Truyen30h.Com

[Đới Ngôn] [Hoàn] Nữ minh tinh và trợ lý của cô ấy

1.

letienstl

Một ngày mới đã đến, ánh bình minh đang dần ló dạng, thành phố Thượng Hải từ sáng sớm đã có vô số xe cộ đi lại không màng đến giờ giấc, những chú chim lượn lờ bay qua những toà nhà cao tầng, đáp xuống bãi cỏ xanh mướt ở công viên rồi lại bay vút lên trời cao.

Quả là một ngày tuyệt vời để bắt đầu một cuộc hành trình mới.

Đới Manh, một phụ nữ 30 tuổi, bề ngoài xinh đẹp với nét đẹp truyền thống của người phụ nữ xưa, ngũ quan tinh tế sắc sảo, sở hữu nụ cười như ánh sáng ban mai, dáng người đầy đặn cao ráo, nếu không làm minh tinh thì thật tiếc cho nền giải trí nước nhà quá.

Nhưng thật ra ngành nghề mà Đới Manh vẫn luôn theo đuổi chính là trợ lý nghệ sĩ. Cô đã có rất nhiều kinh nghiệm trong việc làm trợ lý, cô đã gia nhập và làm việc với người trong giới giải trí từ khi cô 20 tuổi, khi còn là một cô sinh viên trường đại học. Hôm nay cô chính thức nhận công việc mới sau khi hết hợp đồng với một người nghệ sĩ nọ.

Đới Manh có một căn chung cư nằm ở giữa trung tâm thành phố, bởi vì công việc của cô ưu tiên việc đi lại và di chuyển nhiều, cô cũng không muốn tốn quá nhiều thời gian cho việc di chuyển, vì vậy cô đã sẵn lòng thuê căn chung cư đắt đỏ đó để công việc thuận lợi hơn.

Hôm nay cô có lịch làm việc từ lúc 7 giờ sáng, vậy nên 5 giờ 30 phút cô đã dậy để chuẩn bị mọi thứ cho thật chỉn chu, vì tính cầu toàn của mình, cô không cho phép bản thân làm bất cứ điều gì sai trong công việc.

Đến công ty chỉ 15 phút, vì vậy lúc 6 giờ 30 Đới Manh đã rời khỏi nhà bằng chiếc xe 4 bánh của một hãng xe phổ biến thông dụng có phần hơi cũ kỹ của mình.

Trên đường đi, bỗng dưng có một bé gái từ vỉa hè lao ra, Đới Manh bất ngờ đạp chân thắng gấp, chỉ nhích thêm một chút nữa cô đã tông phải bé gái đó, may mắn là không sao cả.

Đới Manh vội tấp xe vào lề, nhanh chóng ra khỏi xe để kiểm tra tình hình.

Đới Manh nhìn xung quanh để tìm kiếm người nhà của bé gái nhưng không thấy một ai, cô chạy đến đỡ bé gái đang hoảng hốt mà cứng đờ người kia lên, nhẹ giọng hỏi: "Cháu có sao không? Ba mẹ cháu đâu rồi? Sao lại đi một mình nguy hiểm thế này?"

Bé gái đó thoạt nhìn chắc tầm 5 tuổi, ăn mặc quần áo có vẻ rất đắt tiền, bề ngoài cũng rất đáng yêu, hai má phúng phính, đôi mắt to tròn, cô đoán chắc chắn bé gái này lạc mất người thân.

Bé gái kia mếu máo vừa khóc vừa nói: "Cô ơi, cháu không biết đây là ở đâu, cháu muốn về nhà."

Đới Manh rất thích trẻ con, vừa nhìn bé gái đó mếu khóc đã động lòng ngay, khẽ xoa đầu bé gái, nói: "Cháu có nhớ số điện thoại của ai hay là nhớ nhà của cháu ở đâu không? Cô sẽ giúp cháu tìm lại người nhà."

Bé gái đó lắc đầu, nói: "Cháu không biết... Cháu sợ quá..."

Đới Manh có chút bối rối trong trường hợp này, không nhớ số điện thoại, không nhớ địa chỉ nhà, biết ở đâu mà tìm?

Khẽ vỗ về bé gái kia, Đới Manh nói: "Được rồi, đừng sợ, cô chở cháu lên các chú cảnh sát nhé? Các chú ấy sẽ tìm được ba mẹ cho cháu."

Bé gái nhẹ gật đầu.

Đới Manh mở cửa xe cho bé gái đó vào bên trong, sau đó quay xe đi đến đồn cảnh sát.

Đến đồn cảnh sát cũng là 15 phút, sau khi xong xuôi việc trình báo, cô vội vã chạy ra xe để đi đến công ty, lần này cô biết mình tiêu rồi, vì tại đây đi đến công ty cũng mất ít nhất là 20 phút, mà hiện tại bây giờ đã là 6 giờ 45 phút mất rồi.

