Truyen30h.Com

Edit Day Hu Em Trai Roi Gio Phai Lam Sao Day

  Từ Tử Dung cảm thấy bản thân đích xác cần yên tĩnh một hồi để tự hỏi sự biến hóa bất thình lình này một chút, liền thuận thế nằm lên giường.



Từ Tử Nham thật cẩn thân thay y kẹp góc chăn xong xuôi, buột miệng hỏi một câu: "Tiểu Dung có cái gì muốn ăn không?"



Từ Tử Dung có chút mất kiên nhẫn muốn buông ra một câu tùy tiện, nhưng lại đột nhiên ý thức ra thân phận giờ phút này của bản thân, liền dịu giọng xuống nói: "Đệ muốn ăn thịt."



Từ Tử Nham nhướn mày, lần thứ hai trong đầu lại lấp đầy một đống cảnh tượng Từ Tử Dung không được yêu thương, đau lòng nói: "Được, chúng ta buổi tối ăn thịt, ăn thật nhiều thịt."



Từ Tử Dung ngượng ngùng hơi nở nụ cười, rúc vào ổ chăn, hai mắt to chớp chớp nhìn Từ Tử Nham, tựa hồ thấy xấu hổ với yêu cầu mình vừa đề xuất.



Từ Tử Nham cười nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của y, vừa mềm lại trơn, xúc cảm so với đậu hũ non còn tốt hơn.



Trên mặt Từ Tử Dung mang nụ cười, trong lòng lại ghi một món nợ cho Từ Tử Nham, hỗn đản chết tiệt, cư nhiên dám sờ mặt y. Bởi vì bộ dạng xinh đẹp, kiếp trước y bị không ít kẻ ham muốn, song từ khi y bắt đầu thành Huyết ma danh tiếng, đừng nói chạm vào, ngay cả kẻ ngoài miệng đùa giỡn đôi câu, cũng đều sớm đã bị y tiêu diệt đến sạch sẽ!



Đợi một hồi lâu, Từ Tử Dung phát hiện Từ Tử Nham không mảy may có ý ra ngoài, hơi hơi nhíu mi, nhỏ giọng nói: "Ca ca, ca mau đi đi."



Từ Tử Nham lắc đầu: "Ta không có việc gì cần làm, nhưng ngược lại là đệ, đến một địa phương mới có khả năng sẽ ngủ không an ổn, có người bên cạnh có thể sẽ dễ chịu hơn một chút."



Trong lòng Từ Tử Dung lại nổi lên một luồng cảm xúc kỳ quái, chua chua xót xót, tựa hồ còn có chút ấm áp.



Y đem loại cảm giác kỳ quái này đè ép xuống, nhẹ nhàng cắn môi dưới, yếu ớt nói với Từ Tử Nham: "Ca ca, ca nhìn ta như vậy. . . . . . Ta. . . . . . Ta ngủ không được." Nói xong liền cúi đầu, lộ ra bộ dáng áy náy.



Từ Tử Nham nhất thời vì sự khinh suất bất cẩn của bản thân mà mà ảo não, anh quan tâm lo lắng Từ Tử Dung không thích ứng hoàn cảnh nơi này, nhưng lại quên, anh hiện giờ cũng là một phần của ' xa lạ '.



Vô luận là kí ức của nguyên Từ Tử Nham, hay là nội dung cuốn tiểu thuyết kia, đều khiến cho anh đối với nhân vật bi kịch ' Từ Tử Dung ' này, sinh ra một loại cảm tình thương tiếc.



Làm một hài tử của tiểu tam, y ở Từ gia căn bản không hề cảm nhận được một chút ít quý trọng, ngược lại còn bị tra tấn. Nói khoa trương một chút, lúc trước nếu Từ Kiêu không đem y về, có lẽ Từ Tử Dung căn bản sẽ không phát triển thành Huyết ma vặn vẹo kia.



Chiếu theo lời miêu tả trong sách, Huyết ma tựa hồ tàn nhẫn lãnh khốc, không có lấy một chút lòng cảm thông, sau lại vì khống chế cả Tu Chân Giới, thậm chí còn phóng ra một đoàn hấp huyết trùng của Ma giới. Hấp huyết trùng này số lượng đông đúc, sinh sôi nảy nở cũng phi thường nhanh, chỉ có khống chế mẫu trùng của chúng, mới có thể tiêu diệt hoàn toàn được chúng.



