Truyen30h.Com

Đặc công tà phi

Chương 14: Bốn phía mạnh mẽ bao vây

Minhnguyettamvy

Chương 14: Bốn phía mạnh mẽ bao vây.

Editor : Minh Nguyệt Linh Nhi

Beta: Minh Nguyệt Tâm Vy

Gió nhẹ lay động, vài chiếc lá cây bị nhuộm vàng rực bay xuống bên trên thiết đôn. Ngón tay của lão giả nhẹ nhàng hướng tới phía trên thiết đôn bắn ra, lá cây hóa thành bột phấn trong nháy mắt.

Ngẩng đầu, ánh mắt thâm thúy nhìn khắp bốn phía, sau khi xác nhận chắc chắn xung quanh không còn ai, lão giả buông đại thiết chùy trong tay xuống, xoay người tiến vào ngôi nhà tranh

"Công tử, thứ Thượng Quan Ngưng Nguyệt cần chỉ mất một ngày hôm nay là thuộc hạ có thể chế tạo hoàn hảo, ngài vì sao lại yêu cầu thuộc hạ nói với họ rằng cần tới ba ngày?" Lão giả hướng tới phía trước cung kính, ngữ khí lộ ra một tia nghi hoặc.

Nhìn theo phương hướng mà lão giả hành lễ, ở chính giữa nơi đó là một chiếc nhuyễn kiệu. Chiếc kiệu được làm bằng gỗ của thân cây tử đàn, xung quanh điêu khắc toàn hình hoa đào, thấm đượm đầy ý vị tao nhã, phiêu dật. Chiếc kiệu màu thủy lam ngạo nghễ như trêu chọc nhân gian, chậm rãi nhấc lên một tấm màn, nhìn xa xa như ẩn như hiện một nam nhân phiêu dật tựa như thiên tiên, một thân bạch y, tóc đen tùy tiện thả buông trên vai, cả người như bước ra từ trong tranh.

Mà ở xung quanh nhuyễn kiệu, bốn phía là bốn nam tử trẻ tuổi, dung mạo thanh tú , trong đó có một nam tử mà vừa nãy đã ra ngoài nói chuyện với lão giả.

"Ta muốn đem Huyền Băng thiết cùng Kim lũ y đưa cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mà kim lũ y giờ phút này vẫn còn đặt ở Tuyết Ảnh các, để đem nó đến đây thì vừa vặn mất ba ngày." Âm thanh của người trong kiệu truyền ra êm dịu, nhẹ nhàng như dòng sông mùa xuân, nam nhân này thật là từ dáng vẻ đến âm thanh đều ưu nhã xuất trần.

"Huyền Băng thiết vô cùng kiên cô , Kim lũ y nước lửa bất xâm đao kiếm bất nhập. Hai loại này đều là bảo vật mà thế gian mơ ước, công tử hiện nay đều đưa chúng cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt, xem ra công tử đã nắm chắc mười phần xác định Thượng Quan Ngưng Nguyệt chính là người mà chúng ta muốn tìm." Ánh mắt của lão giả lộ ra nồng đậm vui sướng.

"Khi Thượng Quan Ngưng Nguyệt xuất hiện ở giữa chợ, ngọc bội của ta đã lóe ra ánh hồng quang. Mà vừa nãy lúc nàng xuất hiện ở phía ngoài nhà tranh, ngọc bội của ta lại lần nữa sáng lên. Chỉ cần như vậy đã đủ chứng minh nàng chính là người mà chúng ta đang tìm kiếm." Thanh âm của nam nhân trong kiệu vô cùng ôn nhu, giống như dù cho là băng tuyết vạn năm nếu nghe được giọng nói của hắn thì đều có thể tan chảy thành nước (tiểu Vy Nhi: ai da... liệu anh này có phải thần mùa xuân không, sao lại có thể khiến băng tan chảy chứ ^^ ).

"Công tử, vừa rồi thị vệ phủ tướng quân tới tìm Thượng Quan Ngưng Nguyệt vẻ mặt vô cùng lo lắng, hình như phủ tướng quân đã xảy ra chuyện lớn rồi. Thuộc hạ có nên ầm thầm giúp đỡ Thượng Quan Ngưng Nguyệt không?" Lão giả bỗng nhiên nhớ tới đoạn đối thoại lúc trước của Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng bọn thị vệ.

