Truyen30h.Com

Edit Day Hu Em Trai Roi Gio Phai Lam Sao Day

Chương 104

Nàng vội vàng không ngừng thề với nam tử, bản thân tuyệt đối sẽ không tham gia vào bất cứ sự tình gì phát sinh trong Ô Đề Thành, vô luận là nhân loại hay Yêu tu chết trước mặt mình, nàng cũng sẽ đều không ra tay.



Nói xong, nàng lại dè dặt liếc nam tử một cái: "Ca, giả như có kẻ ra tay với ta thì phải làm sao?"



Nam tử nổi giận trừng mắt liếc nàng một cái: "Lát nữa muội ngoan ngoãn chờ ta trong khách điếm đi, không được tùy tiện ra ngoài, ta cũng không tin còn có kẻ đánh được tới cửa!"



Nữ tử buồn bực thở dài, chỉ được xem náo nhiệt mà không thể tham dự thì nhàm chán bao nhiêu, tiếc rằng lá gan nàng dù lớn, cũng không dám ngỗ nghịch với vị Thanh Ngạn ca này.



Không bao lâu sau, Phương Thiên Vân dẫn đầu đội ngũ rước dâu xuyên qua gần nửa Ô Đề Thành đi tới cổng Tương gia.



Thông qua Tương Bân cùng Tương Lăng, Phương Thiên Vân dâng tặng một kiện Lân ngọc giáp, qua một hồi, Tương Anh một thân váy dài sắc đỏ, tỏa sáng oai hùng chậm rãi bước ra từ đại môn.



Tương Anh là nhị đại đệ tử thiên phú không tồi của Tương gia, sở hữu tu vi tương đồng với Phương Thiên Vân. Trong quan niệm đẳng cấp của tu sĩ, không phân nam nữ, chỉ cần ngươi sở hữu tu vi nhất định, ngươi sẽ nhận được đãi ngộ tương ứng.



Tương Anh dù là nhà gái, nhưng cũng không ngồi kiệu, ngược lại là Phương Thiên Vân chủ động xuống ngựa, mời nàng cưỡi chung với mình.



Đợi sau khi Tương Anh lên ngựa, Phương Thiên Vân mới cưỡi lên, hai người ngồi chung đại diện cho địa vị ngang bằng của bọn họ.



Người xung quanh nhịn không được ồn ào reo vang, Tương Anh tại Ô Đề Thành này cũng coi như mỹ nữ hiếm có, lại thêm nàng tính cách hòa ái, bình dị gần gũi, có thể nói trong toàn Ô Đề Thành, danh tiếng của nàng phi thường cao.



Hiện giờ đóa hoa kiều diễm này đã bị Phương Thiên Vân hái đi mất, dẫu rằng rất nhiều người biết rõ cho dù không có Phương Thiên Vân cũng chẳng tới phiên mình nhưng vẫn như cũ phi thường ghen tỵ.



Phương Thiên Vân hăm hở mang theo Tương Anh lại xuyên qua nửa Ô Đề Thành trở về Phương gia, đi phía sau bọn họ hiển nhiên là khách nhân cùng bằng hữu của Tương gia, trong đó bao gồm cả huynh đệ Từ gia cùng Tương Ưng đã che giấu tốt.



Vì lần rước dâu này, Phương Thiên Duệ vốn phải xuất hiện lại không xuất hiện, tâm tình Tương Ưng bực dọc dị thường. Gã không biết đối phương rốt cuộc đã xảy ra sự tình gì, từ sáng sớm mấy hôm trước, sau khi Phương Thiên Duệ ra đi không từ giã, gã vẫn không có cơ hội gặp mặt đối phương.



Lại thêm đội ngũ rước dâu hôm nay cũng không có thân ảnh Phương Thiên Duệ, Tà mị Tương Ưng đã sắp kiềm nén không nổi cơn giận trong lòng. Sau vẫn là dưới một ánh nhìn lạnh như băng của Từ Tử Dung, gã mới khôi phục minh mẫn, hôm nay chính là một ngày đặc biệt, nếu vì mình mà phá ngang kế hoạch của ca ca chủ nhân, phỏng chừng gã khẳng định sẽ chẳng tốt lành gì.



