Truyen30h.Com

[EDIT] Dạy hư em trai rồi giờ phải làm sao đây !

Phần 101

Eiimin

Chương 101

Nhưng hôm nay, có vị Tề trưởng lão khả nghi này, chỉ cần tìm hiểu nguồn gốc, chẳng những có thể bắt được nội ứng của Tương gia kia, nói không chừng còn có thể từ khía cạnh khác chứng thực chuyện yêu thú sắp công thành.



"Vị Tề trưởng lão này là nội ứng." Từ Tử Nham đối với phát hiện bất ngờ này cũng thực kinh hỉ, đây chính là 'chứng cớ' rành rành, chỉ cần bắt lấy vị trưởng lão này, chẳng cần phải lo Tương Thiên Hành không tin tưởng anh nữa.



Hai người sau khi quay về Tương gia, Từ Tử Nham đi tìm Tương Thiên Hành mật báo, mà cùng lúc đó, Từ Tử Dung lại lặng lẽ tiến vào mật thất 'giam giữ' Tương Ưng.



"Ngươi tới đây làm gì?" Thời điểm Tương Ưng nhìn thấy Từ Tử Dung xuất hiện, sắc mặt liền trở nên không quá dễ coi, đặc biệt khi phát giác Từ Tử Nham không xuất hiện cùng y, liền càng cảnh giác đối với Từ Tử Dung.



Từ Tử Dung đánh giá trên dưới gã một phen, sắc mặt trở nên có chút vi diệu: "Nguyên dương của ngươi không còn."



Sắc mặt Tương Ưng tức thì đỏ bừng, lắp bắp ngay cả nói cũng không rõ: "Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi như thế nào. . . . . ."




Từ Tử Dung nheo hai tròng mắt lóe ra ra vài phần quang mang nguy hiểm, y tuyệt đối không thừa nhận đây là mình đang ghen tỵ.



"Này, ngươi muốn làm gì?" Tương Ưng từ bản năng phát giác nguy hiểm, theo phản xạ lui về phía sau vài bước.



"Ngươi tựa hồ tâm tình rất tốt a." Từ Tử Dung chậm rãi đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, chẳng chút để chủ nhân Tương Ưng của nơi này vào trong mắt.



Sắc mặt Tương Ưng biến đổi mấy lần, thời điểm mắt thấy như sắp phát hỏa, lại đột nhiên vặn vẹo một trận, biến lại thành bình tĩnh: "Ngươi có chuyện gì?"



Từ Tử Dung nhìn hắn một cái, hơi hơi nhíu mi, kế tiếp lộ vẻ bừng tỉnh, lẩm bẩm: "Nhất thể song hồn? Dẫn ma đạo thể lại thêm Nhất thể song hồn, thật là tổ hợp thú vị."



Văn nhã Tương Ưng nguyên bản bình tĩnh nhưng sau khi nghe đến bốn chữ Dẫn ma đạo thể nháy mắt liền tan biến, hắn cơ hồ dùng một loại mục quang kinh hoàng nhìn Từ Tử Dung: "Ngươi. . . . . . Ngươi sao lại biết." So ra, việc bại lộ Nhất thể song hồn đối với hắn mà nói nhiều lắm là có chút phiền phức, song Dẫn ma đạo thể nếu như bị người biết, hắn bất cứ lúc nào cũng có khả năng trở thành đối tượng đoạt xác của Ma tu cấp cao!



"Chớ làm chuyện ngu xuẩn." Thần tình Từ Tử Dung lạnh như băng, chỉ nhẹ nhàng lấy ngón tay gõ mấy cái lên bàn.



Nét mặt Tương Ưng không thay đổi, ngón tay giấu dưới y bào lại khẽ cong lên.



"A!" Tương Ưng kinh hô một tiếng, trên đầu ngón tay hắn truyền đến một trận đau đớn, kế tiếp cảm giác tê dại theo đầu ngón tay bắt đầu lan ra toàn thân.



