Truyen30h.Com

Độc Sủng Xung Hỉ Phu Lang - Tử Sắc Thâm Uyên

010. Rung động

ThuyTichThanhThanh

Trans: Thủy Tích


"Mang sang đấy rồi đó à?" Tống Duy An thấy Ôn Nhạc trở về, bưng hai chén gạo lứt trộn trứng gà lên bàn, "Mau tới đây ăn cơm."

"Vâng." Trong mắt Ôn Nhạc không giấu được vui vẻ, đi tới ngồi xuống đối diện Tống Duy An, đôi mắt không rời khỏi chén thịt lớn trên bàn.

Tống Duy An không nhịn được xoa tay, "Khà khà, nếm thử đi."

"Vâng." Ôn Nhạc lên tiếng, lại vẫn ngồi im tại chỗ.

"Sao còn không ăn?" Tống Duy An đợi một hồi, thấy người vẫn không có động đũa mà chỉ chảy nước miếng nhìn cái bàn, cảm thấy khó hiểu hỏi.

"Ngươi, ngươi ăn trước." Ôn Nhạc đã sớm chờ không kịp nhưng đương gia còn chưa động đũa, y cũng chỉ có thể nhịn lại.

Tống Duy An đột nhiên cảm thấy người đối diện có thuộc tính của Golden là sao đây? Ngẫm lại, hắn cũng không quan tâm nữa, bèn cầm đũa gắp miếng thịt nhét vào miệng, nheo mắt lại thưởng thức.

Ôn Nhạc cũng vội vàng cầm đũa bắt đầu ăn. Thịt chuột tre mềm dai thơm khiến hai người đã lâu không ăn mặn muốn ngừng mà không thể ngừng được. Đợi tới khi thịt và măng trong bát đều bị hai người tiêu diệt hết, ngay cả nước thịt cũng không buông tha, cũng mang đi trộn với cơm.

Hai người Tống Duy An thưởng thức cơm tối thịnh soạn khó có được. Còn Vương Anh mới ngủ trưa dậy đã bị tóm lấy chửi cho một trận, cuối cùng mặt trời sắp xuống núi còn phải xách một chậu quần áo ra ngoài giặt. Vương Anh thầm trách mắng Ôn Nhạc, quả nhiên là đồ vong ơn phụ nghĩa chỉ giỏi giả vờ thành thật. Ôn Nhạc mới theo Tống Duy An bao lâu đã bị người dạy hư rồi, xem lần sau nàng ta về nhà mẹ đẻ còn không kể chuyện lại với mẹ y.

"Vương Anh, ngươi đến rồi à. Sao hôm nay tới trễ vậy!" Trời đã không còn sớm, bên dòng suối nhỏ trong thôn chỉ còn mấy phụ nhân. Vương Huệ cùng thôn với Vương Anh thấy nàng ta xuất hiện ở gần dòng suối bèn bắt chuyện.

"Nhà Vĩnh Quý, sao mấy ngày nay đều là cô tới giặt quần áo vậy? Tôi nhớ rõ khi trước cô ở nhà họ Tống là có mệnh hưởng phúc mà." Lý Mạn cách vách nhà họ Tống ngẩng đầu nhìn thấy Vương Anh cũng không nhịn được cười đùa một câu, nhưng trong lời này không biết là ganh tị hay là vui sướng khi người gặp họa nữa.

Hai người Triệu Xuân và Vương Anh ở thôn Trà Sơn thật sự khiến cho không ít tức phụ và phu lang ganh tị đỏ mắt, không chỉ không cần làm việc mà trong nhà còn có người biết kiếm tiền nuôi cả gia đình. Con trai Triệu Xuân là người đọc sách, cho dù các nàng có ganh tị cũng không dám nói gì nhưng Vương Anh thì khác. Mà gần đây Vương Anh cũng rất thường cãi nhau với Triệu Xuân, tiếng cãi vã tối qua ngay cả nhà họ cũng nghe thấy được.

Vương Anh tự động không để ý tới lời châm chọc của đối phương, chỉ xem như nàng ganh tị mình, "Còn không phải thế sao? Nhớ tới khi trước lúc tôi còn chưa gả tới đây, cửa nhà đều suýt bị người tới cầu thân giẫm nát. Hồi đó là bà mối nói tới đây không cần làm việc, tôi mới đồng ý vào nhà họ Tống đấy chứ."

