Truyen30h.Com

Dream [JoongDunk] fic

Chương 28

Aust_nie

Thuận theo lời của Dunk ngay ngày hôm sau bệnh viện đã cho Dunk về và cũng cho một đội ngũ nhân viên riêng để hỗ trợ thường xuyên tại nhà riêng.
Ngày Dunk bế Winnie về hai hàng hướng dương quanh vườn bung nụ nở rộ như một lời chào đón thiên thần nhỏ về nhà. Vào đến nơi bà quản gia không giấu được niềm vui sướng trên khuôn mặt chạy gần đến cho bé

"Ôi trời! Thiên thần nhỏ đây rồi, giống con quá đấy Joong ạ"

Sở dĩ mà vui như vậy vì bà đã làm quản gia của căn nhà này đủ để bằng tuổi đời của Joong. Ngày mẹ Joong mất bà cũng là người ở bên an ủi hắn, những ngày sau đó chứng kiến hắn ngày một lớn dần lên bà quyết định sống cô thân một mình từ lúc xuân thời đến tận ngày hôm nay bởi lẽ tận sâu trong tim bà Joong từ lâu đã trở thành con trai của bà, yêu thương bù đắp hết mực nuôi dưỡng. Bà sống trong căn nhà này đủ lâu để hiểu hết tính cách của hắn hơn cả một người cha vô nhân tính của Joong, một đứa bé mất mẹ trong hoàn cảnh ấy rồi trầm cảm nặng dần trở nên vô cảm với mọi cá thể xung quanh vậy mà giờ đây đã hạnh phúc với thiên chức làm cha như này rồi.

Lời hứa năm xưa với mẹ Joong hãy luôn chăm sóc hắn đến lúc hắn trưởng thành giờ đây mà cũng đã thực hiện được, cuộc sống này đối với bà không còn gì để hối tiếc.

Dunk cười với bà một lúc, cảm ơn vì lời chúc hoan hỉ mau ăn chóng lớn của bà dành cho Winnie, bà nhìn con bé không ngớt một giây nào hơn hai mươi năm rồi trong căn nhà này mới lại xuất hiện lại tiếng trẻ con cất tiếng khóc lên đòi sữa. Joong dìu Dunk lên trên phòng Winnie, bước vào bên trong Dunk cũng phải ngạc nhiên vì nội thất đã được gia trang lại không còn tàn tích chiến trường mà cậu gây ra cho hắn ngày hôm ấy nữa, mùi hương chanh xả từ máy xông hơi toả khắp căn phòng phả phất hơi lạnh. Tủ kính cũng được thay lại hết xong quanh còn vây hàng dây nhấp nháy làm nổi bật góc tủ kính bình sữa cho Winnie.

Dunk đặt con bé vào trong nôi gỗ gần đấy, hắn còn chuẩn bị kĩ đến nỗi mua luôn một chiếc giường Queen Size cho Dunk nằm mỗi khi sang phòng con bé. Nhìn một vòng cậu lại nhớ đến ngày hôm ấy giờ nhìn nơi đây nghĩ lại hành động hôm đó đúng là nhất thời.

"Anh không biết Winnie sẽ hợp với loại bình nào, anh tham khảo nhiều trang lắm nhưng lại có vô số bình sữa dành cho từng trẻ con cơ địa khác nhau nên anh lên web đặt hết về. Em xem Winnie dùng được cái nào thì em cho con bú còn không thì cứ để đó trang trí cho căn phòng hài hoà hơn cũng được"

Nhìn lại người đàn ông đang bỏ hai tay vào túi quần kia trình bày khiến cậu cũng chẳng còn lời nào để nói. Cậu nhìn vào Winnie đang ôm giấc trong nôi mà thốt lên với hắn.

"Anh ơi.... Có lẽ....."

Hắn nhíu mày lắng nghe giọng của cậu với lời ra tới miệng mà còn ấp úng lại dưới phiến họng kia.

"Ngày hôm đó em hơi quá lời, còn hành động nhất thời khiến mọi thứ anh chuẩn bị cho con tan tành hết, trong lúc tức giận em quên mất anh sợ tủ kính bị vỡ.... Em..."

Cũng chỉ vì kí ức đau buồn ngày còn bé luôn đeo bám hắn nên cậu luôn né tránh những cuộc cãi vã đụng tay đụng chân, nỗi sợ hãi trong quá khứ dẫu sao cũng khó lòng quên được vậy mà cậu lại vô tình chạm vào nỗi ám ảnh tối kị đấy của hắn.