"Thượng Quan Ngưng Nguyệt nếu là người mà chúng ta tìm kiếm, ta tin tưởng nàng có đủ khả năng ứng phó với việc sắp xảy ra ở phủ tướng quân. Mấy ngày gần đây, Thương Nguyệt quốc cùng Bắc Dực quốc tựa hồ có chút hành động bất thường, ngươi hãy liên lạc với nhóm ảnh vệ, nhìn xem hai quốc gia này rốt cuộc đang có âm mưu gì." Rõ ràng là ra mệnh lệnh, nhưng mệnh lệnh này từ môi nam nhân trong kiệu truyền ra, cũng là ôn nhu như nước.

"Rõ!" Lão giả cung kính cúi nhận lệnh, biểu tình trên mặt vô cùng thần phục. Mà lão nhân gia vừa dứt lời, đâu đó trong không khí một cỗ mùi hương nhè nhẹ theo gió quanh quẩn khắp nơi.

Trong phút chốc, hoa đào theo gió tung bay. Từng tia nắng vàng rực chiếu rọi lên hoa đào, khung cảnh tuyệt mĩ như do bàn tay của thiên nhiên tạo nên. Thì ra bốn nam nhân vẫn đứng yên ở xung quanh kiệu thấy hoa đào tung bay, lập tức nâng cỗ kiệu lên rời đi.

"Cung tiễn công tử." Cùng lúc đó, người lão giả cúi càng thêm thấp, thanh âm tăng thêm mấy phần cung kính .

Bốn gã nam tử khẽ nhón mũi chân, cánh tay bỗng dưng rung lên. Thân hình của bọn họ cùng nhuyễn kiệu bỗng chốc bay lên không trung. Hoa đào xinh đẹp cũng xoay chuyển xung quanh thân kiệu, vô thanh vô tức tấu lên một điệu múa . Sưu một âm thanh vang lên, gió nhẹ lưu luyến nổi lên, bốn gã nam tử cùng nhuyễn kiệu lập tức biến mất, những bông hoa đào cũng biến mất không dấu vết . . .

Cùng lúc đó, tại đại sảnh của phủ tướng quân

"Nguyệt nhi, quản gia đã chuẩn bị xong xe ngựa, thị vệ sẽ đưa con rời khỏi phủ. Nhớ kỹ, rời xa Long Diệu Hoàng triều, trốn càng xa càng tốt. Còn nữa, trên đường đi bất luận con có nghe thấy tin tức gì về cha, cho dù ta bị giam vào ngục, con cũng tuyệt đối không được quay về đây. Có biết không?" Biểu tình của Thượng Quan Hạo vạn phần nghiêm trọng nói, mà ở sau lưng hắn thị vệ nghiêm túc xếp hàng, trên người bọn họ lúc này không chỉ đeo kiếm mà trên vai họ còn gánh vác sứ mệnh cùng trọng trách vô cùng nặng nề, đó là bảo vệ cho tiểu thư.

"Cha, Nguyệt nhi làm sao có thể đi được, người mau đưa thị vệ về chỗ cũ, sau đó nên làm sao thì như vậy đi!" Thượng quan Ngưng Nguyệt nhàn nhã ngồi trên ghế, chậm rãi mở miệng nói.

Trên đường hồi phủ, nàng đã tìm hiểu được đại khái tình hình. Nguyên lai hôm nay khi vào triều, người của hai phái tả thừa tướng cùng hữu thừa tướng tranh cãi với nhau, mà đầu sỏ khiến họ cãi nhau lại là nàng. Bởi vì tả thừa tướng nhất quyết xin hoàng thượng lập nàng làm Tuyên vương phi, người của phe hữu thừa tướng lại muốn lập nàng làm Thụy vương phi. Cái tên hoàng đế vô năng kia vì muốn phá vỡ tình thế khó xử bèn đem quả bóng cao su này đá cho nàng, nói muốn nàng tự mình tiến cung chọn lựa.

Mà phụ thân đáng yêu của nàng, vì không muốn nàng trở thành quân cờ của hai bên nên đã quyết định kháng chỉ. Hắn lúc này chính là kêu thị vệ đưa nàng rời khỏi Long Diệu Hoàng triều, đó hiển nhiên là kháng chỉ, còn bản thân hắn đã sớm chuẩn bị binh mã toàn lực bảo vệ nàng rời khỏi nơi này.