"Vậy tại sao lúc này cô còn phải tự giặt quần áo vậy!" Lý Mạn nghe Vương Anh tự khoe khoang, ánh mắt nhìn lướt qua tay nàng ta, ý tứ đó không cần nói cũng biết.

Vương Anh nhìn chậu gỗ trong tay mình đựng quần áo còn đầy hơn người khác, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ, "Không phải do tôi rảnh rỗi không có việc làm sao!"

"Được rồi, cô mau tới đây đi, trời sắp tối đen rồi, nếu không giặt mau lát nữa không kịp về nhà ăn cơm tối đấy." Vương Huệ thấy mọi người bên cạnh nghe Vương Anh nói đều trợn trắng mắt xem thường, chỉ có thể lên tiếng giảng hòa.

Vương Anh nghe theo Vương Huệ đi đến ngồi xổm xuống vị trí gần nàng. Cầm một bộ quần áo lên nhìn thấy là của Triệu Xuân, chỉ nhúng qua nước rồi đặt lên tảng đá, cây gậy gỗ trong tay đập lên quần áo rầm rầm như đang muốn trút giận. Một lát sau mới trò chuyện với người bên cạnh, "Hôm nay tôi đến thôn Nam thấy Tống Vệ An đã có thể ra ngoài xách nước rồi. Lúc trước khi ở nhà họ Tống lại chẳng có chút sức lực nào."

"Ý cô là Tống Vệ An vì lười biếng không muốn làm việc nên lúc ở nhà họ Tống mới giả vờ bệnh sao?" Phụ nhân ở bên cạnh thích hóng chuyện nhà người khác nhất, lập tức sáp tới gần.

"Còn chẳng phải vậy à? Lúc ở nhà ngay cả miếng nước cũng phải đợi phu lang mang tới cho, nằm trên giường tựa như đại gia bắt người ta hầu hạ." Đến bây giờ, Vương Anh vừa nghĩ đến chuyện Tống Vệ An mang tờ khế đất của ngọn núi kia đi là trong lòng lập tức căm hận đến nghiến răng.

"Chắc không phải đâu. Mẹ chồng cô đã đòi đuổi ra ngoài rồi mà nó còn giả bệnh có ích lợi gì chứ? Cô xem, bây giờ nó ở trong căn nhà rách nát, sinh hoạt chắc chắn không bằng khi ở nhà họ Tống." Người nhà nông sau khi bị người lớn trong nhà phân ra ngoài, có mấy người có thể sống tốt được chứ?

Vương Anh nghe thấy mấy người còn nói giúp Tống Vệ An, nàng ta ấm ức nói, "Mẹ chồng tôi là biết nó giả bệnh mới tức giận đuổi đi đấy chứ. Các cô không biết đâu, đứa cháu trai kia của tôi mới gả cho Tống Vệ An chưa được bao lâu đã bị người dạy hư rồi. Trước đây, lúc ở nhà là một đứa trẻ rất ngoan, vừa nghe lời lại chịu khó, hôm nay tôi nói có việc bảo nó về nhà một chuyến, thế mà ngay cả bóng dáng cũng không thấy."

"Không ngờ Vệ An trông thành thật lại nhiều ý xấu như vậy." Phụ nhân xung quanh đều không khỏi ríu rít lắc đầu cảm thán.

Vương Huệ rất đồng cảm với cảnh ngộ của Ôn Nhạc, không nhịn được mở miệng nói thay y một câu, "Đã bị nhà họ Tống đuổi ra rồi, ngươi còn gọi nó về làm gì? Theo tôi thấy, không trở về cũng đúng, bằng không với tính tình của mẹ chồng cô mà bị bà ta nhìn thấy cũng biết sẽ thế nào rồi đấy?"

"Rốt cuộc thì cô giúp ai vậy, sao còn nói chuyện thay nó nữa?" Vương Anh trừng Vương Huệ.

"Vậy cô đang êm đang đẹp gọi người về làm gì, chắc không phải muốn để nó về làm việc giúp cô đó chứ?" Lý Mạn chính là không quen thấy Vương Anh như vậy, thích đối chọi với nàng ta nhất.

