Truyen30h.Com

Cover Bach Chu Luong Tran My Tinh Quan He Than Mat


Chu thị ngạo kiều điều ba: Mỗi lần mở miệng đều sợ nghe cự tuyệt.
----
Chu Di Hân nghĩ, buổi tiệc đêm nay nhất định là khó quên nhất trong đời nàng.
                         
Lòng như lửa đốt chạy qua, Chu Di Hân bất chấp cái gọi là hình tượng, nàng trực tiếp đẩy một đám người vây quanh ra, chen vào.                        

Đầu tiên là thấy Trịnh Đan Ny đang chật vật quỳ rạp trên đất, hiện ra tư thế ngã khó coi nhất, xứng với câu ‘chó ăn phân’, mà cú ngã này đoán chừng rất đau, Trịnh Đan Ny hai mắt ứa lệ, hai tay chống, nửa ngày chưa đứng lên.
                      
Mà Bách Hân Dư so với Trịnh Đan Ny mà nói, coi như tốt hơn nhiều. Cô rõ ràng là trong nháy mắt tránh được lúc Trịnh Đan Ny ngã xuống, nên Trịnh Đan Ny chỉ kéo được vạt quần cô. Lúc nàng ngã xuống đã kéo ngã một bàn ăn, miễn cưỡng chống người đứng lên, nhưng cái khăn trải bàn chật vật bị kéo xuống dưới, ‘loảng xoảng’ nát hết mười mấy cái dĩa, trên đất đều là đồ ăn.                        

Dương Băng Di  lúc này cũng chạy tới, nàng đến gần đám người, mắt nhìn Bách Hân Dư, rồi mới cúi đầu nhìn đến Trịnh Đan Ny, phát giác tình huống quả thực không xong. Xác định hai người ngã xuống cũng không nghiêm trọng, nàng xoay người gạt đám người đứng xem ra, ý muốn tìm người quản lý hội trường tới dọn dẹp.
                    
Chu Di Hân cũng không kịp xem gì nhiều, nàng bước nhanh qua, đỡ Bách Hân Dư, nhớ Bách Hân Dư vừa trật chân không lâu, lo lắng trước tiên xem xét mắt cá chân Bách Hân Dư, hỏi: “Không sao chứ?”                       

Lắc đầu, Bách Hân Dư đột nhiên bị cuốn vào hỗn loạn, còn có chút chưa bình tĩnh, cô đứng lên, cúi đầu nhìn ống quần mình nhăn lại, nhìn Trịnh Đan Ny đang ngã sấp một bên, đang định đỡ nàng, liền thấy Trần Kha đã đi qua. Nàng vừa kiểm tra Trịnh Đan Ny vừa hỏi: “Ngã ở đâu?”
                        
Từ từ đứng lên, Trịnh Đan Ny còn chưa lấy lại tinh thần, nàng ngơ ngác lắc đầu, cảm thấy cả người mình chỗ nào cũng đau, không biết trước tiên nên nói chỗ nào trước.
                     
Trịnh Đan Ny từ nhỏ gây sự thương tích nhiều không đếm được, nàng bình tĩnh lại, hoạt động tay chân, thấy cũng không sao, lúc này mới quay đầu nhìn Bách Hân Dư bên cạnh. Nếu không phải cô né tránh, thì bản thân nàng cũng không ngã thảm như vậy, hại nàng ở trước mặt công chúng ngã mất mặt như vậy.
                         
Càng nghĩ càng không tiếp thụ được, Trịnh Đan Ny đi đến trước mặt Bách Hân Dư, ngẩng cao đầu khí thế hiên ngang đánh giá Bách Hân Dư, nói: “Cô, tên gì?”                        

Hội trường không một tiếng nói, ánh mắt của mọi người đều tập trung hết lại đây, không khí trở nên căng thẳng.
                         
Chu gia nhị tiểu thư tính tình cổ quái ác liệt, khó có thể nắm lấy, lại ỷ vào ông ngoại ở nước ngoài thế lực hắc bạch lưỡng đạo khổng lồ, nàng trước nay quen thói ngang ngược, không ai dám trêu chọc. Ở trước mặt trưởng bối có lẽ còn dè chừng, nhưng hiện tại ba Chu cùng mẹ Chu cũng không ở đây, huống chi nàng lại mất mặt trước nhiều người như vậy, khẩu khí bất luận thế nào cũng không thể mất.
                         

Bách Hân Dư cũng không biết Trịnh Đan Ny, bất quá xem tình huống trước mắt này, cũng ẩn ẩn đoán được thân thế của nàng, cô không nói lời nào, cả hội trường càng thêm im lặng.
               
“Trịnh Đan Ny, đừng làm loạn.” Trần Kha kéo Trịnh Đan Ny lại, lên tiếng khuyên can nàng.

Không để ý Trần Kha nói, Trịnh Đan Ny chỉ nhìn chằm chằm Bách Hân Dư, trên mặt tươi cười là thuần khiết, nhưng trong mắt nhưng không có bao nhiêu ý cười.

