Truyen30h.Com

Crush Chi De Y Den Toi Di Phanh Tho Tienvy

- Chào buổi sáng cục vàng. Chị ngủ ngon không ? - Ngọc Thảo sáng nay tranh thủ tới sớm một chút, giúp mọi người lau dọn để lấy le với Phương Anh. Vừa thấy chị vào đã ríu rít y như cún con.
- Ừm. - Chị gật đầu, đi vào bếp, không thèm để ý tới em ấy dù chỉ một giây.

Phương Anh không phải ghét bỏ gì em ấy, nhưng đột nhiên lại xuất hiện một cái đuôi đi theo mình, còn là dạng giang hồ, hầm hố, dữ dằn, ai lại không sợ chứ ? Phương Anh thích mẫu người hiền lành một chút, vì chị cũng thuộc tuýp người đằm thắm nhu mì, sao có thể thích một người nổi loạn chứ ? Chị và Ngọc Thảo chỗ nào cũng không cảm thấy hợp nhau.

Ngọc Thảo thật ra cũng không phải không muốn dịu dàng, nhưng từ nhỏ tính nết đã như vậy, cứ lang thang đầu đường xó chợ, cướp giật với lũ bạn, chứ hiền quá thì làm sao sống nổi trong cái xóm đó. Người ta nói " giang sơn dễ đổi bản tính khó dời ", không phải ngày một ngày hai là có thể thay đổi một người. Vả lại, Ngọc Thảo đối với chị cũng rất dịu dàng mà. Em cục súc với hết tất cả người trong thiên hạ, chỉ sủng nịnh một mình chị. Chị còn dám bất mãn ?

Mọi việc diễn ra êm xuôi cho tới đầu giờ chiều, hai thằng đàn ông xăm mình xỏ khuyên, bộ dạng láu cá bước vào. Một tên to béo và một tên cao ốm. Gọi toàn những món đắt tiền, ăn uống vương vãi khắp nơi, hết sức thô lỗ.

Cuối cùng họ lại gọi một nồi lẩu cay.
Nhưng chỉ mới ăn một miếng đã đập bàn hét lớn :
- Đầu bếp đâu ? Ra đây cho tao.

Quản lí nghe thế liền ra ngoài nhưng bọn họ vẫn quyết định gặp đầu bếp.
Phương Anh nghe thấy tiếng la hét liền đi ra bên ngoài, nhìn hai người họ khuôn mặt hầm hầm giận dữ, chị cũng không rõ là có gì đã xảy ra. Chỉ có thể cúi đầu :

- Là tôi, có chuyện gì vậy ?
- Món này, tại sao lại mặn như vậy ? - Anh chàng mập béo nhìn chị, rồi quăng đũa xuống đất.

Phương Anh nhìn thấy cảnh này, biết ngay là dạng cố ý muốn ăn chùa, nhưng theo quy tắc, chị vẫn cúi đầu, cầm một đôi đũa sạch lên ăn thử một miếng.
- Tôi.....tôi sẽ xem.

Chị nếm qua, tất cả đều rất vừa miệng. Chị bỏ đũa xuống. - Đâu có.
Anh ta nhíu chặt mi tâm, đứng dậy, chống chân lên ghế, bộ dạng to cao khuất cả người Phương Anh, giọng nói ồm ồm khó nghe, mùi thức ăn bay vào mũi Phương Anh làm chị rất khó chịu.
- Tao nói có là có. Bữa ăn này tao không trả tiền.

Phương Anh hết cách mới đôi co. - Anh à, anh nói lí một chút được không, tôi đã nấu ăn hơn 10 năm nay, mỗi món đều thử qua rất nhiều lần, chưa từng bị phàn nàn. - Phương Anh hoàn toàn tin tưởng tuyệt đối vào khả năng của mình, chị học nấu ăn từ năm 20 tuổi, tính đến bây giờ cũng đã hơn 10 năm, chị đã làm cho biết bao nhiêu nhà hàng, cũng chưa từng một lần nào bị than phiền hay nhắc nhở, vì chị vốn kỹ càng cẩn thận nên mỗi món ăn đều thử qua rất nhiều lần mới đem lên cho khách.