"Nào có, đừng nói bậy. Không phải mấy ngày nữa tôi phải về nhà mẹ sao, chỉ muốn hỏi thử xem nó định ngày nào hồi môn để tôi cũng tiện nói với mẹ nó một tiếng." Vương Anh vốn đang chột dạ, đột nhiên nghĩ ra cái cớ tự thấy hợp lý, lại không nghĩ tới lời này khiến mình bị hố càng nhiều hơn.

"Ôn Nhạc còn chưa hồi môn sao?" Vương Huệ đột nhiên nghe nói thế rất kinh ngạc. Tuy ở chỗ họ trong một tháng sau ngày thành thân chọn ngày nào để về nhà cũng được nhưng đa số mọi người đều vào ngày thứ ba tân hôn là làm lễ hồi môn rồi. Thế nhưng nhà họ Tống ngay cả hồi môn cũng chưa làm để đuổi người ta đi rồi, "Bây giờ chỉ có hai người bọn chúng, lễ hồi môn phải làm sao đây?"

"..." Vương Anh lập tức bị hỏi không biết trả lời sao. Ban nãy vì để chuyển đề tài câu chuyện nên nàng ta đã quên mất chuyện này, cũng không ngờ mẹ chồng lại vội vã đuổi người đi như vậy.

Thấy Vương Anh không nói lời nào, Vương Huệ cũng không hỏi lại, dù gì đây cũng là chuyện nhà người khác, nàng cũng không tiện hỏi nhiều. Nhúng mấy bộ quần áo cuối cùng vào nước rồi vắt khô, lập tức thu dọn đồ đạc về nhà. Người xung quanh cũng lục tục giặt quần áo xong rời đi, cuối cùng cả dòng suối nhỏ chỉ còn lại có mỗi tiếng đập quần áo của Vương Anh.

Đêm nay, không ít chị em dâu, mẹ chồng nàng dâu ăn cơm xong đều tụ tập trong sân vườn, kể lại chuyện lúc chiều nghe được.

Ở cách vách nhà họ Tống, Lý Mạn kéo lấy chị dâu đang định về phòng ngồi lại trong nhà chính thì thầm, "Lúc chiều, Vương Anh nói An Tử giả bệnh mới bị bà Tống đuổi ra ngoài."

"Lời Vương Anh nói mà thím cũng tin, đã cưới phu lang về xung hỉ mà có thể là giả vờ sao." Chị dâu của Lý Mạn gả sớm, đã là hàng xóm của nhà họ Tống nhiều năm cho nên hiểu rất rõ Vương Anh.

"Nhắc tới phu lang xung hỉ này, nhà họ Tống còn chưa sắp xếp cho người ta làm lễ hồi môn. Đến bây giờ cả hai người Vệ An đã bị phân ra mà Ôn Nhạc vẫn còn chưa về nhà đấy chị!" Lý Mạn vừa nghe chị dâu nói vậy, lập tức đổi chiều gió, "Còn nữa, hôm nay Vương Anh còn kêu người về nhà làm việc giúp cô ta, kết quả người ta cũng không thèm đếm xỉa tới."

"Tôi đã nói rồi mà, Vương Anh mất mặt cho nên mới ra đó nói xấu người ta đấy? Mà bà Tống làm việc cũng ngày càng không biết suy nghĩ."

Tuy không ít người biết đã xảy ra chuyện gì nhưng sau chuyện hôm nay cũng có nhiều người lớn tuổi lấy chuyện Tống Vệ An để hù dọa con trẻ. Nghe được nhiều nhất chính là mấy bà mẹ dạy dỗ con cái không nghe lời, "Nếu con còn không nghe lời coi chừng bị đuổi đi giống Tống Vệ An đấy."

Sáng sớm ngày hôm sau, khi Tống Duy An đang ngủ mơ màng đã cảm nhận được người bên cạnh xuống giường đi ra cửa. Hắn mở hờ mắt ra, nhìn thấy ánh sáng trong phòng vẫn còn u ám chỉ cho rằng Ôn Nhạc nửa đêm đi vệ sinh, cho nên không để ý mà ngủ tiếp.

Mãi đến khi lại mở mắt lần nữa, ánh mặt trời đã xuyên qua cửa sổ chiếu rọi cả căn phòng trở nên sáng sủa, duỗi tay sờ thử vẫn không thấy người ngủ bên cạnh, mà đệm chăn lại không có chút độ ấm. Tống Duy An nhớ tới sáng sớm Ôn Nhạc sẽ dậy nấu bữa sáng nhưng sau khi hắn xuống giường lại không tìm thấy người ở nơi nào cả. Trong nồi ở phòng bếp đựng cháo gạo lứt đã nguội lạnh.

