Truyen30h.Com

Chuyen Ver Ongniel Mot Doi La Mot Kiep Hoan

Cậu và hắn vừa về đến nhà, cậu lập tức chạy lên phòng hắn, đóng sầm cửa lại.

                     

Gương mặt trắng nõn đỏ lên vì tức giận.

                     

Đôi mắt nâu hút hồn hiện lên ánh lửa bập bùng.

                     

Chỉ cần nhìn thấy thứ chướng mắt lập tức muốn quăng, muốn ném thật xa.

                     

Càng ném càng hăng, càng ném càng không thể dừng.

                     

Mục tiêu cuối lại là căn phòng chứa đồ sang trọng.

                     

Hắn ngước đầu nhìn lên căn phòng thật sự không dám tưởng thảm cảnh ra sao.

                     

Cô giúp việc muốn lên thì bị hắn cản lại, cho người giúp việc về trước.

                     

Hắn nhay nhay mi tâm lập tức chạy lên phòng, hắn sợ cậu nhóc trên đó sẽ tự làm tổn thương mình.

                     

Lúc mở cửa phòng hắn thật sự bị cảnh tượng bên trong dọa đến ngây người.

                     

Đồng hồ hiệu mà gã đem về bằng sáu con số đang nằm la liệt trên đất.

                     

Caravat của gã lại bị cắt nát thành từng mảnh vải nhỏ.
                     

Hắn đưa mắt đảo quanh căn phòng cuối cùng dừng lại trước phòng để đồ.

                     

- Jaehwan,  em đang làm gì vậy ?- Hắn quát lên một tiếng, hơi thở lạnh lùng càng thêm nặng nề bao phủ cậu.

                     

Cậu đang cầm cây kéo trên tay, đang có xu hướng đưa đến cổ tay mình.

                     

Cậu giật mình khiến mũi kéo trượt qua cổ tay, nơi đó lập tức xuất hiện một vệt đỏ dài.

                     

Cậu ngơ ngác nhìn hắn, ánh mắt trống rỗng tan rã, đâu còn là cậu bé vừa ngạo mạn vừa hoạt bát đáng yêu mà nhìn hắn.

                     

Hwang Minhyun nhìn cổ tay cậu đau lòng muốn chết, lập tức quơ lấy một cái caravat băng bó tạm cho cậu, kéo cậu ra khỏi đó.

                     

Đến trước cửa, hắn nhíu nhíu mày, quay lại ẵm cậu lên, cẩn thận lướt qua mảnh vỡ của đồng hồ.

                     

- Jaehwan , anh nói rồi, có giận cũng không được tổn thương bản thân - Hắn vừa sức thuốc vừa càu nhàu nhưng tuyệt nhiên không nhìn đến đống hàng hiệu mà cậu đã đập.

                     

Cậu ngơ ngác nhìn hắñ, chốc sau hai mắt lập tức có lại tiêu cự lại trở nên ngang tàn, ngạo mạn.

                     

Cậu hất cằm sang một bên muốn rút tay nhưng lại bị nắm chặt hơn, muốn đi khỏi giường lại bị hắn ̃ đè xuống giường.

                     

-Giận cái gì hả ? Giận đến mức tự hại bản thân, có biết anh đau lòng không  hả ? Ở đây đâu thiếu đồ cho em đập phá, sao lại phá bảo bối của anh hả ?

                     

Hắn nắm cằm cậu buộc cậu nhìn hắn.

                     

-Em thấy anh cùng một thằng nào đó vào khách sạn , em giận lắm nhưng mà.........

                     

Cậu nói nửa chừng lại ngập ngừng cúi đầu không tiếp lời.

                     

-Sợ không có quyền giận ? Vậy làm bạn trai anh đi, anh cho em quyền đó - Hắn mổ mổ hôn lên đôi môi đỏ hồng của cậu, càng ngày càng hôn càng nghiện mà.

                     

Cậu ngạo mạn hừ một tiếng, lại nhìn vào mắt hắn, kiêu ngạo trả lời.

                     

-Vậy bổn thiếu sẽ rộng lượng bao dưỡng anh, để anh vào hậu cung của bổn thiếu.

                     

-Vậy đại thiếu gia, em muốn để anh làm chức vụ gì ?- Hắn mĩm cười nhìn cậu, chôn đầu vào cổ cậu liếm láp

                     

-Ưm...nhột....Làm thứ phi......A....đau

                     

-Em để ai làm hoàng hậu hả, để cho thằng tóc vàng đó hả, nói......

                     

Nói xong hắn  lại tiếp tục cắn vào cổ cậu thêm vài dấu, dấu nào cũng đủ độ nông sâu , đủ để lưu vài ngày.

                     

Cậu vừa ngứa vừa đau muốn trườn lên để thoát khỏi ràng buộc của hắn,cố gắng trừng mắt nhìn hắn, vừa muốn la lên lại muốn khóc.

                     

-Anh dám đi với thằng khác.

                     

Cậu rướn cổ lên nhắm ngay má hắn mà cạp vài cái.

                     

-Được .Chúng ta lập hiệp ước. Anh nhất định sẽ không đi cùng người khác, không tiếp xúc với người khác trong phạm vi một mét, cũng không đi quán bar tìm người khác em cũng vậy.

                     

Cậu nhíu mày suy nghĩ một chút, đôi mắt to tròn đảo một vòng, rồi lại nhìn thẳng vào mắt hắn.

                     

-Không được !!!

                     

-Không được ???

                     

-Đúng, không được ......

                     

-Tại sao, không được....

                     

-Em đủ lớn để đi quán bar rồi, chỉ cần không đi quá nhiều là được, không được cắm em.

                     

-Em đi quán bar được, anh cũng sẽ đi.

                     

-Không được !!! -Lần này đến lượt cậu gào lên, vừa la vừa đá hắn.

                     

-Lý do, không được. - Hắn nhướn mày nhìn cậu.

                     

Càng nhìn càng thấy cái áo cậu bận quá vướng víu, thuận tay cởi vài nút áo, vừa cởi vừa hôn.

                     

Cậu còn đang bận tìm đối sách cho việc được đi quán bar của mình, còn chưa để ý đến việc hắn làm.

                     

-Vậy anh đi quán bar phải có em theo chung.

                     

Cuối cùng cậu cũng đã nghĩ ra, hưng phấn la lên.
                     

Hắn đã hôn đến cái rốn nhỏ nhỏ của cậu, còn để lại vài dấu hồng hồng xung quanh.

                     

Hắn ngẩng đầu nhìn cậu, cảm thấy ý kiến này khá tuyệt vời, lại rướn người lên hôn môi cậu, cùng lúc đó chiếc quần Jean của cậu đã bị kéo đến đầu gối.

                     

Một màn chấn chỉnh phu cương sắp sửa diễn ra.

                     

====================
Hóng ko bà con 😆😆

*22-58*

*19-11-2018*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com