Truyen30h.Com

Dream [JoongDunk] fic

Chương 25

Aust_nie

Nụ hôn sâu chứa bao nỗi nhớ đặt nhẹ lên trán Dunk trước khi cả hai chìm vào giấc ngủ. Joong dứt nụ hôn lâu ấy ra.

"Ngày mai em cùng anh đi đến một nơi nhé"

Dunk nhẹ nhìn Joong đáp

"Định bắt em nữa à?"

Hắn ôm chặt Dunk vào vòng tay cười bất lực với lời trêu ghẹo đã rất lâu không thấy ở nơi cậu.

"Chỉ là một nơi quan trọng găp một người đặc biệt thôi"

Joong đánh kẽ ngón cái vào đầu mũi của cậu.

"Ngủ ngon nhé bé con"

Hai cơ thể quấn bên nhau tới khi ông mặt trời ló dạng, dưới ánh nắng ban mai của Bangkok Joong dậy sớm đánh thức cậu nằm bên. Đã lâu rồi mới có một giấc ngủ ngon như thế, cả hai cùng chuẩn bị với nhau. Joong khoác lên mình một bộ vest đen điểm nhấn thêm chiếc cà vạt đen ngay cổ, bộ suit trông rất lịch sự. Hắn lái xe đến một khu nghĩa trang cách không xa thành phố là mấy, nhìn bề ngoài đúng nghĩa là khu an nghỉ cho người giàu, xung quanh được trồng nhiều cây xanh cỏ dại mọc cũng được cắt định kì nên nhìn rất thoáng mắt. Hắn mở cốp xe lấy ra hai bó hương trầm và bó hoa cúc trắng đang bung nhụy, dắt tay Dunk đi luồn qua từng ngôi mộ để đến gặp người đặc biệt ấy. Việc tìm được mộ cũng khá khó khăn số người khuất ngày càng nhiều nên việc chôn cất che tầm nhìn của mộ mẹ hắn.

Dừng chân tại một phần mộ đơn, nhìn lên tấm bia đá khắc sâu hai chữ
"Jane Aydin" ngôi mộ phủ dày một lớp bụi, bát hương cũng vơ vét chỉ còn vài cây nhang đã tàn lâu nhìn đã biết nơi đây rất ít ai đến để chăm sóc. Hắn đặt nhẹ từng bông hoa cúc trắng vào bình kế bên. Dunk quan sát theo từng hành động của hắn ngước lên nhìn hình người phụ nữ trên tấm bia kia. Quả thật như những gì Joong nói bà ấy mang một vẻ phúc hậu xinh đẹp không thể tả cái nét đẹp hồi xuân chưa bao giờ tàn phai. Đặt lọ hoa ngay ngắn bên cạnh. Giọng hắn lạc hẳn đi

"Mẹ ơi! Con đến thăm mẹ đây. Con xin lỗi đã quá lâu rồi con không còn lưu thường đến thăm mẹ nữa, công việc ở công ty ngày một nhiều hơn mẹ ạ. Con vẫn luôn nhớ đến lời mẹ dặn nên con ăn uống đầy đủ lắm mẹ yên tâm nhé. "

Dunk cũng châm sáu cây nhang lên đưa cho Joong cúi đầu trước mộ mẹ hắn tỏ lòng thành kính. Bát hương cũng trở nên đầy đặn hơn với hương trầm thơm từ mấy nén nhang kia. Joong nhìn vào tấm di ảnh trên đó, hạ giọng giao tâm với Dunk.

"Hôm nay là ngày giỗ tròn 20 năm của mẹ anh đột ngột đưa em đến đây chắc cũng bất ngờ lắm, anh chưa từng đưa ai đến đây gặp mẹ em là người đầu tiên và có lẽ duy nhất anh muốn mẹ gặp . Anh thường đến vào dịp sinh nhật hay ngày giỗ của mẹ vậy mà em nhìn xem lớp bụi bặm bám đầy thành lớp trên đây là minh chứng anh đã quên đi thói quen từ lâu của mình rồi. Chắc mẹ sẽ giận anh lắm!"

Nói xong hắn nắm lấy tay cậu giọng đôi phần lo ngại.

