Truyen30h.Com

[EDIT] Dạy hư em trai rồi giờ phải làm sao đây !

CHƯƠNG 125

Eiimin

Chương 125

Nhặt huỳnh thạch lên nhìn một vòng tứ phía, không phát hiện ra bất cứ thứ gì, giống như anh đang đứng trong một vùng hoang vắng trải dài, ngoại trừ bóng tối, cái gì cũng không có.

         

Thử thăm dò đi vài bước, không cảm thấy bất cứ đau nhức gì, xem ra anh không phải lo lắng bản thân ngã gãy xương sống, thành ra bán thân bất toại gì gì đó.

         

Lần tìm Lưu kim giác sừng sau lưng, Từ Tử Nham cuối cùng cũng có chút bạo dạn. Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi, dù sao cũng đã rớt xuống rồi, ngã không chết cũng đủ thấy ta hiện tại là mệnh chưa tuyệt.

         

Dù bị hạn chế tại nơi này không có biện pháp ngự kiếm, nhưng anh còn có hai cái đùi! Khe nứt dù rộng đến đâu thủy chung cũng phải có đầu cuối, anh không tin bản thân không bò ra nổi!

         

Tự cổ động bản thân tại nội tâm, Từ Tử Nham tùy tiện chọn một phương hướng bắt đầu đi. Tại nơi đây bóng tối là chủ đạo, muốn phân biệt phương hướng đúng là chuyện cười.

         

Nguyên bản đã muốn chuẩn bị tốt việc phải lặn lội mấy tháng trong bóng tối, chẳng ngờ đi chưa được mười bước, Từ Tử Nham liền thấy trước mắt sáng ngời, cảnh sắc xung quanh thình lình biến đổi, anh thế nhưng tiến vào trong một sơn cốc non sông gấm vóc phong cảnh hữu tình.

         

Từ Tử Nham: = 口 =

         

Đây là. . . . . . cái quái gì vậy?

         

Từ Tử Nham cảm thấy đầu óc có điểm ngơ ngẩn, từ địa ngục đến thiên đường cũng chỉ đến mức này, mà anh rốt cuộc đã tiến vào chốn gì vậy?

         

Anh theo phản xạ lùi về phía sau một bước, tức thì lại rơi vào sự tĩnh lặng tối tăm; tiến lên một bước, lại tiến vào sơn cốc tựa tiên cảnh kia.

         

Cách một bước nhưng lại một trời một vực, Từ Tử Nham cảm thấy bản thân khẳng định đã trúng độc đắc rồi, hoặc đây là bảo địa gì đó, hoặc là. . . . . . A a, dù sao cũng rơi vào tình cảnh này rồi, còn có thể có gì tệ hại hơn nữa chứ? ╮(╯_╰)╭

         

Dứt khoát bạo gan tiến về phía trước, vô luận là ai. . . . . . Hoặc là yêu thú gì đem anh đến nơi này, anh đều không có năng lực để phản kháng. So với việc lãng phí thời gian chần chừ tại chỗ này, chẳng bằng mau chóng nhận được một kết quả.

         

Dưới chân đạp lên mặt cỏ mềm mại, rừng cây um tùm xung quanh lọt xuống từng vệt sáng lốm đốm. trong lùm cây, thi thoảng hiện lên bóng dáng một hai động vật nhỏ, phong cảnh như thơ như họa thế nhưng lại giấu kín bên dưới một khe nứt tĩnh lặng tối đen tuyệt đối, quả thực ngẫm lại cũng cảm thấy kỳ diệu.

         

Chim chóc trong rừng phát ra tiếng kêu lảnh lót, gió nhẹ thổi qua lá cây phát ra thanh âm xào xạc. Từ Tử Nham chậm rãi đi bên trong, dẫu nhìn như nhàn nhã, nhưng chưa từng thả lỏng quá nửa giây.

         

"Cục tác. . . . . ." Một con gà mái mập mạp dựng ổ bên dưới một gốc đại thụ, đang đập cánh bảo vệ hậu duệ của mình.

         

Khóe mắt Từ Tử Nham co giật, tại chốn ma cảnh vô danh này, anh chính là đã lâu không được hưởng đồ ăn ngon lành. Đám yêu thú phần lớn đều da dày thịt béo, cho dù có chế biến tương tự cũng tuyệt đối không so được với con gà mái vừa nhìn đã thấy béo tốt này.