Tương Ưng cực kỳ hoảng sợ, hắn chẳng thể nghĩ tới, bản thân thế nhưng lại bị yên ắng tính kế như vậy. Phải biết rằng hắn đối với Từ Tử Dung chính là một mực duy trì cảnh giác, hơn nữa với ma công Dẫn ma đạo thể hắn tu luyện, thực lực còn vượt qua tu sĩ Trúc cơ trung kỳ bình thường. Đối phương tuy là Trúc cơ hậu kỳ, nhưng chênh lệch một cảnh giới tuyệt đối chẳng thể giúp đối phương dễ dàng chèn ép hắn như vậy, trừ phi. . . . . . ma công y tu luyện so với Thất hồn dẫn bản thân tu luyện còn cao cấp hơn nhiều.



Từ Tử Dung thấy vậy nở nụ cười lạnh giá: "Ta đã nói rồi, chớ làm chuyện ngu xuẩn."



Mục quang Văn nhã Tương Ưng sa sầm, thần sắc kinh nghi bất định nhìn y.



Từ Tử Dung cũng không nóng vội, thong thả chỉnh trang lại nếp gấp trên vạt dưới y phục, sau khi vuốt phẳng, không biết nghĩ tới cái gì, lại dùng lực vò góc áo, khiến nơi đó càng thêm nhiều nếp nhăn, làm Tương Ưng nhìn đầy đầu hắc tuyến.



Đây là cái tật xấu gì vậy? Chỉnh trang y phục tử tế rồi lại vò nhàu? Ăn no rửng mỡ hả!



Bất kể Từ Tử Dung có phải là ăn no rửng mỡ hay không, hiện giờ Tương Ưng toàn thân tê liệt không thể động đậy nhanh chóng tự hỏi mục đích Từ Tử Dung tới đây.



Lần trước y đến cùng ca ca, mục đích là thông qua hắn tìm ra nhân vật khả nghi của Tương gia. Song lần này y một mình xuất hiện, hơn nữa vừa ra tay liền là thủ đoạn dữ dội, trực tiếp đè bẹp hắn, như vậy y rốt cuộc có mục đích gì?



"Nghĩ không ra hả?" Từ Tử Dung cong cong khóe miệng.



Tương Ưng không quá cao hứng, "Nói thẳng đi, ta biết ta đánh không lại ngươi, bất quá ngươi nếu muốn giết ta, sớm đã giết rồi. Nói đi, rốt cuộc muốn ta làm cái gì?"



Từ Tử Dung gật gật đầu: "Ta thích người thông minh. Ma công ngươi tu luyện là Thất hồn dẫn nhỉ." Câu sau, Từ Tử Dung sử dụng chính là câu trần thuật.



Tương Ưng lạnh lùng cười: "Ngươi không phải đã sớm biết rồi sao?"



"Cũng không tính quá sớm." Từ Tử Dung thực lạnh nhạt: "Thất hồn dẫn ngươi tu luyện không hoàn chỉnh, ngươi biết không?"



"Biết, nhưng đây đã là ma công cao cấp nhất hoàn chỉnh nhất mà ta có thể tìm được." Tương Ưng cũng thực thông minh. Dưới điều kiện giới hạn, hắn có thể tìm được loại công pháp Thất hồn dẫn cấp cao này đã là thắp hương kính ông trời rồi, sao còn khả năng để ý Thất hồn dẫn này hoàn chỉnh hay không.



Người mang tấm thân Dẫn ma đạo thể là không thể tu luyện công pháp chính đạo, song nếu tu luyện công pháp cấp thấp, thực lực không đủ, Tương Ưng lại vô pháp ly khai Tương gia.



Dẫn ma đạo thể đối với những Ma tu cấp cao mang thân thể bị tổn thương lợi hại mà nói là cám dỗ vô pháp kháng cự. Phải biết rằng công pháp Ma tu đại đa số đều gây hại với thân thể, song có được Dẫn ma đạo thể thì lại có thể hoàn toàn miễn dịch với tất cả thương tổn tiêu cực.



Hai chữ đoạt xác này chính là một thanh lợi kiếm treo trên đầu Tương Ưng, bất cứ Ma tu cao cấp nào giả như phát giác Dẫn ma đạo thể của hắn, thì kết cục của hắn sẽ là thập tử vô sinh.



Trên lịch sử những Ma tu sở hữu Dẫn ma đạo thể lại có thể hô mưa gọi gió, hoặc sớm đã bị người đoạt xác, hoặc chính là dưới cơ duyên vừa khéo giành được công pháp cấp cao, đoạn tìm một chốn bí ẩn bế quan, tận đến khi sở hữu năng lực tự bảo vệ bản thân nhất định, mới chính thức hiện thân.



