Truyen30h.Com

[Đới Ngôn] [Hoàn] Nữ minh tinh và trợ lý của cô ấy

56.

letienstl

Dụ Ngôn... Dụ Ngôn...

Đới Manh đi xuống thang máy, đôi mắt nhìn xung quanh như muốn tìm kiếm một hình dáng thân thuộc nào đó.

Đới Manh nhìn thấy có một chiếc taxi đến đón Dụ Ngôn đi.

"Đợi đã!" Đới Manh chạy theo chiếc taxi đó nhưng không kịp.

Vài phút sau đó cô mới có thể bắt một chiếc taxi khác đuổi theo chiếc xe đang chở Dụ Ngôn.

"Tống tỷ, Dụ Ngôn bị làm sao rồi! Em ấy đang chạy đi đâu đó..." Đới Manh đôi mắt ngấn đỏ, ngăn cho những giọt nước mắt kia không rơi xuống, nhanh chóng báo tin cho Tống Tư Duệ.

"Làm sao!? Kể đầu đuôi cho chị nghe." Tống Tư Duệ bên kia vào tư thế sẵn sàng, điện thoại mở loa cuộc gọi, nhanh chân chạy đến tủ quần áo để thay đồ.

Đới Manh lo lắng nhìn chiếc taxi đang chạy trước mặt, nói: "Khi nãy Dụ Ngôn ra ngoài nghe điện thoại, không biết ai gọi đến, sau đó liền không nói không rằng chạy ra ngoài, em đuổi theo nhưng không kịp."

"Em có thấy em ấy có biểu hiện gì lạ không?" Tống Tư Duệ thay đồ xong xuôi, chụp lấy cái điện thoại rồi vội vội vàng vàng chạy ra khỏi nhà.

Đới Manh khi nãy bị tiếng hét của Dụ Ngôn làm cho tỉnh, cô không rõ Dụ Ngôn nói chuyện với ai, chỉ là cô thấy khi đó Dụ Ngôn thật sự rất kích động.

"Em ấy gọi tên một người."

"...Tĩnh Văn Quang?"

"Tĩnh Văn Quang."

Hai người đồng thời nói ra cái tên mà bản thân nghĩ đến.

"Đới Manh, em phải thật bình tĩnh, đuổi theo Dụ Ngôn, em ấy nhất định sẽ đến ngã tư đường XX. Chị ngay bây giờ sẽ đến đó, em bảo vệ em ấy bằng mọi giá nhé, xin em..." Tống Tư Duệ ngồi lên xe của mình, sau đó tắt điện thoại, phóng thật nhanh đến nơi kia.

Là nơi xảy ra vụ tai nạn của Dụ Ý.

Dụ Ngôn đờ đẫn bước xuống xe, như không thể kiểm soát được hành vi của mình, nàng đi đến nơi đó.

"Dụ Ngôn!"

"Mẹ kiếp! Tự lao vào đầu xe tao, đừng hòng tao đền bù!" Người tài xế hốt hoảng chạy ra ngoài xe sau khi nghe được tiếng va chạm, nhìn thấy người phụ nữ đang nằm bất động dưới đất, máu cũng bắt đầu tuôn ra từ miệng của vết thương.

"Dụ Ngôn! Em tỉnh lại đi!" Tống Tư Duệ chạy đến ôm Dụ Ngôn vào lòng, hai tay run rẩy không ngừng.

"Gọi cấp cứu! Mau gọi cấp cứu giúp tôi!" Tống Tư Duệ bất lực mà hét lên, nước mắt cũng vô thức chảy ra không ngừng.

Tiếng còi xe cấp cứu vang vọng suốt trên quãng đường đi.

"Gần đây bệnh nhân có trải qua cú sốc nào không?" Bác sĩ xong xuôi cấp cứu, ông ra ngoài gặp Tống Tư Duệ.

"...Em ấy chứng kiến chị gái bị xe tông chết trong tháng trước." Tống Tư Duệ nhẹ giọng nói.

"Bệnh nhân trải qua cú sốc lớn nên hiện tại tinh thần vô cùng không ổn định, có thể phải nằm viện theo dõi một thời gian. Những vết thương kia chỉ là vết thương ngoài da, rất may mắn không ảnh hưởng đến nội tạng. Quan trọng nhất là phải quan sát tâm trạng và hành vi của bệnh nhân trong thời gian này." Bác sĩ nói với Tống Tư Duệ.

"Vậy... Sẽ chữa khỏi, đúng không bác sĩ?" Tống Tư Duệ trong giọng nói có một tia xót xa, đau lòng không thể nói thành lời.