Lúc trước Bạch Hoa tiến vào ma cung Huyết ma chính là tính toán khuyên bảo y từ bỏ kế hoạch này, nhưng không ngờ Huyết ma lại cự tuyệt không thừa nhận chuyện này, ngược lại còn giam cầm Bạch Hoa.



Hành vi này của Huyết ma đã hoàn toàn chọc giận tông chủ Lâm Khiếu Thiên của Thiên Vũ Tông, lão bản Mạc Tử Nguyên của Mặc Ngọc Lung Các, gia chủ kế nhiệm Từ Tử Nham của Từ gia, ba gã gian phu của Bạch Hoa cùng nhau liên hợp, phát động một hồi tập kích nhằm vào ma cung.



Vô luận là Thiên Vũ Tông, hay Mặc Ngọc Lung Các hoặc là Từ Tử Nham phát triển bắt đầu từ Từ gia, tại đoạn kết của cuốn tiểu thuyết, đều chiếm được thế lực cực đại.



Với tam gia thế lực của bọn họ cầm đầu, lại thêm một vài tiểu tông tiểu phái tiểu gia tộc, sau khi tiêu hao cơ hồ gần chín phần nhân thủ, bọn họ mới xem như thành công tiến nhập ma cung Huyết ma.



Đoạn chiến đấu phía sau không cần tả nhiều, dưới sự vây đánh của ba người, Huyết ma Từ Tử Dung hoàn toàn đại bại, thần hồn của y rơi vào trong tay Từ Tử Nham. Để trả thù y trấn an cơn thịnh nộ của Bạch Hoa, Từ Tử Nham dùng Cửu dương chân hỏa thiêu đốt thần hồn y, thẳng đến khi y hồn phi phách tán.



Kế đó, ba người bọn họ cộng thêm Bạch Hoa, lợi dụng máu tươi của Từ Tử Dung thu hút mẫu trùng của Hấp huyết trùng tới, một lần tiêu diệt sạch chúng, tiếp sau bốn người bọn họ liền được tôn sùng thành tứ đại tôn giả, hoàn toàn nắm giữ trung vực Huyền Vũ này trong tay.



Tiểu thuyết là lấy Bạch Hoa là nhân vật chính, hiển nhiên khen ngợi gã có thừa, ngoại trừ chuyện tình xúc động lòng người giữa gã cùng Lâm Khiếu Thiên, Mạc Tử Nguyên, Từ Tử Nham, đối với nhân cách cùng phẩm hạnh của Bạch Hoa cũng tán tụng vô ngần. Kết thúc cuối cùng của tiểu tuyết là bốn người xưng bá Huyền Vũ Vực, chung sống hạnh phúc bên nhau.



Thoạt nhìn thực hoàn mỹ, nhưng lại phi thường giả tạo. . . . . .



Bởi vì Từ Tử Nham từ trong kí ức của ( nguyên ) Từ Tử Nham thấy được rất nhiều sự tình hoàn toàn không giống như vậy.



Chí ít là việc Hấp huyết trùng xâm nhập Huyền Vũ Vực căn bản không có lấy một chút quan hệ với Huyết ma, y cũng chẳng hề muốn thông qua khống chế mẫu trùng để khống chế cả tộc Hấp huyết trùng.



Nói cách khác, Từ Tử Dung trong chuyện Hấp huyết trùng này căn bản là là vô tội, nhưng vô luận là Lâm Khiếu Thiên hay Mạc Tử Nguyên, hoặc Từ Tử Nham nguyên thân đều không mảy may có ý nghĩ phản bác thay cho y.



Dưới mắt bọn họ, chuyện này có phải Từ Tử Dung làm hay không cũng đều không quan trọng, dù sao thời điểm bọn họ muốn lợi dụng máu tươi của Từ Tử Dung để thu hút mẫu trùng lúc trước, cũng không tính toán để y sống sót, đã chết chính là đã chết, nào còn cần biết vô tội hay không nữa đâu. Người chết hàm oan tại Tu Chân Giới rất nhiều, chứ đừng nói Huyết ma còn từng nhục nhã Bạch Hoa, chỉ dựa vào điểm này, liền đủ để cho bọn họ đem Từ Tử Dung bầm thây vạn đoạn!



