Truyen30h.Com

[EDIT] Dạy hư em trai rồi giờ phải làm sao đây !

CHƯƠNG 3

Eiimin

  Có thể nói, giả như Từ Tử Nham không xem trọng Từ Tử Dung, như vậy cho dù là Từ Kiêu lên tiếng, bọn họ cũng sẽ không để Từ Tử Dung bước vào gia phả của Từ gia.



Mà đó —— cũng là vận mệnh kiếp trước của Từ Tử Dung.



Những người khác trong đại sảnh đều ở chú ý Từ Tử Nham, nhưng ánh mắt của Từ Tử Nham lại gắt gao khóa vào —— tiểu hài tử bên cạnh người trung niên ngồi trên ghế chính giữa đại sảnh.



Tiểu hài tử kia chỉ có tầm sáu bảy tuổi, bộ dạng trắng trẻo xinh xắn, thập phần mềm mại.



Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tràn ngập hai chữ khẩn trương, cặp mắt to trong veo tựa nước đang đáng thương nhìn mình, Từ Tử Nham thề, anh tuyệt đối thấy được loại tình cảm quấn quýt trong mắt tiểu hài tử đó.



Một tiễn trúng giữa hồng tâm!



Từ Tử Nham nhìn đứa bé hẳn là đệ đệ của mình kia trong nháy mắt tâm can đều tan chảy.



A a a a a a! ! ! Đáng yêu quá nha a a! Đứa bé khả ái thế này, cái thằng Từ Tử Nham trước kia rốt cuộc là thế đếch nào mà hạ thủ được vậy? ? ! ! !



Cho dù muốn hận cũng hẳn là phải hận Từ Kiêu cha mày cùng ả ' chân ái ' kia chứ, liên quan éo gì đến trẻ con a! !



Từ Tử Nham rít gào trong nội tâm, biểu tình trên mặt thoáng hiện dữ tợn.



Tựa hồ là bị nét mặt của anh dọa sợ, tiểu hài tử kia khẽ co rúm lại, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, cúi đầu.



Từ Tử Nham nhất thời lại trúng tiễn, đối với một gã brocon mà nói, một đệ đệ thẹn thùng đáng yêu như vậy, quả thực chính là đâm hỏng hết tất cả những Moe points của anh!



Nếu không phải anh còn nhớ kỹ bản thân không thể biểu hiện đích rất kỳ quái, anh liền hận không thể lập tức xông lên, ôm lấy tiểu hài tử trắng trẻo nõn nà kia hung hăng hôn một cái!



"Cha. . . . . ." Chữ cha này của Từ Tử Nham phải uốn lưỡi hồi lâu mới nói được khỏi miệng. Nếu không phải lúc trước ở hậu sơn cũng đã luyện tập mấy lần, anh quả thật không thể nào nói từ này ra nổi.



Dù sao dưới mắt anh, Từ Kiêu này ở phương diện tình cảm chính là cặn bã, lại thêm thân là phụ thân, gã cũng đồng dạng là không xứng! ! !



"Ừm." Thời điểm Từ Kiêu ngồi thẳng trên ghế tại trung tâm nhìn đến Từ Tử Nham, lãnh đạm gật gật đầu.



Trước đây gã cùng mẫu thân của Từ Tử Nham se duyên hoàn toàn chính là một hồi kết hợp ích lợi , bởi vậy đối với nhi tử Từ Tử Nham này cũng không có bao nhiêu cảm tình. Bất quá bởi vì Từ Tử Nham thiên phú vô cùng tốt, cho nên hắn vẫn là có phần coi trọng đứa con này.



Từ Tử Nham ở trong lòng bĩu môi, âm thầm phỉ nhổ, so với cha tôi á, gã Từ Kiêu này quả thực là thua xa đến tận chân trời á.



