Truyen30h.Com

Edit Day Hu Em Trai Roi Gio Phai Lam Sao Day

Chương 19

Nếu đối phương sử dụng ám chiêu với y thì lại càng tốt. Từ Tử Dung quỷ quyệt nhếch khóe miệng, tu luyện Huyết hải tâm kinh xét suy cho cùng còn phải xem năng lượng bên trong huyết dịch thu được là bao nhiêu, mà có thứ gì có thể thuần chất hơn huyết dịch của tu sĩ chứ?

"Được rồi, tu luyện hôm nay kết thúc tại đây, ngày mai là huấn luyện thực chiến, mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng." Từ Mặc lớn tiếng nói.

Mọi người trong Luyện võ trường liền thu hồi chiêu thức trên tay, túm năm tụm ba một chỗ cùng bắt đầu tán chuyện, bất quá từ trong ánh mắt bọn họ có thể thấy được, đề tài thảo luận phần lớn đều liên quan đến Từ Tử Dung.

Tại một góc Luyện võ trường, một thiếu niên có đường nét tướng mạo ba phần tương tự cùng Từ Tử Nham không cam lòng nhìn về hướng Từ Tử Dung: "Hừ, bất quá là đồ nghiệt chủng, Từ Tử Nham thật ngu ngốc, thế nhưng là đối tốt như vậy với thứ con hoang, thật quá không xứng thân phận."

Một nam một nữ theo sau gã nghe vậy đều khinh thường bĩu môi, thiếu niên kia cao ngạo nói: "Đại khái là vì nguyên do mạch chính chỉ có một người nối dõi ít ỏi, suy cho cùng gia chủ chính là ngay cả tiểu thiếp cũng không có."

Thiếu niên nói chuyện lúc trước nhíu nhíu mày: "Nghe nói nữ nhân kia bất quá là thứ phòng nhì bao dưỡng bên ngoài, căn bản ngay cả tiểu thiếp cũng không bằng, hài tử do loại nữ nhân đó sinh ra thì có thể là thứ tốt lành gì chứ? Nếu không phải mẹ y qua đời, y căn bản không tư cách vào cửa Từ gia."

"Vậy thì sao?" Thiếu nữ kia thần tình lãnh đạm: "Nói đến cuối cùng còn không phải vấn đề thực lực ư, có bản lĩnh thì ngươi cũng so được với tốc độ tu luyện của Từ Tử Nham. Đến lúc đó, đừng nói mang nghiệt chủng đến Luyện võ trường, nói không chừng ngươi có phá bỏ Luyện võ trường, cha ngươi cũng sẽ che chở ngươi."

"Ngươi!" Thiếu niên lạnh mặt: "Từ Tử Tuyền, chớ có châm ngòi ly gián. Thực lực ta tuy không tốt, nhưng cha ta tốt xấu gì cũng là tu giả Ngưng mạch, cha ngươi bất quá là tu giả Trúc cơ, ngươi cũng chẳng là cái thứ gì đâu."

Thiếu nữ nhướn mí mắt, khóe miệng hiện lên một nét cười lạnh: "Từ Tử Hoàn, cho dù cha ngươi là tu giả Ngưng mạch thì sao chứ? Thiên phú của ta tốt hơn ngươi, tu luyện nhanh hơn ngươi, hiện giờ lại có thêm một Từ Tử Dung ngộ tính thiên tài. Thiết nghĩ, phần của ngươi sẽ lại giảm bớt rồi." Nói xong, nàng liền xoay người ly khai nơi này.

Thiếu niên bị bỏ lại vẻ mặt âm trầm dõi theo bóng lưng nàng thầm mắng: "Tiện nữ nhân, chẳng phải chỉ là linh căn thuộc tính kép sao, có gì đặc biệt hơn người chứ. Giả như Từ Tử Nham một lòng thiên vị Từ Tử Dung kia, phần của ngươi chẳng phải cũng sẽ giảm bớt ư."

Thiếu niên đứng sau gã nhịn không được rụt cổ, vô luận là thiếu niên này hay thiếu nữ kia, hắn đều đắc tội không nổi. Hắn bất quá là con cháu một nhánh phụ yếu kém của Từ gia, có thể tiến vào Luyện võ trường này, chính là dựa vào nịnh nọt a dua các thiếu gia tiểu thư này.