Chu Di Hân đương nhiên biết Trịnh Đan Ny giận chó đánh mèo, nàng yên lặng nhìn trong chốc lát, vừa muốn ngăn chặn, nhưng Bách Hân Dư đứng bên cạnh nàng đã mở miệng: “Bách Hân Dư.”

Trịnh Đan Ny nói xong, lúc này mới đánh giá cẩn thận Bách Hân Dư. “Ồ, cô chính là Bách Hân Dư.”

Dáng người thật tốt, hiện lên đường cong cũng không tệ, khuôn mặt cũng coi như xuất sắc, đặc biệt đôi mắt không hề có chút sợ hãi. Nếu muốn tính điểm, một trăm điểm cũng có thể lấy hơn chín mươi điểm. Yên lặng tính toán trong lòng, Trịnh Đan Ny cười cười, không sai, nàng thật thích.

Trịnh Đan Ny cười khanh khách, chính là lúc này đây, trong mắt nàng tràn đầy ý cười. “Vậy cô có biết tôi là ai không?”

Bách Hân Dư như trước bình tĩnh: “Đại khái đoán được.”

Nếu lúc nãy Chu Di Hân còn có thể không đếm xỉa không nhúng tay, vậy hiện tại, nàng không thể bình tĩnh tự nhiên. Trong lòng Trịnh Đan Ny nghĩ gì, dù không đoán được toàn bộ, cũng có thể thấy được đại khái. Rõ ràng ánh mắt Trịnh Đan Ny nhìn Bách Hân Dư đã không giống như trước, nếu lúc này nàng còn khoanh tay đứng nhìn, vậy nàng sẽ không phải là Chu Di Hân .

“Được rồi, đừng làm loạn nữa.” Chu Di Hân đi vào giữa Bách Hân Dư và Trịnh Đan Ny, cắt ngang tầm mắt Trịnh Đan Ny đang đánh giá Bách Hân Dư, nói: “Kêu Trần Kha mang em vô phòng kiểm tra xem, đừng để lại bị thương nữa.”

“Tôi không sao...”

“Đi nhanh.”

Trịnh Đan Ny bất mãn mệnh lệnh của Chu Di Hân, vừa nói một nửa, Chu Di Hân bực mình cắt ngang, thái độ lạnh như băng không cho Trịnh Đan Ny nói hết.

“Đi thôi.” Nhìn ra Chu Di Hân cũng bắt đầu tức giận, Trần Kha nhanh chóng giảng hòa, nàng nhẹ nhàng kéo Trịnh Đan Ny, xoay người hướng phòng nghỉ đi tới.

“Trần Kha.” Giãy không thoát sự kiềm chế của Trần Kha, Trịnh Đan Ny bực mình, thấp giọng rống giận.

“Được rồi được rồi, tôi biết rồi.”

“……” Trịnh Đan Ny tức giận giống như là đánh vào bông gòn, mặc kệ nàng tức giận thế nào, Trần Kha đều không phát cáu.

Để Trần Kha kéo mình vào phòng nghỉ, Trịnh Đan Ny ngồi xuống, phát giác toàn thân đều đau.

“Có đau chỗ nào không?” Ngồi xuống bên người Trịnh Đan Ny, Trần Kha lại hỏi.

Hiện nay trong phòng nghỉ cũng chỉ có hai người, Trịnh Đan Ny thế này mới méo miệng, bắt đầu làm nũng, nói:“Chỗ nào cũng đau.”

Xem xét tay chân Trịnh Đan Ny, thấy không có gì đáng ngại, Trần Kha mới an tâm. “Hẳn là không có gì đáng ngại.”

“Trong lòng khó chịu.” Khi có hai người, Trịnh Đan Ny luôn dùng các thủ đoạn lúc trước với Trần Kha, hấp dẫn sự chú ý của Trần Kha, làm cho nàng đau lòng vì mình. “Vừa rồi chị họ nói tôi, chị cũng không thiên vị tôi, mặc cho chị ấy khi dễ tôi.”                          

“……” Rõ ràng chính là Trịnh Đan Ny ngang ngược, nhưng nàng cũng không thể trách tội người khác, Trần Kha không nói gì, nàng chỉ yên lặng xoay chuyển đề tài, nói: “Em đụng đến ai cũng đều được, nhưng nhớ kỹ, trăm ngàn lần không được đụng đến Bách Hân Dư.”

Trịnh Đan Ny nghe vậy, tò mò hỏi: “Tại sao?”

“Bởi vì đó là tâm can bảo bối của chị em.” Thật ra Trần Kha không phải có ý này, nàng lo lắng chính là, ngay cả Chu Di Hân ngạo kiều bá đạo thủ đoạn như vậy, đều bị Bách Hân Dư làm cho ngoan ngoãn vâng lời, Trịnh Đan Ny chỉ biết đùa giỡn thủ đoạn nhỏ, xác định chắc chắn chỉ có chịu thiệt. Bách Hân Dư phúc hắc như vậy làm sao có thể tùy tiện trêu chọc.

