Truyen30h.Com

Edit Day Hu Em Trai Roi Gio Phai Lam Sao Day

Chương 34

Đối với loại người tính cách nóng nảy như anh thứ không chịu nổi nhất chính là dài dòng, anh không dám cam đoan nếu Từ Mặc tiếp tục dông dài nữa, mình có thể buột miệng nói bậy hay không. 

         

Ngay trước mặt Từ Tử Dung mà chửi bới gì đó, thật sự là hỏng hình tượng ca ca tốt của anh! Nhất định phải diệt sạch!

         

Có lẽ thái độ tự tin này của Từ Tử Nham đã cuốn hút những người khác trong Từ gia, tất cả mọi người đối với biểu hiện ngày mai của Từ Tử Nham đều tràn ngập kỳ vọng.

         

Có lẽ những con cháu Từ gia phái đi những môn phái khác đương nhiên tư chất cũng không tồi, bọn họ đối với mức độ chịu khó của vị thiếu gia mạch chủ này hẳn cũng đã sớm được nghe qua.

         

Có lẽ tu vi anh có được tại tầm tuổi này, đủ để cho anh kiêu ngạo, trên thực tế với thực lực của anh, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, trên cơ bản không có khả năng bị đào thải.

         

Đợt sát hạch của Lưu Quang Tông tổng cộng có ba ngày, đợi sau khi sát hạch kết thúc, đoàn người bọn họ mới có thể tiếp tục đến những môn phái khác bái sư học nghệ. Sở dĩ làm như vậy là bởi vì trở ngại Từ Tử Nham tiến vào Lưu Quang Tông không lớn, song tam linh căn của Từ Tử Dung lại làm cho người ta thập phần khó xử.

         

Biểu hiện bên ngoài của y đặc biệt thiên phú tại phương diện ngộ tính, song thứ ngộ tính này thật sự là hư vô mờ mịt, tuy rằng hiện tại tu vi của y thực kinh người, nhưng đối diện với những thiên linh căn kia, mấy loại linh căn biến dị thiên tài, căn bản không thể sánh bằng.

         

Đối với điều này, Từ Tử Nham ngược lại tin tưởng hơn hẳn những người khác.

         

Từ Tử Dung là ai chứ? Đó chính là đại ma đầu đỉnh đỉnh đại danh kiếp trước, dù rằng kiếp này y không có tu luyện Huyết hải tâm kinh ( không phải đâu! ), nhưng tuyệt đối sẽ không thua kém. Tam linh căn thì làm sao? Nguyên anh tu sĩ tam linh căn đâu có ít, cái gọi là lôi linh căn cũng tốt, thủy linh căn cũng tốt, linh căn thuộc tính đơn tất nhiên cũng tốt, nhưng bất quá chỉ là có nền tảng tốt hơn những người khác một chút, phát triển sau này như thế nào, còn phải xem cơ duyên của từng người.

         

Ngộ tính tuy rằng hư vô mờ mịt, nhưng tất cả mọi người phải thừa nhận, thời điểm người mang ngộ tính tốt tu luyện có thể học một hiểu mười*, giống như lần ngộ đạo trước của anh, trong khoảng thời gian ngắn, tu vi liền có thể nâng cao. Từ Tử Dung tuy rằng chưa từng ngộ đạo, song tu vi của y cũng đủ kinh người, tin rằng các trưởng lão của Lưu Quang Tông này chỉ cần không ngốc, sẽ không từ chối thiên tài hiếm có khó tìm này.

* Nguyên văn: 事半功倍 ( sự bán công bội): Mang nghĩa làm ít nhưng kết quả đạt được lại gấp bội.

         

Trên thực tế, Từ Tử Nham thậm chí cảm thấy rằng, trong mắt mấy lão hồ ly đó, nói không chừng Từ Tử Dung sẽ càng được coi trọng hơn anh.

         

Một đêm im lặng. Dù cho Từ Tử Nham cảm thấy Từ Tử Dung đã mười một tuổi , mà vẫn ngủ cùng mình có phần không hay lắm, song mỗi thời điểm anh đề xuất chuẩn bị phòng đơn cho y, đối phương sẽ đáng thương nhìn anh. Cái loại ánh mắt tựa như cún con sắp bị ruồng bỏ này khiến Từ Tử Nham ngay cả nói cũng không hoàn chỉnh được.