Từ Tử Nham sau khi Từ Mặc tuyên bố luyện võ kết thúc, liền mang theo Từ Tử Dung xuống núi.

Huấn luyện của Luyện võ trường đều là do Từ Mặc quy định, nếu gã nói ngày mai phải thực chiến, vậy nhất định sẽ thực chiến.

Cái gọi là thực chiến đương nhiên chính là phải chiến đấu chân chính, bất quá cuộc chiến này cũng không phải do nhóm con cháu tự tiến hành, mà là phải tiến vào hậu sơn tu luyện.

Phía sau gia trang Từ gia có một cánh rừng phi thường rộng lớn, mà cái Từ gia gọi là ' hậu sơn' lại chính là khu vực ngoài cùng của cánh rừng này.

Cánh rừng này phi thường đặc biệt, bên trong sinh trưởng đủ loại sinh vật chủng loại phong phú. Trong đó cũng không thiếu một ít yêu thú phi thường lợi hại.

Song không biết vì lẽ gì, cánh rừng này bị hai nhánh sông lớn chia làm ba bộ phận quỷ dị, hơn nữa đời sống của chủng thú trong cánh rừng này, cũng đều căn cứ theo tu vi bản thân, nhu thuận sinh hoạt trong phạm vi cố định, tuyệt không dám vượt qua ranh giới*.

*Nguyên văn: 越雷池一步 ( việt lôi trì nhất bộ): Nguyên ý chỉ việc muốn thứ sử Giang Châu Ôn Kiệu trấn phòng thủ, không được vượt Lôi Trì đến kinh thành. Hiện tại mang ý không được vượt qua một giới hạn nhất định nào đó.

Rìa ngoài tiếp giáp giữa Từ gia và biển rừng, chính là nơi sinh sống của một vài yêu thú Luyện khí kì, càng gần tới bên ngoài, tu vi yêu thú càng thấp. Chỉ cần không tiến sâu vào cánh rừng, nhóm đệ tử Luyện võ trường này hoàn toàn có thể đạt được mục đích thực chiến.

Nằm giữa nhánh sông lớn thứ nhất và thứ hai sinh sống chủng loại yêu thú tu vi bất đồng từ Trúc cơ đến Ngưng mạch, mà một sườn khác của nhánh sông thứ hai, thì chí ít cũng phải tu vi Kim đan mới dám tiến vào.

Càng vào sâu yêu thú càng lợi hại, nghe nói sau khi vượt qua nhánh sông thứ hai*, trung tâm cánh rừng thậm chí còn có yêu thú biến hóa thần kỳ sinh sống.

*Trên kia rõ ràng chỉ có hai nhánh thôi mờ, lấy đâu ra cái nhánh sông thứ ba nhỉ?. Vậy nên mình sửa tạm lại thành nhánh thứ nhất và thứ hai cho dễ hiểu. Sau này nếu có bản sửa bug của tác giả thì chỉnh sau vậy.

Đương nhiên, với thực lực của Từ gia, xa nhất bất quá là đi tới giữa hai nhánh sông, còn về lời đồn yêu thú biến hóa, cũng đều chỉ là lời truyền miệng mà thôi.

Từ Tử Nham biết thực chiến ngày mai với anh mà nói cũng sẽ không quá khó khăn, dù sao với trình độ Luyện khí cấp sáu của anh, chỉ cần không vào sâu quá mức, căn bản không có bất cứ nguy hiểm gì.

Vấn đề duy nhất hiện tại là, anh nhất thiết phải phụ trách bảo hộ đứa em kế Từ Tử Dung này, hiện giờ y bất quá mới khó khăn bước vào cánh cửa tu chân, thậm chí ngay cả Luyện khí cấp một cũng chưa đạt thành, nếu như tiến vào rừng rậm . . . . . .

"Ca ca. . . . . . Ca suy nghĩ gì vậy?" Từ Tử Dung đầy mặt hiếu kỳ.

"Không có gì." Từ Tử Nham theo thói quen vuốt đầu y.

