Truyen30h.Com

[DROP] Á Nô - Khương Đường

Chương 51. "Quân Huyền Kiêu"

YeichanMie

 Edit: Mee - Beta: Yei
-----

Hai ngày liên tục, Tiêu Hề Diệp chỉ đợi ở vương phủ, cùng Trấn Bắc vương uống rượu mua vui, bọn họ là huynh đệ trên chiến trường trải qua bao sinh tử, thời gian dài lâu ngày không gặp, có rất nhiều lời muốn nói, nhớ lại tình nghĩa.Mỗi đêm đều là từng người say khướt mà trở về phòng riêng nghỉ tạm, cũng không có nhắc tới vương phi và Thẩm Ngọc. 

 Thẩm Ngọc ở Thiều Hoa viện cũng im lặng giống như đặt mình ở thế giới bên ngoài, có Tống Thanh bọn họ trông coi, không một người nào dám đến quấy rầy. 

 Nơi khác của vương phủ đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào. 

 "Đã xảy ra chuyện gì?" 

 Tống Thanh gọi một người tới dò hỏi, vương gia lệnh cho hắn ở lại bảo vệ vương phủ trong lúc y cùng Diệp đế Bắc tuần, đã nhiều ngày đều gió êm sóng lặng.

 "Tống đại nhân, hình như là vừa bắt được một tên trộm." 

 "Trộm à?"

 Tống Thanh không thể tin được, mấy ngày nay trong vương phủ ngay cả con ruồi cũng không vào được, làm sao lại có trộm xuất hiện? Huống chi, trên đời này làm gì có tên trộm nào lại ngu xuẩn lẻn vào trong phủ Trấn Bắc vương như vậy? Đây không phải là ngại mình sống quá lâu hay sao? 

 "Nghe nói là tặc trong nhà, có người lén mang khí phẩm trong vương phủ ra ngoài."

Tống Thanh nhíu mày, phủ Trấn Bắc vương chưa bao giờ xảy ra loại chuyện này, vương gia cũng sẽ không để ý đến mấy món đồ đó, nhưng ngay lúc này chẳng phải là làm hại đến mặt mũi của vương gia hay sao. 

"Ngươi đi xem đi, nhanh chóng hồi bẩm, ngươi, đi bẩm báo cho vương gia." 

Tống Thanh cảm thấy kỳ quặc, bảo hai thủ hạ đi xem, bản thân mình ở lại, Trấn Bắc vương giao cho hắn sứ mệnh là phải bảo vệ Ẩn phi một tấc cũng không rời.

Chưa được một lúc sau, vương phi đã xuất hiện tại Thiều Hoa viện.

"Tống Thanh!" 

 Tống Thanh càng thêm nghi hoặc: "Tại sao vương phi lại ở đây?"

"Cả phủ Trấn Bắc vương đều là nhà của ta, bản vương phi muốn đến nơi nào thì đi nơi đó! Quả nhiên là tên tiện nhân kia nuôi ra cẩu nô tài! Có phải ngươi thật sự hi vọng bản vương phi bị giam cầm cả đời đúng không?!" 

 "Tống Thanh không dám." 

 Lời nói là nói như vậy, ngữ điệu của Tống Thanh lại rất lạnh nhạt, không hề tôn kính, cũng lười giải thích. 

 "Hừ." Vương phi kiêu căng ngạo mạn nói, "Ngươi nhanh đến Lê Thanh viện, có một con chuột chui vào phòng bản vương phi!" 

 "Vâng." Tống Thanh trả lời, "Vì sao vương phi không bảo nô tài trong Lê Thanh viện đánh chết con chuột là được." 

 "Mắt ngươi bị mù à? Vương gia đuổi hơn nửa hạ nhân trong Lê Thanh viện, chỉ để lại hai đứa nha hoàn hầu hạ, ngươi muốn bảo bản vương phi tự mình đánh chuột sao?!" 

Tống Thanh do dự.

Vương phi nhanh trí nói tiếp: "Ta mới vừa đi xin chỉ thị của vương gia, chàng đang xử lý việc trộm cướp, bảo ta tới tìm ngươi, vương gia giao an nguy của vương phủ cho ngươi, ngươi lại làm kém như vậy? Lại có thể để thứ dơ bẩn kia hoành hành khắp nơi, nếu để hoàng thượng thấy được, nhất định sẽ chém đầu chó của ngươi! Còn ngớ ra làm gì? Còn không mau đi nhanh đi!" 

 Dù sao cũng là mệnh lệnh của vương phi, Tống Thanh đành chịu, chỉ có thể nghe theo nàng. 

Mấy ngày nay Thẩm Ngọc rất nhàn nhã, Trấn Bắc vương không hợp ý hắn thì sẽ không đến. Thẩm Ngọc tuy bận rộn chăm sóc vương gia, nhưng trong lòng kìm nén không được mà nhung nhớ, hắn nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là không nên đi quấy rầy ngài ấy. 

Dù sao từ nhỏ cũng lớn lên một mình, cô đơn lẻ loi sớm đã trở thành thói quen. 

Thẩm Ngọc đúng lúc lấy đậu đỏ lung linh ra, dùng một cây kim thêu chậm rãi khắc lên. Mặc dù là chọn hạt đậu đỏ lớn nhất, nhưng cũng chỉ lớn bằng một phần tư ngón út, Thẩm Ngọc phải hết sức chăm chú. 

"Thì ra khắc tên lên thật sự rất khó, trách không được chỉ biết khắc tên người thương lên, mệt mỏi quá." 

Thẩm Ngọc nghĩ thầm, mấy ngày nay đều ở đây lẩm nhẩm ba chữ "Quân Huyền Kiêu", cho dù là người xa lạ, sợ là cũng đã quen thuộc đến không thể nào quen thuộc hơn. 

Thẩm Ngọc ra cửa, ngồi trên cái giếng thạch giữa sân vườn, nhét đậu đỏ lả lướt vào xúc xắc, cầm thành phẩm nhiều lần vuốt ve thưởng thức dưới ánh trăng, trong lòng vui sướng, không nhịn được hé môi mỉm cười. 

 Bỗng phía sau vang lên tiếng bước chân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com