Truyen30h.Com

Con Duong Cua Nguoi Xuyen Sach Y Thu Che Thien Dn

Đối với cuộc trò chuyện của hai nam nhân kia đương nhiên Nga Hoàng hoàn toàn không hay, hiện tại nàng chỉ đang nhìn vào khối hoàng tinh tinh (tinh thể màu vàng) mà hướng phía người bán hàng nói:"Này hoàng tinh tinh bán thế nào?"

"Năm trăm kim tệ" người bán hàng nói rất là dứt khoát.

Nghe vậy, Nga Hoàng nhíu mày, lấy giá cả hoàng tinh tinh, năm trăm kim tệ là hơi cao một chút, bình thường một quả hoàng tinh tinh giá cả bất quá là khoảng ba bốn trăm kim tệ.

"Quá đắt, hoàng tinh tinh không đáng cái giá tiền này, chi bằng thêm một gốc Thiên Linh thảo này có được không?" Nga Hoàng cầm lấy Thiên Linh thảo bên cạnh hỏi, nàng đã biết rõ cái này nhìn như hoàng tinh tinh kì thực là hồng tinh tinh, giá 500 kim tệ chỉ có thể nói là nàng chiếm được tiện nghi thật lớn, nhưng rất hiển nhiên nàng không thể dứt khoát như vậy mua xuống.

Nếu không người bán hàng kia nhất định sẽ cảm thấy rất kỳ quái, nói không chừng sẽ tiếp tục đề giá cao hơn, càng có khả năng không bán mà trở về từ từ nghiên cứu, kết quả nàng cũng không phải muốn như vậy đấy.

Trả một giá như vậy, tất cả mọi người có thể tiếp nhận một ít.

Nghe được Nga Hoàng nói, người bán hàng ngẩng đầu liếc nhìn Nga Hoàng, áo choàng màu đen chỉ có thể làm cho người thấy rõ cặp mắt của hắn, ngũ quan đều không rất rõ ràng, do dự sau một lát nói:"Được rồi "

Nếu nàng đã biết rõ giá cả hoàng tinh tinh, tất nhiên giá năm trăm kim tệ sẽ không chấp nhận, tặng thêm một cây Thiên Linh thảo, ngược lại là không sai biệt lắm, xem ra cũng là một người trong nghề dược.

Thấy hắn đáp ứng, Nga Hoàng cũng thoải mái xuất ra năm trăm kim tệ đưa cho người bán hàng, đồng thời đem hoàng tinh tinh cùng Thiên Linh thảo thu vào, rồi rời đi.

Trên đường trở về, Nga Hoàng nhìn hoàng tinh tinh trên tay, này xem thế nào cũng thấy là một quả hoàng tinh tinh ah.

"Bụi Thái Lang, làm sao ngươi biết đây là một quả hồng tinh tinh?" Nga Hoàng mở miệng hỏi.

"Chủ nhân, ta đối với việc phân biệt dược liệu có thiên phú, xem qua là có thể nhìn ra, đây là một quả hồng tinh tinh, tuy bề ngoài của nó vẫn là hoàng tinh tinh, nhưng nội bộ bên trong đã là hồng tinh tinh đấy, nếu không có bị hái đi, chỉ cần vài ngày nữa bề ngoài sẽ biến thành màu đỏ rồi."

Gặp Bụi Thái Lang nói khẳng định như vậy, Nga Hoàng đương nhiên tin tưởng lời nó, lại nghĩ trên trăm viên hoàng tinh tinh khả năng mới có một khối hồng tinh tinh, cho nên hồng tinh tinh giá trị cũng so hoàng tinh tinh cao hơn nhiều, quyết định ra ngoài quả nhiên là chính xác.

Lại nói Bụi Thái Lang trở thành yêu sủng của Nga Hoàng chứ không phải của Mộ Chỉ Ly như nguyên tác. Sau khi tiếp nhận truyền thừa của Tần Ngạo Thiên, trước khi Tần Ngạo Thiên tiêu tán hết sức liền đem trứng yêu sủng đưa cho Nga Hoàng, dạy nàng phương thức khế ước, để cho Nga Hoàng có được yêu sủng.

Phải biết bình thường muốn có được yêu sủng, nhất định phải để cho yêu sủng tự nguyện với ngươi ở cùng một chỗ, chỉ có như vậy mới có thể trở thành yêu sủng, nhưng là Tần ngạo thiên đưa cho Nga Hoàng phương thức huyết khế cực kỳ bá đạo, trực tiếp không để ý đến ý nguyện đối phương, mạnh mẽ khế ước thành công rồi.

Tại một khắc khi khế ước thành công này, Nga Hoàng liền phát hiện trong lòng của mình nhiều hơn một tia cảm ứng, cảm thụ được khí tức của yêu sủng, phảng phất như một phần tính mạng của mình. Phải nói trứng yêu sủng tuyệt đối là bảo bối cực kỳ trân quý ở Thiên Huyền Đại Lục, chỉ có thể ngộ không thể cầu, càng là ngàn vàng khó mua, người bình thường căn bản là không cách nào có được, cũng không biết lúc trước Tần Ngạo Thiên như thế nào có được, nhưng lại không có khế ước, một mực lưu đến hôm nay đưa cho Nga Hoàng.

Khi huyết khế hoàn thành xong, trứng yêu sủng này đã phá xác rồi, lần đầu nhìn thấy chính là một cái lông xù màu trắng, móng vuốt từ trong đó thò ra, chợt thấy được cặp mắt to ngập nước vụt sáng, đáng yêu đến cực điểm. Lúc Nga Hoàng nhìn thấy nó lần đầu tiên, một loại cảm giác làm mẹ từ đáy lòng dâng lên, thời điểm nó nhìn thấy Nga Hoàng, trong mắt tràn ngập sợ hãi, nhưng mà càng nhiều hơn là thân thiết, nó chậm rãi bò tới trước mặt Nga Hoàng, duỗi ra tiểu móng vuốt gãi gãi lòng bàn tay Nga Hoàng, nhè nhẹ mà nói: "Chủ nhân "

Nga Hoàng vuốt lông của nó, mới nhìn rõ ràng là một con sói trắng, rất là đáng yêu, lúc nàu mới bàng hoàng nhận ra tại sao nàng cảm thấy cái tên Tần Ngạo Thiên có điểm quen, thì ra phần truyền thừa vốn là của Mộ Chỉ Ly đã bị nàng tiếp nhận.

Đối với chuyện này Nga Hoàng chỉ cảm thấy kinh ngạc một chút, cúi đầu nhìn con mắt to ngập nước khóe môi cong lên: "Không ngờ chúng ta lại có duyên với nhau, Bụi Thái Lang!"

Đối với việc đặt tên này, Bụi Thái Lang có chút ý kiến đấy, nó hiển nhiên không rõ vì cái gì chính mình rõ ràng là màu trắng đấy, lại gọi là Bụi Thái Lang, có lẽ gọi Bạch Thái Lang mới đúng, nhưng lại bị Triều Dương cường thế ép nó.