         

Có lẽ bởi vì mẫu thân mất sớm, mà phụ thân lại chẳng hề quan tâm, Từ Tử Dung thực khuyết thiếu cảm giác an toàn. Điểm này, từ thời điểm đi ngủ mỗi tối, đều gắt gao quấn quít lấy thân thể Từ Tử Nham là có thể cảm giác ra được.

         

Nhờ phúc của Từ Tử Dung, tư thế ngủ hiện giờ của Từ Tử Nham đã tốt hơn nhiều so với trước kia, dù sao bất kỳ ai bị ôm chặt như bị mãng xà quấn thế này cũng chẳng thể động đậy, số lần lăn lộn của anh cũng sẽ bị hạn chế nhất định.

         

Ừm. . . . . . Hiện tại Từ Tử Nham buổi tối ngủ đã từ lăn ba trăm sáu mươi độ giảm bớt thành một trăm tám mươi độ, mà trong đó, công lao đeo bám của Từ Tử Dung tuyệt đối không hề nhỏ. . . . . .

         

Sáng sớm tinh mơ, hai huynh đệ cuộn lại cùng chăn như bánh quẩy bị Từ Mặc lớn giọng làm tỉnh giấc. Hai người liếc nhau, khó khăn bò dậy khỏi giường.

         

Từ Tử Dung có chút ảo não, sự cảnh giác của y càng lúc càng tệ hại, đây cũng không phải hiện tượng tốt lành gì.

         

Hai người sau khi rửa mặt xong, liền dưới sự tháp tùng của nam nhân trung niên trầm mặc kiệm lời, đi trước đến rừng cây bên ngoài cổng tây Pháp An Thành tập hợp.

         

Sự bảo hộ của Lưu Quang Tông đối với thành thị chỉ giới hạn phía bên trong cổng thành, ra khỏi thành phát sinh bất cứ sự tranh đấu gì, hết thảy đều không nằm trong phạm vi quản lý của bọn họ. Mảnh rừng nhỏ tập hợp kia, chỉ cách Pháp An Thành một đoạn ngắn, nhưng chặng đường đó, cũng coi như là một cuộc khảo nghiệm đối với những đệ tử nhập môn bọn họ.

         

Lộ trình này trên thực tế đã được người của Lưu Quang Tông dọn dẹp qua, phàm là yêu thú vượt quá tiêu chuẩn Trúc cơ kỳ toàn bộ đều bị diệt sạch bách. Bất quá bộ phận được dọn dẹp, chỉ giới hạn từ sau khi tiến vào rừng cây, cho đến địa điểm tập hợp, mà chặng từ cổng thành đến rừng cây thì lại không người giám thị.

         

Ba hạng đầu của sát hạch đệ tử nội môn đều có phần thưởng cực kỳ hậu hĩnh, mà hạng nhất lại còn có thể đích thân chọn lựa sư tôn. Nói cách khác, giả như chọn lựa chưởng môn làm sư tôn của mình, tương lai thậm chí có khả năng kế thừa vị trí chưởng môn! Đương nhiên đây cũng chỉ là có cơ hội mà thôi.

         

Ba hạng đầu mỗi lần sát hạch đều bị tranh giành cực kỳ lợi hại, lần này Từ Tử Nham nếu đã tính toán giành lấy vị trí hạng nhất kia, đương nhiên sẽ không khinh suất.

         

Thời điểm nguyên thân tới tham gia lần sát hạch này, chỉ có tu vi Luyện khí cấp bảy, mà chiêu pháp tu luyện cũng chỉ mới có Lôi chấn. Sở hữu lôi linh cái nhưng không có chiêu thức tương xứng, trình độ của nguyên thân ở giữa một đám đệ tử kia cũng chỉ thuộc bậc trung.

         

Có lẽ là bởi vì thực lực của nguyên thân không quá tốt, cho nên năm đó thực bình thường mà vượt qua sát hạch, đạt được một kết quả nửa vời, song những ứng viên có thực lực mạnh mẽ nhất, tất cả lại bị chặn đánh ở giữa đường.