"Mẹ à! Hôm nay là năm thứ 20 mẹ đi con nghĩ con cũng đã tìm được người mà yêu con hơn mẹ. Dịp quan trọng này con muốn mẹ biết em ấy nhiều hơn nên con đưa đến cho mẹ gặp đây. Con từng nghĩ mẹ là tất cả nhưng trong suốt hai mươi năm qua biết bao nhiêu ngày giỗ vô vị đi qua, biết bao lần đến thăm mẹ nhưng chưa lần nào trong con tin rằng mẹ thật sự đi mất. Vậy mà giờ đây con chấp nhận và hạnh phúc với sự thật đó rồi mẹ ạ. Em ấy giờ đây là tình yêu, niềm hy vọng và là một phần sự sống to lớn trong lòng con. Mẹ nhìn xem chỉ còn một tháng nữa thôi con được làm bố rồi..."

Từng chữ nghẹn lại trong cổ họng như kìm nén không muốn khóc trước mộ mẹ hắn. Dunk vỗ nhẹ vai hắn rồi tiếp lời.

"Đây có lẽ là lần đầu chúng ta gặp nhau, bác luôn là người đặc biệt trong lòng anh ấy những chuyện không đáng xảy ra giữa thế hệ trước con bây giờ xem là quá khứ không trách cứ ai con cảm thấy con may mắn hơn người con yêu bây giờ vậy nên đứng trước di ảnh bác con thật sự hy vọng bác luôn chúc phúc cho tình yêu của hai đứa con"

Mùi nhang bay khắp vào không gian xung quanh theo chiều gió ấm làm Dunk hơi khó chịu nên cả hai quay lưng về. Trong sự luyến tiếc mỗi lần xa mẹ hắn thể hiện trên đôi mắt, trên con đường đầy sỏi đá của nghĩa trang cả hai vẫn nắm tay nhau lái xe ra khỏi nơi đó. Cậu biết cứ mỗi lần nhắc đến mẹ thì cảm xúc của Joong lại dâng lên trong tâm nên cũng nhẹ giọng lên tiếng.

"Cảm ơn anh vì cho em gặp người quan trọng của anh vào dịp đặc biệt như này. Nếu bà ấy còn sống chắc chắn sẽ tự hào về anh lắm em tin là vậy bởi chồng em giỏi đến vậy mà."

Vuốt nhẹ bàn tay đang nắm của cậu hắn dịu dàng nói.

"Anh muốn mẹ anh và em được gặp nhau hai người anh yêu và quan trọng nhất cuộc đời anh. Cảm ơn em vì đã chấp nhận anh, cảm ơn vì đã tin tưởng anh một lần nữa. Cảm ơn em vì tất cả em mang đến cho anh"

Dunk nhìn theo sự khuất dần của nghĩa trang sau gương chiếu hậu trong lòng cũng mang nhiều cảm xúc phức tạp ít nhất khi còn là con người thì cậu luôn dằn vặt với những chuyện trong quá khứ dù gì cũng không thể xoá bỏ vết nhơ đó được.

Về đến nhà hắn nhắc cậu đi lên phòng thay quần áo bởi mùi âm khí ngoài nghĩa trang sẽ ám vô người trước lúc đi lên Dunk thấy Joong cứ nhấc vai đưa lên đưa xuống, hai hôm nay hắn cứ liên tục bóp hai bên vai như có thứ gì vừa đập thật mạnh vào đấy. Dunk thấy thế liền đến bên cố tình chạm thật mạnh vào lưng Joong. Hắn giật mình với cái bả vai buốt lên trong miệng vô tình văng tục. Cái chạm đó mạnh nhưng nếu so với sức hắn cũng chẳng là gì vậy tại sao lại phản ứng như thế?

"Anh bị làm sao thế? Anh bị gì sau lưng à?"

Hắn đánh trống lãng đi câu hỏi nghiêm túc ấy.

"Đâu! Em nghĩ nhiều rồi anh không sao"

Cái ánh mắt nói dối ấy lại hiện lên, cái khuyết điểm to lớn mà chưa bao giờ hắn che giấu được.

"Trên mặt anh hiện to đùng hai chữ "Nói dối" kìa anh biết không? Hai ngày nay anh đã như này rồi chứ không phải mới đây đâu"

Chưa kịp phản biện lại sự tra hỏi đó Dunk kéo hắn ngồi lên sofa cởi bộ áo vest đen bên ngoài ra, hắn hết đường cũng đành thuận theo ý cậu. Dunk cởi nút áo kéo mạnh chiếc sơ mi xuống cậu khựng lại vài giây khi nhìn vào một góc tấm lưng bán trần trước mắt mình. Vừa nói vừa rơ nhẹ tay lên vết đau vẫn còn chút đỏ ấy.

"Anh...anh đã làm từ bao giờ vậy?"

Hắn quay nhẹ đầu sang nắm lấy bàn tay còn lại của cậu.

