Truyen30h.Com

Edit Day Hu Em Trai Roi Gio Phai Lam Sao Day

  Nhẹ nhàng sờ cổ tay phải của mình, thần tình của Từ Tử Dung thay đổi thất thường, nơi đó đã từng lưu một vết sẹo phi thường rõ ràng, cho dù là tại thời điểm y đạt thành Nguyên anh có thể thay hình đổi dạng, y cũng không có xóa đi vết sẹo kia.



Nơi đó, là thời điểm y rớt xuống huyền nhai thiếu chút nữa ngã chết liều mạng giãy dụa trên mỏm đá tạo thành, mà y cũng bắt đầu từ thời điểm đó, hoàn toàn chặt đứt một tia ràng buộc cuối cùng đối với Từ gia. Vết sẹo kia chính là dùng để nhắc nhở y, không bao giờ được quên hết thảy sỉ nhục Từ gia đã gây ra cho y!



"Phụ thân." Nắm tay Từ Tử Dung, Từ Tử Nham chầm chậm tiến vào phòng ăn.



Phòng ăn thập phần rộng rãi, chính giữa bày ba chiếc bàn đủ cho mười mấy người an vị.



Từ Kiêu ngồi tại vị trí chủ tọa, bên tay phải y đặt một chiếc ghế dựa bỏ trống.



Từ Tử Nham biết, chiếc ghế kia là đặc biệt chuẩn bị cho anh, từ chỗ ngồi này cũng có thể nhìn ra, ở Từ gia, địa vị của anh cơ hồ chỉ sau Từ Kiêu.



Đương nhiên, chiếc ghế này trao cho Từ Tử Nham cũng không có bất cứ quyền lợi gì, mà là một loại địa vị thuần túy. Anh có thể ngồi lên chiếc ghế kia cũng không phải bởi vì anh đối với Từ gia có bao nhiêu cống hiến lớn lao, mà là kỳ vọng tương lai của Từ gia đối với anh.



Loại gia tộc tu chân giống như Từ gia, vì ích lợi của gia tộc tất nhiên sẽ đem tất cả tài nguyên chuyển giao cho con cháu có thiên phú tốt, điều này chẳng hề liên quan gì đến công bằng hay không, bởi vì giả như Từ Tử Nham nắm trong tay một gia tộc như thế, anh cũng sẽ làm như vậy.



Nhìn từ góc độ của Từ gia hiện tại, lấy lôi linh căn thiên phú của Từ Tử Nham làm trọng yếu là không hề ngu ngốc, trở thành Kim đan tu sĩ cơ hồ là chắc chắn. Đối với Từ gia mà nói, gia tăng một vị kim đan tu sĩ, đối với gia tộc bậc trung như bọn họ là có hiệu quả không thể đo lường.



Bất luận một thế gia khổng lồ nào cũng đều cần chỗ dựa vững chắc cùng nội lực mới có thể phát triển lên tiếp. Trước nay Từ gia tích lũy chính là nội lực, mà Từ Tử Nham, trong mắt người Từ gia nhân hiển nhiên là chỗ dựa ổn thỏa nhất cho tương lai của bọn họ.



Tại thế giới này, quan hệ huyết thống cùng quan hệ sư đồ là liên hệ giữa người với người đáng tín nhiệm nhật, chỉ cần không phát điên, con cháu gia tộc tu chân bình thường khi ra ngoài, đều có chiếu cố nhiều hơn đối với gia tộc của mình.



Từ Tử Nham hiện giờ hưởng thụ đãi ngộ như vậy, hiển nhiên cũng phải gánh vác nghĩa vụ tương ứng. Dù rằng anh không phải tự nguyện nhập vào thân thể này, nhưng anh cũng không tính toán trốn tránh.



Toàn thể Từ gia không ai có lỗi với anh, mà anh đối với Từ gia cũng không có quá nhiều ác cảm.



Trong kí ức những chuyện khi dễ Từ Tử Dung mặc dù có rất nhiều người Từ gia tham dự, song xét đến cùng vẫn là do từ Từ Tử Nham chỉ đạo. Những người khác cũng sẽ không nhàn rỗi rảnh rang đi ức hiếp một tiểu hài tử.



Còn đám hạ nhân phần lớn cũng đều là vì lấy lòng chủ tử bên trên, có thể nói trong toàn thể Từ gia người ôm mối ác ý lớn nhất đối với Từ Tử Dung chỉ có một mình Từ Tử Nham.