         

Loại chặn đánh này cũng không hẳn là muốn mạng người, nhưng sẽ khiến trên thân mang thương tích, ảnh hưởng phát huy. Từ Tử Nham kiếp này cũng có khả năng bị phân vào trong nhóm thiên tài siêu cấp, hiển nhiên phải phòng bị đối phương hạ độc thủ.

         

Người trung niên trầm mặc kiệm lời kia chỉ cần hộ tống anh đến bên ngoài mảnh rừng nhỏ, con đường bên trong đương nhiên chỉ có thể do anh tự đi. Trên thực tế mang theo người trung niên này bất quá là để bảo hộ bản thân không bị thế lực đỡ lưng những ứng viên kia tập kích, còn so với những ứng viên kia, anh vẫn là có phần nắm chắc.

         

"Được rồi, Lưu thúc, thúc đưa đến đây là được rồi." Từ Tử Nham dừng cước bộ bên ngoài rừng cây, bảo người trung niên đi cùng trở về.

         

Người trung niên kia gật gật đầu xoay người ly khai, nhưng trước lúc ly khai, lại có phần thâm ý liếc mắt nhìn rừng cây một cái.

         

Từ Tử Nham biết, đây là lời nhắc nhở đối phương dành cho mình, trong rừng cây khẳng định có những người khác đang nhòm ngó nơi này, chẳng qua hiện tại vẫn chưa biết kẻ rình mò là người của Lưu Quang Tông, hay là những ứng viên khác.

         

Nhìn nhìn thời gian, cách thời hạn tập hợp cuối cùng còn có nửa canh giờ, Từ Tử Nham cười cười, nắm tay Từ Tử Dung, phóng khoáng đi về phía rừng cây.

         

Sau khi tiến vào rừng cây, Từ Tử Nham ngoài mặt thực bình tĩnh đi về hướng địa điểm tập hợp, trên thực tế thì lại xốc toàn bộ tinh thần, dè chừng kẻ khác tập kích bất cứ lúc nào.

         

Kiểu tập kích giữa các ứng viên, là một loại phương thức cạnh tranh  Lưu Quang Tông ngầm thừa nhận, suy cho cùng một tu sĩ muốn đi được lâu dài, có thực lực nhất thiết còn chưa đủ, mà còn phải có đầu óc. Những thiếu niên háo hức không chút chuẩn bị tiến vào rừng cây, kết quả bị người khác hãm hại thụ thương, sẽ chẳng có cơ hội nào cho bọn họ kêu oan.

         

"Tử Dung, theo sát ca ca, đừng chạy loạn." Từ Tử Nham thấp giọng căn dặn.

         

Từ Tử Dung nhu thuận gật gật đầu, y kiếp trước tuy không trải qua lần sát hạch này, nhưng nhìn từ biểu hiện của Từ Tử Nham, cũng biết khẳng định không phải đơn giản như trong tưởng tượng của y.

         

Y lại một lần nữa thấy may mắn Huyết hải tâm kinh của bản thân có thể cất chứa linh lực trong huyết dịch, y lúc này đây, vô luận là ai tra xét, cũng sẽ không thể phát hiện tổng lượng linh lực trong cơ thể y đã muốn đạt tới mức độ Luyện khí đại viên mãn.

         

Huynh đệ hai người biểu hiện thực thoải mái đi trong rừng cây, tựa hồ đã coi đây thành một chuyến đi đường thông thường. Hai người vừa đi vừa dạo, thậm chí thi thoảng Từ Tử Nham còn hái chút quả dại trên cây nếm thử chút hương vị.

         

Nhìn bộ dáng hai người, hoàn toàn không giống như đang tham gia sát hạch, ngược lại càng tựa như đang du xuân.

         

Trên một gốc cây nhỏ cách bọn họ không xa, một con chim nhỏ lớn cỡ ngón tay đang hiếu kỳ nhìn bọn họ.

