Truyen30h.Com

|EDIT| |BECKYFREEN| Ma nữ Freen Sarocha

8. Becky à, anh thật sự rất nhớ em

_bearcrush_

Sáng hôm sau khi vừa tỉnh dậy Freen đã thấy một bàn đầy ắp thức ăn, chân khập khiễng bước đến lại chưa kịp tới đã nghe Becky nhắc nhở...

“Cẩn thận. Để tôi giúp cô.”
Một tay đỡ phần hạ eo của Freen giữ vững thăng bằng, một tay nhẹ nhàng đem choàng qua vai cô. Cả hai hiện tại hầu như không có khoảng cách, lúc nào Becky cũng sợ cô gái này vô ý lại không giữ gìn vết thương nên cứ một mực đối đãi ân cần như vậy mà người kia cũng thật thích được yêu chiều như thế.
“Ngồi đây. Đợi một lát sẽ xong ngay.”
Đặt Freen yên vị trên chiếc ghế nệm rồi chính mình quay trở lại bếp loay hoay làm hết những phân đoạn cuối. Sau khi hoàn tất, cô liền cho thức ăn ra dĩa rồi đem đến bàn, tận tình gắp vào chén cơm trống không của Freen, tay liên tục gắp miệng theo đó cũng hối thúc người kia ăn...
“Sarocha tổng ăn nhiều vào, gần đây thấy cô gầy lắm đó.”
Freen vẫn không hề đụng đũa, mắt trừng trừng xếch lên nhìn Becky tựa như đang tức giận điều gì đó...
“Làm sao vậy? Thức ăn không ngon sao?”
Vẫn là trầm mặc không một câu đáp lời, cô tự hỏi mình làm cái gì sai chứ...
“A, hay là giận dỗi vì chưa nhận được quà?!” Nghĩ thế Becky lộ ý cười ra vẻ đã hiểu vấn đề liền đứng dậy chạy ngay vào phòng lục lọi gì đó rồi trở ra, trên mặt hớn hở tay ôm một con thú bông khệ nệ, miệng cười cười hồ hởi nói...
“Tặng cô. Con thỏ màu tím này rất giống cô , tôi thấy nó đáng yêu nên mua cho chúng ta mỗi người một con. Sau này hàng đêm cô ôm nó ngủ sẽ rất ấm.”
Một cái chớp mắt cũng không nhìn đến, cô như đang tự độc thoại với chính mình, vậy tóm lại là sao ...không phải vì quà là vì cái gì...Becky bắt đầu mất kiên nhẫn, mặt nhăn mày nhúm mạnh dạn hỏi...
“Không lấy? Không phải vì giận tôi không đem quà tặng cô hay sao? Bây giờ đưa đến rồi tại sao lại thế?”
“Không cần.”
Lần này cúi cùng cũng nghe được lời hồi đáp nhưng rốt cuộc lại là một câu “không cần” rất phũ phàng. Cái gì mà không cần, nói một đường nghĩ một nẻo. Cô biết rất rõ cô gái này, tuy miệng lúc nào cũng nói “không cần”, “không thích” thì đều là “rất cần”, “rất thích”...làm sao mà qua mặt được cô chứ, thời gian kề cận cũng hơn cả tháng trời cô làm sao không hiểu rõ tính khí của cô ấy cơ chứ.
Lan man suy nghĩ, rốt cuộc cũng không biết người kia tức giận vì cái gì, thật khó hiểu...
“Haizzz... Sarocha tổng à, rốt cuộc là tại làm sao?” – Becky thở dài
“Ngốc~ tự nghĩ lại đi.”
Nghĩ lại đi
Nghĩ lại đi
Nghĩ lại đi
A...phải rồi, là giận vì cô không gọi cô ấy là “Freenie...”
Bây giờ mới nhớ ra hôm qua chính mình đã đáp ứng xưng hô như vậy nhưng sáng nay lại quên bặt đi là vì bản thân chưa thích ứng được vã lại cũng chưa thuận miệng để gọi.