Đội ngũ rước dâu của Phương gia khua chiêng gõ trống xuyên qua nửa thành thị quay trở về Phương gia.



Một nửa dân thành dọc theo suốt chặng đường đều chen chúc tại ngã tư đường xem náo nhiệt.



Phương Thiên Vân lộ nụ cười mỉm, ôm lấy eo Tương Anh, ngồi trên ngựa nhìn như thập phần đắc ý, song giả như nhìn kỹ liền có thể thấy được, ý cười của hắn căn bản không rơi vào đáy mắt, thậm chí trong mắt còn có vài phần lo lắng.



May sao mãi tận lúc đội ngũ đến Phương gia, cũng không có xuất hiện điều gì ngoài ý muốn, Phương Thiên Vân im ắng nhẹ nhàng thở ra, dắt Tương Anh cất bước tiến vào đại môn Phương gia.



Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, ngay tại một khắc hai người sắp hoàn thành phu thê giao bái, một luồng sóng linh lực cực đại đột ngột xuất hiện ở bên ngoài đại môn Phương gia.



"Kẻ nào dám náo loạn Phương gia ta!" Mục quang Phương Cần sắc bén, phi thân nhảy ra. Hai tay đồng thời quăng ra hai hỏa cầu cực đại, mang theo tiếng gió rít gào, bay nhanh ra ngoài đại môn.



Phương Miễn cũng đồng thời ra tay, vừa vặn ngay sau khi Phương Cần bay ra, khởi động đại trận phòng hộ của Phương gia.



"Ha ha ha. . . . . . Chúng ta cũng không phải là đến gây rối, chúng ta là tới đoạt mạng các ngươi!" Một thanh âm lanh lảnh không biết phát ra từ chốn nào, ngay sau đó, phốc phốc hai tiếng, giữa khách nhân trong đại sảnh, liền có hai người cổ bị cắt đứt, phun ra lượng lớn máu tươi.



"A!"



"Kẻ nào!"



Hai tu sĩ bị cắt yết hầu vừa ngã xuống, cả đại sảnh liền trở nên hỗn loạn, không ai chú ý tới hai người này là chết như thế nào, sự sợ sệt vô danh này làm cho người ta cảm thấy bất an.



Cơ hồ tất cả tu sĩ trước tiên đều khởi động pháp thuật phòng ngự, song dưới lưỡi đao của thanh âm chói tai kia, lưới bảo hộ này cơ hồ yếu ớt tựa vỏ trứng, chỉ trong chớp mắt, lại là cổ của hai khách nhân khác bị cắt đứt, huyết dịch đỏ tươi cơ hồ nhiễm đỏ nửa đại sảnh, làm cho tất cả mọi người rơi vào tâm trạng hoang mang hốt hoảng.



"Mọi người xin hãy bình tĩnh, chớ nên hoảng loạn, mọi người càng công kích, càng dễ dàng bị thích khách thừa cơ lợi dụng!" Mắt thấy không ít tu sĩ trong đại sảnh bởi vì khẩn trương đã bắt đầu công kích loạn xạ xung quanh mình, mục quang Phương Miễn xiết chặt, lớn tiếng nói.



"Hi hi. . . . . . Cho dù không hoảng loạn thì thế nào? Hai người vừa nãy còn không phải bị ta giết chết ư!" Thanh âm lanh lảnh tựa như từ hư không, lơ lửng quanh trong đại sảnh.



"Bọn chuột nhắt chỉ biết âm thầm đánh lén, cả gan ngông cuồng tại Phương gia ta!" Phương Miễn hét lớn một tiếng, cánh tay phải đột ngột lao ra, một phen tóm lấy bóng một vị khách nhân, hung hăng xé toang, một bóng đen lớn cỡ quả bí ngô bị ông lôi ra.



"A!"



Bóng đen này tựa hồ không ngờ thân hình bản thân thế nhưng bị nhìn thấu, không kịp đề phòng, chưa kịp đào tẩu.



Mặt Phương Miễn không chút thay đổi, hai tay tàn nhẫn xiết, bóng đen bụp một tiếng bị xiết thành bãi máu, lả tả rớt xuống mặt đất.



