Truyen30h.Com

Edit Day Hu Em Trai Roi Gio Phai Lam Sao Day

Chương 43

Khi đó y còn cố ý thêm một vài thứ vào trong đòn công kích của ca ca, người này có thể nhanh chóng khôi phục lại như vậy, xem ra thực lực rất không tồi.

         

Từ Tử Dung tràn ngập ác ý nhìn Kỳ Liên Hồng Vân, y không biết tên người này, nhưng điều này cũng chẳng hề ảnh hưởng đến việc y quyết định tặng cho vị sư huynh này một chút quà ra mắt.

         

Cổ tay nhẹ nhàng nâng lên, ba nhánh huyết đằng mang theo tiếng gió rít gào rút về phía Kỳ Liên Hồng Vân. Kỳ Liên Hồng Vân hoảng sợ, đột ngột nhảy về phía sau, chẳng ngờ Từ Tử Dung đã sớm âm thầm trồng thêm hai sợi dây mây mảnh mai xanh biếc, trói chặt nơi cổ chân gã, tuy rằng chỉ có thể cản trở y giây lát, song cũng đủ để cho cự đằng huyết sắc kia cuốn lấy toàn thân gã. . . . . .

         

Cự đằng sắc đỏ sậm trói Hắc y nhân vào như bánh quẩy, treo ngược lên trên, Từ Tử Dung mang theo nét cười mỉm cực kỳ ngọt ngào, thuận tay hái một cành liễu, chậm rãi tiêu sái đi tới bên cạnh Hắc y nhân.

         

"Vị . . . . . . Sư huynh này. Huynh trốn tại nơi đó, là muốn làm cái gì vậy?" Nụ cười của Từ Tử Dung ngọt ngào kinh người, trong mắt lại lấp lánh một tia lãnh ý.

         
Kỳ Liên Hồng Vân chợt rùng mình một cái, trong lòng lớn tiếng rít gào: Cái đám thí sinh này bị sao vậy chứ ! ! Vì sao tiểu sư đệ Luyện khí cấp tám cũng có thể trâu bò như vậy! ! ! ! Bảo đám sư huynh sư tỷ tu luyện nhiều năm chúng ta phải chống đỡ sao đây! ! !

"Sao vậy? Không muốn nói ư?" Khóe mắt Từ Tử Dung nhướn lên, một tia tàn khốc chợt lóe qua.

         

Kỳ Liên Hồng Vân nhất thời sầu não, trời hỡi rốt cuộc muốn ta nói cái gì đây? Ta bám theo sau các ngươi ngoại trừ muốn đoạt ngọc bội của các ngươi thì còn có thể làm gì khác nữa đây?

         

Từ Tử Dung cũng không nôn nóng, Từ Tử Nham bên kia đã bắt đầu giao chiến cùng Vệ Kình, tạm thời sẽ không quay lại, y có đầy đủ thời gian để phát tiết một chút bất mãn gần đây.

         

Y duỗi hai tay, cành liễu mảnh mai dưới tác dụng của công pháp hệ mộc mọc dài thêm một đoạn. Y dùng đầu liễu nhẹ nhàng vẽ lên mạng che của Hắc y nhân, ngữ điệu dịu dàng nói: "Sư huynh, ta vẫn còn là tiểu hài tử đó, hạ thủ không biết nặng nhẹ, thỉnh sư huynh chớ nên để bụng nha."

         

Lời còn chưa dứt, y đã một roi tàn nhẫn quất lên đùi Kỳ Liên Hồng Vân, y khống chế lực độ mạnh yếu cực tốt, chẳng hề làm rách tầng áo đen, song cành liễu quất lên thân lại mang đến đau đớn kịch liệt, Kỳ Liên Hồng Vân rất không có tiền đồ òa lên kêu một tiếng.

         

"A! Đau chết mất! ! !"

         

Thành thật mà nói, ngay cả Từ Tử Dung cũng bị loại hành động không biết xấu hổ này của Kỳ Liên Hồng Vân làm cho giật mình. Y hạ thủ cực kỳ chừng mực, loại đau buốt này dù rằng khó nhịn, nhưng tuyệt đối không đạt đến trình độ khiến cho một tu sĩ phát ra tiếng kêu thảm thiết lớn như vậy. . . . . .

         

"A! Giết người kìa! Cứu mạng a! Tiểu sư đệ mới tới muốn giết chết sư huynh kìa! ! !" Kỳ Liên Hồng Vân cực độ vô sỉ lớn tiếng kêu gào, Từ Tử Dung ngây người nhìn gã hô to gọi nhỏ kêu cứu, bất chợt sản sinh một cảm giác vô lực.

