Truyen30h.Com

[EDIT] Dạy hư em trai rồi giờ phải làm sao đây !

CHƯƠNG 119

Eiimin


Chương 119


Từ Tử Nham yên lặng gật đầu, anh cũng không rõ ma cảnh là chốn thế nào, song nhìn từ cảnh vật xung quanh, vô luận như thế nào cũng không giống loại thiên đường nhàn hạ.

         

Tình càm của Tử Dung có thể hạ hồi phân giải, nếu như bọn họ tống tiễn cái mạng nhỏ tại nơi đây, thì hết thảy đều vứt bỏ hết.

         

"Grao!" Tựa hồ là phát giác con mồi của mình tính toán đào tẩu, con thằn lằn  ba mắt ngẩng đầu từ trong nham thạch nóng chảy, phụt một tiếng phun ra một viên đại hỏa cầu.

         

Thần tình Từ Tử Dung không thay đổi, Huyết đằng từ mặt đất phút chốc vươn dài, chính là Huyết đằng lúc này chỉ có kích thước bằng nửa bình thường, rõ ràng đã bị ảnh hưởng thập phần nghiêm trọng bởi môi trường.

         

Hỏa cầu cực đại rít gào lao về phía hai người, con thằn lằn hỏa nham lại liên tục phun ra mấy viên hỏa cầu, đem Tương Ưng cùng Phương Thiên Duệ đứng cách đó không xa vào trong phạm vi công kích của mình.

         

Huyết đằng của Từ Tử Dung cũng không quất bay hỏa cầu giống như lúc trước, ngược lại bị thiêu thành tro tàn. Từ Tử Dung khẽ chau mày, lại phóng ra hai nhánh Huyết đằng, cũng bất quá mới khó khăn triệt tiêu được đợt công kích đầu tiên của hỏa cầu.

         

"Lực công kích của yêu thú nơi này quá mạnh mẽ, tất cả mọi người cẩn thận một chút." Từ Tử Nham thấy Huyết đằng dễ dàng bị đốt thành tro như vậy, vội vàng nhắc nhở Tương Ưng cẩn thận.

         

Mâu quang Tương Ưng chợt lóe, trở tay cõng Phương Thiên Duệ đang hôn mê lên lưng, dùng đai lưng quấn chặt. Bản thân hắn thì vung roi dài, rất nhanh liền đánh bay mấy viên hỏa cầu kia.

         

Từ Tử Nham giương cung lắp tên, một mũi Lôi linh tiễn sắc xanh bắn về phía con thằn lằn hỏa nham kia. Con thằn lằn hỏa nham cũng không yếu thế, sau khi phát ra một tiếng gầm thấp, liền quật đuôi xông về phía bọn họ.

         

Cách xa xa còn chưa nhìn ra, con thằn lằn hỏa nham này ước chừng dài hơn mười thước, sau lưng là một tầng vảy giáp tựa ngọc lưu ly, lấp loáng vân đỏ nhàn nhạt.

         

Năng lực cận chiến của thằn lằn hỏa nham thập phần dũng mãnh, đầy miệng răng nhọn nhìn qua thập phần nguy hiểm. Phần đuôi thô to rầm rầm nện nền đất, trên mặt đất tức khác nứt thành mấy khe rãnh.

         

Lôi linh tiễn của Từ Tử Nham cũng không có phát huy hiệu quả vốn có, tầng vảy giáp dày dặn của thằn lằn hỏa nham đã phát huy tác dụng cực tốt.

         

"Để ta làm chủ công!" Từ Tử Nham hét lớn một tiếng, tiễn trong tay bắn ra tới tấp, dẫu chẳng thể tạo thành thương tổn quá lớn cho thằn lằn hỏa nham, ngược lại thành công khơi dậy lửa giận của nó.

         

Huyết đằng của Từ Tử Dung không phù hợp triển khai tại môi trường thế này, chỉ có thể lui xuống bên cạnh Từ Tử Nham, phụ trách phòng ngự thay anh.

