Truyen30h.Com

「Detective Conan」 Ác Quang.

57.

__Kan_DMT__

"Akira!"

Kurosawa Akira vừa giúp Suzuki Ayako sửa lại mái tóc rối tung xong, lại nghe được âm thanh quen thuộc của Matsuda Jinpei. Nó ngạc nhiên nhìn hai thanh niên vội vã chạy về phía mình, sau đó không thể che giấu được vẻ hoảng hốt.

Theo bản năng muốn chạy trốn, lại không ngờ cổ tay bị Suzuki Ayako ở bên cạnh giữ chặt lấy. Thiếu niên nhìn cô bạn mình, và được đáp lại bằng một cái lắc đầu.

Akira không nguyện ý để người khác biết mình là kẻ dị biệt. Trước mặt Ayako, nó đã tự tay xử lý gần bốn mươi tên đấu sĩ quyền anh dưới trướng Kimura Misaki, tuy rằng không giết bất kỳ ai, lại tránh không được cảm giác sợ hãi bị người khác ghét bỏ.

Nhưng hai lần nó muốn bỏ chạy, cả hai lần đều bị Ayako tóm được.

Thiếu niên nhìn về phía hai người đàn ông mặc vest đã dừng lại ở một khoảng cách an toàn với mình, cảm thấy thế giới này rất đáng sợ. Kể từ ngày nó quay về Nhật Bản, ba lần nó chật vật nhất, cả ba lần đều gặp được Matsuda Jinpei và Hagiwara Kenji. Không biết giờ phút này trong mắt họ, nó là loại người gì nữa.

"Anh Matsuda, anh Hagiwara." Ayako khẽ chào bọn họ, sau đó nói: "Hai người ở đây cùng Akira một lát nhé, em qua bên kia một chút."

Vỗ nhẹ bờ vai thiếu niên như cổ vũ, Suzuki Ayako chậm rãi đi về phía Suzuki Shiro và Suzuki Tomoko. Ngay lúc này, cô cần ra mặt giúp Kurosawa Akira - ít nhất là trong vụ việc này cảnh sát không có quyền hạn động đến Kurosawa Akira. Pháp luật tuy rằng nghiêm minh, nhưng có vài chuyện không phải không thể giải quyết.

Có nhà tài phiệt Suzuki ở ngay đây, ngay cả cảnh sát cũng không thể không nể mặt bọn họ. Nói gì Kurosawa Akira vừa cứu lấy đại tiểu thư của tập đoàn Suzuki trứ danh cơ chứ?

Nhìn bóng lưng Ayako rời đi, Akira mới lại nhìn sang hai người bạn của mình. Nó không dám nhìn thẳng vào mắt hai người họ, chỉ có thể cúi đầu, giống như một đứa trẻ phạm lỗi.

Không nhiều người dám tiếp cận Akira. Nhưng tính cách của Hagiwara Kenji thật sự rất khó khiến người khác ghét bỏ, chỉ cần hắn muốn làm quen, ngay cả Kurosawa Akira cho dù phòng bị rất nhiều cũng không thể không thích người bạn lớn hơn vài tuổi này. Chỉ trong thời gian rất ngắn, Akira đã sớm xem Hagiwara và Matsuda trở thành bạn của mình.

Ai lại muốn bạn của mình biết mình khác biệt đâu?

Sự bất an không thể giấu giếm được trên gương mặt thiếu niên, khiến Hagiwara không khỏi nhíu mày. Hắn chậm rãi đi đến gần thiếu niên, sau đó ngừng lại trước mặt Akira. Song, trước khi Akira kịp cảm thấy sự áp bách từ thân thể cao lớn của người đàn ông ấy, Hagiwara đã kịp ngồi quỳ xuống trước mặt nó, gương mặt vốn tràn đầy vẻ tươi sáng lúc này trở nên nghiêm túc đến lạ lùng.

"Akira."

Hắn khẽ gọi, hoàn toàn không phải là xưng hô 'Akira-chan' đáng yêu bình thường. Thân thể thiếu niên cứng còng như thể một cỗ máy cũ kỹ, hoảng hốt lui về sau nửa bước.

"Tay của em, có thể cho tôi xem không?"