Khẽ thở dài, hôm nay trời đẹp như vậy, ngược lại thì công việc lại không được suôn sẻ mấy.

Đới Manh có mặt ở công ty giải trí Gia Ngôn vào lúc 7 giờ 5 phút, việc di chuyển vào bãi đậu xe và đi lên tầng mười lăm để làm việc trong studio cũng là một quá trình.

Đới Manh hối hả chạy đến phòng làm việc ở tầng mười lăm, chạy đến mức thở không ra hơi, khi cô mở cửa ra thì mọi ánh mắt trong phòng đều hướng về phía cô, từ giám đốc hình ảnh, giám đốc sản xuất, nhân viên phụ trách ánh sáng,... và cả người mà sắp tới cô làm việc cùng, nữ minh tinh tuyến đầu ngành giải trí Trung Quốc, Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn là một nữ minh tinh nổi tiếng từ khi mới 20 tuổi, hiện tại nàng đã 26 tuổi. Phải nói là Đới Manh làm việc với đa số những nghệ sĩ ở độ tuổi 2x là rất nhiều, nhưng điều cô buộc phải công nhận là chưa có một ai xinh đẹp tuyệt mỹ như cô ca sĩ kiêm diễn viên Dụ Ngôn này.

Dụ Ngôn sở hữu vẻ đẹp trăng khuyết tinh khôi, trong trẻo trong sáng, tựa như ánh trăng trong màn đêm tối tăm mịt mù, đôi mắt như ngọc bích, nhìn vào liền như bị cuốn vào trong vũ trụ của nàng ấy. Nàng ấy sở hữu mái tóc màu đỏ rượu lại càng tôn nước da trắng đến phát sáng của mình, như hoa như ngọc, dáng người dịu dàng thanh mảnh. Đối với mỗi nghệ sĩ đều sẽ có hào quang cho riêng mình, còn về phần cô nàng tên là Dụ Ngôn này thì... Hào quang rực rỡ.

Thật xinh đẹp.

Đới Manh bước vào liền cúi đầu, nói: "Xin lỗi mọi người, vì một vài lý do bất khả kháng nên tôi đến trễ, thành thật xin lỗi."

Đới Manh biết đối với một minh tinh như Dụ Ngôn, 15 phút trễ giờ cũng là một vấn đề vô cùng lớn, vì lịch trình công việc dày đặc.

Giám đốc hình ảnh xua tay định nói gì đó thì Dụ Ngôn đã lên tiếng nói trước: "Việc đi trễ của cô làm tôi mất 15 phút nghỉ trưa, chỉ với một câu xin lỗi là xong sao?"

Đới Manh có chút áy náy nói: "Tôi thật sự xin lỗi, tôi sẽ làm mọi cách để cùng mọi người đẩy kịp tiến độ, mong cô rộng lượng tha thứ cho tôi lần này."

Dụ Ngôn chậc lưỡi một cái, thôi không nhìn Đới Manh mà nhìn sang quản lý của mình, tên là Tống Tư Duệ, nói: "Sao chị nói cô trợ lý này chuyên nghiệp, chuyện này là thế nào đây?"

Tống Tư Duệ là cô gái có dáng người nhỏ, trạc ngoài 30 tuổi, đã làm việc cùng với Dụ Ngôn hơn 5 năm.

Tống Tư Duệ ấp úng nói: "Cô gái này được đánh giá tốt nhất trong số các hồ sơ trợ lý, Dụ Ngôn, em đừng làm khó người ta quá, thông cảm cho cô ấy một chút."

Dụ Ngôn cau cau mày, nói: "Em ghét nhất là trễ giờ, chị không dặn cô ta trước sao?"

Đới Manh sợ Tống Tư Duệ bị mắng nên vội nói: "Cô ấy có nói, sáng nay tôi cũng đã chuẩn bị đi từ sớm, chỉ là tôi xảy ra một số chuyện trên đường đến đây nên mới đến trễ như vậy."

Dụ Ngôn khẽ xoay qua Đới Manh, gương mặt không chút cảm xúc mà nói: "Tôi không có nói chuyện với cô, cô nghĩ lý do đó sẽ làm tôi tin cô sao? Đứa ngốc mới tin."

Giám đốc sản xuất thấy tình hình hơi đi quá xa, ông vội nói: "Nhanh chóng bắt đầu shoot 1 thôi, chúng ta đừng ở đây đôi co mất thời gian nữa. Mau đưa Đới Manh lịch trình và kịch bản hôm nay của Dụ Ngôn cho cô ấy để cô ấy chuẩn bị."

Dụ Ngôn tạm gác lại chuyện cãi nhau cùng Đới Manh, di chuyển vào nơi đã được nhân viên sắp xếp bối cảnh, chuẩn bị chụp hình cho shoot đầu tiên.

