thư phòng này phần lớn là do Bách Bác sử dụng, tuy rằng cũng chuẩn bị cho Kim Kiến Thành bàn học và máy tính, nhưng cậu thường học ở trong phòng chứa đồ, bởi vậy với cậu thư phòng này có chút xa lạ.

Sau khi hai người ngồi xuống, Bách Bác mở miệng nói: "Em hẳn là cũng biết, dự án kia được giao cho một công ty khác."

Kim Kiến Thành nghĩ đối phương chắc hơn phân nửa đã biết việc cậu trưa nay về nhà mẹ đẻ, cho nên mới nói thẳng như vậy, thế là cậu cũng thành thực trả lời: "Bọn họ bảo em về một chuyến, cũng là vì chuyện này."

Bách Bác tựa hồ có chút nôn nóng, mệt mỏi, ngoài mặt lại vẫn duy trì vẻ bình tĩnh: "Lúc trước tôi cũng từng nói qua, dự án này cũng không phải một mình tôi có thể quyết định; kết quả như vậy, em cũng nên chuẩn bị tâm lý."

Kim Kiến Thành trả lời, đã có chút mờ mịt, trực giác báo cho cậu chuyện Bách Bác muốn nói không chỉ có vậy.

"... Xin lỗi." Bách Bác thản nhiên nói.

Kim Kiến Thành nhất thời kinh ngạc, bắt đầu luống cuống không biết làm sao; cậu ngẫm hồi lâu mới tiêu hóa được ý tứ đối phương muốn biểu đạt, bởi vậy càng thêm kinh ngạc. Quả thật, Bách Bác trước mặt người khác ít khi để lộ ra tính xấu của bản thân, nhưng cũng không nhã nhặn gì, cùng lắm không làm cho người khác bẽ mặt mà thôi; một người như vậy, hiện tại cư nhiên lại giải thích với cậu, quả thực khó có thể tin.

... Có lẽ ngày mai mặt trời sẽ mọc đằng Tây a... Cậu ngơ ngác nghĩ.

Suy nghĩ hỗn loạn kết thúc trong thời gian ngắn, Kim Kiến Thành cuối cùng tỉnh táo lại, không xác định nói: "Sao đột nhiên lại nói vậy? Anh không làm gì sai, điểm ấy em rất rõ ràng, chuyện dự án là do ban giám đốc quyết định, không phải sao?"

"Tôi giải thích không phải vì chuyện đó." Bách Bác không kiên nhẫn nói, trên mặt cơ hồ lộ ra biểu tình vô thố, nhưng chỉ thoáng qua, rất nhanh lại biến đổi thành thần sắc tức giận hỗn tạp cùng biểu tình nặng nề mâu thuẫn; cậu nghe thấy Bách Bác nói: "Sự tình biến thành như vậy, lập trường của em..." Nam nhân cắn môi, tựa hồ không biết nên nói tiếp như thế nào.

Kim Kiến Thành ngồi một lúc lâu, mới cảm thấy dường như đối phương chưa biểu đạt hết ý tứ.

"Anh lo lắng em bị người nhà trách mắng sao?"

"Cha em lúc trước tỏ thái độ, ông ta rất hi vọng có thể nắm được dự án này." Bách Bác phiền muộn nói, "Lúc trước tôi đã nói qua, việc này tôi không thể quyết định được, nhưng ông ta tựa hồ không tin lời tôi nói là thật."

Đối phương không trực tiếp trả lời vấn đề, có phải đang trốn tránh trả lời không... Kim Kiến Thành yên lặng nghĩ, lại hỏi: "Anh lo lắng cho em sao?"

Trên mặt Bách Bác hiện một tầng ửng hồng, có vẻ không cao hứng lắm, thậm chí ẩn ẩn uất giận, bất thường nói: "Ai lo lắng cho em? Tôi làm gì có thời gian lãng phí loại nhàn tâm này..." Nói thì nói vậy, nhưng Kim Kiến Thành để ý thấy vành tai đối phương càng lúc càng hồng.