Thời điểm Từ Tử Nham nhìn đến đoạn kí ức kia trong lòng có chút ức chế.



Xem hết cả quyển sách, Từ Tử Dung tuy rằng giai đoạn cuối tính cách méo mó, nhưng cũng không có vô duyên vô cớ đại khai sát giới. Những kẻ bị hạ sát phần lớn đều có thù xưa với y, thỉnh thoảng cũng có một vài kẻ thèm muốn dung mạo xinh đẹp, hoặc là công pháp của y.



Nói cách khác, Từ Tử Dung không hề làm bất cứ chuyện gì động chạm đến giới hạn của Từ Tử Nham. Duy nhất có một lần, chính là đại nạn Hấp huyết trùng trong sách đã nói qua, trong đại nạn lần đó, có rất nhiều người chết đi, nhưng cuối cùng lại một mực chứng minh, việc này cùng Từ Tử Dung không có bất cứ quan hệ gì.



Một hài tử vô tội, bị người từng bước một bức bách thành Ma tu, cuối cùng lại bởi vì một chuyện mình chẳng hề làm mà bị sát hại, thậm chí sau khi chết còn không được an bình, ngay cả thần hồn cũng bị hút ra tra tấn, dưới mắt Từ Tử Nham thì thật sự là thái quá!



Từ Tử Nham cũng không phải mang tính cách thánh mẫu gì, con người anh tính tình nóng nảy, còn có điểm hay bao che khuyết điểm. Từ Tử Dung hiện giờ đã được bảo hộ dưới cánh chim của anh, nên anh liền tuyệt đối không cho phép những người khác tùy ý khi dễ đệ đệ của mình.



Nói đến cùng, anh đối với Từ Tử Dung ít hay nhiều cũng có chút tâm lý di tình, thời điểm nhìn thấy Từ Tử Dung, anh liền nhịn không được nhớ tới Từ Tử Du. Từ Tử Du trước kia cũng là một thiếu niên trắng trẻo xinh đẹp. Anh không có cách nào trơ mắt nhìn một tài tử như vậy bị bức bách đến cùng đường mạt lộ như thế.



"Được rồi, vậy ca ca ra ngoài, đệ hảo hảo nghỉ ngơi, yên tâm ngủ một giấc đi, ca ca lát nữa sẽ đến gọi đệ rời giường." Từ Tử Nham cười cười với Từ Tử Dung, xoay người ly khai phòng ngủ của bản thân.



Anh tiện nay gọi đến một thị nữ, để nàng dẫn mình đến phòng ngủ của Từ Tử Dung trước.



Bộ dáng thị nữ mi thanh mục tú, đôi mắt phượng dài mảnh hơi nheo lên, mang theo vài phần phong tình. Đáng tiếc Từ Tử Nham ở phương diện tình cảm luôn luôn rất chậm chạp, căn bản không phát hiện người thị nữ này đang liếc mắt đưa tình với anh.



Sân viện Lưu Thương viện cực lớn, ngoại trừ gian phòng ngủ chính của Từ Tử Nham, còn có hơn chục gian phòng bỏ trống. Thị nữ mắt phượng thấy ánh mắt tình tứ đều bị quẳng cho người mù xem, nhịn không được khe khẽ cắn môi dưới, trong lòng thầm mắng: "Chết tiệt, đều là do đồ hồ ly tinh Nhược kỳ kia, bằng không thiếu gia sao lại chẳng thèm liếc ta lấy một cái."



Mang theo Từ Tử Nham xuyên qua hành lang uốn khúc bên cạnh phòng ngủ chính, vòng qua sân luyện võ cỡ nhỏ, thị nữ mắt phượng chân thành đi ở phía trước Từ Tử Nham, dáng vẻ uốn éo thướt tha, lần thứ hai nỗ lực thu hút sự chú ý của Từ Tử Nham.