Bụi Thái Lang danh tự cứ như vậy định xuống, mà Bụi Thái Lang sau khi kháng nghị không có hiệu quả cũng liền buông tha rồi. Vốn là chỉ có Triều Dương bầu bạn, hiện tại có thêm Bụi Thái Lang, cho hiện tại chỗ nàng phi thường náo nhiệt đến nhức đầu,mặc dù hay chèn ép song không thể phủ nhận Triều Dương cũng là rất ưa thích Bụi Thái Lang, cho nên cả hai đùa rất là vui vẻ.

Bởi vì mua được đồ vật mình cần, nên tâm tình của Nga Hoàng rất tốt, đi trở về bước chân nhẹ nhàng hẳn lên, chỉ là vừa bước vào lại gặp một gã đại hán lớn tiếng mắng một cô gái mặc đồ đen đừng lo chuyện bao đồng, thiếu nữ này tuổi tác chưa tới hai mươi, chỉ là thoạt nhìn rất thê thảm, trên mặt đều là nước mắt, trên cánh tay trần đều là vết roi, trên mặt mặc dù có chút bùn đất, nhưng vẫn là có thể thấy rõ nàng là khuôn mặt mỹ lệ lại đang ra sức cầu cứu người con gái mặc áo đen kia.

Ở đây người vây xem không ít, nhưng lại không có người ngăn trở, đối với chuyện này Nga Hoàng chẳng có tý ngạc nhiên, dù sao tại thành Ngải Y chuyện như vậy cũng gặp không ít, nhìn bộ dáng hung thần của nam tử kia, có thể không kiêng sợ như vậy đánh người, nói không chừng có bối cảnh gì đây này? Bọn hắn có thể không muốn bởi vì một nữ tử mà đưa tới phiền toái không cần thiết.

Nga Hoàng nhìn xem hết thảy, trên mặt không có chút nào chấn động chỉ là nàng cảm thấy nữ tử áo đen diện mạo rõ ràng bình thường đến nổi đi ngang cũng không nhớ thế nhưng làn da trắng nõn mượt mà càng được phụ trợ ánh sáng long lanh như giống như trân châu trân quý bình thường mê người, nghĩ ngợi một chút nàng là dám chút người này cũng dịch dung, tài nghệ khá cao xem ra không phải người tầm thường.

Dự đoán của Nga Hoàng không sai, nữ tử này chính là Mộ Chỉ Ly, dù đang bị kéo vào chuyện không đâu nhưng Mộ Chỉ Ly vẫn nhận ra ánh mắt tìm tòi của một nam hài tuổi chừng 9-10 tuổi cũng mặc đồ đen như nàng nhìn mình, trong lòng thầm hỏi đứa trẻ này chẳng lẽ nhận ra được gì?

Chuyện này sẽ được giải quyết như thế nào, Nga Hoàng không có tâm tình muốn biết cho nên liền xoay người trở về phòng của mình để tu luyện.

Nàng vừa quay lưng đi thì Hàn Như Liệt và Lăng Lạc Trần bước vào, Hàn Như Liệt không giống như nguyên tác yêu thích Mộ Chỉ Ly cho nên không để tâm gì mà chỉ dõi theo bóng hình của Nga Hoàng bước lên lầu, thành ra hiện tại người quan tâm Mộ Chỉ Ly chỉ có Lăng Lạc Trần.

Vừa bước vào phòng chưa bao lâu thì lại nghe có tiếng ngõ cửa, tuy cảm thấy kì lạ nhưng Nga Hoàng cũng bước đến mở cửa xem thì nhìn thấy từ sau cánh cửa xuất hiện nam tử một thân áo đỏ gấm hoa thượng đẳng, dáng người hoàn mỹ của hắn hiển lộ rõ ràng, tóc đen như mực không có gì gò bó rối tung buông sau đầu, lại cho người một hàm súc thú vị khó nói lên lời, làn da trắng nõn cùng quần áo màu đỏ xen lẫn nhau làm nổi bật, lại để cho người càng thêm sợ hãi thán phục vẻ đẹp của hắn.

Áo đỏ cổ thấp trong lúc mơ hồ lộ ra lồng ngực nam tử tinh tráng, nổi lên năng lực làm cho lòng người cứng lại, dáng người này thật sự có thể nói là hoàn mỹ! Một đôi mắt màu xanh da trời khảm trên mặt hắn, trong suốt và thâm thúy, cùng cánh môi hồng nhuận phơn phớt hiện ra xung đột rồi lại dị thường dung hợp, chỉ một cái liếc mắt liền để cho người ta không thể dời mắt. Khóe miệng ẩn ẩn dáng tươi cười tà tứ quyến rũ, càng làm cho người khó có thể tự kềm chế.

Vốn một thân phòng bị xem kẻ nào đến tìm, lại gặp màn mĩ nam sắc như thế này, chân mày Nga Hoàng khẽ giật vài cái, cái tên này sao lại có mặt ở đây? Còn bày dáng vẻ yêu nghiệp như vậy định câu dẫn ai phạm tội vậy?

Tuy nghĩ vậy, Nga Hoàng cười hỏi: "Không biết công tử có chuyện gì?"

"A Hoàng, dáng vẻ này thật không tệ nha!"Hàn Như Liệt trên mặt dáng tươi cười mang theo ý tứ ngả ngớn, trêu chọc nhìn Nga Hoàng.

Nghe vậy, Nga Hoàng liền biết rõ tên này nhận ra mình trong lòng sinh ra một tia buồn bực thuật dịch dung của nàng sơ hở chỗ nào? Bộ dạng tên này rất dễ cho người khác chú ý cho nên không nói lời nào Nga Hoàng trực tiếp kéo hắn vào phòng.

Vốn định xoay người hỏi xem hắn nhận nàng khi nào: "Ngươi..." Ai ngờ vừa quay người lại phải ngực của hắn, ngẩn đầu lên nhìn cái cằm gầy gò của Hàn Như Liệt, đôi mắt tràn đầy bá đạo, trong khoảng thời gian ngắn đúng là quên đem hắn đẩy ra.

Hàn Như Liệt đi về phía trước một bước, đem Nga Hoàng đè ở cửa.

Ở trong Vô nhẫn giới Triều Dương chứng kiến cảnh này cười gian xảo: "Tên này cũng quá vô lại đi! Có điều ta thích. Huynh đệ cứ tiếp tục phát huy nha!"

Lời này mà Nga Hoàng nghe được chắc nàng hộc máu cho xem.

Đối với hành động thân mật này của hắn, tim Nga Hoàng đập loạn nhịp, trên mặt cố tỏ ra bình thường nhưng khuôn mặt hồng hồng lại bán đứng tất cả: "Hàn Như Liệt, ngươi buông ta được không?"

Bộ dạng đáng yêu như vậy càng khiến Hàn Như Liệt muốn trêu chọc thêm: "Không thích!"

Nhìn ánh mắt hoa đào tràn ngập trêu chọc kia, Nga Hoàng biết hắn đang đùa với mình trong lòng thầm mắng bản thân mình không có tiền đồ thêm vào việc hắn vô lại nói: "Nương tử, buổi tối vi phu ngủ không được, nhớ nàng liền tới thăm nàng một chút."