Giọng nói Hagiwara rất bình tĩnh, không phải là âm thành hài hước duyên dáng thường ngày, nhưng tuyệt đối cũng không phải mệnh lệnh, chỉ đơn giản là trưng cầu ý kiến của Akira mà thôi. Điều này khiến nó không khỏi liên tưởng đến một người khác - Midorikawa Hikaru.

Bọn họ giống nhau thật đó.

Thiếu niên thảng thốt trong một chốc lát. Thói quen hạ thấp thân thể của mình khi nói chuyện với nó, ngay cả lời nói cũng là lời đề nghị. Đặc biệt là, đôi mắt của họ rất xinh đẹp.

Trầm mặc trong chốc lát, Akira lại tiến lên nửa bước, xòe bàn tay phải của mình ra trước mặt Hagiwara. Đó là bàn tay mà nó đã cầm thanh dao găm trước đó, bởi vì ma sát của những lần vung dao rất mạnh cũng như cầm trong thời gian dài với lực quá mạnh, lòng bàn tay đã sớm nát bấy, lộ ra những sợi thịt hòa với máu khô và cát bụi bên trong.

Suzuki Ayako không phải là người biết chiến đấu, mà Akira cũng không có biểu hiện của sự đau đớn, cô bé đương nhiên sẽ không nhận ra điểm này. Nhưng Hagiwara thì khác, đôi mắt hắn đủ tinh tường, kinh nghiệm hắn đủ dày dặn, cũng như cũng đã từng nhìn thấy thiếu niên kia bị thương mà không hề đau đớn dù chỉ một chút.

Người đàn ông cẩn thận nâng tay của Akira, nhẹ nhàng như thể trên tay mình là một món đồ dễ vỡ vậy. Hagiwara xoay đầu nói với Matsuda, âm thanh lại trở về vẻ sống động thường ngày:

"Jinpei-chan, có thể lấy cho tớ hộp cứu thương không?"

Matsuda hai tay bỏ trong túi quần, nhìn hai người một lớn một nhỏ, sau đó nhận mệnh đi ra ngoài lấy hộp cứu thương. Hagiwara lại nhìn lòng bàn tay của thiếu niên, nhẹ giọng hỏi:

"Có đau không?"

Có đau không?

Kurosawa Akira ngơ ngác.

Cảm giác quen thuộc lại xa lạ vọng đến từ miền ký ức xa xôi khiến linh hồn nó run lên từng đợt. Giống như nghe thấy âm thanh của đứa trẻ bên trong mình nức nở, trước mắt Akira không hiểu sao nhòe đi.

Đã quá lâu rồi, không hề có người hỏi qua nó câu đó.

Vọng lại từ rất lâu, rất rất lâu, cũng chỉ có một người từng hỏi nó như thế.

Kurosawa Akira muốn trả lời là, Đau lắm.

Không có cảm giác gì, thậm chí không biết tình trạng chính mình ra sao, từ đầu đến cuối không dám di chuyển đi quá xa sợ rằng chính mình sẽ ngất xỉu ngay nơi này. Cái cảm giác mà cơ thể chết dần chết mòn trong khi bản thân không biết gì, đau đớn lắm.

Cái loại xiềng xích ngu ngốc này như nguyền rủa nó, mỗi ngày đều nhắc nhở rằng: Mày không phải là con người.

Đau, rất đau.

Cái cảm giác như hụt hẫng, sợ hãi, trái tim trống hoác, khiến con người ta bất an cùng lo sợ.

"Đừng sợ."

Đây là lần thứ tư trong ngày nó nghe được lời này từ người khác. Nước mắt không ngừng tràn ra, men theo gò má nhỏ giọt xuống. Akira nhìn Hagiwara, cơ thể không chịu khống chế được mà ôm chầm lấy người kia.

—— Không đau.

Ngón tay gõ nhẹ vào cổ Hagiwara, thiếu niên sụt sịt bày tỏ. Thói quen xấu hay chạm vào điểm tử của người khác này hình thành từ rất lâu, nhưng Hagiwara không trách Akira vì chuyện này, chỉ buồn cười đáp lại thiếu niên bằng một cái ôm cẩn thận hơn, nhẹ nhàng trấn an.

"Không sao là tốt rồi."

Hắn khẽ an ủi.

"Thật mừng vì em vẫn an toàn, Akira-chan."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com