Truyen30h.Com

|Đ𝓷 𝓗𝓟| 𝓔𝓵𝔂𝓼𝓲𝓪 𝓟𝓸𝓽𝓽𝓮𝓻

Chương 25: Kẻ lạ mặt

Nazar__Uwo

Dạo gần đây bọn trẻ làm bài thi viết, trời nóng nực oi bức vô cùng, đặc biệt là trong phòng học lớn, nơi chúng đang ngồi làm bài. Để làm bài, học sinh được phát những cây bút lông ngỗng mới, đặc biệt, đã được ếm bùa Chống-gian-lận-thi-cử.

Học sinh cũng phải thi thực hành. Giáo sư Flitwick gọi từng đứa một vào lớp để xem chúng có thể làm cho một trái thơm nhảy múa lạch bạch qua hết một bàn giấy không. Giáo sư McGonagall thì quan sát bọn trẻ biến những con chuột thành hộp đựng thuốc lá.

Điểm được cho tùy theo hộp đẹp xấu, hộp nào có râu thì bị loại. Còn giáo sư Snape thì đứng canh sau lưng chúng khiến chúng hết sức căng thẳng khi cố gắng nhớ lại cách pha chế thuốc lú.

Harry đã cố gắng hết sức mình, bất chấp những cơn nhói đau như bị đâm vào trán vẫn thường hành hạ nó từ sau chuyến đi rừng về, cứ mỗi lần như vậy harry đều len lén nhìn elysia và cũng biết cô bé luôn cảm thấy nhói ở cổ.

Neville tưởng Harry quá lo lắng chuyện thi cử mà không ngủ được. Nhưng sự thực là Harry cứ bị những cơn ác mộng đánh thức, trước đây vẫn vậy, nhưng bây giờ càng tệ thêm vì cái bóng trùm kín, nhễu máu cứ luẩn quẩn khắp giấc mơ của cậu.

Bài thi cuối cùng của bọn trẻ là Lịch sử Pháp thuật. Chỉ còn phải mất thêm một giờ nữa để trả lời những câu hỏi về những lão phù thủy gàn dở, những kẻ đã phát minh ra cái vạt tự khuấy, là bọn trẻ sẽ được thảnh thơi, tha hồ tự do tự tại suốt một tuần lễ tuyệt vời, cho đến khi có kết quả cuộc thi.

Chính vì thế, khi con ma của giáo sư Binns ra lệnh cho bọn trẻ buông viết lông ngỗng xuống và cuộn tờ giấy da đem nộp, thì elysia cũng như tất cả những đứa khác, không thể nhịn được hò reo mừng rỡ.

Nhập vào đám đông túa ra khoảng sân trường đầy nắng, Hermione nói với các bạn của mình.

"Bài dễ hơn mình tưởng rất nhiều. Lẽ ra mình cũng chẳng cần học cho cố về Bảng Nội qui Hạnh kiểm của Người Sói vào năm 1637 hay Cuộc nổi dậy của Elfric Háo hức."

"đúng thế, mình đã nghĩ bài thi nó sẽ thực sự rất kinh khủng!"

Hermione luôn luôn thích ôn lại bài thi vừa làm xong, nhưng Ron nói làm như vậy chỉ khiến cậu phát bệnh. Thành ra tụi nó đi dung dăng tới bên bờ hồ và nằm duỗi mình dưới bóng cây. Hai anh em sinh đôi nhà Weasley và Lee Jordan đang cù mấy cái xúc tu của một con mực khổng lồ ẩn mình trong một vũng nước ấm.

"Không còn bài vở nữa, bồ phải vui mừng mới phải chứ Harry. Một tuần sau mình mới biết bài thi của mình tệ như thế nào, lúc đó rầu rĩ cũng chưa muộn, còn bây giờ hơi đâu mà lo!"

ron nằm dài trên cỏ, sung sướng mà nói. nhưng harry và elysia lại chẳng cảm thấy thoải mái nhiều khi cơn đau từ vết sẹo cứ âm ỉ suốt mấy ngày nay.

"hai bồ không ổn thì xuống gặp bà pomfrey đi!" hermione đáp.

"mình không nghĩ đây là bệnh đâu! có thể là một điềm báo không hay gì đấy!"

"em chẳng biết đâu, cổ em như có hàng ngàn con kiến cắn vào đấy.." elysia vừa nói vừa xoa lấy vết sẹo ngay cổ.

Trời nóng quá nên Ron không suy nghĩ sâu xa thêm.

"Thư giãn đi Harry, elysia có khi Hermione nói đúng đó, chừng nào cụ Dumbledore còn ở quanh đây thì Hòn đá vẫn còn nguyên vẹn, đừng lo. Với lại, nhìn có vẻ gì lão Snape đã tìm ra cách vượt qua con chó ba đầu đâu. Lão từng bị nó cắn suýt đứt giò, chắc lão không vội thử lần nữa đâu. Mà bác Hagrid thì cũng không đời nào làm cụ Dumbledore thất vọng, chuyện đó coi bộ còn khó hơn chuyện Neville trở thành tuyển thủ quốc gia môn Quidditch à!"

Dù vậy Harry vẫn tin chắc cái cảm giác bất ổn trong lòng cậu không liên quan gì đến việc thi cử. Harry nhìn thấy một con cú bay ngang qua bầu trời xanh sáng phía trên ngôi trường trong miệng con cú ngậm một bức thư. Người duy nhất từng gởi thư cho Harry và elysia là bác Hagrid. Bác ấy không đời nào phản bội cụ Dumbledore. Bác ấy không đời nào nói cho ai biết cách qua được con Fluffy... Không đời nào... Nhưng...

harry liền đứng phắt dậy, nắm lấy bàn tay của elysia, ron thì vẫn còn hơi ngái ngủ mà hỏi.