Trong khoảng thời gian ngắn, cậu nhất thời không biết nên thế nào, đáy lòng sinh ra tư vị phức tạp vừa ngọt ngào lại vừa chua xót, cũng làm cho nét mặt cậu có chút bối rối.

... Bách Bác thế nhưng lại lo lắng cho cậu.

Lời cha mẹ và anh trai trách mắng lúc trưa còn văng vẳng bên tai, nhưng giờ phút này cậu hoàn toàn không để ý nữa; lập trường của cậu chưa bao giờ được coi trọng, với người nhà không nắm được dự án liền sinh ra oán giận mà nói, quả thực là nhỏ bé không đáng kể; nhưng Bách Bác lại để ý đến khốn cảnh của cậu, thậm chí con người cao ngạo ấy lại còn xin lỗi cậu...

Chuyện này rõ ràng không cần để tâm đến vậy, nhưng hành động của Bách Bác lại nằm ngoài dự đoán của cậu.

Nhất thời, cậu không còn lời nào để nói. Những cảm xúc dâng trào trong lòng, cậu không tìm được từ ngữ nào để biểu đạt, đơn giản không nói gì, cứ như vậy, cảm xúc vẫn cần được thổ lộ ra, nếu không tìm được phương thức nào đó để biểu lộ, cậu nghĩ có lẽ mình sẽ không thể chịu được.

Trong khoảnh khắc, Kim Kiến Thành quyết đoán bước qua cái bàn trà chữ nhật chắn giữa hai người, đem mặt vùi vào lòng ngực Bách Bác.

Cũng như cậu, Bách Bác luống cuống tay chân, không hiểu ra làm sao, cuối cùng ôm lấy Kim Kiến Thành, dường như cố che giấu cảm xúc mà khẽ quát lên: "Em làm cái gì!"

"... Anh thật tốt." Kim Kiến Thành cọ cọ trong ngực nam nhân, thanh âm mơ hồ nói, "Anh thật sự là một người tốt!"

Bách Bác nhất thời cứng đờ người.

"Không được nói tôi là người tốt!" Nam nhân cả giận nói.

"Vì sao?" Kim Kiến Thành có chút nghi hoặc, rồi mới bừng tỉnh đại ngộ nói: "A, anh không muốn bị kẹp tóc(*)."

(*): Tạm hiểu "kẹp tóc" Kim Kiến Thành nói chỉ người tốt.

"... Kẹp tóc?" Ánh mắt Bách Bác có chút mờ mịt.

Kim Kiến Thành lập tức ý thức được nam nhân không biết cách nói như vậy là để chỉ người tốt, chính là cảm thấy lời cậu nói không được rõ ràng; cậu cười cười, cảm giác được đối phương đang nhanh chóng ôm xiết lấy mình để tránh cho cậu trượt ra khỏi vòng tay, trong lòng một hồi ấm áp.

"Em nói cái kia... Kẹp tóc, là có ý gì?" Bách Bác có chút chần chờ hỏi, "Là chỉ thẻ tín dụng(*)? Lần trước tôi đã cho em."

(*): Trong tiếng Trung [发卡 ] và [的卡 ] đều mang nghĩa là "thẻ", nhưng [发卡 ] còn có nghĩa "kẹp tóc" nên Bách Bác hiểu nhầm ý Kim Kiến Thành.

Kim Kiến Thành mất khí lực thật lớn mới nhịn được cười, cậu chăm chú nhìn Bách Bác, nghiêm trang nói: "Không phải ý đó. Anh là người tốt, chỉ có người tốt có tài chân chính mới có thể làm kẹp tóc, bất quá gần đây thật hiếm có người như vậy."

Bách Bác không hiểu ra sao nhưng vẫn làm bộ trấn định mạnh mẽ gật gật đầu, không hề hỏi nhiều.