Từ Tử Nham tuy rằng đối với tình cảm có chút chậm chạp, nhưng không phải đứa ngốc, có một nữ tử ở trước mặt không ngừng làm điệu làm bộ, thật sự làm cho người ta muốn xem nhẹ cũng đều không được.



"Nhược Họa, ngươi là không biết bước đi hay sao hả?" Từ Tử Nham lạnh như băng nói.



Thân thể thị nữ tên Nhược Họa nhất thời cứng đờ, khẽ rũ đầu xuống, hốc mắt đỏ hồng.



Từ Tử Nham không bất cứ ý nghĩ thương hương tiếc ngọc gì, anh tuy rằng chưa từng nói chuyện yêu đương, nhưng là đối với tình cảm lại phi thường trung trinh. Anh thực hâm mộ tình cảm này của cha mẹ mình, cũng hy vọng có thể gặp được một người con gái sẽ khiến con tim mình đập thình thịch.



Thiên phú của anh ưu tú như vậy, xác định anh có thể thu hút sự chú ý của rất nhiều nữ tử, song ngoại trừ nữ tử làm anh động tâm kia, anh không hy vọng có dây dưa về phương diện tình cảm với bất luận người nào khác.



Có lẽ tại thế giới này, nam nhân tam thê tứ thiếp thực bình thường, thậm chí ngay cả nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết này cũng có ba nam tử xuất chúng quay xung quanh gã. Nhưng đối với Từ Tử Nham mà nói, tình cảm, vĩnh viễn chính là chuyện giữa hai người, nhiều thêm một, sẽ chỉ khiến cho một phần tình yêu viên mãn bị chia năm xẻ bảy.



Trên thực tế, anh thực buồn bực bên trong cuốn tiểu thuyết kia, ba nam tử đó như thế nào có thể dễ dàng khoan dung để người khác cùng chia sẻ người yêu của mình. Nếu là anh, anh thà rằng buông tha phần tình cảm này, cũng sẽ không để cho tình yêu của bản thân bị đối đãi rẻ mạt như vậy!



"Thiếu gia, tới rồi." Nhược Họa nhẹ giọng nói, ngữ điệu có chút u oán, trên mặt tràn ngập điềm đạm đáng yêu.



Nếu là người bình thường, có lẽ thật sự sẽ nhịn không được đem dáng hình điềm đạm đáng yêu này ôm vào lòng an ủi. Đáng tiếc Từ Tử Nham sau khi kế thừa sản nghiệp của cha mẹ, cũng coi như là một anh chàng cao phú suất, các thủ đoạn quyến rũ gặp phải so với nàng còn cao hơn, ngay cả trực tiếp lột sạch bách bò lên giường anh cũng đều có, loại thủ đoạn nhỏ thật đúng là không vào trong mắt anh nổi.



"Là đây sao?" Từ Tử Nham chẳng buồn nhìn Nhược Họa, lạnh lùng nhìn bốn phía xung quanh.



Nơi này cơ hồ đã muốn là giáp ranh Lưu Thương viện, cách phòng ngủ của anh chừng hai ba trăm thước, tuy đối với người tu hành mà nói, chút khoảng cách đó không tính là gì, nhưng điều anh lưu tâm chính là từ chuyện này đã bộc lộ ra thái độ đối xử của đám hạ nhân với Từ Tử Dung.



Khinh thị!



"Gian phòng này là ai thu xếp?" Từ Tử Nham nghiêm nghị hỏi.



Nhược Họa bị dọa sợ, ấp úng nói: "Là . . . . . Là Nhược Kỳ tỷ tỷ."



"Nhược Kỳ?" Từ Tử Nham lập tức nhớ tới nữ tử dung mạo diễm lệ, một đầu hắc tuyến.



Đệch, đó không phải là thị nữ khai bao cho Từ Tử Nham nguyên lai sao?



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Từ Tử Nham đã bộc lộ bá khí rồi! Thiếu chủ thì cần phải có khí thế của Thiếu chủ chứ!

Từ Tử Dung yên lặng viết lên nhật ký: Hôm nay Từ Tử Nham sờ soạng khuôn mặt ta, tương lai ta nhất định phải sờ lại gấp đôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com