Nghe hắn gọi như vậy, Nga Hoàng thẹn quá hóa giận trừng mắt giương mắt nhìn Hàn Như Liệt nghiến răng nói: "Ai là nương tử của ngươi?"

Nói đoạn nàng không chút lưu tình đạp một phát rõ đau vào chân hắn, Hàn Như Liệt vốn không đề phòng nên ăn đau khẽ rên một tiếng, lúc này Nga Hoàng cũng chẳng có tâm tình quản hắn đau thế nào liền đẩy hắn ra, mở cửa đá đẩy hắn ra ngoài không khách khí đóng mạnh cửa lại, còn tặng kèm thêm một câu: "Đồ đăng tử!"

Nhìn thấy tức giận đùng đùng của Nga Hoàng, Hàn Như Liệt khóe miệng giương lên vẻ tươi cười như ánh mặt trời, cùng nụ cười tà mị mang theo trêu chọc trước kia hoàn toàn không giống nhau, đây nụ cười ôn hòa giống như ánh mặt trời, hoàn toàn phát ra từ nội tâm, mặc dù hoàn toàn không giống phong cách của hắn, nhưng lại làm cho hắn có được một loại sức quyến rũ khác.

Nếu Nga Hoàng nhìn cảnh này nhất định sẽ cảm thấy tên này dường như có khuynh hướng tự ngược bị mắng bị đánh cười đẹp như vậy, có điều phần phúc phận này nàng không có cơ duyên được thấy a!


Sau khi bỏ lớp dịch dung để lộ dung nhan xinh đẹp, mặc lục y Nga Hoàng đi tới giường ngồi xuống ngã người ngủ, dù sao bị Hàn Như Liệt trêu chọc như vậy nàng cũng không có tâm tình tu luyện.

Lúc này, Bụi Thái Lang cũng từ trong Vô nhẫn giới chạy ra, nằm trong ngực Nga Hoàng, rất là hưởng thụ cọ xát quần áo Nga Hoàng chọn một vị trí thoải mái lười biếng nằm xuống.

Nga Hoàng vuốt vuốt bộ lông trắng mềm mại của Bụi Thái Lang, cũng có chút hưởng thụ, da lông này sờ tới sờ lui rất là thoải mái.

Hiện tại thể tích của Bụi Thái Lang còn rất nhỏ, đại khái chỉ bằng một con mèo lớn, nhìn thật sự không giống một con sói, bất quá từ chỗ Triều Dương, nàng cũng là biết được không bao lâu nữa Bụi Thái Lang có thể tiến hóa lần thứ nhất, do đó thực lực tăng cường rất lớn.

Bất quá giống như sủng vật bình thường thì Bụi Thái Lang thật ra đã khiến người yêu thích vô cùng, thật là đáng yêu ah!

Đêm hôm đó rất náo nhiệt nữ tử áo đen thì ra Mộ Chỉ Ly, còn cô thiếu nữ từng cầu xin Mộ Chỉ Ly cứu lại mang người đến gây bất lợi cho nàng ta song không chút ảnh hưởng nào đến Nga Hoàng cho nên nàng ngủ rất ngon a!

Cho Thiên niên vạn băng tằm ăn xong đan dược, Nga Hoàng tiến vào trạng thái tu luyện, tiếp nhận xong truyền thừa không lâu, nàng còn cần phải ổn định lại tu vi của mình.

Về phần Bụi Thái Lang sau khi ăn Hồng tinh tinh thì lâm vào ngủ say, từng chút hấp thụ năng lượng của Hồng tinh tinh.

Trong phòng khôi phục hoàn toàn yên tĩnh.

Sáng sớm ngày thứ hai.

Tu luyện kết thúc, Nga Hoàng nhìn thấy Triều Dương và Bụi Thái Lang còn ngủ bên giường, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười.

Nàng phải đi mua chút đồ ăn cho hai người, nhất là đừng nhìn Bụi Thái Lang thể tích nho nhỏ, nó ăn thế nhưng rất nhiều, đồ ăn của nó một ngày bằng Nga Hoàng ăn một tháng, bây giờ còn đang là giai đoạn trẻ nhỏ, không biết khẩu vị sau này sẽ lớn như thế nào.

Nga Hoàng túi tiền của mình, thầm than một tiếng, cũng may nàng biết luyện chế đan dược, nếu không là người bình thường thật sự nuôi không nổi.

Ngày mai chính là ngày Trao đổi rồi, bây giờ kim tệ trong túi mình cũng không nhiều, phải đi bán một ít đồ vật thôi, nếu không ngày mai không thể mua đồ được, chẳng phải là rất tiếc nuối sao? Rất nhanh, Nga Hoàng đi ra cửa. Đi tới cửa hàng thịt rồi mua một đống thịt lớn, Bụi Thái Lang là sói chắc hắn sẽ rất thích ăn thịt?

Do số lượng Nga Hoàng mua tương đối lớn làm cho ông chủ bán thịt lại nhìn Mộ Chỉ Ly với ánh mắt vô cùng kì lạ. Người xung quanh giống như quên mất chuyện muốn làm, tất cả đều đem ánh mắt nhìn về phía Nga Hoàng, rối rít suy đoán đến tột cùng nàng muốn làm cái gì.

Nhìn thấy một màn như vậy, Nga Hoàng cũng đành bất đắc dĩ, nhanh chóng rời đi, nếu không cứ duy trì tình trạng như vậy thật đúng là......

Ở trên đường lớn hỏi thăm một phen,Nga Hoàng rốt cuộc cũng tìm được cửa hàng bán đan dược, diện tích so với ở thành La Thiên lớn hơn rất nhiều, làm ăn cũng rất phá đạt.

Ở trong mỗi thanh trì đều có cửa hàng bán đan dược, bởi vì mọi người ở Thiên Huyền đại Lục đều lấy tu luyện làm chủ, cho nên tất cả mọi người đều cần có đan dược, ở thế giới này cửa hàng bền vững đời đời nhất có lẽ là cửa hàng bán đan dược.

Cửa hàng bán đan dược ở thành Ngải Y cũng không khác biệt lắm so với ở thành La Thiên, chẳng qua là lớn nhỏ như thế nào thôi.

Ở trước cửa hàng có bốn gã tráng hán, cũng chỉ kém một bước là có thể bước vào Tiên Thiên cảnh giới của Hậu Thiên cao thủ, chỉ cần thấy bốn người bọn họ, đã có thể bỏ đi hầu hết ý nghĩ xấu xa trong đầu.

Sau khi Nga Hoàng đi vào, nàng cảm nhận được mấy đạo khí tức không rõ ràng, nếu không phải nàng cẩn thận cảm nhận thì không cách nào nhận ra được, hiển nhiên là người canh chừng bên trong cửa hàng đan dược, một cửa hàng lớn như vậy, không thể nào chỉ có bốn đại hán trông chừng như vậy.