Kim Kiến Thành lúc này mới cảm nhận rõ ràng khoảng cách về văn hóa thời đại giữa bọn họ, thường nói cách ba năm có một cái rãnh thế hệ, bọn họ tốt xấu gì cũng cách nhau bốn năm cái rãnh, nhưng sự ngăn cách ngoài dự đoán này không làm cho cậu cảm thấy xa cách, ngược lại chỉ thấy buồn cười.

Đương nhiên cậu không biết, sau này vào một ngày đẹp trời, Bách Bác dùng máy tính lướt mạng tìm thấy khái niệm người tốt có giải thích một câu, "Anh là người tốt, nhưng chúng ta không thể cùng một chỗ", mấy ngày tiếp theo tâm tình anh liền dị thường bất ổn định.

Lúc này Kim Kiến Thành an tâm vùi mặt trong lòng ngực nam nhân, qua một hồi lâu, đột nhiên có ý nghĩ lạ nói: "Nếu anh là anh trai em thì tốt rồi."

Bách Bác nhíu nhíu mày, nói: "Sao lại nói vậy."

Cậu nghĩ tới người anh cùng cha với mình, không khỏi tự giễu trong lòng. Anh trai cậu Kim Cảnh, từ trước đến nay học giỏi nhiều mặt, vô cùng được yêu chiều, nên với một người em trai học khoa văn như cậu anh ta cảm thấy khá chướng mắt, mặc dù đối phương che giấu rất tốt, nhưng Kim Kiến Thành vẫn có thể phát hiện trong mắt người kia hiện lên vẻ khinh miệt.

"Anh là anh trai tốt." Kim Kiến Thành nhỏ giọng nói, "Mặc dù nóng tính, nhưng nếu người nhà bị bắt nạt, anh sẽ không bỏ mặc."

"Nói bậy." Nam nhân khinh thường nói.

Kim Kiến Thành cũng không để ý lời bác bỏ của đối phương, chỉ nở nụ cười, cười một hồi, cậu mới ý thức được tư thế mình nằm trong lòng đối phương có bao nhiêu ám muội, mặt cũng hơi hơi đỏ lên; thật không phải thẹn thùng, cũng không phải chưa từng ngồi trên đùi đối phương, chính là, đây là lần đầu tiên, không phải làm chuyện kia mà ngồi như thế này, khó tránh khỏi có chút xấu hổ.

Lúc này bàn tay Bách Bác đã trượt xuống dưới, nhẹ nhàng đỡ lấy thắt lưng cậu, thoáng xoa vuốt nhẹ, Kim Kiến Thành chỉ cảm thấy nơi bị bàn tay chạm đến nóng bỏng đến dị thường, tức khắc cảm thấy không tự nhiên liền đứng dậy nói: "Em đi tắm trước, anh cũng nên nghỉ ngơi sớm đi."

Bàn tay Bách Bác đang dừng ở giữa không trung lập tức thu về, trong thần sắc có một tia ảo não, tựa hồ không cam lòng lên tiếng. Kim Kiến Thành không chú ý đến nét mặt đối phương, xoay người cúi thấp đầu rời đi.

Đêm nay, Kim Kiến Thành ngủ rất ngon, không chút mộng mị.

Hôm sau là ngày nghỉ, Bách Bác không cần đi làm, Kim Kiến Thành cũng không lên lớp, hai người ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh; Bách Bác ôm chặt cậu, mặc dù không có ý tứ muốn cầu hoan, nhưng Kim Kiến Thành vẫn cảm giác được ham muốn của đối phương tăng cao, bởi vậy rất săn sóc xoay người hôn nam nhân, nhưng không hôn ở môi, mà hôn ngực, sợ mình chưa đánh răng hơi thở sẽ làm đối phương khó chịu.