Hắn làm như vậy chính là chơi bạc, một ván bài mà tiền đặt cược chính là tính mạng hắn, nếu lần này thắng cái đạt được chính là hạnh phúc của nàng. Một phụ thân tốt hết mực yêu thương nàng như vậy, nàng nào có thể nhẫn tâm rời bỏ hắn mà chạy trốn một mình? Hơn nữa, trong từ điển của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, không hề có cái từ gọi là chạy trốn. Cùng lắm binh đến thì tướng chặn, nước đến thì đất ngăn.

Những người dám khiêu khích nàng? Ha, nếu bọn họ muốn náo loạn, vì lý do gì mà nàng không phụng bồi, nàng nhất định sẽ theo chân bọn họ mà làm một trận oanh oanh liệt liệt a.

"Nguyệt nhi, nghe lời! Cha biết con không chịu đi, là vì lo lắng cho cha. Nhưng là nếu ngươi không mau chóng trốn đi, hạnh phúc cả đời của ngươi sẽ bị chôn vùi, cha tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra." Vẻ mặt Thượng Quan Hạo chua xót nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Nguyệt nhi hắn vô cùng yêu thương, hắn cũng không đành lòng cùng nàng chia lìa a!

"Cha, hạnh phúc của Nguyệt nhi bản thân ta tự nắm giữ, bất luận kẻ nào cũng không có tư cách chôn vùi nó." Hai mắt Thượng quan Ngưng Nguyệt lười biếng xem xét Thượng Quan Hạo, đầu ngón tay cầm lấy ngọn tóc tiếp tục chơi đùa.

"Nhưng là. . ." Ngay lúc Thượng Quan Hạo mở miệng chuẩn bị tiếp tục khuyên bảo bối, một gã thị vệ nhanh chóng chạy vào đại sảnh, vẻ mặt bối rối hô: "Tướng quân, không tốt , tiểu thư đi không được rồi !"

"Xảy ra chuyện gì?" Thượng Quan Hạo cắn răng hỏi, một cỗ dự cảm không may bùng cháy trong lòng hắn.

"Quản gia Thụy vương phủ cùng quản gia Tuyên vương phủ dẫn rất nhiều binh mã đồng thời xuất hiện, hiện tại đã vây kín phủ." Thị vệ lau lau mồ hôi trên chán rồi nói.

"Cái gì?" Thượng Quan Hạo bạo rống lên một tiếng, thân ảnh tựa như tên bắn chạy ra khỏi đại sảnh. Mà ngay sau khi hắn rời đi đám thị vệ sau lưng hắn cũng lập tức chạy ra ngoài.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ nhíu nhíu mày, chậm rãi từ trên ghế đứng lên, biểu tình thật nhàn nhã theo đi ra ngoài.

Nháy mắt, Thượng Quan Hạo cùng bọn thị vệ đã xuất hiện ở trước viện. Ngay khi bọn họ chuẩn bị lao ra ngoài cửa lớn, quản gia Thụy vương phủ cùng quản gia Tuyên vương phủ dẫn một đội thị vệ xông vào trong sân. Chỉ thấy mấy thị vệ này trong tay đều cầm kiếm, mỗi người đều phát ra sát khí. Nhất định bọn hắn chính là lai giả bất thiện ( không có ý tốt) !

"Các ngươi. . ." Sắc mặt Thượng Quan Hạo xanh mét nhìn về phía hai đội thị vệ, hai tay bất giác đã nắm chặt thành quyền.

"Thượng Quan Hạo, không thấy bản quản gia trong tay cầm lệnh bài của Tuyên vương sao? Thấy lệnh bài chính là thấy người, vì sao ngươi không thi lễ? Chẳng lẽ ngươi đã quên sạch quy củ của Long Diệu Hoàng Triều rồi sao?" Quản gia Tuyên vương phủ giơ giơ khối lệnh bài trong tay, ngữ khí vạn phần kiêu ngạo nói.

"Bất quá chỉ là một đám cẩu của Tuyên vương phủ, chạy tới phủ tướng quân diễu võ dương oai , còn dám ở đây bàn tới quy củ sao? Quy củ của Long Diệu Hoàng triều ra sao ta không biết, nhưng ta lập tức sẽ làm cho ngươi hiểu rõ thế nào là quy củ của tướng quân phủ!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt đứng cạnh Thượng Quan Hạo, khóe môi tràn ra lời nói lãnh lệ. .

4z�p[

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com