Nhưng là, lời này đương nhiên là không thể nói với Trịnh Đan Ny, bằng không với tính cách không chịu thua ai của Trịnh Đan Ny, không chừng sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Vốn Trịnh Đan Ny chỉ đối với Bách Hân Dư có hảo cảm, nay nghe Trần Kha nói xong, hứng thú của nàng trong nháy mắt liền nồng hậu lên. “Nếu là tâm can bảo bối của chị ấy, tôi đây càng thêm tò mò.”

“……” Trần Kha nhìn chằm chằm Trịnh Đan Ny đang nóng lòng muốn thử, nháy mắt bỗng nhiên cảm thấy vô lực.

Trần Kha cùng Trịnh Đan Ny đi không lâu, Dương Băng Di đã dẫn người quản lý tới. Hỏi tình huống Bách Hân Dư cùng Trịnh Đan Ny, nghe Chu Di Hân nói không có gì trở ngại, anh ta lúc này mới phân phó nhân viên dọn dẹp sạch chỗ này.

Tiệc vẫn như cũ tiếp tục, ba Chu cùng mẹ Chu cũng nghe thấy động tĩnh nên từ phòng nghỉ đi ra, họ trước nhìn Trịnh Đan Ny, thấy không có gì trở ngại, mới vào hội trường.

Bữa tiệc tiến hành đến đêm khuya, người quản lý Dương Băng Di thức giục nàng, nàng không đợi tiệc kết thúc mà lập tức rời đi. Tuy rằng Chu Di Hân hiện không tỏ rõ thái độ đối với Bách Hân Dư, nhưng trong lòng nàng lại buồn bực.

Gần đến khi tàn tiệc, Trịnh Đan Ny cùng Trần Kha mới từ phòng nghỉ đi ra.

Khi Chu Di Hân cùng Trịnh Đan Ny cùng nhau tiễn khách xong, đã muốn đến rạng sáng.

Ngồi trong xe Bách Hân Dư, lúc Chu Di Hân xã giao đã uống không ít rượu, cảm giác say dâng lên, nàng đau đầu xoa đầu, buồn ngủ tựa lưng vào ghế, liền ngủ luôn.

Đến khi Bách Hân Dư đem xe chạy đến dưới lầu Chu Di Hân , nàng đã ngủ say.

Đánh thức Chu Di Hân, Bách Hân Dư đưa nàng lên lầu.

Chu Di Hân  không say lắm, chỉ đi đường rõ ràng có chút say, nàng choáng váng rửa mặt xong, thấy Bách Hân Dư bưng ly sữa đến bên giường cho nàng.

“Nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi đi trước.”

Chu Di Hân  uống sữa xong, đã muốn ngủ thẳng trên giường, nghe Bách Hân Dư nói, Chu Di Hân không hề suy nghĩ liền đưa tay kéo Bách Hân Dư đang đứng dậy muốn đi...

“Đêm nay, cô ở lại đi.” Hơn phân nửa khuôn mặt Chu Di Hân giấu trong chăn, ấp a ấp úng nói. Nàng nói xong, ‘xoạt’ một tiếng xoay người, sợ lúc Bách Hân Dư cự tuyệt, nàng sẽ lộ rõ sự mất mát.

Xoay lưng lại đợi một lúc, không nghe Bách Hân Dư nói, Chu Di Hân  cắn môi, nhịn không được nghi ngờ Bách Hân Dư có phải đi rồi không.

“Đã say đến vậy còn muốn làm chuyện đó?”

“Tôi không có!” Xoay người lại, Chu Di Hân đương nhiên hiểu được miệng Bách Hân Dư nói chuyện đó là chuyện gì, nàng trừng mắt nhìn Bách Hân Dư, trong lòng thầm mắng Bách Hân Dư không có lương tâm.

Bất mãn giận một câu, lại thấy Bách Hân Dư chỉ ngồi bên giường yên lặng nhìn nàng, đột nhiên, cô cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên mí mắt Chu Di Hân , hơi thở trên mũi phả ra trên trán nàng, rất ấm áp.

“Được.”

Bách Hân Dư nói xong, đứng dậy đi vào toilet.

Chu Di Hân sửng sờ tại chỗ hết nửa ngày mới bình tĩnh trở lại, cho đến lúc trơ mắt nhìn Bách Hân Dư vào toilet, nàng mới sờ sờ cái trán của mình, cảm giác sự ôn nhu của Bách Hân Dư còn trên da thịt mình, Chu Di Hân  ‘xoẹt’ một tiếng đỏ mặt.

Bách Hân Dư…Bách Hân Dư… rõ ràng dịu dàng như vậy hôn nàng.

Chu Di Hân đem mặt vùi vào chăn, hoàn toàn không bình tĩnh!

       

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com