Thời điểm trước kia anh đi học, buổi tối mỗi ngày sau khi về nhà, vừa vào cửa nhất định sẽ được nghênh đón bằng một cái ôm của phụ thân, sau đó lúc ăn tối, còn có thể cùng ông thảo luận một chút chuyện ở trường học. Anh không trông mong vị Từ Kiêu này có thể nhiệt tình giống như phụ thân, song loại thái độ lãnh đạm thế này, vô luận như thế nào cũng không đủ tư cách. . . . . .



Ánh mắt lại chuyển hướng tiểu hài tử thoạt nhìn có chút rụt rè, tâm của Từ Tử Nham lại mềm nhũn thành một đống: "Đây là đệ đệ Tử Dung của ta phải không?"



Mọi người trong đại sảnh cơ hồ đều bị lời này của Từ Tử Nham làm rớt cằm. Từ Tử Nham trong dĩ vãng, bởi vì thiên phú vô cùng tốt, trong nhà không ai dám đắc tội hắn, phụ thân hắn lại cũng không thể quản giáo hắn, làm cho hắn dưỡng thành một tính cách cực kỳ ương ngạnh.



Trước đó không lâu mẫu thân hắn mới vì chuyện con riêng mà tẩu hỏa nhập ma qua đời, hắn lúc ấy còn nghiến răng nghiến lợi nói muốn giáo huấn thứ nghiệt chủng ấy, như thế nào hôm nay gặp mặt, ngược lại thay đổi thái độ ?



Có mấy kẻ tâm tư xoay chuyển cực nhanh, lập tức đã nghĩ đến phương diện khác, tỷ như Từ Tử Nham là được người nào đó chỉ điểm, cho nên mặt ngoài đối đãi đệ đệ này của mình thật tốt, dù sao loại sự tình huynh đệ nội bộ bất hòa này, truyền ra ngoài, đối với thanh danh của hắn cũng không quá tốt.



Một đám người bên nhánh phụ này đều xoay chuyển những ý niệm bất đồng, mỗi người đều cùng suy xét, thái độ của Từ Tử Nham lúc này là mang hàm ý gì.



Từ Kiêu ngồi chính giữa thính phòng, nhìn đại nhi tử của mình, vẻ mặt không hiểu.



Gã không phải không biết Từ Tử Nham đối với sự tồn tại của Từ Tử Dung thập phần bất mãn, song gã vẫn cố ý đem Từ Tử Dung về. Một mặt là không muốn để con cháu Từ gia lưu lạc bên ngoài, mặt khác, cũng là muốn tôi luyện Từ Tử Nham một chút .



Từ Kiêu đối với Từ Tử Dung không có bất cứ tình cảm gì, cái gọi là ' chân ái ' trước kia đã bị phai mờ qua nhiều năm, từ lâu đã tiêu biến gần như không còn .



Dù sao Từ Tử Dung này từ nhỏ đã không được nuôi dưỡng bên cạnh gã, gã ngay cả Từ Tử Nham còn chẳng có cảm tình gì, sao có thể có tình thương của cha gì đó với Từ Tử Dung chứ.



Ở trong mắt gã, sự tồn tại của Từ Tử Dung chính là đá mài đao cho Từ Tử Nham, gã muốn lợi sự dụng sự chán ghét của Từ Tử Nham đối với Từ Tử Dung, để tôi luyện tính kiên nhẫn của hắn.



Về phần Từ Tử Dung cuối cùng sẽ thế nào, gã cũng không quan tâm, bất quá là một tiểu hài tử thiên phú, khẳng định cũng không thể sớm bỏ mạng được.



Hiện tại xem ra, hiệu quả rất tốt, ít nhất nhìn bề ngoài, biển hiện hiện nay của Từ Tử Nham thực khiến gã vừa lòng. Làm một tu sĩ, nếu là một chút khôn ngoan cũng không có, tương lai nhất định sẽ trở thành đá đạp chân cho người khác. Tính tình của Từ Tử Nham là có chút ương ngạnh, bất quá nhìn từ thái độ hắn đối đãi Từ Tử Dung, hắn đã muốn hiểu được tâm ý gã che dấu bên dưới.