“Híhí, Freenie...tha lỗi cho chị, tại vì chưa quen nên nhất thời không nhớ.” – Becky cười lã giã
Freen không nói lời nào, dương đôi mắt ân oán liếc xéo Becky, trong lòng vẫn một bụng hờn dỗi. Nhìn thấy bộ dạng cô gái kia như vậy có thể khẳng định là đang rất giận, mà những lúc như thế cô đành phải hạ mình xuống nước dỗ dành. Thật là, gần đây mới phát hiện ra một điều thú vị...Freen người kia tính tình rất khác thường, lúc nắng lúc mưa không dễ dàng nắm bắt. Bây giờ cô đã biết tại sao chẳng ai dám nhận công việc này rồi. Nhìn cô mà xem, chết lên chết xuống vì biểu tình cô ấy không thôi, chỉ cần là một cái nhíu mày, một cái thở dài hay một cái nhìn “cường điệu” cũng đủ làm cô sốt vó đứng ngồi không yên...
“Freenie à, chị biết sai rồi. Sau này sẽ luôn luôn nhớ, không bao giờ quên nữa.”
“Có chắc sẽ không bao giờ quên?”
“Chắc chắn. Sẽ không có lần sau đâu, em bỏ qua cho chị lần này thôi có được hay không?”
“Được rồi, ăn cơm đi.”
Nghe được lời này từ Freen tâm tình Becky thoáng đã tươi vui trở lại, miệng tươi cười tay liên tục đem đồ ăn đến cho người trước mặt cơ hồ không nghĩ đến bản thân mình cũng cần phải ăn.
Sau khi ăn xong Becky nhẹ nhàng từng độc tác hướng Freen tiến về phòng. Hiện tại lúc này người kia rất muốn tự thân vận động nhưng lại bị Becky phản đối kịch liệt còn chưa kể chị ta lấy đâu ra uy quyền yêu cầu cô tạm thời ở nhà, gác bỏ chuyện công ty sang một bên. Bất quá thì suy đi nghĩ lại chị ta là nói có lí nên cô cũng miễn cưỡng thuận theo nhưng bên cạnh đó cũng còn một lí do riêng mà bản thân tự nghĩ lại hổ thẹn, dù sao bị thế này cũng không quá nặng nhưng nếu vì nhờ thế mà được gần gũi chị cô cũng cam lòng.
Cứ như thế hàng ngày Becky ở bên cạnh bồi dưỡng chăm sóc cho Freen rất mực tận tâm tận tình...Cũng nhờ vào sự chu đáo ấy vết thương ở chân của cô gái cũng sớm lành lặn nhưng mà vết thương này vừa lặng lại hằn lên một vết thương khác có điều lần này đau rát không còn ở chân mà vị trí bị đổi, ngự ở trong tim.
Chẳng là một tuần sau khi cô đã hồi phục, chân phải chân trái cả hai đều đi đứng rất vững vàng, mặc nhiên không cần nhờ vào sự giúp đỡ của Becky nữa vì thế chị cũng không còn bất di bất dịch ở bên cạnh cô. Bắt đầu từ đó cả hai trở về những ngày tháng sinh hoạt bình thường như trước kia, Freen tự ý đến công ty và Becky tự túc mỗi ngày đem cơm trưa đến cho cô gái nhỏ.
Tất cả như vậy sẽ nhẹ nhàng trôi qua một cách bình yên nếu trưa hôm đó Freen không chứng kiến một cảnh tình vô cùng chướng mắt diễn ra trước mắt cô.
____
Theo như thời gian biểu mỗi ngày Becky sẽ đưa cơm đến cho Freen nhưng lại không nghĩ hôm nay cô ấy có cuộc họp khẩn cấp với các cổ đông vậy nên cô đành ngồi ở một góc ngay tiền sảnh đợi chờ người kia. Thế nhưng cũng không nghĩ rằng Andrew từ đâu đi tới hướng bên mình mà ngồi xuống rồi nhàn nhã cùng cô trò chuyện....

Cũng chẳng nhớ hai bên đã đối thoại với nhau những gì, đại loại là rất nhiều về chuyện đời, chuyện mình, chuyện người, bla bla,... cho đến khi bản thân cảm thấy không thể chờ thêm được nữa nên tỏ ý muốn rời đi. Cư nhiên vừa đứng dậy xoay lưng từ phía sau truyền tỏa một hơi ấm, ngực ai đó áp vào lưng cô cùng tay ai đó ôm chặt lấy thân cô, giọng ảo não đến bên tai nghe rất thương cảm.