"Sẽ chữa khỏi nếu bệnh nhân và người nhà phối hợp tốt với bệnh viện." Bác sĩ nhẹ thở ra, suy nghĩ gì đó rồi lại nói: "Có phải bệnh nhân là một nghệ sĩ không? Chú ý những vết thương ngoài da, đừng để thành sẹo."

Dụ Ngôn bị trầy xước ở tay, chân khá nhiều, rất may không có ảnh hưởng gì đến gương mặt, có thể nói, Dụ Ngôn kiếm tiền bằng gương mặt của mình.

Tống Tư Duệ tâm trạng nặng trĩu mà đi vào phòng bệnh, nhìn thấy Dụ Ngôn đôi mắt đờ đẫn không rõ cảm xúc mà chỉ nhìn chằm chằm lên trần nhà trắng xoá, trái tim Tống Tư Duệ bỗng đau thắt lại.

"Dụ Ngôn." Tống Tư Duệ nhẹ vuốt ve lấy mái tóc của Dụ Ngôn, khẽ gọi tên nàng ấy.

"Có phải thời gian qua... Em đã rất mệt không?" Tống Tư Duệ nói.

Dụ Ngôn không trả lời, những giọt nước mắt trong suốt kia từ khoé mắt của Dụ Ngôn chảy dọc xuống thái dương, sau đó biến mất trong làn tóc đen dài óng ả của nàng ấy.

"Chị biết Dụ Ngôn không chấp nhận được sự thật, nhưng em biết bản thân em phải vượt qua điều đó mà, phải không? Em không thể thế này mãi, em phải sống tốt, thay Dụ Ý chăm sóc cho ba mẹ và Tĩnh Kỳ." Tống Tư Duệ lấy khăn giấy lau đi hai hàng nước mắt chảy ngày một nhiều của Dụ Ngôn, lại nhẹ nhàng mà nói.

"Em sẽ phát điên sao?" Dụ Ngôn hiếm hoi mà nói bâng quơ một câu.

Trái tim Tống Tư Duệ lộp độp nhảy dựng, vội vàng nói: "Không có."

"Khi đó... Em không kiểm soát được hành vi của mình, em không biết bản thân mình đang làm gì cả. Liệu... Có phải đây là bước đầu của việc em sẽ phát điên không?" Dụ Ngôn lại tiếp tục nói.

Vừa nãy khi nàng lao ra đường, nàng đã vô cùng sợ hãi, thậm chí nàng cũng không biết bản thân đang làm gì, đôi chân nàng vẫn cứ chạy đi mà không tài nào kiểm soát được, đầu óc nàng mơ hồ đến quay cuồng.

"Dụ Ngôn, em đừng nghĩ như vậy, chúng ta ở đây theo dõi cùng bác sĩ, rất nhanh em sẽ khỏi bệnh, sau đó em lại tiếp tục đứng trên sân khấu, tiếp tục đi đóng phim, được chứ?" Tống Tư Duệ nhẹ nhàng an ủi Dụ Ngôn.

"Đừng nói cho ba mẹ em biết, chị lấy điện thoại em nhắn tin cho họ nói em phải đi làm xa vài tuần nhé..." Dụ Ngôn xoa xoa cái thái dương đau nhức của mình, nói.

Dụ Ngôn ở lại bệnh viện theo dõi hơn ba tuần, sau đó được về nhà nghỉ ngơi.

"Thời gian tới tịnh dưỡng cho thật tốt, bệnh nhân không thể chịu được những cú sốc quá lớn, nếu có dấu hiệu như đau đầu, chóng mặt hoặc có những hành vi không kiểm soát được, lập tức đưa bệnh nhân đến bệnh viện kiểm tra. Chuyện tai nạn của chị gái, tuyệt đối đừng đào quá sâu vào ký ức của bệnh nhân, bệnh nhân sẽ không chịu được đả kích." Ngày Dụ Ngôn xuất viện, bác sĩ dặn dò riêng với Tống Tư Duệ.

Từ đó về sau, Dụ Ngôn không hề có dấu hiệu nào của việc bệnh cũ tái phát, hôm nay, Tĩnh Văn Quang là người đã mở cánh cửa mà Dụ Ngôn đã đóng lại hơn 2 năm qua.

"Dụ Ngôn, mày mau dừng lại đi, nếu không mày sẽ không may mắn sống sót thêm một lần nữa đâu!"

"Dụ Ngôn! Mau dừng lại!"

"Chân mình... Mình không thể kiểm soát được nữa."

"Làm ơn... Ai đó làm ơn hãy cản tôi lại..."

"Tôi không muốn kết thúc cuộc sống của mình như thế này đâu."

Dụ Ngôn run rẩy nhìn dòng xe cộ chạy ngang qua, tựa như bản thân mình là một cỗ máy, còn có ai đó đang bấm nút công tắc tiến về phía trước, nàng không có lựa chọn khác.