Từ Kiêu tán dương nhìn Từ Tử Nham đầy mặt ôn hòa nhìn Từ Tử Dung, nhưng trong đáy mắt tối đen lại lóe ra quang mang cừu hận ( nhầm to! ).



Không tồi, tự hiểu mà đem hận ý của bản thân che giấu, Từ Tử Nham như vậy mới là hảo nhi tử của Từ Kiêu gã!



Từ Tử Nham nhìn đệ đệ ngượng ngùng (? ), mạnh mẽ đè nén kích động dưới đáy lòng.



A a a a a! Đáng yêu quá a! Cute muốn chết!



Quả thực đáng yêu y như Từ Tử Du năm đó ! Không đúng! Là còn đáng yêu hơn! ! ! Đây vừa nhìn chính là bé ngoan đáng yêu, tuyệt đối không phải là gay trời sinh! ! !



Tại một khắc này, Từ Tử Nham đột nhiên hồi tưởng đến nội dung trong cuốn tiểu thuyết, sắc mặt nhất thời biến đổi.



Không được, trong sách sau cùng hình như có nói qua, Từ Tử Dung sau khi trở thành BOSS phản diện đã bắt Bạch Hoa đi, nhốt trong ma cung của y hung hăng làm nhục một phen. Mà đoạn cuối trong sách chính là nói công một, công hai, còn cả anh là công ba cùng nhau thâm nhập ma cung, xử lý Từ Tử Dung, cuối cùng cứu Bạch Hoa ra thành HE.



Tuy rằng trong sách không nói Từ Tử Dung làm những gì với Bạch Hoa, song dưới mắt Từ Tử Nham, lăn lóc cùng một chỗ với gã Bạch Hoa kia khẳng định không phải chuyện tốt gì, cho dù nguyên lai không phải gay, cũng sẽ bị lừa gạt cho thành gay!



Vừa nghĩ đến đây, Từ Tử Nham tức khắc xoa tay, tính toán hảo hảo bồi dưỡng Từ Tử Dung một hồi.



Trong kí ức của nguyên chủ, Từ Tử Dung đến Từ gia rất không được chào đón, bình thường căn bản không ai để ý đến y, phụ thân y lại càng khỏi phải nói, ngay cả trưởng tử của gã còn chẳng chiếm được bao nhiêu chú ý, chứ đừng nói đến cái thứ bà ngoại không thương chú bác không quý như Từ Tử Dung.



Người khác không quản, thì tôi quản!



Từ Tử Nham nhớ tới em trai Từ Tử Du của mình, nhất thời đầy mặt bi phẫn, rõ ràng lúc nhỏ khả ái như vậy, nhưng trưởng thành lại càng lý luận càng phúc hắc, cuối cùng ngay cả anh trai cũng lừa gạt, thật sự rất khốn kiếp !



Nhìn thấy hài tử trốn phía sau Từ Kiêu, hùng tâm tráng chí của Từ Tử Nham đều bị kích thích.



Hiếm khi có được cơ hội nuôi dạy em trai lần nữa, anh nhất định phải đem Từ Tử Dung nuôi thành một thiếu niên tốt tam quan* đoan chính! Ừm, còn thêm một cái, là thẳng tắp! ! !



*Tam quan: bao gồm Thế gới quan, nhân sinh quan và giá trị quan.



Từ Tử Nham hừng hực nhen nhóm ý chí chiến đấu, bắt đầu suy tính kế hoạch nuôi dưỡng đệ đệ sau này, nhưng anh lại hoàn toàn không phát hiện, hài tử nhìn như ngượng ngùng trốn sau lưng Từ Kiêu, trong cặp con ngươi đen nhánh chợt lóe qua nét tàn nhẫn. . . . . .



Mắt thấy Từ Tử Nham không chút thể hiện chán ghét đối với Từ Tử Dung, ngược lại cực kỳ hòa ái, mọi người đối với đề nghị ghi tên Từ Tử Dung vào gia phả của Từ Kiêu cũng sẽ không có bao nhiêu ý tứ phản đối.