Tương Ưng chính là tính toán làm tốt cái thứ hai, cho nên mới thiên tân vạn khổ tìm được một một quyển Thất hồn dẫn.



Chiếu theo giới thiệu trên bí tịch, Thất hồn dẫn này là một loại công kích huyễn thuật, nhằm vào linh hồn kẻ địch, sau khi tu luyện tới cấp cao, thậm chí có thể đạt tới trình độ một ánh mắt liền đoạt mạng người. Bất quá bí tịch Tương Ưng kiếm được cũng không đầy đủ, chỉ có thể tu luyện đến Kim đan kỳ. Bất quá với hắn mà nói, nếu có thể đạt tới Kim đan kỳ, thực lực này cũng có đủ bảo đảm, tối thiểu, hắn có thể đi khỏi Tương gia, tiếp tục tìm kiếm phần sau bí tịch Thất hồn dẫn.



"Có muốn nửa sau bí tịch Thất hồn dẫn không?" Từ Tử Dung nhẹ nhàng bâng quơ quăng một câu, lại làm đầu óc Tương Ưng choáng váng.



Hắn đột nhiên muốn bật dậy, song thân thể căn bản không nghe sai khiến."Ngươi có nửa sau của Thất hồn dẫn sao?"



"Ừ, ta chẳng những có nửa sau Thất hồn dẫn, mà còn biết một bí mật."



Thần tình Tương Ưng thoáng động, suy tư hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: "Nói đi, ngươi rốt cuộc muốn cái gì?"



Từ Tử Dung mỉm cười: "Ta muốn ngươi!"



"Muốn ta?" Tương Ưng giật mình, kế tiếp sắc mặt lập tức trắng bệch: "Ngươi. . . . . Ngươi. . . ."



Từ Tử Dung nhíu mày, đầy mặt khinh thường cười lạnh: "Ngươi đang nghĩ gì vậy? Ngươi tưởng rằng ta có hứng thú với thân thể ngươi sao? Cũng không tự soi gương mà xem, ngươi có so được với một ngón tay của ca ca ta không?"



Tương Ưng lại sửng sốt, ý thức được bản thân hiểu lầm, trên mặt tức thì đỏ bừng, đoạn nghe được câu nói mang theo ý mỉa mai kia của Từ Tử Dung thì lại có chút giận dữ, mãi đến cuối cùng mới bị ý tứ để lộ trong lời nói của đối phương làm chấn kinh một hồi.



Thần tình Tương Ưng biến đổi mấy lần, cuối cùng biến thành một ý cười điên cuồng: "Aha ha ha. . . . . . Mặc dù con người ngươi rất kiêu ngạo đích, bất quá ngươi là có vốn liếng để kiêu ngạo. Hơn nữa. . . . . . Ngươi thế nhưng thích ca ca ngươi a! Điều này quả thật là quá thú vị."



Sắc mặt Tương Ưng vặn vẹo mất lần, lại biến hóa thành Văn nhã Tương Ưng, hắn không có thoải mái như Tà mị Tương Ưng, ngược lại lộ ra một nét cười khổ."Ngươi nói sự tình này cho ta hay, có phải nếu ta không đáp ứng thì nhất định sẽ phải chết hay không?"



Từ Tử Dung cong khóe miệng, bất chợt nghịch ngợm một chút: "Ngươi đoán xem."



Văn nhã Tương Ưng nhịn không được thầm mắng trong lòng: Đoán cái đầu ngươi ấy! Uy hiếp trắng trợn như vậy, ngươi căn bản là là ép ta lên thuyền giặc* mà! !



* Nguyên văn: 贼船 (tặc thuyền): ý chỉ phe xấu, kẻ ác.



Vừa uy hiếp lại vừa dụ dỗ, Từ Tử Dung này thật sự là thủ đoạn giỏi!



Mặt Văn nhã Tương Ưng không chút thay đổi, tựa hồ đang cân nhắc lợi hại cho mình. Từ Tử Dung cũng không thúc giục, chính là dùng ngón trỏ nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.



Cộp!



Cộp!