Hắn thở một hơi dài cứ nghĩ chuyện gì quan trong lắm, không ngờ cậu lại bứt rứt về chuyện đó. Hắn rút tay ra khỏi túi quần tiến đến gần phía cậu như một thói quen mà ôm lấy Dunk vào lòng. Đầu mũi hắn cà sát vào vai cậu khiến Dunk đôi phần run lên.

"Nếu chỉ vì cái tủ kính bị vỡ thì không sao, lúc đó anh không sợ nỗi đau của mình sẽ một lần nữa tái hiện lại tại khi đó anh sợ mất em hơn....."

Cuộc sống cứ thế trôi qua cho đến một tháng sau, vào một đêm đông lạnh rét Dunk ở trong phòng Winnie cho con bé uống cử sữa cuối cùng trong ngày rồi ru con bé ngủ. Đúng thật là lần đầu làm ba, Dunk sống dậy thêm một lần nữa mọi thứ đều thay đổi từ giờ giấc ăn uống sinh hoạt ngủ nghỉ cũng chỉ xoay quanh đứa con của mình, có Winnie thì vui đấy nhưng đêm nào cũng thức ru con ngủ, dỗ con đến khàn cả tiếng khiến cậu cũng mệt không kém nhưng khi nhin thấy Winnie cuộn thân mình bé nhỏ hai má phúng phính, cánh môi chạm vào nhau lâu lâu nhấp nháp miếng sữa dư trong miệng ngúng nguẩy trong nuôi khiến Dunk cũng xua tan phần nào.

Cảm thấy công sức của mình cũng xứng đáng đấy chứ.

Joong cũng chăm bẵm con bé rất nhiều việc ở công ty luôn bận rộn nên Dunk từ trước đến nay vẫn luôn hiểu điều ấy, hắn cũng biết điều nên luôn học hỏi cách làm bố từng ngày, tập nói chuyện những điều vô tri với con, cho con nghe những bài nhạc opera nhẹ nhàng để con cải thiện nỗi bộ, đùa giỡn với Nie như môn thể thao tinh thần với hàng giờ cống mình cho tư bản.

Dunk vừa nặng nề lết thân mình đi rửa bình con Nie thì nghe thấy tiếng mở cửa phòng, cậu nghĩ bà quản gia lên để xem con bé vì bà thường hay như vậy nên cậu cũng không để tâm, rửa được một lúc định mang bình sữa ra cho vào máy khử trùng thì giật mình khi nhìn thấy tấm lưng rộng lớn kia ngồi gần nôi con bé Nie, dáng điệu thì say khướt như ai vừa nhét cho hắn chục chai Champagne vô họng. Miệng không ngừng lảm nhảm, lí nhí từng chữ được chữ mất trong cơn vô thức.

"Winnie của bố phải thật nhanh lớn đấy nhé"

"Sao Nie bé xíu như hạt đậu ở trong bụng Papa mà làm Papa đau vậy con?"

"Winnie đã ăn sữa chưa? Con đã no chưa? Con đang chơi gì đấy?"

"Con đừng cướp papa con đi khỏi bố nhé!"

Hắn định đứng lên bế con bé như thường ngày thì bị Dunk chạy đến kéo tay lại, người thì nồng nặc mùi rượu sốc lên tận mũi, ngay cả việc đứng còn không vững mag đòi bé con. Hắn bất cần câu đưa tay chỉ lên má cậu.

"Ôi....Dunk Dunk đây rồi. Anh tìm em mãi"

Không cần đợi lâu cậu kéo hắn rời khỏi phòng con ngay mở cửa phòng của cả hai mà ném hắn xuống giường, vừa ru con xong giờ lại đến sức nặng của hắn làm cậu cũng làm ê ẩm hết cả người ra, hai tay mềm nhũn như mới bị hong hơi nóng trăm độ.

"Anh có biết mình đang làm gì không? Tại sao lại say khướt thế này, ban nãy anh biết em vất cả lắm mới ru nổi bình rượu của anh ngủ được không?"

Hắn như đứa trẻ ngồi nghe bao nhiêu sự tức giận xả hết ra từ cậu, dáng vẻ say rượu cứ đung đa đung đưa không vững

"Ban nãy anh về nhà anh về phòng nhưng không thấy em...nên anh chỉ muốn qua phòng Nie để kéo em về bên anh nhưng qua đấy anh lại muốn nói chuyện với con mình vậy mà con bé lại ngủ mất."

Cậu đáp lại lời hắn.