         

Thằn lằn hỏa nham bò trên mặt đất cực nhanh, cơ hồ trong nháy mắt liền lao tới trước mặt Từ Tử Nham. Từ Tử Nham nhanh chóng bật ra sau, né tránh cái miệng rộng mang theo hai hàng răng sắc nhọn.

         

"Cẩn thận!" Tương Ưng hét lớn một tiếng, roi dài tung bay, quất bay mấy viên hỏa cầu cực đại lén lút tập kích Từ Tử Nham.

         

Từ Tử Nham thấy vậy tức khắc biến sắc, con thằn lằn hỏa nham vật lộn cùng anh kia không có phóng ra bất cứ pháp thuật gì, vậy cũng có nghĩa . . . . . .

"Rút mau!" Từ Tử Nham nhìn thấy trong dòng dung nham nhô lên một đám đầu ba mắt, nhất thời trong lòng phát khổ. Từ sáng sớm anh một mực bị quấn trong chiến đấu kịch liệt, căn bản không có thời gian khôi phục linh lực hao tổn.

         

Giả như chỉ có một con thằn lằn hỏa nham , có lẽ anh còn có thể cùng Tử Dung hoặc Tương Ưng phối hợp xử lý, nhưng hiện tại trong phạm vi tầm mắt, ít nhất phải có đến hơn hai mươi con thằn lằn hỏa nham.

         

Từ Tử Nham quyết đoán lựa chọn rút quân, ba người bọn họ lại thêm một Phương Thiên Duệ đang hôn mê, đối mặt với nhiều thằn lằn hỏa nham như vậy, xác định là cơm dâng đến cho người ta rồi.

         

May sao thằn lằn hỏa nham tại phương diện tốc độ thật sự rất bình thường, hơn nữa cũng không phải là là loài động vật quần cư có thể phối hợp nhau săn bắt, vậy nên bọn họ rất dễ dàng chạy thoát khỏi vòng vây của thằn lằn. Thậm chí Từ Tử Nham còn lợi dụng một lần phản kích đột ngột, tiêu diệt được một con thằn lằn hỏa nham.

         

Chật vật chạy trốn non nửa ngày, cả nhóm người mới mệt mỏi không chịu nổi hạ xuống từ phi kiếm.

         

Nếu nói bọn họ xui xẻo thì đúng là quá xui xẻo, vốn dĩ chẳng dễ dàng gì mới bỏ rơi được bầy thằn lằn hỏa nham thù hằn lại nhỏ nhen, kết quả trên đường phi hành , lại bị một đám chim câu quấn lấy.

         

Bầy chim câu này tương đối khó chơi, mặc dù thực lực không đủ, song lại có thể bay. Bọn chúng trong quá trình truy kích Từ Tử Nham, còn không ngừng hô hoán bè bạn, khiến đội ngũ truy kích càng thêm khổng lồ.

         

Cuối cùng vẫn là Từ Tử Dung thật sự nhìn không được, lặng lẽ giăng huyết võng vô hình. Những tơ máu mỏng manh kiên cố này dùng linh lực tạo thành, vài sợi tơ máu liền có thể đan thành lưới, hễ chim câu bay qua đều bị cắt thành từng khối thịt nát.

         

Dăm ba con chim câu bay nhanh nhất gặp xui xẻo, chúng dùng chính thân thể của bản thân cảnh báo cho đồng tộc. Đám chim câu còn lại không dám tùy tiện tiếp cận bọn Từ Tử Nham nữa, lúc này mới để cho đám người Từ Tử Nham chạy thoát thân.

         

"Phù, phù, mệt chết mất. . . . . ." Tương Ưng thở phì phò từng ngụm từng ngụm, ngồi sụp trong hang núi mới vừa đào xong, mồ hôi ướt đẫm. Phương Thiên Duệ được hắn che chở trong ngực không bị bất cứ thương tổn gì.

         

Từ Tử Nham cũng là đầu đầy mồ hôi, linh lực trong cơ thể bị tiêu hao sạch sẽ, ngay cả kinh mạch trong cơ thể cũng vì sự cạn kiệt mới nãy mà đau nhức âm ỷ.