"Có phải mình sẽ chết ở đây không? Giống như chị gái."

"Chị gái... Chết là vì mình sao? Nếu khi đó mình không quá tập trung vào điện thoại, có lẽ mình sẽ ngăn cản được vụ tai nạn..."

Dụ Ngôn thẫn thờ nhìn về nơi xảy ra tai nạn hai năm trước, toàn bộ khung cảnh ngày hôm đó hiện ra trước mắt nàng.

"Tiểu Ngôn, đèn xanh rồi, mau đi thôi." Dụ Ý vui vẻ nở một nụ cười thật tươi với Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn mắt dán chặt vào màn hình điện thoại, nhíu nhíu mày, tựa như chưa thoát khỏi công việc.

Dụ Ý đi rồi, Dụ Ngôn ngẩng đầu lên nhìn cây đèn giao thông đã chuyển sang màu xanh từ bao giờ, nàng đưa mắt tìm kiếm bóng dáng của chị gái, thấy chị ấy đi xa mình được một đoạn, chân nàng rải bước theo sau. Thật tình, không bao giờ biết đợi người khác.

Tiếng la thất thanh của người đi đường vang vọng, Dụ Ngôn đứng bất động nhìn gã tài xế say xỉn bước ra khỏi xe, sau đó nàng lấy lại tinh thần, chạy đến ôm lấy chị gái vào lòng mà gào thét.

"Mình... Sẽ chết giống chị ấy sao?"

"Tĩnh Văn Quang...?"

Dụ Ngôn trong đáy mắt loé lên hình ảnh của một người phía bên kia đường, người đã làm cho nỗi khiếp sợ đối với đàn ông của nàng nhân lên thành vạn lần, người đã làm cho chị gái của nàng thân tàn ma dại, sống không bằng chết...

"Dụ Ý... Tĩnh Văn Quang đây rồi..."

23 giờ tối, hiện tại thời gian cũng đã có chút trễ, một vài người vừa mới từ buổi tiệc trở về, còn có những người say khướt, hối hả quay về với gia đình.

Dụ Ngôn cảm nhận được một bầu không khí lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, cái lạnh của sự chết chóc bao trùm lấy có thể nàng, nhưng vẫn không bằng cơn hận thù trỗi dậy trong nàng, nàng đã mất Dụ Ý, nàng càng không thể để mất Tĩnh Kỳ vào tay kẻ đáng chết như Tĩnh Văn Quang.

Tĩnh Văn Quang phía bên kia đường nở một nụ cười quỷ dị mà khiêu khích Dụ Ngôn.

"Đến đây đi, tiểu Ngôn của anh."

Dụ Ngôn chân bắt đầu bước, từ những bước chân nhỏ chuyển thành chạy, cây đèn giao thông đã từ màu đỏ chuyển sang xanh, sau đó lại một lần nữa chuyển sang màu đỏ.

"Nếu mày vội vàng như thế, đến cái mạng nhỏ này cũng không thể giữ!"

"Dụ Ngôn! Mau bình tĩnh lại đi!"

"Dụ Ngôn!"

Dụ Ngôn cảm thấy đôi mắt của mình bị ánh đèn chói của xe hơi soi đến mức như muốn mù loà, trước mắt là một mảng trắng tinh không nhìn rõ, mà chân nàng run rẩy đến mức không nhấc đi thêm một bước nào nữa. Trái tim Dụ Ngôn đập mạnh như muốn nổ tung ra, toàn thân hoàn toàn bất động không thể nhúc nhích.

Ít ra... Nàng vẫn sợ chết hơn bất cứ điều gì khác.

Tiếng còi xe inh ỏi vang lên, như xé toạc đi bầu trời đêm vốn tĩnh lặng của thành phố.

"Em xin lỗi... Đới Manh."

"Dụ Ngôn!"

Âm thanh của một giọng nói quen thuộc hối hả vang lên, lại như một động lực vô hình cùng một sức mạnh nào đó kéo Dụ Ngôn trở về với thực tại, nhưng nàng cũng không hề hay biết, giây phút đó, trái tim nàng đã tan nát tựa như bị người khác dùng chiếc giày cao gót sắc nhọn nhất, hung hăng đi qua đi lại giẫm nát lấy, một nỗi đau còn đau hơn khi thân thể chính bản thân mình bị xe tông trúng.

Phải, là nỗi đau giày vò tinh thần.

Đến cuối cùng, nàng cũng chỉ là một người bình thường như bao người thôi.

Một lần nữa, Dụ Ngôn chứng kiến thấy người mình yêu thương nằm đau đớn trên vũng máu.

"Đới... Đới Manh!"

Chị đến kịp lúc rồi, Dụ Ngôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com