Tiếng gõ có quy luật từng chút vang lên, thanh âm ngón tay gõ mặt bàn pha chút trong trẻo, song Văn nhã Tương Ưng lại chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn, tim đập bất giác dồn dập, thậm chí vô cớ sản sinh dục vọng muốn công kích Từ Tử Dung.



Bốp!



Ngay tại lúc hắn muốn ra tay công kích, Từ Tử Dung đột nhiên đổi ngón thành bàn tay, thoáng cái đập lên mặt bàn.



Tương Ưng chỉ cảm thấy tim chợt co rút, linh lực đột nhiên không thể khống chế bùng nổ, một ngụm máu tươi màu đỏ sậm phun ra.



Trong phòng tĩnh lặng đáng sợ, chỉ có mùi máu tươi nhàn nhạt tràn ngập không gian nho nhỏ.



Tương Ưng trầm mặc trong chốc lát, mãi đến khi thuận khí mới ngẩng đầu, lau vết máu nơi khóe miệng, mục quang nhìn Từ Tử Dung mang sự phức tạp nói không nên lời. Cơn tê dại toàn thân sau khi phun ngụm máu tươi kia liền tan biến, trong tâm hắn lúc này đã muốn loạn thành một đống.



"Ta có thể cho ngươi thêm thời gian suy xét, trước lúc muội muội ngươi thành thân thì báo tin tức cho ta là được." Từ Tử Dung đứng dậy, phủi phủi bụi bặm không tồn tại trên người: "Bí mật đã nói cho ngươi một nửa, có thể thu nhận một nửa còn lại, thì phải xem quyết định của ngươi." Nói xong, y cong khóe miệng với Tương Ưng, trong mắt ngược lại chẳng chút ý cười: "Nhớ kỹ, đây là giao ước giữa ta và ngươi, nếu như ngươi không cẩn thận để lộ ra . . . . . ."



Y cũng không nói hậu quả là gì, bất quá hai người đều minh bạch, Từ Tử Dung tuyệt đối có thực lực để tiến hành trả thù hắn.



Nhìn bóng dáng cao gầy biến mất trong thông đạo, Tương Ưng rốt cuộc kiềm nén không nổi, một búng máu đột ngột lại phun ra. Máu tươi lần này phun ra so với lúc trước tươi sắc hơn nhiều, song vẫn mang theo một chút u tối như cũ.



"Đây là sao?" Tà mị Tương Ưng lo lắng hỏi. Hai người dùng chung một thân thể, một người bị thương, người kia hoàn toàn liền đồng bệnh tương lân."Là y giở trò ư?"



"Không phải." Sắc mặt Văn nhã Tương Ưng có chút tái nhợt: "Ta đoán, cuốn Thất hồn dẫn chúng ta nhận được có vấn đề."



"Có vấn đề? Vấn đề gì? Chúng ta chính là đã tiêu hao khí lực cực lớn mới giành được thứ đó." Tà mị Tương Ưng nghiêm nghị nói.



Văn nhã Tương Ưng gật gật đầu: "Nhưng ngươi có thấy, quá trình chúng ta giành được Thất hồn dẫn khi đó quá suôn sẻ hay sao?"



"Quá suôn sẻ?" Mục quang Tà mị Tương Ưng kéo căng, hai người đồng thời hồi tưởng tình huống khi đó.



Tương Ưng năm đó chỉ mới mười một tuổi, vì thân mang Dẫn ma đạo thể, cho nên bọn họ không thể tu luyện bất cứ công pháp gì của Tương gia. Sau này bọn họ trong lúc vô tình tìm được bản đồ kho báu, mà chỗ bảo tàng kia còn vừa vặn nằm ngay tại phụ cận Ô Đề Thành.



Căn cứ theo chỉ dẫn trên bản đồ, Tương Ưng dù tuổi tác còn nhỏ, lại thêm chưa hề có linh lực vất vả thiên tân vạn khổ, không dễ dàng gì mới tìm được bí tịch của tên Ma tu kia, cũng chính là Thất hồn dẫn bọn họ hiện tại tu luyện.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu đệ chính thức số 1. . . . . .



Ai da Tương Ưng hoàn toàn không phải đối thủ của Huyết ma đại nhân mà. . . . . .



-----------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com