Từ Mặc tuy rằng nhìn anh rất không thuận mắt, nhưng tuyệt sẽ không vì anh mà giận cá chém thớt sang Từ Tử Dung. Nếu như vậy, gã khẳng định cũng biết với thực lực của Từ Tử Dung, tiến vào rừng rậm hoàn toàn chính là tìm chết, chưa nói đến lựa chọn của y còn là công pháp phụ trợ hệ mộc, trừ phi có người bảo hộ. . . . . .

Bảo hộ!

Hai mắt Từ Tử Nham sáng ngời.

Nếu chỉ có mình anh, anh quả thật không dám cam đoan Từ Tử Dung sẽ không phải chịu bất cứ tổn thương gì. Nhưng anh thiếu chút nữa quên mất, thực chiến ngày mai Từ Mặc chẳng hề nói bọn họ nhất định phải tự mình tiến hành. Nói cách khác, anh có thể tìm người cùng lập thành tổ đội.

Ngẫm thấy cũng đúng, với tu vi của nhóm người bọn họ, nếu là không liên thủ, muốn tu luyện trong rừng quả thực chính là nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành, chưa nói đến ngoại trừ Từ Tử Dung, còn có nhiều con cháu Từ gia khác cũng là tu luyện các loại bí tịch phụ trợ.

Suy nghĩ rõ ràng điểm này, Từ Tử Nham tức khắc ổn định trong lòng, anh quay đầu nói với Từ Tử Dung: "Thực chiến ngày mai chúng ta tiến hành lập đội với người khác, đệ hôm nay hảo hảo nghỉ ngơi, nhiệm vụ ngày mai của đệ chính là hảo hảo bảo vệ tốt bản thân."

Từ Tử Dung gật gật đầu, Huyết hải tâm kinh là át chủ bài của y, hiển nhiên không thể bộc lộ tại nơi này, mà Vũ nhuận vô thanh y cũng bất quá vừa mới vừa tiếp xúc, căn bản không có khả năng sử dụng thực vật tiến hành công kích. Về phần nhiệm vụ khác, hoàn toàn có thể giao cho ca ca để thu phục, dù sao Từ Tử Nham này không phải hết lần này lần khác hứa hẹn muốn bảo vệ y hay sao? Chi bằng để xem biểu hiện ngày mai của hắn là được rồi.

Biểu hiện của Từ Tử Dung thực bình thường, Từ Tử Nham cũng không nghĩ nhiều. Sau khi đưa đệ đệ về gian phòng hường phấn thiếu chút nữa làm mù mắt anh, Từ Tử Nham quyết đoán nhanh chóng chạy trốn.

Từ Tử Dung nhìn sắc hồng đầy phòng, biểu tình dữ tợn trong nháy mắt, theo sau y yên lặng ghi thêm một món nợ vào sổ sách trong lòng. . . . . .

Sáng sớm hôm sau, Từ Tử Dung sau khi tỉnh lại lấy tốc độ nhanh nhất rửa mặt một lần, kế tiếp chạy ra khỏi phòng mình.

Bước ra khỏi cửa phòng, y thở phào nhẹ nhõm thật mạnh, chưa từng nghĩ tới, bất quá là gian phòng trang trí thành màu hồng mà thôi, thế nhưng lại có lực sát thương lớn như vậy. . . . . .

Cất bước đi về phía cách vách, canh phòng tại cửa đã muốn thay phiên thành một thị nữ khác. Người thị nữ này bộ dạng thực bình thường, nhưng cười rộ lên thực đáng yêu, làm cho người ta bất giác thân thiết.

Song Từ Tử Dung lại biết, nữ nhân này có bao nhiêu âm hiểm độc ác, bản thân đã từng bị hình tượng của ả lừa gạt, ngây ngốc theo ả đến hang rắn, kết quả đương nhiên là bị Từ Tử Nham đẩy xuống vách núi.

Thời điểm sau đó y trở lại, nữ nhân này thế nhưng vẫn còn tỏ bộ dáng vô tội, muốn tiếp tục lừa gạt y, tiếc rằng khi đó y tuy rằng ngốc, nhưng cung không có ngu đến mức đó, giáo huấn, một lần là đủ rồi.