Đới Manh nhận lấy lịch trình và kịch bản, khẽ thở dài một cái, đầu óc trở nên nặng trĩu, trước đến giờ cô chưa từng phạm phải sai lầm thế này.

Cô đứng vào vị trí để ứng biến cho mọi yêu cầu của Dụ Ngôn, gạt đi những suy nghĩ khác ngoài công việc, toàn tâm toàn ý dành cho công việc này.

Dụ Ngôn đanh đá là có thật nhưng khi làm việc cũng thật sự rất chuyên nghiệp, mọi chuyển động của nàng ấy đều mang hơi thở của nghệ thuật, mỗi một chuyển động cũng đều có thể vẽ nên một bức tranh hoàn hảo. Đới Manh cô biết làm việc cùng Dụ Ngôn chắc chắn sẽ rất ít khi bù giờ, mỗi một shoot chỉ mất tầm 20 phút để hoàn thành và 20 phút để chuẩn bị cho shoot mới, mà những người trước cô làm việc cùng đều mất ít nhất 30 phút cho 1 shoot chụp hình.

Hôm nay buổi sáng Dụ Ngôn có 5 shoot chụp hình ở studio, sau đó liền di chuyển ra sân bay để đi đến Quảng Châu, luyện tập và chuẩn bị cho concert của nàng ấy.

Vé máy bay đã đặt vào lúc 1 giờ trưa, vậy nên mọi người đều khẩn trương hoàn thành công việc nhanh và hiệu quả nhất có thể.

Sau khi hoàn thành tất cả các shoot cũng đã là 11 giờ, Dụ Ngôn trở về phòng làm việc riêng, mọi người xuống căn tin để ăn trưa.

Tống Tư Duệ vừa di chuyển xuống căn tin vừa nói với Đới Manh: "Cô ăn xong thì lên phòng pha chế đối diện phòng Dụ Ngôn pha cho em ấy một ly cà phê nhé, sẵn tiện xin lỗi em ấy luôn đi, đừng để lại ấn tượng không tốt với em ấy, hai người còn làm việc với nhau lâu dài lắm."

Đới Manh gật gù, cô thật không biết lên xin lỗi rồi có khả năng hai người lại cãi nhau tiếp hay không? Mà... Cũng không hẳn là cãi nhau, cô đơn thuần chỉ là giải thích cho Dụ Ngôn biết, vì sao nàng ấy nghĩ cô nói dối chứ?

Ăn xong, theo lời của Tống Tư Duệ, Đới Manh lên tầng tám rồi đi đến phòng pha chế pha một ly cà phê đen ít đường cho Dụ Ngôn, sau đó gõ cửa phòng nàng ấy.

"Dụ Ngôn, tôi vào được không?" Đới Manh lên tiếng.

Nghe được thanh âm trả lời từ bên trong của Dụ Ngôn, Đới Manh đẩy cửa bước vào.

Phòng nghỉ ngơi của Dụ Ngôn khá đơn giản, chỉ có một bộ bàn ghế sofa, một bàn làm việc cỡ lớn và một chiếc giường với mền gối ngăn nắp.

Dụ Ngôn đang ngồi trên bàn làm việc bấm laptop, Đới Manh đoán là nàng ấy đang xem lại số hình ảnh mới chụp vừa rồi.

Dụ Ngôn không nhìn ai đang tiến vào, cũng không lên tiếng nói gì cả.

Đới Manh khẽ đặt ly cà phê lên bàn cho Dụ Ngôn, nói: "Cà phê của cô, tôi xin lỗi vì chuyện lúc sáng, tôi sẽ không tái phạm việc đi trễ thêm lần nào nữa."

Dụ Ngôn mắt dán chặt vào màn hình, dường như không nghe Đới Manh nói gì cả.

Đới Manh nhíu nhíu mày, lại nói: "Dụ Ngôn, tôi xin lỗi."

Dụ Ngôn bấy giờ mới liếc mắt lên nhìn người đứng trước mặt, hai bàn tay đan vào nhau, nói: "Cô cứ mãi xin lỗi thì nói lên được điều gì? Đừng để lời xin lỗi của cô mất đi giá trị vốn có của nó, không còn gì thì ra ngoài đi."

Đới Manh thật không biết nói gì với cô nàng này, cô biết mình cũng không nên ở đây làm gì, cô xoay người đi ra ngoài.
----------
Xin chào các bạn, mình đã trở lại rồi đây :)))))) mong các bạn ủng hộ fic mới của mình nha, hứa hong drop :)))
Mọi ngừi đọc fic nếu vui vẻ thì hãy vote cho mình mụt sao nhá, cmt luôn càng tốt, cho mình đỡ cô đơn nha :))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com