Trong chớp mắt, Từ Tử Nham đã muốn suy nghĩ thông suốt lập trường bản thân. Một kiếp này, rất nhiều chuyện còn chưa có phát sinh, nếu Từ Tử Dung cũng không có gặp bất cứ giày vò gì, y hoàn toàn có thể cùng anh hảo hảo chung sống tại Từ gia, bước trên đường ngay so với Ma tu gì đó an toàn hơn rất nhiều. Chí ít cho tới ương lai, thật sự có khoảng thời gian phát sinh Hấp huyết trùng, cũng sẽ không vô duyên vô cớ phải gánh trên lưng nỗi oan ức lớn đến vậy.



Về phần mẫu thân của nguyên thân, Từ Tử Nham chỉ có thể lặng lẽ nói tiếng xin lỗi, bất quá anh cũng không có tính toán báo thù cho nàng. Dù sao nói đến cuối cùng, thủ phạm tạo thành bi kịch của nàng chính Từ Kiêu, ngay cả nguyên thân cũng đều không có trả thù gì Từ Kiêu, người không có bất cứ oán hận gì cùng Từ Kiêu như anh đây lại càng không có khả năng đi báo thù.



Ngoại trừ chiếc ghế bên cạnh Từ Kiêu, trên các vị trí khác đều đã có vài nhóm hài tử ngồi kín.



Những hài tử này đều những con cháu có thiên phú không tồi trong các nhánh gia tộc. Có thể dùng cơm trong gian phòng này, cũng đã chứng minh được một phần thực lực của bọn họ.



Tuổi bọn họ có lớn có nhỏ, lớn thoạt nhìn có hơn hai mươi, mà nhỏ tựa hồ chỉ có vài tuổi. Đám lớn tuổi mang tâm tư có phần thâm trầm đều dùng một loại ánh mắt chăm chú nhìn Từ Tử Dung, mà đám nhỏ tuổi lại dùng ánh mắt thuần túy hiếu kỳ nhìn hài từ mới xuất hiện.



Từ Tử Dung nhìn như ngượng ngùng trốn phía sau Từ Tử Nham, luôn luôn trộm liếc nhìn những người đó, thoạt nhìn tựa hồ có chút khiếp đảm.



Tiểu hài tử sợ người lạ mà, cũng có thể lý giải được.



Trong mắt rất nhiều người biểu hiện lên tin tức như vậy, thậm chí còn có không ít người sau khi chú ý tới bàn tay dắt Từ Tử Dung của Từ Tử Nham, liền lộ ra nụ cười thân thiện với y.



Từ Tử Dung hơi hơi cúi đầu, che khuất cừu hận thấu xương trong mắt, đại đa số người trong gian phòng này y đều nhận thức, những người này ở trong kí ức của y đã lưu lại vô số đau đớn.



Y không dám ngẩng đầu, chính là sợ Từ Kiêu dẫn đầu nhìn ra cừu hận trong mắt mình. Sự ngụy trang của y, y tin tưởng có thể gạt được đám hài tử này, nhưng là đối diện với gã cáo già Từ Kiêu, y lại không khỏi có chút lo lắng.



Nếu nói tại Từ gia này, người y hận nhất là ai, thì không thể nghi ngờ chính là Từ Tử Nham, mà nếu nói oán nhất thì lại là Từ Kiêu.



Lúc trước, nếu không phải Từ Kiêu đem y mang về Từ gia, cuộc sống của y tại nơi trấn nhỏ kia có lẽ sẽ thực khốn khổ, nhưng tuyệt sẽ không bị ức hiếp giống như vậy.



Phụ thân, danh xưng vốn dĩ mang theo sự ấm áp cùng bảo hộ này, trong mắt y lại vĩnh viễn chỉ có tương ứng với một gương mặt lạnh lùng.



Ở Từ gia sinh sống nhiều năm như vậy, y thậm chí chưa từng thấy Từ Kiêu cười một lần với mình



Luồng hung ác kiềm nén, khó chịu, ẩn sâu dưới đáy lòng lại bắt đầu rục rịch. Hai mắt dần dần nhiễm sắc đỏ tươi, Từ Tử Dung biết rõ cứ tiếp tục như vậy, Từ Kiêu tuyệt đối sẽ phát hiện ra sự bất thường của y. Với tính khí của đối phương, một mối nguy hiểm như y, khẳng định là sẽ bóp chết từ trứng nước, tuy rằng Từ Tử Nham hiện tại này đối với y rất chiếu cố, song một khi Từ Kiêu quyết định, dựa vào tu vi Luyện khí cấp sáu của Từ Tử Nham này căn bản không có tạo nên bất cứ ảnh hưởng gì.