Sau khi phát hiện chuyện này, Nga Hoàng cũng nhớ đến tình hình ở tiệm thuốc ban đầu lúc mình ở thành La Thiên, thì ra lúc đó bên trong cũng có cao thủ Tiên Thiên trấn giữ a, chẳng qua là do tu vi của mình khá thấp, nên không thể do thám ra. Cửa hàng cũng không phải chỉ có một tầng, Nga Hoàng chú tới tới điểm này, không biết trên lầu còn có cái gì, nàng đem lực chú ý đặt trên ánh sáng màu sắc của đan dược, thông qua giá tiền được đánh dấu nàng đại khái có thể phán đoán được đan dược của mình sẽ bán được bao nhiêu.

Nhưng một màn này rơi vào trong mắt người xung quanh, Nga Hoàng giống như những người thường xuyên xuất hiện ở trong cửa hàng nhìn ngắm đan dược, mua không nổi nên chỉ có thể đứng nhìn. Đối với loại người này, cửa hàng cũng chỉ tùy ý để cho bọn họ nhìn, dù sao đây cũng là sự tự do của họ, bọn hắn mở cửa làm ăn, cũng không thể không cho người khác vào!

Dĩ nhiên, cửa hàng không để ý đến những người này, không có nghĩa là mọi người không để ý.

"Tại sao lúc nào cũng có những người nghèo rớt mồng tơi đến nhìn a, mua không nổi còn nhìn làm gì, đứng ở đây cản trở người khác!" Lời nói chanh chua truyền ra từ trong miệng một nữ tử, ánh mắt của nàng cũng là nhìn về phía Nga Hoàng?

Nga Hoàng không nghĩ sẽ có người nói chuyện với mình, chủ yếu là không nghĩ tới có người cho rằng mình mua không nổi, cho nên vẫn như cũ đứng đó quan sát đan dược.

Nhìn thấy Nga Hoàng thế nhưng lại dám không để ý đến mình, nhất thời túc giận làn tràn: "Cái gì! Lại dám làm như không nghe được lời nói của bổn tiểu thư!"

"Ai, cần gì cùng loại người như nàng so đo đây? Trên thế giới này luôn có một ít loại người như vậy, chỉ có thể ở chỗ này nhìn no mắt thôi." Một nữ tử khác mở miệng nói phụ họa.

Lúc này, Nga Hoàng cũng nghe được lời nói của bọn họ, không khỏi quay đầu lại, phía sau nàng có năm người, ba nữ hai nam.

Cầm đầu là một nử tữ kiều diễm, quần áo thêu hoa Mẫu Đơn, tướng mạo có chút không tầm thường, thần sắc kiêu căng, khinh thường người khác.

Ở bên cạnh của nàng theo thứ tự làm một nữ tử áo vàng cùng nữ tử áo xanh, xem qua liền biết hai người này là tâm phúc của nữ tử đứng giữa, hai nam tử còn lại ở phía sau thì chú ý đến chuyện khác, cũng không có quan tâm đến bọn họ.

Nữ tử dẫn đầu thấy Nga Hoàng quay đầu, vẻ mặt càng thêm khinh thường, tướng mạo thường thường, căn bản không phải cùng một cấp bậc để so sánh với nàng! "Nhìn cái gì, ta nói không đúng sao? Mua không nổi thì đừng đứng ở đây, chướng mắt!"

Nghe vậy, khóe miệng Nga Hoàng gợi lên nụ cười lạnh.

Màn này thật khiến cho nàng nhớ lại năm xưa mẹ mất không lâu, nàng phải làm rất vất vả mới trang trải tiền mua thuốc cho ông tại một bệnh viện có tiếng trong khu vực, khi đó cũng bị một cô tiểu thư nhà giàu làm khó vì bạn trai cô tuy ngốc người nhìn cô, có cha là viện trưởng cô ta liền ỷ thế không cho cô đến đây mua thuốc. Lúc đó nàng rất tức giận nhưng chẳng thể làm được gì, sau có người tốt bụng giới thiệu cho có một tiệm thuốc đông y danh tiếng ở ngoại ô cũng nhờ đó mà cô mới có người chỉ dạy chuyên sâu Đông y cho cô, sau lại làm phụ tá cho vị thầy thuốc già đó cho đến khi gặp được chủ tịch.

Tựa hồ người có gia thế sẽ có loại thói quen như vậy.

"Vị cô nương này nói chuyện thực buồn cười, ngươi có thể nhìn, tại sao ta không thể? Huống chi ta không cảm thấy bản thân có gì chướng mắt, ngược lại nhìn ngươi mới tương đối chướng mắt a."

"Ngươi......" Nữ tử hiển nhiên không nghĩ tới Nga Hoàng lại dám phản bác nàng: "Ngươi dám nói chuyện với ta như vậy sao?"

Nga Hoàng không thèm để ý quay đầu đi chỗ khác: " Tại sao không dám?"

Mình không chọc tới nàng, nàng lại tự tìm đến, chẳng lẽ Nga Hoàng nàng nhìn qua giống như dễ khi dễ lắm sao? "Ta......Ngươi......"

Nữ tử nhìn sang hai nữ tử bên cạnh, ý bảo bọn họ hỗ trợ. "Ai, Phí Văn, ngươi cũng đừng cùng nàng chấp nhặt, đan dược ở lầu một này căn bản cũng đâu thể lọt vào mắt ngươi, chúng ta trực tiếp lên lầu hai đi! Tên quỷ nghèo này làm gì có tư cách đi lên đó."

Nghe như thế, trên mặt Phí Văn hiện lên vài phần đắc ý: "Đúng vậy, nếu không phải ngươi chỉ được cái mồm mép thôi sao, có bản lãnh thì đi lên lầu hai đi a!"

Thanh âm rơi xuống, kèm theo từng cơn cười nhạo, đám người Phí Văn rời đi lên lầu hai.

Nga Hoàng cũng mặc kệ bọn họ, có thời gian như vậy không bằng nàng trở về tiếp tục tu luyện, nàng nhìn xung quanh một lúc liền tìm thấy một gã tiểu nhị đang ở không. "Vị cô nương này, không biết ngài cần thứ gì?"

Trên mặt gã tiểu nhị treo lên nụ cười lễ phép, làm cho người khác nhìn vào có chút thoải mái. "Ta muốn bán đan dược, không biết cửa hàng thu mua ở đâu?"

Gã tiểu nhị kia nghe lời nói của Nga Hoàng, sắc mặt trở nên cung kính hơn vài phần, nói: "Bán đan dược ở lầu hai, cô nương mời ngài đi theo ta."

Nghe tiểu nhị nói lầu hai, trên mặt Nga Hoàng cũng nhiều thêm một tia bất đắc dĩ, vốn không muốn so đó cùng bọn họ, hiện tại mình đi lên, sợ là không có đơn giản như vậy.

Bọn người Phí Văn sau khi lên lầu, thấy phía sau một lúc lâu cũng không có ai đi lên, cho rằng nàng kia không có tư cách đi lên, tất cả mọi người đều không khỏi cười nhạo một phen. Song lúc bọn họ đang nhìn đan dược, Nga Hoàng lại đi lên dưới sự hướng dẫn của tiểu nhị, tất cả nụ cười trên mặt nhất thời lắng xuống.

Chỉ có Nga Hoàng vẻ mặt lạnh nhạt......

" Tại sao nàng ta lại có tư cách đi lên đây?" Phí Văn nhíu mày, vẻ mặt tức giận nói với nữ tử bên cạnh.