“Becky à, anh thật sự nhớ em....”
“....”
“Em biết không...đêm nào anh cũng đưa mắt nhìn vào căn phòng cũ, căn phòng từng có sự hiện hữu của em. Nói cho anh biết tại sao em lại rời đi? Có phải gia đình anh đã làm gì em không vừa lòng hay không?”
Becky đột nhiên bị Andrew giữ chặt, trong lòng cũng không biết tại sao tâm lại có chút rung động khi nghe được những lời nhớ nhung từ anh, có thể...là cảm kích, cũng là một chút cảm động vì cho đến nay đây là lần đầu tiên có một người tha thiết nhớ nhung cô ngoại trừ người thân duy nhất là mẹ cô.
“Andrew, đừng như vậy. Bỏ em ra đi, chúng ta đang ở công ty.”
“Không bỏ, nhất định không bỏ. Em phải nói cho anh biết tại sao em dọn đi thì anh mới buông.” – Andrew gắt gao siết chặt vòng tay hơn
“Anh bỏ ra rồi chúng ta nói chuyện có được hay không...”
“Không, nhất định không! Becky à, tại sao em không hiểu...anh...anh là có tình cảm với em.”
Tình cảm dâng trào, sóng lòng dâng cao...không kềm chế được cảm xúc Andrew mạnh dạn nói ra lời yêu, là đang thổ lộ tâm tư tình ý của mình với người con gái trong lòng ...Một phút, một giây vẫn là im lặng đợi chờ. Người kia trong vòng tay lại không có một chút cử động, cũng không có ý đáp trả, đồng ý hay từ chối mơ hồ vẫn chưa thể rõ, cứ như vậy lặng thinh khiến anh không khỏi lo lắng.
Nói về Becky, thoáng chốc bất động đứng im không nói nên lời vì quá bất ngờ lẫn kinh ngạc trước những gì mình vừa nghe thấy... lại có chút khó xử không biết phải làm sao, cũng không biết vì cái gì mà không thể mở miệng từ chối thẳng thừng bởi lẽ Andrew và cô trước đây đều luôn giữ mối quan hệ bạn bè, anh em tốt của nhau, lại không nghĩ có một ngày anh ta sẽ đối với cô cái loại tình cảm này, lỡ đâu cự tuyệt chẳng phải mối quan hệ của cả hai sẽ theo đó mà không còn tốt đẹp nữa có phải hay không...
Trong lúc đang suy nghĩ chưa biết phải nói cái gì thì bất ngờ từ phía xa truyền đến một giọng nói lãnh sắc lạnh như băng, thanh âm khàn khàn, âm điệu cao ngất như chất chứa một cơn tức giận tựa như cuồng phong đang đến.
“Hai người đang làm cái trò gì ở đây?!!”
Giật mình thoát khỏi vòng tay của Andrew, trong lòng cô có chút hoảng sợ như vừa bị Freen bắt quả tang làm việc gì đó xấu xa. Là bất giác cảm thấy mình tội lỗi nhưng vì sao cảm thấy thế thì Becky cũng không rõ...
“Sarocha..Sarocha tổng. Tôi mang cơm đến cho cô.”
“Thư kí Anurak, anh làm gì ở đây? Không phải giờ này đã vào giờ làm rồi sao?” - Freen một mặt hướng đến Andrew tra hỏi mà không thèm ngó ngàng gì đến Becky
“Tôi...tôi bây giờ đi liền thưa Sarocha tổng.”
Sau khi Andrew rời đi, lúc này chỉ còn lại Becky và Freen. Cảm thấy không khí hiện tại có chút im ắng khác thường, Becky hít một hơi sâu ngầm xác định giờ phút này Freen đang giận cô mà còn là rất giận nữa là đằng khác.
“Freenie...”
“....”
Lần thứ hai ngó lơ Becky, Freen một đường hướng thẳng vào phòng làm việc cơ hồ xem người kia vô hình như không tồn tại...