Nhưng Bách Bác rất nhanh liền hôn môi cậu, tấm rèm lớn che khuất hết thảy ánh sáng, hai người trong phòng tối hồ nháo một trận mệt muốn chết, quá trưa Kim Kiến Thành mới bủn rủn chân tay đứng lên đi tắm, hai người vội vàng rửa mặt, xuống lầu ăn cơm trưa.

Kim Kiến Thành nhất thời không tìm được việc gì để làm, những game dễ đều đã phá đảo, game khó hơn thì cũng luyện đến cấp bậc nhất định rồi, manhua đã xem hết, thế là cậu quyết định ra ngoài mua trò chơi mới và manhua sắp xuất bản về.

Mà Bách Bác biết được ý định của cậu, chủ động tỏ ý muốn đi cùng cậu; đương nhiên, vẫn là cách nói như mọi khi: "Chỉ là trùng hợp mà thôi, tôi cũng muốn đi mua cà-vạt mới."

Kim Kiến Thành biết, chủ cửa hàng quần áo có quen với Bách gia, thường mang những loại quần áo đẹp đến cho Bách Bác trực tiếp chọn, số đo của anh cũng được ghi lại trong danh sách cửa hàng, miễn cho anh phải phí thời gian thử quần áo. Cho nên, mua cà-vạt quả thật là làm chuyện dư thừa, nhưng Kim Kiến Thành cũng không nói gì, chỉ cười bảo: "Em có thể giúp anh chọn cà-vạt."

Hai người lên xe, Bách Bác ngồi ở ghế lái, Kim Kiến Thành ngồi cạnh nam nhân; xe đi không nhanh không chậm; tốc độ ổn định, Kim Kiến Thành chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhớ tới một chuyện, quay đầu hỏi: "Buổi chiều có thể đến quán cà phê nữ phó không?" Cậu dừng một chút, bổ sung: "Phía trước chỉ cần đi qua một nhà là đến rồi."

Bách Bác nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, từ chối cho ý kiến nói: "Em đi làm gì? Đồ ăn thì khó nuốt, phục vụ thiếu chuyên nghiệp, trong tiệm ầm ĩ muốn chết, thu phí không hợp lệ, giá cả cao đến khó tin."

Kim Kiến Thành nhịn cười, nhỏ giọng nói: "Nếu anh không muốn đi cùng, em tự đi cũng được mà."

Bách Bác ngoan lệ trừng mắt liếc cậu một cái, dường như muốn mắng chửi người, rồi lại không tìm ra lý do gì thích hợp, cuối cùng tức giận nói: "Tôi sẽ không trả tiền cho em."

"Em có mang bóp da." Kim Kiến Thành nghiêng đầu nói.

Nét mặt Bách Bác cứng lại như sắt, tức giận gầm nhẹ: "Không được đi một mình!"
"Anh có thể đi cùng em mà." Kim Kiến Thành nở nụ cười.

Không còn lựa chọn nào khác, Bách Bác cuối cùng đành trầm mặt thỏa hiệp.

Tới cửa hàng quần áo, Kim Kiến Thành chọn cho Bách Bác hai cái cà-vạt tối màu rất chững chạc, nhưng không có quá nhiều họa tiết hoa văn, sẽ tạo cảm giác không quá cứng nhắc cũng không quá sành điệu... Bách Bác cũng không có vui vẻ. Nhưng sau này Kim Kiến Thành mới phát hiện đối phương thường xuyên đeo hai cái cà-vạt này đi làm, thế là cảm thấy hứng thú hỏi Bách Bác có phải rất thích chúng hay không, kết quả nam nhân vẻ mặt phiền chán nói: "Ít tự mình đa tình đi, chỉ là trùng hợp thôi." Kim Kiến Thành nhìn thấy đối phương đỏ mặt liền cười không nói gì.

Chọn cà-vạt xong, tính tiền, hai người đi sát mép đường, đến tiệm đồ chơi mà Kim Kiến Thành vẫn thường đi.