"Cái này... Ta cũng không biết a!" Nghe lời Phí Văn nói, nữ tử áo vàng cũng kinh ngạc nhìn Nga Hoàng, trong mắt một mảnh khó hiểu. "Nàng là do tiểu nhị dẫn tới, chắc hẳn là lần đầu tiên đi lên lầu hai a! Nếu không tự nàng đi lên là được rồi."

Lam y nữ tử mở miệng nói. "Vấn đề là nàng đã lên rồi a! Nàng ta rốt cuộc có cái tư cách gì mà lên đây!" Phí Văn nhìn bộ dáng không quan tâm của Nga Hoàng, cảm thấy như nàng ta đang cười nhạo mình.

Nga Hoàng cũng thấy đám người Phí Văn, lại càng chú ý tới bộ dáng không chịu nổi mà phát điên của Phí Văn, khóe miệng giương lên nụ cười không rõ ý tứ.

Những nữ nhân này quả thật vô cùng buồn cười, nhìn thấy mình đi lên lại có thể tức giận thành bộ dáng này, nàng cũng không rõ việc này có cái gì tức giận, chẳng lẽ cảm thấy nàng chắc chắn không có tư cách đi lên thế mà lại xuất hiện ở đây, làm hạ thấp danh dự của các nàng chăng?

Nghĩ tới đây, Nga Hoàng cũng xác định đây chính là nguyên nhân.

"Cô nương, xin ngài ở chỗ này chờ một chút, ta đi gọi chưởng quầy." Tiểu nhị khẽ khom người, cười nói với Nga Hoàng.

"Tốt" Nga Hoàng cũng mỉm cười đồng ý, thái độ của tiểu nhị trong cửa hàng đan dược này thật không tệ, không giống chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng. (* Ỷ vào có người bảo hộ mà kiêu căng, ngạo mạn)

Sau khi đợi tiểu nhị kia rời đi, Nga Hoàng bắt đầu đánh giá lầu hai của cửa hàng đan dược, cùng lầu một bố trí tương tự, vẫn là đầy các quầy hàng như cũ, chỉ có khác biệt lớn nhất là lầu hai so với lầu một điệu thấp hơn, nhưng cũng hoa lệ hơn.

Sau khi đợi tiểu nhị kia rời đi, Nga Hoàng bắt đầu đánh giá lầu hai của cửa hàng đan dược, cùng lầu một bố trí tương tự, vẫn là đầy các quầy hàng như cũ, chỉ có khác biệt lớn nhất là lầu hai so với lầu một điệu thấp hơn, nhưng cũng hoa lệ hơn.

Tuy điệu thấp hoa lệ, nhưng cũng không phải là tráng lệ, lại có thể làm cho người ta cảm nhận được sự vinh hoa, nhìn qua rất dễ dàng để lại ấn tượng tốt. Đến khi nhìn các quầy hàng, nhìn đan dược bên trong, lúc này mới có thể hiểu rõ được sự khác nhau của lầu một và lầu hai, bởi vì phẩm cấp đan dược ở lầu hai cao hơn không phải ít.

Ở lầu một là Phàm phẩm từ Nhất phẩm đan dược đến Tam phẩm đan dược, mà ở lầu hai là tiên phẩm đan dược, nhiều nhất là Tứ phẩm, ngũ phẩm hơi thiếu, lục phẩm lại càng ít hơn, bất quá mỗi phẩm cấp đan dược khác nhau, giá tiền cũng thay đổi rất kinh người.

Trừ bản thân nàng vốn có Thất phẩm Tử tâm hồn chướng đan, Tam phẩm đan dược trở lên nàng rất ít khi gặp, dù sao cấp bậc dược sư của nàng cũng chưa đạt tời trình độ như vậy, lúc trước tiến vào di tích nào đã thử luyện chế Tam phẩm đan dược, nhưng cũng không thành công, tuy nhiên nàng cảm giác được mình sắp thành công.

Nghĩ đến không bao lâu nữa nàng có thể luyện chế ra, đến lúc đó thực lự của bản thân nàng cũng sẽ tăng cường mấy phần. Dù sao, con đường tu luyện cần không ít đan dược, mà nàng vốn luôn tự mình phấn đấu, nếu có thể luyện chế đan dược, sẽ đem lại lợi ích rất lớn.

Về phần Tiên phẩm đan dược, nàng cũng chưa nghĩ tới, dù sao tam phẩm cùng tứ phẩm khác biệt rất lớn, một cái là phàm phẩm, một cái lại là tiên phẩm, muốn luyện chế ra Tứ phẩm đan dược sợ là còn khó khăn hơn luyện chế Tam phẩm đan dược mấy lần.

Nàng cũng cảm giác được, phẩm cấp đan dược càng cao thì càng khó luyện chế, giống như lúc nàng luyện chế Nhị phẩm đan dược tốn ít thời gian hơn so với khi luyện chế tam phẩm đan dược.

Phí Văn thấy Nga Hoàng không để ý đến bọn họ, suy nghĩ một chút rồi đi tới bên cạnh Nga Hoàng: "Ơ, thật không nhìn ra ngươi là kẻ có tiền đấy, ngươi lên lầu hai là để mua đan dược sao?"

Trong lời nói phảng phất một chút cũng không thèm để ý đến câu trả lời của Nga Hoàng, nhưng nếu nhìn kĩ thì có thể phát hiện một tia khẩn trương trong mắt nàng. Đối với người bình thường mà nói, có lẽ không có cách nào phát hiện ra, nhưng Nga Hoàng chỉ cần nhìn một cái liền hiểu rõ, nhìn ánh mắt người bên cạnh nhiều năm như vậy, chẳng tâm tư nho nhỏ của Phí Văn nàng còn nhìn không ra?

Nga Hoàng cười lắc đầu: "Ta không có mua đan dược."

Nàng đến là để bán đan dược, mua làm gì a? Đan dược cao cấp nàng cũng chưa cần dùng đến, chờ lúc cần rồi mua cũng không muộn, dù sao cửa hàng đan dược ở mỗi thành trì đều có, không cần lo lắng.

Nghe lời Nga Hoàng nói, lúc này Phí Văn với đem lo lắng trong lòng thả xuống, vẻ mặt không thể chấp nhận được: "Ta đã nói rồi mà, người như ngươi làm sao có thể mua được? Quỷ nghèo chính là Quỷ nghèo, xem ta ra tay xa xỉ như thế nào này!"

Nga Hoàng nhún nhún vai cười cười:"Ta cũng vô cùng muốn xem cô nương ra tay xa xỉ như thế nào đây!"

"Hừ" Phí Văn hừ lạnh một tiếng, cười vô cùng đắc ý, vung tay lên nói với bồi bàn: "Lấy cho ta ba viên Tứ phẩm Hồi Khí Đan, một viên Ngũ phẩm Phục Thương Đan."

Nghe vậy, nữ tử áo vàng cũng hít một ngụm khí lạnh: "Phí Văn, sao ngươi mua nhiều đan dược như vậy? Giá trị không có rẻ đâu a!"