         

"Câm miệng!" Không biết từ chốn nào thình lình nhảy ra hai Hắc y nhân, một người có phần cao hơn trong đó chứng kiến trạng thái của Kỳ Liên Hồng Vân tức khắc trán nổi mấy sợi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi mắng.

         

Mục quang Từ Tử Dung co rút, y vừa rồi lại chẳng hề phát hiện ra hai Hắc y nhân này là xuất hiện từ nơi đâu!

         

Nhất thời, sự khinh thường đối với đám sư huynh sư tỷ trong lòng y đã tan biến hơn phân nửa. Người khác thế nào y không rõ, song chỉ dựa vào việc hai người có thể tiếp cận nơi này mà không bị y phát hiện, cũng đủ để chứng minh, cho dù áp chế tu vi xuống Luyện khí kỳ, hai người này cũng thừa năng lực tập kích y.

Dưới tình huống không thể bộc lộ Huyết hải tâm kinh, chỉ sợ y chẳng có chút phần thắng nào.

         

Từ Tử Dung cảnh giác nhìn chằm chằm hai Hắc y nhân đột ngột hiện ra kia, Kỳ Liên Hồng Vân ngay tại giây phút bọn họ xuất hiện liền tắt tiếng.

         

Người vóc dáng có phần cao hơn xoay người liếc nhìn Từ Tử Dung một cái, trong ánh mắt ẩn giấu mấy phần tán thưởng.

         

"Phiền toái vị sư đệ này, xin hãy thả gã xuống." Thanh âm Hắc y nhân này có điểm khàn khàn, song thái độ rất ôn hòa, cũng không  bởi vì Từ Tử Dung bắt được Kỳ Liên Hồng Vân mà đối xử không tốt với y.

         

Từ Tử Dung từ trước đến nay vẫn luôn là người thông minh, y búng ngón tay, cự đằng huyết sắc phút chốc tan biến, tựa như chưa từng xuất hiện, mà Kỳ Liên Hồng Vân cũng thuận thế rớt thẳng xuống mặt đất. Bất quá Từ Tử Dung cũng sẽ chẳng hảo tâm nhắc nhở gã, mặc cho gã ngã suýt chết.

         

May sao con người Kỳ Liên Hồng Vân tuy có phần trơ tráo, nhưng phản ứng vẫn là còn nhanh, ngay trước lúc chạm đất lăn một vòng, thành công bảo vệ chút thể diện còn sót lại của bản thân.

         
Hắc y nhân cười cười với Từ Tử Dung, nét tán thưởng trong mắt càng thêm đậm, hắn xoay người, vươn tay về phía Kỳ Liên Hồng Vân.

         

"Làm gì rứa?" Kỳ Liên Hồng Vân giả ngu.

         

Hắc y nhân nhướn lông mi: "Muốn để ta đích thân động thủ hử?"

         

Thần sắc của Kỳ Liên Hồng Vân tức khắc biến đổi thực đặc sắc, gã hóp miệng, không cam lòng lấy ra một khối ngọc bội lục sắc giao vào tay nam nhân cao ráo kia.

         

Nam nhân cao ráo đem ngọc bội trao lại vào tay Từ Tử Dung, trầm giọng nói với y: "Đệ tên gì?"

         

"Từ Tử Dung." Từ Tử Dung lạnh tanh nhìn hắn. Ngoại trừ đối với ca ca của mình, y đối với tất cả mọi người đều không tươi cười.

         

À, không, thời điểm khi y muốn động thủ với kẻ nào đó, cũng sẽ lộ ra nụ cười cực kỳ ngọt ngào đáng yêu.

         

Nam nhân cao ráo cũng chẳng nhiều lời thêm, chính là xoay người xách cổ áo Kỳ Liên Hồng Vân lôi gã đi. Trước khi đi, hắn lưu lại một câu: "Từ Tử Dung, hy vọng có thể nhìn thấy đệ trong ba thứ hạng đầu lần sát hạch này."

         

Mắt thấy thân ảnh ba người biến mất giữa rừng rậm, Từ Tử Dung hơi nhíu nhíu mày, y kiếp trước cơ hồ không tiếp xúc với Lưu Quang Tông, đương nhiên cũng sẽ không biết sự béo bở bên trong của ba hạng đầu của sát hạch đệ tử nội môn. Bất quá y tin tưởng, Hắc y nhân cao ráo vừa rồi sẽ không bắn tên bừa bãi*, nếu nói như vậy. . . . . . Có lẽ, bản thân hẳn là nên cố gắng thực hiện một phen xem?