Kim Kiến Thành vào trong tiệm, lập tức như cá gặp nước cướp đoạt các loại đồ mới, vứt Bách Bác sang một bên, nhưng Bách Bác cũng không tức giận, chỉ đứng bên cạnh, trong ánh mắt tuy có một tia không thể hiểu nổi, nhưng cũng không ngăn cản hành vi bốn phía mua đồ của Kim Kiến Thành. Chờ Kim Kiến Thành đi tính tiền, Bách Bác mới lại gần, đem thẻ tín dụng đưa cho nhân viên cửa hàng.

"Kỳ thật anh không cần làm như thế." Ra khỏi tiệm, Kim Kiến Thành nhẹ giọng nói.

"Tôi cảm thấy vui." Bách Bác cứng nhắc nói.

... Này thoạt nhìn làm sao giống bộ dáng vui vẻ... Trong lòng Kim Kiến Thành không cho là đúng, ở ngoài mặt vẫn tươi cười: "Cám ơn anh."

Mắt thấy bầu trời sắp ngả hoàng hôn, trải qua ít phút ở trên xe, Kim Kiến Thành đem những đồ mới mua đều đặt lại trong xe, kéo Bách Bác đi vào quán cà phê nữ phó, lập tức ánh mắt bị hấp dẫn bởi những quần áo mùa đông mới trên người nữ phó(*), thẳng đến khi ăn cơm vẫn còn ngơ ngác nhìn bộ âu phục dài tay màu đen phối hợp với vớ trắng dài của nữ phó.

(*) Nữ phó: Nữ người hầu.

Bách Bác lạnh lùng hỏi: "Em nhìn cái gì."

"Đồng phục này... dường như đã nhìn thấy ở nơi nào đó." Kim Kiến Thành vẻ mặt nghi hoặc, chăm chú nhìn kĩ tạp dề màu trắng thắt chặt trên lưng áo, lập tức lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ: "Em nhớ ra rồi, bộ đồng phục này giống trong Parmaid!"

"... Parmaid?"

Nghe được câu hỏi nghi hoặc của đối phương, Kim Kiến Thành quay lại, đang định thao thao bất tuyệt thuyết trình về trò chơi tình yêu này, bỗng nhiên cứng đờ, dường như nhớ tới điều gì, chậm chạp nói: "Đó là một loại trò chơi..."

"Trò chơi gì?"

Kim Kiến Thành thực sự có cảm giác tự ném đá vào chân mình, trong lòng hối hận vô hạn. Parmaid là một trò chơi tình ái nổi tiếng, trừ lần đó ra, bối cảnh nữ phó cà phê gắng sức giãy dụa, cùng phần đông diễn viên nữ tiến công chiếm đóng (ý nói sự chủ động) có thể mở ra cảnh tượng cấm mười tám tuổi.

Cậu không phải trời sinh tính bảo thủ, cũng có thể chậm rãi nói về trò chơi tình mầu, nhưng đối tượng lại là Bách Bác, cậu không biết phải mở miệng như thế nào.

Kim Kiến Thành gục đầu xuống, sợ hãi nói: "Cái đó, là trò chơi tình ái..."

Bách Bác nhìn cậu, trầm ngâm một lúc lâu, có chút đăm chiêu nói: "Chắc em có phần mềm bộ trò chơi đó, trở về mang ra chơi cùng tôi."

"Anh ── Không phải anh chán ghét chơi trò chơi sao?!" Kim Kiến Thành khiếp sợ đề cao âm thanh.

"Em đối với.... Parmaid mê mẩn như thế, tôi cũng phải thử cho biết một chút." Bách Bác ngạo mạn nói, "Tôi muốn chơi cùng em, em không cần nói lời cảm ơn đâu."

Kim Kiến Thành lúc này mới nhìn ra được đối phương đang do dự cùng né tránh, bởi vậy mới cố ý nói thế, cậu vì được yêu chiều mà cảm thấy xấu hổ đến phát nhiệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com