Giá tiền của Tiên phẩm đan dược cùng Phàm phẩm đan dược không thể so sánh nổi, huống chi đây là tự Phí Văn muốn mua, không phải do gia tộc mua cho nàng.

"Mua trước, đợi đến cuộc so tài cả nước cũng có đan dược để dự bị chứ? Này là ta dùng tiền riêng, sau này còn có đan dược gia tộc cấp cho ta nữa!" Nói đến đây, còn cố ý nhìn Nga Hoàng một cái.

Tiểu nhị thấy Phí Văn một lần liền mua bốn viên đan dược, trên mặt tươi cười, nói: "Phí tiểu thư, ngài chờ một lát, ta đi lấy giúp ngài."

Khách hàng hào sảng như vậy cũng không gặp thường xuyên a.

Nga Hoàng nghe vậy trong phì cười dễ kích động như vậy thật giống ngực to óc nhỏ, lúc nhìn đan dược nàng cũng đã chú ý tới hai loại đan dược này và giá tiền của nó.

Tứ phẩm Hồi Khí Đan, có thể làm cho cường giả Toàn Thiên cảnh khôi phục tám trên mười phần thiên lực, thực lực càng mạnh, khôi phục càng ít. Phái biết rằng thiên lực trong cơ thể Toàn Thiên cảnh cường giả rất nhiều, nó có thể nhanh chóng khôi phục tám trên mười phần thiên lực, hiệu quả này cũng đã rất kinh khủng rồi!

So với Nhị phẩm Tăng Khí Đan tốt hơn nhiều, tuy nhiên giá tiền cũng đắt hơn Tăng Khí Đan nhiều. Một vạn kim tệ một viên, Tăng Khí Đan là hai nghìn kim tệ một viên, một viên Hồi Khí Đan có thể mua năm viên Tăng Khí Đan.

Về phần Ngũ phẩm Phục Thương Đan, nó có thể làm cho vết thường nhanh chóng khép lại, dù là bị thương ở trái tim cũng có thể chuyển biến tốt đẹp. Một vết thương không trí mạng có thể nhanh chóng khép lại, không cần lo lắng, mà vết thương trí mạng thì sẽ khép lại một chút, ít nhất có thể trì hoãn thời gian để suy nghĩ tìm cách chữa trị.

Phục Thương Đan này là đan dược cực kì được hoan nghênh ở Thiên Huyền đại lục, trên cơ bản chỉ cần có tiền tài cùng thực lực mọi người sẽ mua nó để dành, chuẩn bị lúc cần thiết. Dù sao ở thế giới này, thương vong là chuyện rất bình thường, không ai có thể đảm bảo mình tuyệt đối sẽ không bị thương, cho nên Phục Thương Đan sẽ giúp bọn họ bảo đảm tính mạng.

Cũng vì vậy, giá tiền của Phục Thương Đan cũng rất cao, ba vạn kim tệ một viên, chỉ có người giàu có mới có thể mua, chỉ một cái giá này truyền ra đối với người bình thường đã là giá trên trời, đừng nói là tiêu hao chỉ trong một lần mua.

Phí Văn lần này mua bốn viên đan dược tổng cộng hết bảy vạn kim tệ, quả thật là không ít, thời điểm ban đầu nàng bán đan dược đượng một vạn rưỡi kim tệ, đã chống đỡ cho nàng một đoạn thời gian rất dài.

Tiểu nhị tốc độ rất nhanh, lập tức cầm ra đan dược Phí Văn cần, cung kính đưa cho Phí Văn: "Phí tiểu thư, đan dược ngài muốn đã được gói kĩ."

Nghe vậy, Phí Văn gật đầu: "Đem ra đây."

Xong liền lấy bảy vạn kim tệ đưa cho bồi bàn, đắc ý nhìn về phía Nga Hoàng, phảng phất như cười nhạo Nga Hoàng mua không nổi. Mà mấy người phía sau nàng cũng cười nhìn Nga Hoàng, cuộc sống của họ quá thỏa mãn, luôn muốn tìm chút việc vui đùa, không thể nghi ngờ, hiện tại Nga Hoàng là trò vui của bọn họ.

Đều chờ đợi thần sắc kinh ngạc của Nga Hoàng, song bọn họ cũng đành thất vọng, bởi vì sắc mặt Nga Hoàng vẫn bình tĩnh như trước, không biến hóa chút nào, căn bản là không thèm để ý.

Lúc này, tiểu nhị rời đi cũng mang theo chưởng quầy trở lại.

Chưởng quầy nhìn thấy Nga Hoàng, trên mặt lộ ra nụ cười: "Cô nương, ngài muốn bán đan dược sao?"

Mặc dù lớn lên rất bình thường, nhưng khí chất cũng không phải của người bình thường, không kiêu ngạo không siểm nịnh, còn nhỏ tuổi mà một mình đi đến bán đan dược, người như thế hắn cũng không phải chưa thấy qua, mà là thân phận của họ chỉ có một - dược sư.

Cô bé này chắc đang theo học một Dược sư có tiếng nào đó, được người đó bảo đem đan dược đến đây bán. Thời điểm nhìn thấy Nga Hoàng, trong đầu hắn đã suy nghĩ như vậy, hơn nữa hắn tin tưởng phán đoán của hắn sẽ không sai, cho nên thái độ của rất tốt.

Dù sao dược sư ở Thiên Huyền Đại Lục địa vị không tầm thường, dù là một gã dược sư cấp thấp cũng vậy, huống chi tiểu cô nương trước mặt tuổi trẻ như vậy, thành tựu tương lai ra sao còn chưa biết đâu! Huống chi mua đan dược từ trong tay nàng đi bán, hắn cũng đạt không ít lợi nhuận.

Cho nên chỉ cần gặp người bán đan dược, bọn họ đều vô cùng cung kính cùng khách khí.

Bọn người Phí Văn thấy chưởng quầy khách khí với Nga Hoàng như thế, cảm đám đều ngây ngẩn cả người, mặc dù bọn họ thường tới cửa hàng đan dược, nhưng chưởng quầy cũng không có khách khí với bọn họ như Nga Hoàng.

Làm chưởng quầy cửa hàng đan dược, hắn luôn rất có khí phách, rất ít khi khách khí với người khác như thế, tuy nhiên điều này cũng bình thường, có ai lại muốn tìm phiền toái ở cửa hàng đan dược đâu?

Thế nhưng, tại sao hắn lại khách khí với Nga Hoàng như thế? Nghe chưởng quầy hỏi, Nga Hoàng cũng chỉ cười gật đầu: "Đúng vậy"

"Không biết cô nương xưng hô thế nào? Muốn bán đan dược gì?" "Ta họ Nga, ta muốn bán rất nhiều chủng loại đan dược, nhưng cũng chỉ là nhất phẩm cùng nhị phẩm đan dược, chưởng quầy không biết có mua không?"

Nàng cũng không rõ mình có bao nhiêu đan dược, nhưng tuyệt đối không ít. Hơn hai năm nay, nàng chưa từng bỏ bê việc luyện đan, trừ khi không đủ tiền mua dược liệu mới bán môt ít ra ngoài, những đan dược khác đều được nàng cất trong túi càn khôn, tích lũy lâu như vậy sợ cũng không ít a dù bây giờ phải phân cho Thiên niên băng tầm một lượng không nhỏ.