"Ọe. . . . . ." Một tu sĩ mới nãy vì trốn tránh thích khách, đứng có phần gần đó, bị máu tươi bắn lên nửa người, trên y phục sắc xám phủ lượng lớn huyết nhục xác chết. Gã bất quá là một tu sĩ Luyện khí Cấp ba, cơ hồ chưa từng tiếp xúc tranh đấu giữa tu sĩ, đột nhiên chứng kiến thủ pháp hung tàn của Phương Miễn, tức thì tìm góc bắt đầu nôn mửa.



Thần tình Phương Miễn lạnh như băng, cổ tay khẽ búng, toàn bộ huyết nhục còn lưu lại ở trên tay ông rơi xuống mặt đất. Ông chậm nhìn tứ phía xung quanh, ngoại trừ con Ảnh miêu bị ông tóm được, trong toàn đại sảnh ít nhất còn có bốn con Ảnh miêu đang tàn sát những tu sĩ còn lại.



Bên ngoài pháp trận của đại sảnh, thân hình Phương Cần lơ lửng, trong tay áo rộng thùng thình bay ra từng viên hỏa cầu, hỏa long cực đại. Địch nhân ngoài cổng thành thế lớn đến vậy lại bị một mình lão hoàn toàn ngăn chặn, Phương Miễn vừa lòng gật gật đầu, phất tay để mấy hộ vệ nhà mình ra tay tập kích mấy con Ảnh miêu.



Loại yêu thú Ảnh miêu nảy có thể ẩn trong bóng người, hơn nữa móng vuốt chúng phi thường sắc bén, có thể dễ dàng cắt đứt da tu sĩ.



Loại yêu thú thể tích không lớn này là thích khách tốt nhất, song phòng ngự của chúng yếu ớt, cũng chính là nhược điểm trí mạng của chúng. Phương Miễn vừa rồi chính là nắm bắt điểm này, cho nên mới lợi dụng thủ đoạn cực độ tàn bạo, để ổn định tự tin cho tu sĩ trong đại sảnh, bằng không mọi người nếu như chạy loạn đánh loạn, những con Ảnh miêu ẩn náu trong bóng của bọn họ, có thể dễ dàng tiến hành ám sát.



Khi mơ hồ thì dễ dàng dẫn đến hoảng hốt, một khi xác nhận những thích khách này là Ảnh miêu, nhóm tu sĩ Luyện khí cấp bảy tám cũng liền có thể phản kích. Bốn con Ảnh miêu kia dưới sự hợp lực của mọi người rất nhanh liền biến thành bốn thi thể, mà Phương Cần cũng xách theo hai con yêu thú hình nhím, từ ngoài đại sảnh trở về.



"Sao yêu thú lại tập kích vậy?" Đại bộ phận khách nhân trong đại sảnh sau khi chứng kiến thi thể thích khách, ai nấy đều âm thầm kinh hãi.



Trong đám khách nhân không thiếu người thông minh, hai loại yêu thú như Ảnh miêu, Tiễn li* này, nếu không có Yêu tu cấp cao khống chế, căn bản không có khả năng ẩn náu vào bên trong thành tiến hành ám sát. Mà sự xuất hiện của chúng đã chứng minh cực rõ rằng, bên trong Ô Đề Thành hoặc là nói xung quanh Ô Đề Thành, đích xác có sự tồn tại của Yêu tu cấp cao.



*Tiễn li ( 箭狸): GG cho ra hình gấu mèo, nhưng bên trên lại nói là giống con nhím @.@.
Hương lê: Ta cũng search trên google vì không biết tiếng Trung nên ta tìm ở mục hình ảnh thấy có cả chuột máy tính lẫn nhím với con gì lai giữa gấu và chuột



Phương Miễn thấy trong mắt tuyệt đại đa số khách nhân trong đại sảnh đã tràn ngập nghi hoặc cùng sửng sốt, ông lặng lẽ trao đổi ánh mắt cùng Tương Thiên Hành, đoạn chậm rãi mở miệng.



Ông cũng không có nói ra toàn bộ tình hình thực tế, mà là lựa chọn nói một vài tin tức điều tra được từ những tu sĩ ông phái ra ngoài.



Khi bọn họ biết được trong rừng rậm xung quanh Ô Đề Thành đã hoàn toàn không còn tung tích yêu thú, sắc mặt cả đám người đều kinh ngạc khó coi.