         

"Là tự mày xuất hiện trước mặt ta nhé, ta không khách khí đâu!" Từ Tử Nham chà tay, nhịn không được lẩm bẩm.

         

Đầu ngón tay anh khẽ búng, một đạo thanh quang nhỏ xíu bắn ra, con gà mái này không phải yêu thú, lôi quang thoáng tiếp xúc liền bị điện giật ngất xỉu.

         

Đồng thời lúc bắn lôi quang, thần thức của Từ Tử Nham tức khắc mở tới cực đại, cảnh giác quan sát từng cành cây ngọn cỏ xung quanh.

         

Đối phương trì hoãn không ra tay làm cho anh có chút bực bội, lần công kích này coi như là cố ý lộ ra một sơ hở.

         

Tiếc rằng. . . . . .

         

Từ đầu tới cuối, trong sơn cốc vẫn an nhàn như vậy, không có bất cứ sinh vật nào có dấu hiệu phát động công kích.

         

Từ Tử Nham ngờ vực về sự cẩn thận của đối phương, đồng thời cũng bắt đầu hoài nghi lực hút lúc trước kia rốt cuộc có phải yêu tu giở trò quỷ hay không, bất quá bất kể thế nào, anh cũng sẽ không thả lỏng. Bài học mà ả mỹ nhân ngư mang lại khắc ghi quá sâu, anh thà nghi ngờ nhiều hơn chút, cũng không muốn ù ù cạc cạc bị người ám toán.

         

Xung quanh thủy chung chẳng chút động tĩnh, Từ Tử Nham cũng không tính toán cứ đứng ngơ ra như vậy. Anh tóm con gà mái xui xẻo lên, nhổ lông cắt tiết, bắc giàn lửa nướng chín, bởi quen thói quanh năm dắt túi đủ loại gia vị, món gà nướng đơn giản dưới sự chế biến của anh, rất nhanh liền tỏa ra mùi hương nồng đậm.

         

Vù. . . . . .

         

Một luồng gió lạnh đột ngột thổi qua phía sau lưng anh.

         

"Ai!"

Từ Tử Nham theo phản xạ bật dậy xoay người, Lưu kim giác cung chắn trước ngực, bất cứ lúc nào cũng có thể phát động một kích trí mệnh.

         

Im lặng ——

         

Trong rừng cây im lặng dị thường!

         

Không biết từ khi nào, tiếng chim hót đã hoàn toàn biến mất, duy có tiếng rào rạo lanh lảnh kia, truyền đến từ phía sau anh.

         

Phía sau? ? ! !

         

Từ Tử Nham liền cảm thấy phía sau lưng mình bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

         

Thần thức của anh vẫn bao phủ xung quanh, nhưng anh hoàn toàn chẳng hay, yêu thú phát ra tiếng rào rạo kia rốt cuộc là xuất hiện từ thời điểm nào.

         

Phát sinh loại tình huống này tổng cộng có hai khả năng. Một là yêu thú này sở hữu một món pháp bảo có thể che đậy thần thức, hai là thực lực yêu thú này có thể hình thành nghiền áp đối với anh, thần thức của anh kém quá xa người ta, cho nên hoàn toàn không phát hiện được.

         

Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, khả năng con yêu thú này sở hữu pháp bảo che đậy thần thức thấp đến bao nhiêu, như vậy cũng liền có nghĩa, yêu thú này đối Từ Tử Nham đã đạt đến nghiền áp tuyệt đối.

         

Lặng lẽ nuốt nước miếng, Từ Tử Nham từng chút xoay người. Anh không biết vì cái gì con yêu thú này thế nhưng không tấn công mình, nhưng anh thật sự không muốn bởi vì mình hành động quá mạnh mà kích động đến con yêu thú này.

         

Anh chậm rãi, chậm rãi, xoay người, sau đó. . . . . . Từ Tử Nham: = 口 = cái đệch đây là cái vờ lờ gì vậy? ? ? ! ! !

         

Yêu thú hung hãn vô biên, thực lực cao cường trong tưởng tượng của anh ấy vậy mà lại là một con cừu non trắng trắng mềm mềm? ? ?

         

"Be. . . . . ." Con cừu chỉ lớn cỡ quả bóng, cả thân mình đều bao phủ trong mớ lông màu trắng mềm mại, thoạt nhìn rất giống viên tuyết. Nếu không phải trên đầu nó mọc hai chiếc sừng nhọn, không chừng Từ Tử Nham tưởng là sủng vật của vị nữ tu nào đó.

         

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com