Huống chi. . . . . .



Hắn cũng chưa chắc sẽ thật sự phản đối.



Nghĩ vậy, khóe miệng Từ Tử Dung lộ ra nét cười lạnh, đến tận bây giờ, y vẫn là không biết Từ Tử Nham rốt cuộc đang làm cái quỷ gì. Nhưng nếu chỉ vẻn vẹn dựa vào giao tiếp một buổi chiều mà khiến cho y tin tưởng, Từ Tử Nham hiện tại này đối với y không có chút địch ý ư? Đây tuyệt đối là không có khả năng!



"Tử Dung? Làm sao vậy?" Thanh âm hàm chứa quan tâm của Từ Tử Nham vang lên bên tai y.



Từ Tử Dung cúi đầu lắc lắc. Y hiện tại căn bản không dám ngẩng đầu, cặp mắt nhiễm tơ máu kia, tuyệt đối không thể có ở một hài tử tám tuổi.



"Không thoải mái sao?"



"Không. . . . . . Chỉ là. . . . . . Nhiều người quá." Từ Tử Dung cố hết sức dùng khẩu khí nhu hòa nói ra lời này.



Từ Tử Nham quả nhiên không có sinh nghi, anh cười cười, trấn an vỗ vỗ đầu y: "Yên tâm đi, có đại ca ở đây, những người này tương lai sẽ đều là bằng hữu của đệ, yên tâm đi."



Từ Tử Dung âm thầm cười nhạo trong lòng: Bằng hữu? Huyết ma y chưa bao giờ cần bằng hữu!



Cúi đầu, Từ Tử Dung chính là gắt gao nắm lấy bàn tay Từ Tử Nham. Từ Tử Nham cũng không lưu tâm, chỉ cảm thấy có lẽ tiểu hài tử đột nhiên nhìn thấy nhiều người như vậy liền có chút sợ người lạ.



Anh nắm tay Từ Tử Dung, chậm rãi đi tới chỗ mình, vừa ngồi vào liền mở miệng, nói với hai gã hầu đứng bên cạnh: "Đi, lấy thêm một chiếc ghế."



Lời này vừa nói ra, phòng ăn nhất thời lâm vào im lặng cực độ. Mọi người mới nãy còn đang thấp giọng thảo luận gì đó đồng loạt đem toàn bộ mục quang tập trung lên thân Từ Tử Nham, kế theo đó lại nhìn về phía Từ Kiêu.



Thanh âm Từ Tử Nham không lớn, nhưng cũng đủ để cho tất cả mọi người nghe được. Anh làm ra hành động như vậy cũng là đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ.



Tại Từ gia, lời nói của thiếu gia anh vẫn là phi thường có quyền lực, anh chính là muốn thông qua biểu hiện tại nơi này hôm nay, biểu đạt thái độ đối với Từ Tử Dung, đồng thời cũng làm cho mọi người minh bạch, đừng không có mắt mà đi khi dễ Từ Tử Dung.



Hai gã hầu bàn nghe vậy cũng không có lập tức nhúc nhích, ngược lại đồng thời nhìn về phía Từ Kiêu.



Từ Kiêu chậm rãi dùng một chiếc khăn trắng toát lau lau tay, sau đó buông xuống, lạnh giọng nói: "Mệnh lệnh của thiếu gia các ngươi không có nghe thấy hay sao?"



Hai gã hầu nghe vậy cả kinh, vội vội vàng vàng mang đến một chiếc ghế dựa. biểu tình của Từ Tử Nham không có chút xao động, chính là nhìn Từ Kiêu nói: "Phụ thân, có thể dùng cơm rồi."



Từ Kiêu liếc nhìn Từ Tử Nham một cái thật sâu, trầm giọng nói: "Dùng cơm đi."



Mọi người lúc này mới cầm lấy đũa bắt đầu dùng bữa.



Thời điểm ban đầu, không khí còn hơi có chút ngưng trọng, nhưng theo thời gian trôi qua, mắt thấy không có sự tình gì phát sinh, nhóm hài tử rất nhanh liền đem chuyện phát sinh mới nãy quăng ra sau đầu, bắt đầu kịch liệt thảo luận một vài vấn đề tu luyện gần đây.



Từ Tử Nham ngoại trừ ban đầu nói một câu cùng Từ Kiêu, sau không còn mở lời với gã nữa.