         

Con chim nhỏ kia thoạt nhìn bình thường, bám trên nhánh cây, thi thoảng lại mổ lên lông vũ của mình. Động tác của nó rất sống động, vô luận là ai nhìn đến, đều chỉ cảm thấy đó là một con chim bình thường.

         

Duy có ánh mắt nó thập phần đặc biệt, đôi mắt đen nhánh như ngọc đen, bên trong không có lấy một tia sinh khí.

         

Xa bên trong một gian thiên điện của Lưu Quang Tông, mười mấy đệ tử đang bận rộn ghi chép.

         

Trước mặt mỗi người Bọn họ đều đặt một chiếc chậu nông, trong chậu đổ ngập nước, bên trong tạo thuật thủy kính, ngoài chậu được khảm một viên linh thạch hạ phẩm, linh lực từ trong không ngừng cuồn cuộn bị hút ra.

         

Trên mặt nước hiện lên rất nhiều nội dung bất đồng, đại bộ phận trong đó đều là những người đến tham gia sát hạch. Trong đó hiển nhiên có huynh đệ hai người Từ Tử Nham cùng Từ Tử Dung, trên thực tế, huynh đệ hai người cũng là một trong những trọng điểm những người này quan tâm theo dõi.

         

Phụ trách quan sát hình ảnh của Từ Tử Nham chính là một đệ tử nội môn bình thường, gã chứng kiến Từ Tử Nham tựa như đi hái lộc chậm rãi đi về phía mục tiêu, không khỏi lộ ra nụ cười chế giễu.

         

Từ góc nhìn của gã đương nhiên không có vấn đề gì, song bên trong thủy kích cách vách hắn, lại cho thấy, có một nam tử mặc trang phục màu đen, đang ẩn náu tại một chốn cách bọn họ tầm hai trăm thước.

         

Đệ tử nội môn này lắc lắc đầu, phát ra một tiếng thở dài, gã cho rằng Từ Tử Nham căn bản tránh không nổi sự phục kích của nam tử kia, nhất định sẽ thụ thương. Nguyên bản còn có một vị trưởng lão có phần coi trọng Từ Tử Nham, mới liệt hắn vào đối tượng quan sát trọng điểm, chẳng ngờ hắn thế nhưng ngay cả một chút cảnh giác cũng chẳng có. Tuy tu vi của hắn thực cao, nhưng hiện nhìn xem, không phải là đã dùng đan dược để tích tụ đó chứ?

         

Nếu thật sự là như vậy, Từ Tử Nham này cũng bất quá chỉ như thế, không có kinh nghiệm thực chiến, cho dù hắn có thể thành công đến địa điểm tập hợp, chỉ e đến vòng loại sát hạch cũng sẽ chẳng thể biểu hiện quá xuất sắc.

         

"Thật sự là lãng phí. Sao ta lại chẳng được vị trưởng lão kia nhìn trúng chứ." Đệ tử này bĩu môi, hơi có chút bất bình, song ngay kế tiếp, cảnh tượng xuất hiện trên màn hình lại khiến gã cơ hồ hoảng sợ đến rớt cằm.

         

Chỉ thấy Từ Tử Nham nhìn như thực lơi lỏng độ ngột nhảy lên, tay đập lên túi Càn Khôn, rút ra một trường cung ngân sắc.

         

Anh không dùng bất cứ mũi tên nào, chỉ dùng hai ngón tay kéo dây cung, theo ngón tay di chuyển, tại giữa cánh cung cùng dây cung, một mũi tiễn màu tím mang hào quang lôi điện dần dần thành hình.

         

Từ Tử Nham chẳng hề do dự, ngón trỏ buông lỏng, mũi tiễn lôi điện liền bắn vọt ra xa. Gã đệ tử phụ trách quan sát anh cơ hồ theo phản xạ nhìn sang thủy kính bên cạnh, chỉ thấy một luồng ánh tím đột nhiên xuất hiện, nam tử kia thậm chí chưa kịp phản ứng, đã bị bắn thủng bả vai.

         

Nam tử nhất thời cả kinh, hắn trăm triệu không nghĩ tới đối phương từ xa như vậy đã phát hiện ra hắn, thậm chí còn có thể trực tiếp bắn tên làm tổn thương thân thể .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com