- Con ranh, nhưng tao cảm thấy mặn. Một là miễn tiền bữa này, hai là mày tới số với tao, đừng có mà lằng nhằn. - Anh ta cười khinh khỉnh vào mặt chị, nhìn dáng vẻ khúm núm của chị anh ta càng được nước lấn tới.
- Anh...... - Phương Anh thật muốn một cước đá văng anh ta ra khỏi cửa, nhưng nhìn bộ dạng của anh ta rất đáng sợ, chị vô thức lùi lại mấy bước.

Anh ta cười ngạo mạn, tay hất đồ ăn xuống, nước lẩu nóng văng lên tay chị đỏ ửng, làm Phương Anh hét lên. - Aaaaaa.

Ngọc Thảo vốn đang cùng bọn Thuỳ Linh nhặt rau tán gẫu, nghe tiếng chị liền nhanh như bay chạy ra. Đám nhỏ cũng chạy ra theo. Nhìn thấy bàn tay đỏ ửng của chị, rồi nhìn anh ta. Ngọc Thảo đủ hiểu chuyện gì xảy ra. Em ấy nghiến răng :
- Con mẹ mày, mày chọc đúng người rồi. Muốn ăn quỵt đúng không ? Được, bà đây trả tiền mâm này cho mày.

- Ngọc Thảo, đừng. - Phương Anh lôi tay em lại khi em đang có ý định tiến tới. Phương Anh không muốn phiền phức.
Nhưng Ngọc Thảo là ai chứ, em ấy ngay lập tức đem tay chị ra xem xét, sau đó ngoắc Tiểu Vy.
- Tiểu Vy, đem chị ấy đi xử lí vết thương. Thuỳ Tiên, Bảo Ngọc, đem hai thằng ranh này ra ngoài.

Thế là một đám 6 người nhanh chóng dễ dàng tóm hai tên đàn ông xách ra ngoài. Dù gì bọn họ trước kia cũng là dạng đầu đường xó chợ, chỉ hai tên này thì ăn thua gì. Cộng thêm có Thuỳ Tiên là vệ sĩ nữa, nên rất nhanh họ được đem tới bãi đất kế bên nhà hàng, đây là một khu vui chơi còn đang thi công dang dở.

Thuỳ Tiên xiết chặt tay anh chàng to béo ở sau lưng, khiến anh ta la oai oái, cuối cùng bất lực bị bọn họ đè xuống dưới nền đất.
- Mày......tới đây muốn kiếm chuyện ? - Ngọc Thảo không thương tiếc đạp vào bắp đùi anh ta một cái.
- Buông ra con khốn. - Anh ta giãy nãy, nhưng liền bị Thuỳ Linh đi tới giữ chặt lấy cơ thể.

" BỐP " - Một cú đấm vào bụng.
Anh ta ho khan, thiếu điều muốn hộc máu. Anh ta oán hận nhìn Ngọc Thảo.
- Cứng đầu. Ở đời tao ghét nhất ai động tới đồ của tao. Mày, dám làm chị ấy bị thương.

Phương Anh được em cưng như trứng hứng như hoa, vậy mà anh ta lại dám hất nước nóng lên người chị. Cũng may chỉ là ở tay, nếu không, hôm nay anh ta có chết cũng không oan.

" Bốp " - Thêm một cú đấm ở giữa mặt, máu mũi liền theo đó chảy ra ròng ròng.
Còn tên ốm yếu kế bên thì lạy lục van xin, nên Ngọc Thảo thương tình chỉ đạp vào đầu một cái tứa máu rồi thôi.

- Ngày này năm sau là đám giỗ mày, có muốn ăn món gì không ?

" bốp" - Vừa dứt câu, đấm thêm một cái vào mồm, cả khuôn mặt đều là máu.
- A...aaaaaaa.....tha cho tao...... - Anh chàng to béo chịu không nổi liền la lớn, quỳ xuống dập đầu với em. Hôm nay chỉ muốn ăn chùa một hôm, ai ngờ lại gặp trúng tiểu giang hồ này.