Một mặt đối diện với người cha tiện nghi này, anh luôn luôn có loại cảm giác đối mặt với đám cáo già trên thương trường, trong lòng vô cùng nặng nề. Một mặt khác dù sao anh đã chiếm lấy thân xác con trai người ta, cho dù có được toàn bộ kí ức của hắn, thậm chí ngay cả những chuyện phát sinh sau này cũng có, song anh vẫn là lo lắng có thể lộ ra dấu vết gì hay không.



Trong Tu Chân Giới này cũng có một thuyết pháp mang tên Đoạt xá, vạn nhất đối phương nhận ra anh đoạt mất con trai người ta, vậy thì liền hỏng bét. Với thân thể cấp sáu nhỏ bé hiện tại của anh, đối diện Từ Kiêu tu vi tiệm cận Kim đan kia, rành rành chính là sẽ bị dẫm chết không cần thương lượng. . . . . .



Từ Tử Nham chột dạ trong lòng, lại không biết Từ Kiêu giờ phút này đang vì sự trưởng thành của nhi tử mà cao hứng.



Tin tức Từ Tử Nham đem Nhược Kỳ đuổi khỏi Lưu Thương viện, cơ hồ ngay sau khi anh đưa ra quyết định lập tức liền được đặt lên bàn Từ Kiêu. Gã thường ngày cũng không liên tục giám thị nhi tử của mình, chính là sự xuất hiện của Từ Tử Dung này làm cho gã rất muốn nhìn xem phản ứng của nhi tử mình.



Không thể không nói, những phản ứng của Từ Tử Nham trước kia khiến gã có hơi chút thất vọng. Dưới mắt gã, mười hai tuổi cũng không tính nhỏ, song Từ Tử Nham lại vẫn như cũ mang bộ dáng kích động lỗ mãng. Cho dù Từ Tử Nham không thích Từ Tử Dung, cũng không nên biểu lộ trên mặt rõ ràng như vậy, để người nhìn ra được. Cứ như vậy, tương lai giả như Từ Tử Dung xảy ra nguy hiểm gì, chẳng phải ai nấy đều biết chính là Từ Tử Nham đã hạ thủ ư?



Vô luận là tu sĩ hay người thường, người đứng ở chỗ sáng, vĩnh viễn phải chịu thiệt thòi hơn kẻ đứng chỗ tối.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đáp lại bình luận Từ Tử Nham vô cảm đối với nguyên thân một chút:

Nếu là đương sự, bắt nạt con tiểu tam là thực bình thường, vấn đề là . . . . . phải bắt nạt nó đến chết sao? Đẩy thằng bé vào tử lộ, thậm chí lừa nó ra ngoài, tìm loại người chuyên dâm loạn trẻ con để chặn nó lại sao?

Kỳ thật bắt nạt là chuyện rất bình thường, chủ yếu là vấn đề mức độ.

Từ Tử Nham đối với nguyên thân ban đầu cũng không có bất cứ nhận xét gì, nhưng theo quan sát kí ức của nguyên thân, chứng kiến những chuyện hắn làm ra với Từ Tử Dung, anh mới cho rằng hành vi của nguyên thân vượt qua giới hạn của mình.

Về phần Từ Kiêu, Từ Tử Nham lại chẳng chút nào che giấu sự chán ghét. Bởi vì dưới mắt anh, thân là phụ thân của Từ Tử Dung, sai lầm là do gã phạm, song gã lại không chịu bảo hộ con trai mình. Thậm chí trong bài cũng đã đề cập qua, gã sở dĩ mang Từ Tử Dung về, chính là để làm đá mài đao cho Từ Tử Nham nguyên lai, bởi vậy gã đối với Từ Tử Dung cũng chẳng hề ôm chút ý tốt gì.

Cái này giống như, có người nuôi một con cún, sau đó dùng con cún này cho người nào đó làm huấn luyện đặc biệt, để người kia hết lần này đến lần khác tấn công con cún đó, cuối cùng còn có thể giết chết nó, vì thế. . . . . . Chẳng lẽ này con cún này cũng phải cảm kích người nuôi sống nó sao. . . . . .

Mà những người trong Từ gia khác đối đãi Từ Tử Dung phần lớn đều là loại thái độ coi khinh, trong đó còn có một bộ phận vì lấy lòng Từ Tử Nham, cho nên cũng đi theo hành hạ y. Bởi vậy ở trong mắt Từ Tử Dung, toàn thể Từ gia không có lấy một người tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com