Yêu thú tuyệt đối không có khả năng tan biến thành hư không! Như vậy thực rõ ràng là có kẻ tụ tập chúng lại, có thể sở hữu loại năng lực này, chỉ có thể là Yêu tu cấp cao!



Yêu tu này tụ tập nhiều yêu thú như vậy là muốn làm cái gì? Trên cơ bản tất cả mọi người đều đoán ra được.



"Phương tộc trưởng, tiêu diệt Yêu tu mỗi người đều có trách nhiệm, Ngọc Kiếm môn ta nguyện ý đồng lòng xuất lực!" Một lão giả Ngưng mạch sơ kỳ mục quang thoáng lạnh nói, Ngọc Kiếm môn bọn họ dù là tiểu môn phái, song vị lão giả này đã từng chiến đấu tại phòng tuyến Cực tây chi địa.



Đối với Yêu tu, đại đa số tu sĩ nhóm đều ôm mối thù chung, hơn nữa Ô Đề Thành giả như bị chiếm đóng, tiểu môn tiểu phái xung quanh bọn họ chỉ e cũng gặp phải nguy cơ diệt môn. Vô luận nhìn từ góc độ nào, bọn họ đều phải tham gia vào trong sự kiện phòng vệ Ô Đề Thành này.



Ngay tại thời điểm chưởng môn mấy tiểu môn phái biểu lộ lòng trung với Phương gia, Phương gia rất nhanh lại nghênh đón vài vị khách nhân.



Nhân mã của Vu gia cùng Bặc gia mang theo mấy thương binh cùng hai thi thể tiến vào đại môn Phương gia.



Sắc mặt hai vị tộc trưởng đều thập phần khó coi, trong cuộc hộp mấy ngày trước bọn họ đã phân tích qua, đám Yêu tu này vô cùng có khả năng sẽ tiến hành tập kích tứ đại gia tộc của Ô Đề Thành, song hai người bọn họ lại chẳng ngờ rằng, dưới tình huống đã chuẩn bị, thế nhưng còn bị đối phương tập kích thành công. Tộc trưởng hai nhà cũng chưa gặp phải thương tổn gì, nhưng nhị đại đệ tử mỗi bên lại tổn thất một người.



Những người có thể được hai nhà bọn họ mang theo tham gia lần hành động này, hiển nhiên là tinh anh trong gia tộc, đệ tử như vậy tổn thất một người, đối với gia tộc mà nói cũng là đả kích thật lớn, hai vị tộc trưởng này đương nhiên sẽ không cao hứng.



Vu gia cùng Bặc gia bị tập kích, lại thêm có cảnh báo khẩn cấp réo vang từ hộ vệ cạnh giữ cổng thành, giả như lúc này còn chưa ý thức được chuyện yêu thú sắp công thành, thì những tu sĩ đó thật đúng là uổng phí tu luyện bao nhiêu năm.



Dấu hiệu yêu thú công thành đã rõ ràng như vậy, căn bản không thể che đậy, những tu sĩ trong lòng hoài nghi đây có phải là Phương gia cố ý giả trò hay không cũng đều đem nghi hoặc đề lại đáy lòng. Bất kể nói như thế nào, mâu thuẫn giữa tu sĩ nhân loại cùng Yêu tu là căn bản vô pháp hòa giải, đối diện với cuộc chiến công thành thế này, không phải ngươi chết chính là ta mất mạng!



Từ tứ đại gia tộc làm chủ đạo, chúng nhân vây lại, rất nhanh liền thiết kế ra một chiến thuật phòng ngự tương đối hoàn thiện.



Không khác biệt lắm với kí ức của Từ Tử Nham nguyên lai, tứ đại gia tộc vẫn như cũ là từng gia tộc phòng ngự một cổng thành, bất quá lúc này đây, nhờ sự nhắc nhở bóng gió của anh, tứ đại gia tộc cũng không vội vàng xuất trận, chuẩn bị cũng có phần đầy đủ hơn. Các loại đan dược bùa chú trong thời gian rất ngắn đã phát tới tay nhóm tu sĩ canh giữ cổng thành, tất cả mọi người xoa tay cùng đợi đợt chiến đấu kế tiếp.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Yêu thú công thành sắp bắt đầu! ! !



---------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com