Đám người Phí Văn thừa lúc chưởng quầy cùng Nga Hoàng nói chuyện cũng đã chậm rãi đi đến gần họ, lúc này mới nghe rõ bọn họ nói gì? "Tên quỷ nghèo này thế nhưng lại đến bán đan dược? Điều này sao có thể?" Phí Văn cảm thấy như nghe chuyện bất ngờ nhất thế gian, nếu nàng bán đan dược chẳng lẽ nàng ta có quan hệ mật thiết gì đến dược sư sao?

Chưởng quầy nghe lời Nga Hoàng nói, càng chắc chắn suy đoán của chính mình, phía sau tiểu cô nương này đương nhiên có một dược sư, tuy nhiên nhỏ tuổi như vậy lại có thể được vị dược sư kia đưa nhị phẩm đan dược bán, xem ra núi dựa của nàng không nhỏ?

Nếu biết suy nghĩ của bọn họ Nga Hoàng chỉ có thể thở dài, chẳng lẽ nàng không giống dược sư sao?

Cũng phải thông cảm cho họ, ở tuổi này ai có thể nghĩ ra chứ? Đoán nàng có quan hệ mật thiết với dược sư đã là cao rồi, dù sao đan dược rất có giá lại nằm trong tay một cô bé.

"Mua! Có bao nhiêu mua bấy nhiêu!' Cửa hàng đan dược bọn họ chưa bao giờ ngại có quá nhiều đan dược! Tuy nói Nhất, Nhị phẩm đan dược giá tiền không cao, nhưng lượng tiêu thụ nhiều nhất cũng là Nhất, Nhị phẩm đan dược, dù sao đan dược phẩm cấp cao cũng thật quá mắc, đại đa số mọi người không thế mua được, cho nên Nhất, Nhị phẩm đan dược trở thành đan dược được mua nhiều nhất.

"Ha hả, như thế thật tốt. Vậy chúng ta có thể vào trong phòng thương lượng kĩ càng không?" Số lượng đan dược này hơi nhiều một chút, nếu mọi người nhìn thấy, sợ là sẽ kinh ngạc.

Nghe vậy, trong mắt chưởng quầy cũng nhiều hơn một tia sáng, xem ra số lượng đan dược cũng không ít a! Nếu không nhiều lắm thì trực tiếp lấy ra là được rồi. Lúc chưởng quầy chuẩn bị gật đầu, Phí Văn lại đi tới bên cạnh hắn, nói: "Đừng đi, ở chỗ này bán là được rồi, lầu hai cũng chỉ có mấy người chúng ta, cũng cho ta học hỏi thêm kiến thức a!"

Dù sao, thế nào cũng không đáng giá bảy vạn kim tệ! Nàng tin chắc.

Phí Văn đột nhiên nói chen vào, làm cho chưởng quầy cũng không ngờ tới, Phí Văn đến cửa hàng đan dược không ít lần, cho nên hắn cũng biết nàng. "Phí tiểu thư, như vậy sợ là không ổn đâu."

Mặc dù hắn nói chuyện uyển chuyển, nhưng cũng là cự tuyệt. Thân là chưởng quầy cửa hàng đan dược, cho dù gia tộc Phí Văn thế lực khá lớn, nhưng hắn cũng không lo lắng, dù sao núi dựa phía sau hắn là hoàng gia, ai dám trêu chọc?

Nghe chưởng quầy nói như vậy, Phí Văn cũng biết chỉ có thể đánh chủ ý lên người Nga Hoàng, liền đem tầm mắt hướng về phía Nga Hoàng: "Sao nào? Sợ chính mình bán những đan dược không đáng giá, nên không dám cho ta xem? Hay là ngươi may mắn nhặt được một viên đan dược, muốn đổi ít tiền xài tạm?"

"Phí tiểu thư, xin ngài nói chuyện tự trọng." Chưởng quầy nhíu mày nhìn Phí Văn, hắn cũng không vui với thái độ của Phí Văn, rõ ràng là hắn cùng Nga cô nương đang nói chuyện làm ăn, nàng ta chặn ngang như vậy là có ý gì? Tuy nhiên hắn cũng đã nhìn ra, Phí Văn cùng Nga tiểu thư tất nhiên có chút đụng chạm, Phí Văn rõ ràng là cố ý nhắm vào nàng, chắc là muốn bêu xấu Nga cô nương, chẳng qua theo ánh mắt của hắn, Nga cô nương một chút cũng không lo lắng, ý nghĩ của Phí Văn nhất định bị ngâm nước nóng rồi (ý định thất bại).

Nga Hoàng đem ánh mắt chuyển đến bên người Phí Văn, khỏe miệng cong cong: "Ngươi làm sao biết ta không có tiền? Không bằng chúng ta đánh cuộc xem sao?"

"Đánh cuộc như thế nào?"

"Không phải ngươi muốn xem ta có bao nhiêu đan dược sao? Tốt, ta liền cho ngươi xem. Nếu đan dược ta bán được vượt qua giá tiền của đan dược ngươi vừa mua, thì ngươi liền đem đan dược đó tặng cho ta. Nếu là đan dược của ta không đủ giá tiền đan dược của ngươi, thì kim tệ ta bán được đan dược sẽ đưa cho ngươi được không?"

Lời nói của Nga Hoành đột nhiên xoay chuyển: "Nếu người không dám đánh cuộc, thì tự động rời đi, đừng có om sòm trước mặt ta."

"Ngươi... Ta om sòm cái gì!"

Nga Hoàng cũng mặc kệ nàng: "Rốt cuộc ngươi có đánh cuộc hay không."

Nghe vậy, Phí Văn nhìn bộ dáng lạnh nhạt của Nga Hoàng, trong lòng do dự, chẳng lẽ nàng ta thật sự tự tin như vậy? Nếu quả thật nàng ta thắng, nàng tiết kiệm rất lâu mới được bảy vạn kim tệ, chẳng lẽ cứ vậy đưa cho nàng? Thế nhưng một quỷ nghèo như nàng làm sao có thể? Không chừng là nàng lừa gạt mình, nếu mình không đánh cuộc, thì chính là thua dưới tay nàng ta......

Nếu người xung quanh nghe lời nói đó, tuyệt đối sẽ không thể tin tưởng Nga cô nương thắng, nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của nàng, lại không tự chủ mà tin tưởng......

Mấy người phía sau Phí Văn cũng nhìn nhau, không nghĩ tới Nga Hoàng lại đưa ra đề nghị như vậy, rốt cuộc có nên đánh cuộc? Bọn họ nhìn Phí Văn, xem nàng quyết định thế nào. Nữ tử áo xanh nhìn bộ dáng chắc chắn của Nga Hoàng, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác hoảng hốt, nàng cảm thấy cô gái trước mặt không đơn giản như vậy, không phải là quỷ nghèo như bọn họ nghĩ.

Lấy tay đụng nhẹ Phí Văn, nhẹ giọng nói: "Phí Văn, chuyện này có chút kì lạ, sợ là không đơn giản như vậy, tốt nhất đừng đánh cuộc a!"