Tống Duy An không hiểu bèn xoa đầu ổ quạ do mới vừa tỉnh ngủ, mới sáng sớm Ôn Nhạc đã đi đâu rồi? Trong phút chốc không rõ ràng, chỉ có thể múc nước rửa mặt, chiến đấu với mái tóc của mình cả buổi trời mới đi vào phòng bếp hâm cháo lại.

Qua một buổi sáng vẫn chưa thấy Ôn Nhạc trở về, Tống Duy An ngậm một nhánh rơm trong miệng ngồi dưới mái hiện vừa dùng dao vót vỏ tre, vừa suy nghĩ đứa nhỏ này có thể đi nơi nào? Chắc không phải ghét bỏ chính mình nghèo khổ quá cho nên không muốn ở với mình nữa rồi chứ?

Nghĩ tới khả năng này, trong đầu hắn bắt đầu tràn ngập cảnh tượng nhìn thấy trên ti vi và báo chí ở đời trước. Vì trong nhà nghèo khổ quá nên người vợ dẫn theo con chạy trốn. Lại nghĩ tới điều kiện hiện giờ của bản thân, dường như cũng rất phù hợp.

Tuy trong đầu nghĩ đủ thứ chuyện nhưng động tác trên tay vẫn không chậm chút nào. Sau khi vót vỏ tre, hắn rạch một đường quanh đốt tre, rồi chặt cây tre thành từng đoạn ngắn, ném mấy đoạn xử lý xong sang một bên, lại rút một cây tre xanh biếc khác tới lặp lại động tác vót vỏ.

Lúc Ôn Nhạc trở về đã thấy Tống Duy An ngồi ở góc tường, dáng vẻ cà lơ phất phơ nhưng động tác trong tay lại rất thành thạo xử lý đống tre hôm qua mang về. Y thấy trên người đối phương có khoác áo bông thật dày mới thoáng yên tâm, "Ngươi dậy, dậy rồi à?"

Từ rất xa, Tống Duy An đã phát hiện ra người này đã về, không biết do vừa rồi bản thân suy nghĩ quá nhiều hay là vì nguyên nhân gì, bây giờ người đang đứng trước mặt, trong lòng hắn lại mất tự nhiên, ngay cả ngẩng đầu nhìn người ta cũng không dám mà chỉ đáp lại một chữ, "Ừ."

"Này." Ôn Nhạc thấy người vẫn cúi đầu không phát hiện ra khác thường, chỉ lấy một túi tiền rách được may từ vải bố trong áo ra.

"Cái gì đây?" Tống Duy An nhìn thấy một cái túi rách xuất hiện trước mặt mình, hơi khó hiểu hỏi.

"Là tiền, tiền. Sáu, sáu mươi tám đồng." Ôn Nhạc giơ túi tiền, cười híp mắt nhìn Tống Duy An.

"Ngươi lấy tiền đâu ra?" Tống Duy An nhìn bàn tay cầm túi tiền của y, trên bàn tay không lớn lắm đều là bùn đất dơ bẩn, còn có thể nhìn thấy vết chai phủ kín phía trên, có lẽ còn hơn tay mình nữa.

"Hôm nay là, là ngày họp chợ. Ta đi đào, đào thổ sản đến chợ, bán." Trước đây chỉ cần vừa tới ngày họp chợ, y đem tiền lời bán được về nhà, mẹ đều sẽ vui vẻ cười với y. Ôn Nhạc chờ mong nhìn thấy nụ cười vui vẻ trên mặt Tống Duy An.

Tống Duy An chỉ ngửa đầu sững sờ nhìn người đang đứng đưa lưng về phía mặt trời làm hắn không thể thấy rõ mặt.

Đây là một hình ảnh giữa trưa ánh nắng tươi sáng, ở một góc tường của căn nhà rách nát, một thiếu niên không nhìn rõ mặt giơ một túi tiền nói muốn tặng cho hắn. Chỉ vậy thôi đã in sâu vào trái tim đến từ thế giới khác của Tống Duy An.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com