- Tha cho mày ?
Ngọc Thảo đang giơ tay định đấm thêm một cái thì liền bị một bàn tay khác nắm lấy.

Phương Anh nhìn Ngọc Thảo, giọng nói rất nhỏ nhẹ bên tai em, dụ dỗ cũng như năn nỉ.
- Ngọc Thảo, đừng đánh nữa, chết người đó.
Ngọc Thảo có hơi dịu xuống, em thả lỏng tay, nhìn anh ta.

Phương Anh nhìn thấy anh ta cả người đều là máu liền có chút kinh sợ, chân chị đứng không vững. Là do Ngọc Thảo đánh ? Là vì muốn trả thù cho chị ? Chị chột dạ, Ngọc Thảo thật lòng thích chị và muốn bảo vệ cho chị, chứ không phải chỉ là đùa giỡn sao ?

Anh chàng to béo van xin, máu ở mũi và mồm vẫn đang không ngừng chảy. - Đừng đánh, tao xin lỗi, là tao muốn ăn quỵt, xin lỗi, sẽ không có lần sau. - Anh ta ngay lập tức móc ra một số tiền lớn ăn đưa cho Ngọc Thảo. - Tiền đây, tiền đây, đây là tiền thuốc men.

Ngọc Thảo đấy anh ta một cái, cho anh ta quỳ xuống trước mặt Phương Anh :
- Xin lỗi chị ấy.
- Xin lỗi....xin lỗi chị. Chị nấu ăn rất ngon. - Anh ta mặt cắt không còn một giọt máu liền rối rít.

- Nhớ cho kĩ, Phạm Ngọc Phương Anh, là người của tao, chị ấy mất một sợi tóc, tao đào mồ cuốc mả nhà mày lên. Rõ chưa ? - Ngọc Thảo buông thỏng tay ra, cho anh ta tự do.
- Rõ rõ, rõ rồi.
- Cút.

Hai thằng đàn ông khuất dần, Ngọc Thảo thu lại vẻ mặt sắc lạnh và bất cần đời của mình, nghiêng mình cầm lấy tay Phương Anh, dịu dàng hỏi :
- Có sao không ?
- Bỏng một chút. - Phương Anh lắc đầu, trở về nhà hàng.
Ngọc Thảo liền lo lắng chạy theo hỏi. - Có cần đi bệnh viện không ?
- Không.

Trở về nhà hàng, mọi thứ đã được thu dọn gọn gàng sạch sẽ. Ngọc Thảo đi vào bếp, nhìn Phương Anh đang nấu ăn, lại nhìn đồng hồ, chỉ còn nửa tiếng đồng hồ nữa là tan ca, em ấy nháy mắt :
- Phương Anh, chị nghĩ có nên trả ơn em một chút không ?

Phương Anh hơi khựng lại, nhưng rồi lại tiếp tục công việc của mình, chị lạnh nhạt hỏi một câu.- Muốn gì ?
- Em đói. - Ngọc Thảo chu cánh môi ra, hai cái gò má phúng phính trong đáng yêu chết đi được.

- Tôi đang suy nghĩ cái anh chàng kia có phải do em phái tới không ? - Phương Anh có chút nghi ngờ mọi chuyện có phải là do Ngọc Thảo tự biên tự diễn không vậy ? Sao nhìn Ngọc Thảo chỗ nào cũng rất gian manh.

- Chị lại nghĩ xấu cho em. - Ngọc Thảo trề môi, người ta đã cứu chị, chị còn cho là người ta tính kế với chị sao ?
- Chọn quán đi.
Nghe tới đây, Ngọc Thảo gần như nhảy cẩng lên, bao nhiêu sự vui mừng đều hiện lên khuôn mặt.- Yah, Phương Anh tốt nhất.

Tiểu Vy lắc đầu. Chị họ nàng trước giờ sống kỉ cương nề nếp, mỗi ngày đều phải trở về nhà ăn cơm cùng với cha mẹ, bây giờ lại vì Ngọc Thảo mà ăn bên ngoài ? Đúng là một cái đuôi lợi hại.