Về phía Becky sau khi nhìn sắc mặt không chút biểu cảm, không tỏ ra bất kì thái độ gì đối với cô trong lòng một trận bất an, cô tự hỏi có phải hay không em ấy yêu thầm Andrew nên khi thấy tình cảnh vừa rồi lại nổi giận như vậy... Chân bước lẽo đẽo theo sau người kia nhưng trong đầu vốn đã bay theo hàng chục câu hỏi lẫn sự suy diễn của chính mình mà không hay Freen từ nãy giờ liên tục lên tiếng gọi cô
“Chị...”
“....”
“Chị Becky!!”
“A, chị đây.”
“....” – Freen im lặng quan sát Becky
“Freenie...Em gọi chị có gì không?”
“Về đi.” – Khẩu khí dứt khoác phun ra hai từ phũ phàng
“Free...”
“Em nói chị về đi. Em hiện tại không muốn ăn, chị đem phần cơm đó đi đi.”
Thừa hiểu tính cô gái kia mỗi khi giận dỗi thì độ ngang bướng theo đó mà gia tăng vì vậy Becky cũng đành lũi thũi ngậm ngùi ra về mặc dù rất muốn ở lại nói vài câu cho em nguôi giận.
Trên đường trở về, cô không khỏi thoát ra được cái giả thuyết mà chính mình tự đặt ra đó là Freen có tình cảm với Andrew, nhớ lại trước đây có lần em ấy hỏi cô và anh ta quen nhau như thế nào, ra sao...nhìn bộ dạng lúc ấy hết sức nghiêm túc và lần này cũng hệt như vậy. Có thể là đúng như những gì cô suy đoán, vì Freen thầm mến Andrew nên em ấy đã tức giận khi thấy anh ta ôm cô, thử hỏi có ai có thể bình tĩnh khi tận mắt chứng kiến người mình yêu lại đi ôm ấp tình cảm với người khác chứ...Nghĩ đến đây cô thấy nực cười, quan hệ giữa cô và anh ta đơn thuần chỉ là những người bạn tốt của nhau, danh phận người yêu đều là giả dối hòng lừa gạt Freen vậy mà em ấy lại tin răm rắp và còn ghen với cô nữa chứ, thoáng nghĩ thật oan ức cho cô quá. Nhưng mà vì sao cô cảm thấy khó chịu như thế này, có phải khó chịu vì bị hiểu lầm... hay khó chịu vì nghĩ Freen yêu Andrew... Freen ghen với cô, Freen xem cô là tình địch...Như thế nào mà khó chịu đây chứ?!
Câu hỏi vì sao không chỉ mỗi mình Becky muốn giải đáp mà Freen còn muốn rõ hơn ai hết. Từ lúc chị rời đi, cánh cửa phòng được khép lại thì lòng cô cũng chùn xuống tựa như bản thân vừa đánh mất một thứ rất quan trọng...Vừa rồi cô là muốn hỏi Becky rất nhiều nhưng lại nhìn thấy chị ta đứng một góc thất thần như vậy nên đành thôi. Cô tự hỏi làm sao mà chị thất thần...Có phải chị đang nghĩ đến anh ta, có phải chị đang lo lắng cho anh ta và có phải chị rất yêu anh ta hay không... Dù ở đây hay bất kì ở đâu lòng chị cũng hướng đến Andrew...Có phải hay không là như thế...
Cô thật sự cảm thấy nhức nhói, là nhói ở trong lòng, dằm ở trong tim khi nghĩ lại màn ôm ấp lúc nãy của hai người bọn họ, vẫn là tại sao lại như thế, tại sao bản thân lại thấy đau đớn khi bắt gặp tình cảnh đó. Người ta là người yêu của nhau, ôm nhau thì có gì sai đâu chứ...tại sao cô lại không vui, mà điều đó cũng chẳng can dự đến cô cớ sao cô lại đau buồn, có phải không khi nhìn thấy Andrew ôm Becky cô cảm thấy xót xa và tiếc nuối...
Tự nói với chính mình chỉ cần một lần thôi cô ước rằng vòng tay ôm chị là cô hoặc giả như đổi ngược lại cô rất muốn được ở trong vòng tay chị thì hạnh phúc biết dường nào...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com