Thời điểm lần đầu nhìn thấy Từ Tử Dung, trong mắt nữ nhân này phút chốc xuất hiện kinh diễm, nhưng rất nhanh lại bị ả đè ép xuống. Ả lộ ra nụ cười mỉm vô hại với Từ Tử Dung, ả rất rõ ràng, đối với một hài tử mới đến mà nói, một thị nữ hòa ái, dễ thân cận, sẽ có lực ảnh hưởng lớn đến cỡ nào.

"Ngươi là ai?" Từ Tử Dung tỏ vẻ khó hiểu hỏi.

"Nô tỳ Nhược Thi." Nhược Thi hơi hơi cúi người.

"À." Từ Tử Dung tùy ý gật gật đầu: "Ca ca vẫn chưa có rời giường sao?"

"Đúng vậy, Tử Dung thiếu gia, thiếu gia còn đang ngủ." Nhược Thi thành thành thật thật hồi đáp, mục quang nhìn Từ Tử Dung mang theo vài phần từ ái.

"Ách. . . . . . Ngươi nhìn ta như vậy để làm gì?" Từ Tử Dung nhìn đến mục quang từng làm cho y cảm thấy ấm áp kia, nhất thời có chút không vui, liền buột ra khỏi miệng.

Nhược Thi thoáng sửng sốt, nhưng rất nhanh phản ứng lại: "Tử Dung thiếu gia thứ tội, nhà nô tỳ vừa vặn có một đệ đệ tuổi tác không khác biệt lắm với Tử Dung thiếu gia, nô tỳ chỉ là nhớ tới đệ đệ của mình."

Từ Tử Dung cười lạnh trong lòng, y thuở trước cũng là bị lý do thoái thác này lừa gạt, nhưng sau y mới biết được, Nhược Thi căn bản là không có đệ đệ gì.

"Càn rỡ!" Sắc mặt Từ Tử Dung trầm xuống: "Một đệ đệ của nô tỳ, thế mà lại dám so sánh với bổn thiếu gia, lá gan của ngươi lớn thật đó!"

Nhược Thi nhất thờ sửng sốt, tựa hồ hoàn toàn không nghĩ tới sẽ bị Từ Tử Dung quát tháo như vậy.

"Tử Dung thiếu gia. . . . . ." Ả không khỏi có chút hoảng hốt, chuyện này cùng điều ả thiết tưởng một điểm cũng không giống nhau!

"Ta đường đường là nhị thiếu gia Từ gia, còn cần ngươi phải đến yêu thương ư?" Từ Tử Dung hùng hổ hăm dọa chất vấn.

"Tử Dung thiếu gia, nô tỳ không dám. . . . . ." Nhược Thi sợ hãi, bịch một tiếng quỳ trên mặt đất, toàn thân phát run.

Hiện tại toàn Lưu Thương viện ai cũng biết rằng thiếu gia thập phần yêu thương nhị thiếu gia này, nếu chọc giận y tuyệt đối không có kết cục tốt.

"Hừ!" Từ Tử Dung hừ lạnh một tiếng, xoay người đẩy cửa vào phòng Từ Tử Nham, lưu lại Nhược Thi quỳ gối run lẩy bẩy tại cửa, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Tình hình trong phòng y như Từ Tử Dung phỏng đoán. . . . . .

Trên giường cuộn thành chiếc chăn cực lớn, Từ Tử Nham từ đầu đến chân đều bị bao bên trong, duy có một góc, lưu lại sợi tóc màu đen, giúp người ta có thể xác định vị trí của anh. Bằng không trong cái bao lớn tròn căng này, muốn tìm ra vị trí đầu anh cũng là một vấn đề khó. . . . . .

"Ca ca, nên rời giường thôi!" Từ Tử Dung cười khẽ, vươn tay lắc bả vai Từ Tử Nham.

"Ư. . . . . . Để anh ngủ thêm lát đi. . . . . ." Từ Tử Nham trùm đầu trong chăn thoáng nhúc nhích.

Từ Tử Dung thấy thế không khỏi nhíu mày, y vẫn là lần đầu nhìn thấy có người có thể ườn giường đến mức độ này.

"Ca ca, hôm nay phải đi luyện tập thực chiến ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com