         

Tình trạng của Từ Tử Dung so với anh còn gay go hơn, đồng dạng là chạy thoát thân, song lần bạo phát cuối cùng kia của Từ Tử Dung  đã sử dụng một phần ba huyết dịch trong cơ thể y. Huyết võng sớm đã không tính là pháp thuật cao thâm gì trong Huyết hải tâm kinh, nhưng tơ máu ngưng kết ra nếu muốn cắt được làn da dày mềm của chim câu, Từ Tử Dung lại phải tiêu tốn tinh lực cực đại.

         

Chớ thấy chim câu không nổi bật, nó thực ra yêu thú Ngưng mạch kỳ hàng thật giá thật. Chiêu thức của Từ Tử Dung dù nhiều, thực lực có mạnh, khiêu chiến vượt cấp cũng không có khả năng không phải trả giá.

         

"Tử Dung, đệ không sao chứ?" Từ Tử Nham gắng gượng đứng dậy, ngồi xổm bên cạnh Tử Dung.

         

Từ Tử Dung cố nén cơn đau nhức như muốn vỡ vụn đan điền kia, nhẹ nhàng lắc lắc đầu: "Ta không sao."

Từ Tử Nham vô vàn lo lắng nhìn Từ Tử Dung, dẫu cho y không nói, anh sao lại nhìn không ra sự suy nhược giờ phút này của đối phương. Anh gắt gao xiết nắm tay, loại cảm giác vô lực này làm cho anh thật bực bội, nhịn không được hung hăng nện một quyền lên tường.

         

Hiện tại bọn họ ẩn thân trong huyệt động mới đào trên vách một ngọn núi màu tro sậm, vị trí cửa động rất tài tình, trên cơ bản ngăn chặn khả năng bị người phát hiện. Trải qua một phen truy đuổi mới nãy, Từ Tử Nham phát giác môi trường chốn ma cảnh này tuy ác liệt, song linh khí lại cực kỳ dồi dào, thậm chí so ra chẳng hề kém cạnh với một tầng Kỳ lân tháp.

          

Trong lòng anh thoáng động, trong đầu nhất thời có tính toán. Anh còn cách đột phá Ngưng mạch kỳ bất quá chỉ là một chút, hiện giờ bọn họ bị nhốt ở trong này không nơi cầu cứu, so với kỳ vọng sự cứu viện hư vô mờ mịt kia, không bằng tự thân vận động, cố gắng tu luyện tranh thủ tiến vào Ngưng mạch kỳ.

         

Lối vào sơn động được Từ Tử Dung tạm thời bố trí một trận pháp, hiệu quả chỉ có thể nói là tầm thường, song dưới tình huống không có tu sĩ nhân loại, lừa gạt những yêu thú cũng dư dả.

         

Con thỏ kia của Tử Dung từ đầu tới cuối cũng không ra tay, thủy chung nằm trên vai Tử Dung thoải mái nhai cà rốt. Trong lòng Từ Tử Nham sầu não, nhưng lại không có biện pháp.

         

Cho Từ Tử Dung uống xong một viên đan dược chữa thương, nhìn y nặng nề ngủ, Từ Tử Nham lúc này mới mím chặt môi, thần tình nghiêm túc đưa tay đặt lên mạch môn của Từ Tử Dung.

         

Tương Ưng thấy vậy nhíu mày, kế tiếp rũ mắt giả vờ như cái gì cũng chưa thấy.

         

Chuyện giữa hai huynh đệ này, căn bản không có chỗ trống cho hắn tham gia vào. Vô luận giữa bọn họ biến thành kết quả thế nào, cũng không phải chuyện kẻ hầu như hắn đây có thể can thiệp.

         

Phấn Mao tựa hồ có chút ngoài ý muốn đối với động tác của Từ Tử Nham, bất quá nó cũng không có bất cứ ngăn trở gì, vẫn như cũ bình tĩnh tiếp tục nhai cà rốt.

         

Từ Tử Nham có chút bất an, rõ ràng ngón tay đã chạm đến làn da Tử Dung, nhưng thủy chung lại vô pháp hạ được quyết tâm dùng linh lực thăm dò trong cơ thể y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com