*Nguyên văn: 无的放矢 ( vô đích phóng thỉ): bắn tên không đích (ví với lời nói hành động không mục đích rõ ràng, không sát thực tế)

         

Đương nhiên, y cũng chẳng muốn đi tranh đoạt hạng nhất, bởi vì trong lòng y, đó là để chuẩn bị cho ca ca, bất quá trong tình huống nguyên bản muốn giấu nghề nhưng lại không cẩn thận phơi bày không ít thực lực, bước thẳng lên vũ đài cao cũng là một biện pháp giải quyết.

         

Bên này, Từ Tử Dung đang suy tư về việc trở thành thí sinh trong ba thứ hạng đầu sát hạch nội môn sẽ có đãi ngộ như thế nào, bên kia, Từ Tử Nham đã muốn chính diện đối địch với Vệ Kình.

         

Theo sự xuất hiện của Từ Tử Nham, khí thế trên thân Vệ Kình cũng từng chút bị kích phát ra.

         

Từ Tử Nham chẳng hề có ý muốn che giấu thực lực bản thân, anh biết rõ, động thủ với đối thủ như Vệ Kình, hơi chút sơ sẩy sẽ rơi vào kết cục thảm bại, lúc này mà còn muốn ém hàng, thì đúng là bị ngu.

         

"Từ Tử Nham?" Vệ Kình nhìn thấy Từ Tử Nham đi về phía hắn, liền chậm rãi đứng lên.

         

Trong lần sát hạch này, những người có thể được hắn coi là đối thủ, cũng chỉ có Hạ Hầu Liên cùng Hồ Thiên Vũ, biểu hiện của Từ Tử Nham này tuy rằng coi như không tồi, song cũng không được hắn để vào trong mắt.

         

Chính là lúc này cảm ứng được khí thế trên người đối phương, Vệ Kình biết, bản thân đã khinh địch, Từ Tử Nham đến từ gia tộc không tên tuổi này tuyệt đối có tư cách đấu một trận với mình.

         

"Ta nguyên bản tưởng rằng. . . . . .Người đầu tiên đến được nơi này là Hạ Hầu Liên hoặc Hồ Thiên Vũ, chẳng ngờ thế nhưng chính là ngươi." Ngữ khí của Vệ Kình thực bình thản. Sự thật cũng đích xác như vậy, dù rằng Từ Tử Nham có tư cách chiến đấu với hắn, song cũng không đại biểu cho việc Từ Tử Nham có thể chiến thắng hắn, hắn lại tuyệt đối có tự tin có thể chiến thắng đối phương.

         

"Kỳ thật ta cũng rất ngoài ý muốn." Từ Tử Nham duỗi tay. Trên thực tế giả như có khả năng, anh thật hy vọng có thể dùng phương pháp hòa bình để giải quyết tất cả vấn đề. Đáng tiếc con người Vệ Kình quá cao ngạo, huyết mạch chân long trong thân thể hắn đủ cực đại để nâng cao hiệu suất tu luyện của hắn, bởi vậy hắn luôn quen thói coi khinh những người khác.

         

"Không cần nhiều lời, động thủ đi." Vệ Kình lãnh đạm nói.

         

Trong lòng Từ Tử Nham bất đắc dĩ, đều nói tỏ vẻ【beep. . . . . . 】 sẽ bị sét đánh, mà Vệ Kình này còn tỏ vẻ đến nghiện, dưới tình huống thực lực hai người không sai biệt lắm thế nhưng lại để anh ra tay trước, thật sự là. . . . . .

         

Ta đây sẽ không khách khí ! ╮(╯▽╰)╭

         

Từ Tử Nham nhanh chóng lao tới, trường cung sau lưng được rút ra, một mũi lôi tiễn màu tím đồng thời hình thành theo dây cung kéo ra.

         

Phần lớn người tu tiên đều học tập các loại pháp thuật, người giống như Từ Tử Nham, dùng trường cung để thi triển pháp thuật không phải không có, song rất ít.

         

Trên thực tế, đại đa số pháp thuật của tu sĩ đều có cự ly công kích nhất định, nhưng so với tầm bắn xa của Từ Tử Nham thì còn kém nhiều lắm.