"Anh làm sao thế? Tại sao lại ở bộ dạng thế này? Người toàn mùi rượu nồng nặc vậy mà còn qua gặp con"

Hắn ân cần đưa tay kéo cậu lại phía mình dùng hết ý thức còn tỉnh táo cuối cùng kéo nhẹ phần áo len mỏng của Dunk lên rồi ngập ngừng chui đầu mình vô hõm bụng cậu, hai tay vòng trọn một vòng eo của Dunk. Như một đứa trẻ chưa bao giờ lớn giọng nói khàn khàn vì hơi đá lạnh trong rượu. Cậu cũng để yên để hắn nói tiếp.

"Anh xin lỗi vì anh chưa phải người chồng người cha tốt. Nhìn đi anh đã làm tổn thương em và Winnie nhiều thế nào vậy mà em vẫn tha thứ cho anh, Dunk ơi nếu có con thì chúng ta có được như trước nữa không em?"

Bỡi lẽ em từ lâu đã trở thành tín ngưỡng vô cùng quan trọng là nguồn sống duy nhất của anh trên thế gian này.

Cậu nuốt một ngụm nước trong miệng khó hiểu đáp lại câu hỏi nửa tỉnh nửa mê của hắn.

"Anh nói vậy là sao?"

"Nếu có con anh sợ Winnie sẽ phải vô tình chịu phải nỗi đau khi bé của anh, ngay cả việc em mang thai có Nie mà anh còn không biết suýt nữa gián tiếp giết chết dòng máu chưa chào đời của mình. Anh không biết nữa chỉ là anh sợ thôi. Có con thì sẽ không tình dục, sẽ không vô tư, tùy tiện với những thứ nhạy cảm như trước mà chỉ anh và em có thế, sẽ không ăn chơi sẽ phải sống quy tắc để con phát triển tốt nhất, có con thì tốt nhưng Winnie có lấy em rời khỏi vòng tay của anh không? Anh sợ bản thân không..... Nhưng mà anh sợ mất em, luôn luôn sợ lúc nào anh cũng muốn em và con trong mắt anh, sợ chỉ cần buông tay một chút em sẽ biến mất."

Điểm yếu lớn nhất của anh là mẹ vậy mà bây giờ nỗi sợ lớn nhất của anh lại là mất em, người quan trọng tồn tại bây giờ trong cuộc sống của anh đến giấc mơ cũng ôm bao nỗi sợ buồng vây mình

Cậu kéo phần áo len của mình đang ôm trọn đầu hắn ra vì hơi thở phả vào ngay rốn làm cậu run lên, lạ thật đang tự nhiên yên lành lại rượu vào lời ra khiến Dunk cũng phải bất ngờ. Joong ngước mặt lên nhìn khuôn mặt xinh đẹp ấy mà rơi nước mắt, cậu đưa tay lau đi giọt nước mắt ấy xoa nhẹ mái tóc của Joong.

"Đừng bỏ anh nhé.."

"Ai đã nói với anh điều gì à?"

Chưa kịp nghe câu trả lời của Joong, hắn đã ngã vật xuống giường mà ngủ thật để lại cậu dương ánh mắt đầy câu hỏi nhìn hắn trong căn phòng to lớn lẻn loi vài ánh đèn ngủ nhập nhoè này.....

Người ta nói lời nói buộc ra lúc say men là thật lòng nhất, hắn có lẽ đã ôm hàng vạn nỗi sợ vô hình tự suy diễn ra  để rồi nó như tảng đá đè nặng xuống bờ vai mất phương hướng của hắn. Giờ đây lại sợ một điều không bao giờ tồn tại là con gái sẽ cướp vợ hắn đi mất.

Trái tim của hắn nó đang đập mạnh mẽ nhưng đầy những vết sẹo có những phần của trái tim đã bị lấy ra và những mảnh tim khác được lắp vào nhưng không có vừa khít nên tạo một bề ngoài sần sùi lởm chởm có cả những đường rãnh khuyết mà không hề có mạch tim nào thay thế. Để tìm lại một trái tim hoàn hảo được tình yêu chữa lành trên những vết cắt rỉ máu đối với hắn sao mà khó thật đấy, cứ ôm chặt lấy con dao sắt bén rồi vô tình làm tổn thương mình, hắn luôn chờ đợi một điều gì đó mà quên mất Dunk luôn bồng Winnie dang tay chào đón hắn sau khi đối phó với thế giới phứa tạp khó lường ngoài kia.

Đôi lúc ngồi một mình lái xe trên con đường dài ấy, Joong luôn tự hỏi trong tận đấy lòng của mình
"Bình yên là gì? Và bản thân anh đã thật sự bình yên chưa?"

_____________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com