Bởi vì Từ Kiêu đã muốn nói trước, Từ Tử Dung không có quyền lợi kế thừa gia tộc, đối với đứa con vợ lẽ như vậy, đám người kia cũng không sẽ buồn quan tâm.



Một hài tử mà thôi, có thể lãng phí bao nhiêu lương thực, Từ gia bọn họ gia đại nghiệp đại, cũng đâu đến nỗi không nuôi nổi một hài tử như vậy.



Đợi đến khi sự kiện nhập gia phả được quyết định, người của mạch phụ gia tộc liền lần lượt ly khai.



Từ Kiêu vẫy tay, gọi Từ Tử Nham đến bên cạnh, vừa lòng gật gật đầu với anh: "Tử Nham, ngươi hôm nay biểu hiện không tồi."



"Đa tạ phụ thân khích lệ." Từ Tử Nham không mặn không nhạt nói. Không phải anh không lễ phép, mà là trong kí ức, nguyên chủ cùng phụ thân chính là chung sống như vậy.



"Ừm, đây là đệ đệ Từ Tử Dung của ngươi, về sau y sẽ ở cùng ngươi." Từ Kiêu thuận tay túm Từ Tử Dung trốn sau lưng mình ra, ngữ khí hoàn toàn là mệnh lệnh.



Từ Tử Nham đầy mặt ôn hòa nhìn Từ Tử Dung, nhẹ nhàng sờ sờ đầu y: "Chào Tử Dung, ta gọi là Từ Tử Nham, từ hôm nay trở đi, ta chính là ca ca của đệ ."



Từ Tử Dung khẽ rũ mi che khuất sự nghi hoặc trong mắt, khi y lại ngẩng đầu lên, đôi mắt suốt tràn đầy đầy tình cảm quấn quýt, y nhỏ giọng thử thăm dò gọi: "Ca ca."



"Ngoan." Tiểu tâm can của Từ Tử Nham thoáng run rẩy, anh thân thiết vỗ vỗ bả vai Từ Tử Dung, quay đầu nói với Từ Kiêu: "Cha, Tử Dung đã có chỗ ngủ chưa?"



Từ Kiêu thoáng có chút kinh ngạc, gã vẫn cho rằng nhi tử của mình là kẻ bộc trực, chẳng ngờ lại có thể diễn tuồng đến không chút sơ hở, mà ngay cả gã cũng nhìn không ra.



Gã hơi trầm ngâm một chút: "Phòng của Tử Dung ta nguyên bản an bài ở Trúc Hinh viện. . . . . ."



"Cha." Từ Tử Dung cắt lời hắn: "Trúc Hinh viện quá hẻo lánh, để y theo ta cùng ở tại Lưu Thương viện đi."



Từ Kiêu gật gật đầu: "Cũng được."



Từ Tử Nham quay đầu tủm tỉm nhìn Từ Tử Dung: "Tử Dung, từ giờ ở cùng ca ca có được không?"



Trong lòng Từ Tử Dung kinh nghi bất định, thần sắc trên mặt lại vẫn mang nét thuần khiết: "Được."



"Ngoan." Trong lòng Từ Tử Nham mừng rỡ, thật sự nhịn không được hôn một cái lên trán y, kéo tay y bước đi.



Nét mặt Từ Tử Dung ngơ ngẩn, cho dù y bình tĩnh lại cũng vô pháp che dấu sự kinh hãi trong lòng. Y nâng tay sờ sờ trán mình, lại nhìn nhìn thân ảnh chẳng hề cao lớn phía trước, trong lòng tràn ngập nghi hoặc khó hiểu.



Rõ ràng đời trước, y bị ba gã gian phu của gã tiện nhân Bạch Hoa kia giết chết, hồn phi phách tán. Nhưng vừa mở mắt, lại nhìn thấy phụ thân đã từng bị mình sát hại đứng ngay trước mặt, khuôn mặt lãnh đạm nói y thu dọn hành lý cùng đi với gã.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com