         

Vệ Kình cũng đồng dạng như vậy, bởi vậy hắn trước hết buộc phải tiến vào trong cự ly của Từ Tử Nham.

         

Từ Tử Nham biết rõ điểm này, đương nhiên sẽ không vứt bỏ ưu thế của bản thân, anh một bên chạy một bên kéo cung, lôi tiễn màu tím từng mũi từng mũi liên miên không dứt bắn về phía Vệ Kình.

         

Ngoại trừ Thể tu*, có rất ít tu sĩ rèn luyện thân thể bản thân, Vệ Kình từ nhỏ chính là thiên chi kiêu tử, thiên phú thiên linh căn thuộc tính hỏa, lại thêm huyết mạch chân long trên người hắn, nhất định hắn không có khả năng đi theo con đường Thể tu gian khổ kia.

* Thể tu (体修): Cơ bản là rèn luyện thân thể. Nhưng vì khi cho lên gg lại ra kết quả là tiểu thuyết võ hiệp tu chân "Thể tu" của Vĩ Thiếu, nên mình sẽ để nguyên không edit ra nữa.

         

Nếu là lúc thường, thân thể hắn cũng chưa hẳn đã thua kém người khác bao nhiêu, song gặp kẻ xuất chiêu hoàn toàn không theo lẽ thường như Từ Tử Nham này, hắn cũng chỉ có thể nuốt hận.

         

Xung quanh thân thể Vệ Kình hiện lên một tầng bảo hộ sắc đỏ sậm, tầng bảo hộ này cực kỳ vững chắc, pháp thuật bình thường đánh vào mặt trên, không phát huy được tác dụng quá lớn. Nhưng trớ trêu thay Từ Tử Nham chính là sử dụng lôi tiễn ngưng kết thành từ linh lực hệ lôi, đặc điểm của loại đồ vật này chính là tại thời điểm chạm đến mục tiêu sẽ bùng nổ, sản sinh lực sát thương cực đại. Hơn nữa bởi vì đầu tiễn ngưng kết thập phần sắc nhọn, đối với một vài pháp bảo mang tính phòng ngự cũng có uy hiếp cực lớn.

         

Đồng dạng linh lực, lôi linh tiễn của Từ Tử Nham chỉ dùng bốn mũi, lưới bảo hộ của Vệ Kình liền xuất hiện vết rạn li ti, thần tình đối phương mù mịt, pháp quyết trên tay dù không ngừng, nhưng một bên phòng ngự một bên phóng thích, khiến cho tính chuẩn xác của hắn giảm sút cực lớn.

         

Từ Tử Nham thực hài lòng, bởi vì hắn đã lựa chọn phương thức có lợi nhất cho anh.

         

Nói thật, anh không ngờ rằng Vệ Kình thế nhưng lại nguyện ý trao quyền chủ động vào tay anh, việc ngốc nghếch như vậy —— nếu là anh thì đừng hòng làm. →.→

         

Một bước sai ngàn bước sai, sự thất bại của Vệ Kình, đã được định đoạt từ một khắc hắn khinh thường Từ Tử Nham kia.

         

Vẻ mặt Vệ Kình thực khó coi, ngón tay hắn xòe mở, hoạt động vài cái, tựa hồ muốn xuất ra chiêu thức gì, nhưng cuối cùng, hắn vẫn kìm nén ý nghĩ cám dỗ này. Dù sao lần sát hạch này không phải chỉ có duy nhất một ải, mà một khi hắn vận dụng huyết mạch chân long, với thực lực hiện tại của hắn, ít nhất trong vòng nửa tháng không có biện pháp vận dụng lần thứ hai.

         

Uy lực kinh người của huyết mạch chân long hiển nhiên phải bộc phát vào thời điểm cần thiết nhất, chỉ vì một Từ Tử Nham nhỏ nhoi, thật sự không đáng.

         

Dẫu sao, cho dù hắn hiện tại thắng Từ Tử Nham, cũng bất quá chỉ có thể đạt được mấy miếng ngọc bội mà thôi, nhưng nếu đụng độ Hạ Hầu Liên cùng Hồ Thiên Vũ, thì liền không hay rồi.

         

Mạnh mẽ áp chế sự rục rịch nơi đáy lòng, Vệ Kình bất chợt dừng động tác công kích. Từ Tử Nham cảnh giác nhìn hắn, nơi đây cũng chẳng có quy luật sau khi kết thúc tranh đấu sẽ không thể công kích lẫn nhau gì đó, anh đương nhiên không thể thả lỏng.

------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com