"Anh mới xăm đây thôi. Định khi lành lại hẳn sẽ cho em bất ngờ nhưng lại bị trí thông minh của em phát hiện ra trước rồi"

Cậu không rời mắt ra khỏi hình xăm đấy. Vị trí ngay ở vết sẹo sau lưng được tạo bởi người cha của hắn giờ đây đã được ấn định lên một bông hoa hướng dương với từng nét hoạ tên của cậu. Nói nôm na là được đi mực là một bông hoa hướng dương nhưng bằng tên của cậu chứ không phải hình xăm thông thường. Cái hình xăm ấy đủ lớn để che đi toàn bộ vết sẹo chết tiệt đã đi theo Joong hơn hai mươi năm qua. Dunk vẫn ngắm ghía thật rõ góc lưng đó.

"Tại sao anh lại xăm này vậy?"

Joong không còn vẻ giấu giếm nữa, đằng nào Dunk cũng biết rồi nên hắn cũng nói luôn.

"Là vì em"

"Em biết mà phải không? Bên lưng trái của anh có một vết sẹo do cha anh đã gây ra khi còn bé anh đã sống với nó quá lâu rồi, nửa đời người thật đấy anh từng nghĩ vết sẹo này sẽ là sự tàn nhẫn đau khổ mà anh luôn muốn nhìn nó để sống tiếp trả món nợ này vậy mà đến khi anh gặp em và đến tận bây giờ anh muốn tên của em che đi vết nhơ ấy. Bông hoa hướng dương được anh thiết kế cho căn phòng con chúng ta là sự thuần khiết luôn hướng về ánh nắng vàng chói của mặt trời dù là trong bóng tối nhất nó vẫn toả sáng theo cách riêng của nó và quan trọng hơn hết anh muốn tên em sẽ đi cùng anh cả đời...."

Dunk hôn nhẹ lên hình xăm ấy.

"Anh đau không? Chắc sẽ đau buốt lắm bởi vết sẹo kia to đến vậy mà?"

Hắn trầm giọng trả lời Dunk.

"Nếu là liên quan đến em, anh nghĩ luôn xứng đáng."

Dunk kéo phần áo đấy lên quay nhẹ người Joong lại cậu ôm thật lâu vào cơ thể ấy. Làm sao có thể diễn tả được cảm xúc lúc này của cậu, hai trái tim cứ thế mà đập mạnh vào nhau hơi ấm dâng trào. Joong luôn biết cách làm cậu bất ngờ thật sự đã cảm hoá được người đàn ông này rồi sao? Nụ hôn sâu vào hõm cổ đối phương sự xúc động trong lòng làm cậu ôm càng thêm chặt hơn nữa.

Từ ngày bố mẹ Dunk biết những bí mật của đối phương được cây kim nhọn đâm trong vỏ bọc đó hai ông bà cũng không còn nói chuyện với nhau dù sống trong cùng một mái nhà, bố Dunk cứ đi đến công ty từ sáng sớm về nhà vào đêm muộn, mẹ cậu cũng chỉ biết ông đi ra ngoài còn đi đâu giờ đây bà cũng chẳng còn tự trọng nào để ghe nữa. Bà vẫn hằng ngày nhớ đến Dunk nhưng chưa bao giờ đủ can đảm để đối mặt với cậu. Quá khứ luôn là một thứ gì đó không bao giờ có thể xoá sạch được bà cũng dần trở nên như một bông hoa tàn úa theo năm tháng, không còn giữ được sức hút của một quý bà như trước. Mỗi ngày trong căn nhà rộng lớn ấy chỉ có mỗi mình bà lủi thủi trên bàn ăn một mình cứ ôm lấy một sự dằn vặt trong lòng vùi mình vào bóng tối của căn phòng trống trải ấy. Sức khoẻ của bà cũng không còn minh mẫn như trước kia, nhiều lần tưởng tượng ra bóng dáng của người chồng đầu ấp tay gối với mình ở bên gia đình mới của ông ấy khiến bà chỉ biết cười khổ trong nỗi nhớ vô thường của mình. Ông ấy tính ra cũng may mắn hơn bà nhiều bởi sau tất cả ông ta cũng còn một đứa con khác còn bà nếu mất Dunk dường như sẽ mất đi tất cả nên bà không muốn sự xuất hiện bây giờ của mình sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống yên bình của cậu.

Đến cuối cùng bà ấy đang phải chịu đựng những thứ quan trọng nhất trong cuộc đời dần bỏ đi và bà không đủ can đảm để níu giữ nó. Phải chăng đây là hình phạt to lớn mà ông trời đã ban cho bà với những chuyện xấu hổ mà bà đã làm ra?

__________________________________

30/1/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com