Kết thúc giờ làm việc, cả bọn lũ lượt kéo nhau ra về. Bọn Thuỳ Linh vừa đi vừa nghêu ngao vì sắp được Phương Anh mời đi ăn. Ai nấy líu lo :

- Đi ăn đi ăn....là lá la....
Ai ngờ Ngọc Thảo lại thẳng thừng đuổi cổ.
-Ai cho ? Đi về. - Ngọc Thảo gầm gừ, dù gì đây cũng là bữa ăn đầu tiên của em và Phương Anh, lý nào là dẫn theo bọn nhóc này phá đám ?
- Gì chứ, chị hai, chúng ta là chị em thân thiết mà. - Đỗ Hà đau khổ nói.
- Bây giờ không muốn thân nữa. Cút hết đi.

- "......." - Đúng là đồ có sắc quên bạn.

Phương Anh mặt lạnh như tiền, nhìn em họ mình đang ở sau lưng :
- Tiểu Vy , em đi ăn không ?
Ngọc Thảo lập tức lắc đầu với Tiểu Vy, thiếu điều muốn rớt cái đầu ra ngoài, nàng liền hiểu ý.
- Dạ thôi, em về ăn với ba mẹ.
- Em chồng tốt. - Ngọc Thảo giơ ngón cái ra tán thưởng.

Phương Anh đen mặt, cái gì mà em với chả chồng. Linh tinh là giỏi.

Thuỳ Tiên biết đã hết lộc ăn, liền đi tới chỗ em họ Phương Anh rù quến.
- Tiểu Vy aaaa, dù sao cũng còn sớm, tôi mời em đi ăn cơm.
- Cũng được. - Tiểu Vy đáp ứng, về nhà ăn cơm cũng nhàm chán như vậy, thôi thì hôm nay đi ăn với Thuỳ Tiên cho vui. Trong bọn Ngọc Thảo, nàng đáng giá Thuỳ Tiên là người điềm tĩnh và tử tế nhất.

- Còn bọn tôi ? - Đám người Mai Phương, Đỗ Hà, Bảo Ngọc và Thuỳ Linh há hốc.
- Tự đi với nhau đi. - Thuỳ Tiên nhún vai.

- Này, các người bội bạc.

Ngọc Thảo chọn một quán cơm gần đây, chỗ này có món canh kim chi rất ngon, nên cũng muốn cho Phương Anh thử một chút.
Cả hai đều im lặng mà ăn, không tìm được chủ đề mà nói chuyện.
Phương Anh thấy không khí thực sự rất căng thẳng liền tìm một câu hỏi để hỏi :

- Cha mẹ em đâu ?
- Mẹ mất rồi, ở với ba. Còn chị ?- Ngọc Thảo trả lời. Tâm trạng cực kỳ vui vẻ khi được ngồi ăn chung với chị. So với hải sản ở nhà, ăn với Phương Anh thì ngon hơn, dù là ăn thứ gì cũng sẽ cảm thấy ngon miệng.

- Ở với ba mẹ. Em trước giờ không đi học hành gì, chỉ quậy phá vậy hả ? - Phương Anh ngước lên hỏi một câu, cũng không phải chê trách gì, chị biết mỗi người một hoàn cảnh, nhưng dù sao Ngọc Thảo cũng đã lớn như vậy rồi, sao suốt ngày cứ lông bông mãi thế ?

- Không, có quậy đâu, em chỉ đánh đứa nào tiếp cận chị thôi. - Ngọc Thảo quả nhiên xét lại, từ hồi được ông Nghĩa đem về nhà, em cũng không có quậy phá gì, em còn rất chăm chỉ để học lấy bằng tốt nghiệp. Sau đó thì gặp được Phương Anh, rồi lông bông tới giờ.