"Nếu không đánh cược, hiện tại xin mời đi đi." Nga Hoàng tốt bụng nhắc nhỏ, nàng đã nhìn rõ tính tình của Phí Văn, căn bản là không chịu nổi phép khích tướng.

Hiển nhiên, Phí Văn vốn đang do dự nghe những lời này của Nga Hoàng, lập tức trả lời: "Ngươi nói bậy cái gì đó, ta mà sợ ngươi? Ta nói cho ngươi biết, ta đánh cuộc đấy!"

Nghe vậy, nụ cười ở khóe miệng của Nga Hoàng càng sâu, cá cắn câu rồi liền nói với chưởng quầy:"Chưởng quầy, hiện tại nhờ ngươi làm nhân chứng đánh cuộc cho chúng ta a!"

"Ha ha, tốt! Ta cũng vô cùng tò mò rốt cuộc là ai thắng đây!" Chưởng quầy vô cùng thoải mái đáp ứng. Mà Phí Văn nhìn thấy nụ cười của Nga Hoàng, trong lòng cũng mơ hồ dâng lên một tia bất an...

Nga Hoàng mỗi lần luyện chế đan dược cũng là đặt trong bình sứ, lúc này lấy ra từng bình từng bình, bên trong mỗi bình đều có mười viên đan dược.

Thời điểm nhìn Nga Hoàng lấy ra bình sứ thứ nhất, tất cả mọi người rất bình tĩnh.

Thời điểm Nga Hoàng lấy ra bình sứ thứ năm, mọi người vẫn miễn cưỡng giữ bình tĩnh.

Thời điểm Nga Hoàng lấy ra bình sứ thứ muời, tay cầm đan dược của Phí Văn bắt đầu run rẩt, khóe miệng của chưởng quầy cũng co quắp lại.

Thời điểm Nga Hoàng lấy ra bình sứ thứ hai mươi, sắc mặt Phí Văn đã biến thành màu tím đỏ, chưởng quầy nhìn Nga Hoàng với ánh mắt không phải người.

Nhìn thấy một màn này, Nga Hoàng dừng lại động tác, nói: "Cứ như vậy đã, trong mười lăm bình sứ phía trước là Nhất phẩm đan dược, năm bình sau là Nhị phẩm đan dược."

Thật ra, trong túi càn khôn có không ít đan dược, do tự nàng luyện chế cũng chưa lấy ra hết, chưa kể còn có đan dược lấy được trong di tích nữa? Nếu mà lấy hết toàn bộ ra, sợ là hù chết bọn họ.

Dĩ nhiên, làm bọn họ sợ cũng không có vấn đề gì, chủ yếu nếu làm đúng như vậy, thì lại tự tìm phiền toái cho mình, người thấy mùi tiền nổi lòng tham cũng không phải ít a!

Hai mươi bình đan dược này mặc dù rất nhiều, nhưng cũng không đạt tới mức không thể tiếp nhận nổi. "Nga cô nương, cô nương muốn bán hai mươi bình đan dược này sao?"

Khoé miệng chưởng quầy lúc nói chuyện có chút co quắp, hắn gặp không ít người bán đan dược, nhưng một lần bán nhiều như vậy, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy a! Cho dù hắn đã đoán nàng bán không ít đan dược, nhưng cũng không nghĩ tới là nhiều như vậy! Chỉ cần là người ai gặp tình huống này cũng sẽ kinh ngạc.

Nga Hoàng gật đầu: "Đúng vậy"

Chợt nàng đưa mắt nhìn sang trạng thái ngây dại của Phí Văn, cười nói: "Có còn cảm thấy ta là quỷ nghèo không?" Những lời nói ra lúc này rất có mùi vị châm chọc, nếu như nàng đúng là quỷ nghèo, thì đám người Phí Văn căn bản chinh là nghèo đến một cái quần cũng không có!

Sắc mặt đám người Phí Văn có chút khó khăn, không nghĩ tới Nga Hoàng lại có nhiều đan dược như vậy, nghĩ tới lúc trước bọn họ còn cười nhạo nàng, bây giờ ngược lại là tự bêu xấu mình. Dĩ nhiên, người không thể chấp nhận nhất là Phí Văn.

Đây cũng là bảy vạn kim tệ nàng để dành rất lâu a, vì tiết kiệm, nàng đã không mua rất nhiều thứ, dành để mua đan dược nhằm biểu hiện tốt trong cuộc so tài cả nước, bây giờ lại phải dâng hai tay đưa cho người ta!

Điều này khiến nàng thực sự không chịu được! Đối với lời nói của Nga Hoàng, năm người đều không trả lời được, mỗi người đều đưa mắt nhìn sang chỗ khác, thật sự không có mặt mũi nhìn Nga Hoàng a! Chưởng quầy bắt đầu nhìn đan dược trong bình sứ, từ hiệu quả, màu sắc của đan dược để tính giá tiền.

Song, khi hắn thấy rõ đan dược này, trên mặt càng thêm kinh ngạc! Bởi vì đan dược này toàn bộ là thượng phẩm, bất luận là về mặt nào cũng đều có thể nói là hoàn mỹ! Không thiếu sót chút nào, thường chỉ có dược sư nhiều năm mới có thể luyện chế được a.

"Nga cô nương, những đan dược này toàn bộ là thượng phẩm , Lão phu lâu rồi mới thấy đan dược tốt như vậy, mặc dù là nhất phẩm đan dược, cũng đã gần đến Nhị phẩm, còn Nhị phẩm lại gần đến tam phẩm, giá trị của nó so với Nhất, Nhị phẩm đan dược cao hơn mấy phần." Đan dược bởi vì phẩm cấp của chính nó hạn chế, nên chỉ thuộc về Nhất phẩm đan dược, nhưng bởi vì thủ pháp luyện chế thượng thừa, khiến cho hiệu quả của đan dược tăng lên, nên giá trị cũng tăng theo.

Nghe vậy, Nga Hoàng cũng gật đầu, đan dược nàng luyện chế đương nhiên nàng hiểu rõ. Đối với phương diện thủ pháp luyện chế, nàng cũng đã trải qua trăm ngàn lần luyện tập, tự nhiên là tốt hơn nhiều.

Lúc này, đám người còn lại trực tiếp im lặng, nghe ông chủ nói, hi vọng lại dần dần rớt xuống, vốn số lượng đã nhiều, này giá tiền còn cao, nhất định là vượt qua bảy vạn kim tệ rồi, đồng thời cũng có nghĩa, bảy vạn kim tệ của Phí Vân sẽ không cánh mà bay.

Tuy nhiên trong lòng mấy người vẫn cảm thấy mình may mắn, dù sao người đánh cuộc cũng không phải là mình, nếu không chắc sẽ thương tâm chết mất?

"Vậy không biết chưởng quầy ra giá bao nhiêu?"

"Nhất phẩm đan dược này ba trăm kim tệ một viên, nhị phẩm đan dược bốn ngàn kim tệ một viên được không?"

Nghe lời ông chủ nói, đan dược trong tay Phí Văn trực tiếp rớt trên mặt đất......








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com