"ơ? hai bồ tính đi đâu đấy?"

"mình và ely đến gặp bác hagrid một chút!"

"đợi đã anh harry.." elysia vẫn cảm thấy nhức nhối mà gọi.

"để chi đấy??" hermione hỏi.

"Mấy bồ không thấy lạ sao? Bác Hagrid ước ao có một con rồng hơn bất cứ thứ gì khác và cái người xa lạ bác gặp ở quán rượu ấy lại ngẫu nhiên có một cái trứng rồng trong túi áo. Rồng là đồ bất hợp pháp thì ai lại đi lang thang đó đây với một cái trứng rồng trong túi chứ? Mấy bồ nghĩ xem có phải hắn tình cờ gặp bác Hagrid không, hay là...? Tại sao mình không nghĩ ra điều này sớm nhỉ?"

elysia cũng nhăn mặt trước lời của harry nói, quả nhiên sau khi nghe xong có điều gì đó rất kì lạ ở đây.

"bồ đang nói về cái gì thế?"

ron hỏi với gương mặt thắc mắc nhưng harry không trả lời mà cắm cổ chạy băng qua sân trường hướng về phía bìa rừng.

Lão Hagrid đang ngồi trong một cái ghế bành đặt bên ngoài căn chòi, ống tay áo và ống quần đều xắn lên. Lão đang lặt đậu cho vào một cái tộ to, mỉm cười khi thấy bọn trẻ chạy tới.

"chào mấy đứa! thi xong rồi đấy à? muốn uống chút trà không?"

"dạ, xin bác!" ron nhận lấy trà từ tay hagrid.

"Không, tụi con đang gấp lắm. Bác Hagrid ơi, bác trả lời cho con điều này. Bác nhớ cái hôm mà bác đánh bài thắng được cái trứng rồng đen không? Bác có nhớ người khách lạ ấy trông như thế nào không?"

lão hagrid thản nhiên đáp. "Không. Tại hắn có rời cái áo trùm ra đâu!"

Bốn đứa trẻ đứng sững với vẻ mặt hoảng thốt khiến lão Hagrid phải nhướn mắt nhìn lên.

"Có gì đâu mà bất thường? Ở quán rượu Đầu Heo - cái quán rượu trong làng ấy - có cả đống bọn quái... Có thể hắn là một gã buôn lậu rồng. Bác cũng chẳng nhìn được mặt mũi hắn, lúc nào hắn cũng kéo mũ trùm đầu."

harry liền ngồi thụp xuống bên cạnh tô đậu. "Bác nói gì với hắn hở bác Hagrid? Bác có nhắc gì tới Hogwarts không?"

"Để ta nhớ coi... Ờ... hắn có hỏi ta làm gì, ta nói ta là người giữ khoá ở đây... Hắn hỏi ta về những thứ mà ta khoá... nên ta có nói với hắn... ờ, ta nói cái mà ta luôn ao ước là một con rồng... và rồi... ta không nhớ rõ lắm, bởi vì hắn cứ mua thêm rượu mời ta uống... Để coi... Ờ, rồi hắn nói hắn có một cái trứng rồng, nếu ta muốn ta có thể chơi bài với hắn... nhưng mà hắn muốn biết chắc là ta có muốn giữ nổi một con rồng hay không. Hắn không muốn nó rơi vào tay hạng tầm thường... Ta bèn nói cho hắn biết là một khi ta đã thuần hoá được con Fluffy, thì dạy dỗ một con rồng là chuyện dễ thôi..."

elysia liền bước đến hỏi tiếp, cố giữ cho giọng nói không bị vấp.

"rồi hắn có tỏ ra chú ý đến con fluffy không bác?"

"Ủa, có chứ! Trên đời này có được mấy con chó ba đầu? Ngay cả ở Hogwarts đây cũng không dễ gặp nữa à. Vậy là ta nói với hắn, con Fluffy thật ra rất dễ thương nếu mình biết cách dỗ nó, chỉ cần cho nó nghe một khúc nhạc du dương là nó lăn ra ngủ ngay ấy mà..."

bỗng nhiên lão hagrid giật mình hốt hoảng.

"chết rồi, đáng lẽ ta không nên nói với mấy đứa! quên hết những gì mà ta đã nói đi nghen..ơ này bọn bay chạy đi đâu đó??"

Harry, Ron, Elysia và Hermione cùng ùa chạy về phía toà lâu đài, không ai nói với ai lời nào cho đến khi cả bốn tới được tiền sảnh. Trong lâu đài mát lạnh hơn ngoài sân rât nhiều. Harry nói.

"Chúng ta phải đi báo cho thầy Dumbledore biết ngay. Bác Hagrid đã nói cho gã lạ mặt đó biết cách chế ngự Fluffy mất rồi, mà cái kẻ mặc áo trùm đó nếu không phải là lão Snape thì cũng là Voldemort. Một khi hắn làm cho bác Hagrid say mèm rồi thì khai thác bác thiệt là dễ... Trời ơi, chỉ mong sao thầy Dumbledore tin tụi mình. Anh Firenze có thể đứng ra bảo chứng cho mình nếu không bị anh Bane cấm cản. Mà văn phòng thầy Dumbledore ở đâu nhỉ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com