- Ba em làm gì ?
- Ở nhà. - Ngọc Thảo hơi chột dạ nhưng thật sự cũng đâu có nói dối, ông Nghĩa suốt ngày cũng chỉ quanh quẩn ở nhà làm việc trên máy tính, lâu lâu mới ra các nhà hàng để xem xét. Mỗi nhà hàng đều có người quản lý, nên phần lớn thời gian làm đều ở nhà để làm việc từ xa.
Phương Anh nghe thế liền mặc định Ngọc Thảo là hoàn cảnh nghèo khổ, phải đi làm nuôi cha già bệnh tật.

Chị buột miệng :
- Tôi không biết tôi co cái gì để em thích nữa.
- Cái gì của chị, em đều thích. - Ngọc Thảo cười hề hề, cho dù là chị cười, chị nhăn nhó, chị đứng nấu ăn hay đang tán gẫu với bạn bè, điều khiến em cảm thấy rất thích thú.

-"......" - Phương Anh cho rằng Ngọc Thảo bị tâm thần cũng nên.

Bọn họ ăn xong, đứng chờ taxi ở bên ngoài. Ngọc Thảo lại nhìn vào cửa hàng sữa gần đó, ngẫm nghĩ, hình như ở nhà cũng vừa lúc hết sữa tươi rồi, không biết dì Hân có mua thêm chưa nhỉ ? Ngọc Thảo rất hay uống sữa vào ban đêm, thôi cứ đi mua thêm nhỡ đâu dì ấy quên thì tối nay cũng có cái để uống.

- Muốn uống không ? - Phương Anh nhìn thấy Ngọc Thảo cứ nhìn chằm chằm vào cửa hàng sẽ ở liền cho rằng em ấy đang thèm thuồng, nên hỏi một câu.
Ngọc Thảo gật đầu.

Cả hai bước vào. Rất nhiều loại sữa khác nhau, Ngọc Thảo nhìn khắp nơi, trước giờ đều là dì Hân mua, bây giờ có chút hoang mang.
Hình ảnh đó đập vào mắt Phương Anh thì y như mấy đứa nhà quê lần đầu tiên lên thành phố. Chị nén cười :
- Chọn đi.
Ngọc Thảo vui vẻ lựa mấy loại rồi đặt lên bàn tính tiền.

Ngọc Thảo loay hoay mò túi quần, ông Nghĩa trước giờ không có cho tiền mặt, đưa thẻ thôi. Là chiếc thẻ đen quyền lực mà ai cũng ao ước. Chủ nhân của nó phải đi bỏ ra phí hàng năm đắt đỏ và yêu cầu chi tiêu tối thiểu cao. Trong đó giá trị ròng ít nhất 16 triệu đô la và phải chi tiêu 120.000 đô la mỗi năm.

Ông Nghĩa sợ con gái cưng của mình ra đường thua thiệt bạn bè, cho nên đưa cho em tấm thẻ đen để em thỏa thích mua sắm.
Khi tấm thẻ đen chưa kịp được Ngọc Thảo lôi ra, Phương Anh đã đem tiền đặt lên bàn.

Ngọc Thảo ngơ ngác, mua cho mình sao ?
Phương Anh đưa đồ cho Ngọc Thảo.
- Cho em, cảm ơn em chuyện hôm nay. - Chị hơi mỉm cười.
- Hả ? - Ngọc Thảo bất ngờ không nghĩ chị là mua đồ cho mình.
Phương Anh sực nhớ ra gì đó, liền nói thêm vào :
- Đống bát em làm vỡ, tôi sẽ nói quản lí tính vào tiền lương của tôi.
-"....." - Ngọc Thảo đơ ra, cho dù em có đập vỡ 100 cái tủ chén thì cũng không vấn đề gì. Phương Anh làm em hoang mang.

Chưa hết, Phương Anh còn dúi vào tay em số tiền khi nãy mua sữa còn thừa :
- Còn đây là tiền, thích ăn cái gì thì mua, tôi về đây.
Ngọc Thảo : ????
Em nhìn theo bóng lưng Phương Anh, Ngọc Thảo đứng hình, nhìn tấm thẻ đen trên tay mình rồi nhìn qua mớ tiền lẻ Phương Anh vừa đưa. Có nên vui không ?

Sao Ngọc Thảo bây giờ giống cái dạng ăn xin quá vậy ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com