Truyen30h.Com

[EDIT] Dạy hư em trai rồi giờ phải làm sao đây !

Phần 45

Eiimin

Chương 45


Đệch. . . . . . Đây chẳng phải là Kỳ Liên sư huynh trong kí ức của nguyên thân hay sao? Người này sao lại đến đây vậy? Từ Tử Nham rành rành nhớ rõ nguyên lai là một vị sư huynh rất không có cảm giác tồn tại trấn giữ ở chốn này, sao lần này thế nhưng biến thành gã vậy ? ? ?

         

Ngay tại thời điểm Từ Tử Nham vì việc thủ vệ canh giữ chốn này đổi thành  Kỳ Liên Hồng Vân mà có chút khó hiểu, Từ Tử Dung lại chính là hơi hơi cong khóe môi, hương vị quen thuộc này, nguyên lai là gã.

         

Kỳ Liên Hồng Vân ngay tại lúc nhìn thấy huynh đệ hai người này, mí mắt giật giật, nụ cười của gã lại càng thêm hiền hậu, giả như không phải người quen biết gã nhìn thấy, thì đây tuyệt đối là một vị sư huynh tốt hòa ái dễ gần.

         

Chỉ tiếc rằng. . . . . .

         

Từ Tử Nham cùng Từ Tử Dung ở trước mặt gã cũng không phải nhân vật bình thường, dù mỗi người mang nguyên nhân bất đồng, song đều nâng cao tâm phòng bị đối với gã.

         

"Hai vị sư đệ, chúc mừng các ngươi hoàn thành cửa ải sát hạch thứ nhất." Kỳ Liên Hồng Vân cười nói.

         

Từ Tử Nham cũng cười thi lễ, chuông báo động trong lòng cũng đã vang lên.

         

Đại danh của vị sư huynh này trong thế hệ đệ tử Lưu Quang Tông này chính là như sấm bên tai, đặc biệt là một bụng gian xảo kia, nghe nói có vô số sư đệ sư muội đã bị gã chơi khăm, tuy cũng không phải chuyện lớn gì, nhưng Từ Tử Nham cũng không muốn vô duyên vô cớ bị người bỡn cợt.

         

"Hai vị sư đệ đã thông qua cửa thứ nhất, xin hãy giao ngọc bội của hai người ra."

         

Từ Tử Nham cùng Từ Tử Dung liếc nhau, giao ra tất cả thu hoạch.

         

Kỳ Liên Hồng Vân nhìn đống ngọc bội lấp lánh sắc xanh nhàn nhạt kia, nhất thời có điểm đau trứng. Trong đó chính là có một điểm của gã, mà vì một điểm đó, gã thế nhưng phải đi làm nghĩa vụ tại Luyện công đường một năm. . . . . . Trời ơi! Giết gã đi cho rồi!

         

Tại chốn tẻ ngắt đó, nằm chờ một năm cùng một đám già đầu, quả thực chính là muốn mạng gã rồi.

         

Nghĩ vậy, gã liền nhịn không được nghiến răng nghiến lợi nhìn Từ Tử Dung, không ngờ rằng chẳng đợi gã dùng ánh mắt để biểu đạt sự phẫn nộ của bản thân, đối phương lại đột nhiên bị chặn lại bởi Từ Tử Nham.

         

Sắc mặt Từ Tử Nham không tốt nhìn Kỳ Liên Hồng Vân, người này sao vậy chứ? Trừng đệ đệ ta chi vậy? Không biết trẻ con dễ bị lưu lại ám ảnh tâm lý sao hả?

         

Hơn nữa, ngươi là đàn ông trưởng thành rồi, hù dọa một đứa bé hơn mười tuổi, ngươi không thấy mất mặt hay sao a.

         

Ánh mắt của Từ Tử Nham đã biểu đạt cực tốt sự khinh bỉ của anh đối với Kỳ Liên Hồng Vân, đối phương nhất thời nghẹn một ngụm lão huyết muốn phun ra cũng không được.

         

Trên thực tế Kỳ Liên Hồng Vân rất muốn hỏi Từ Tử Nham một chút, đệ đệ tàn ác như vậy, là do kẻ làm ca ca như ngươi tạo thành phải không! ! !

         

Từ Tử Dung được Từ Tử Nham chắn ở sau lưng, khóe môi nhếch lên độ cong, cảm giác được người bảo hộ thật tốt.

         

"Khụ khụ." Kỳ Liên Hồng Vân ho khan hai tiếng, bày ra biểu tình chính trực pha chút méo mó, đầy mặt quang minh chính đại nói: "Được rồi số điểm của các ngươi ta đã ghi nhớ, kế tiếp các ngươi trong vòng ba canh giờ phải tiến vào cửa chùa Lưu Quang Tông. Đi đường thôi ấy mà, không cần ta chỉ các ngươi cũng có thể thấy được, bất quá ta phải nhắc nhở ngươi, đường núi này. . . . . . cũng không dễ đi đâu."

         

Nói đến cuối cùng, trên khuôn mặt tuấn tú kia đã muốn rành rành lộ ra sự vui sướng khi người gặp họa.

Từ Tử Nham không biết nói gì, anh thật sự không nhớ đã từng đắc tội vị sư huynh này a, biểu tình của gã như vậy là sao chứ?

         

"A! Đúng rồi, bởi vì các ngươi là hạng nhất hạng nhì, cho nên, các ngươi còn cần phải mang theo tín vật đặc thù mới có thể đi." Kỳ Liên Hồng Vân mang theo nụ cười trên mặt nói hết câu, liền từ trong túi Càn Khôn lôi ra bốn sợi dây thừng to cỡ ngón tay.

         

Từ Tử Nham giật mình, cái này không giống với kí ức của nguyên thân, bất quá thành tích kiếp trước của nguyên thân thực bình thường, giả như chỉ có mấy thứ hạng trên cùng mới nhận được tín vật, vậy thì cũng có lý.

         

"Vậy đa tạ sư huynh." Từ Tử Nham đưa tay tiếp nhận dây thừng, không nghĩ tới Kỳ Liên Hồng Vân lại đột nhiên rụt tay về.

         

Từ Tử Nham hơi hơi nhíu nhíu mày: "Sư huynh đây là có ý gì?"

         

Kỳ Liên Hồng Vân tươi cười sáng lạn nói: "Đây cũng không phải là dây thừng bình thường, không thể cất vào túi Càn Khôn, nhất định phải buộc vào trên người mới được tính. Ngươi tính toán buộc tay hay buộc chân đây?"

         

Từ Tử Nham khó hiểu, bất quá là hai sợ dây thừng mà thôi, buộc tay hay chân có khác biệt gì sao?

         

Anh vươn tay vừa định nói buộc tay là được rồi, không ngờ Từ Tử Dung phía sau lại đột nhiên kéo vạt áo anh.

         

Kỳ Liên Hồng Vân thấy Từ Tử Nham đưa tay, tức khắc càng cười đến vui vẻ, vừa định đem dây thừng buộc lên cho anh, chẳng dè đối phương lại thu tay về.

         

Kỳ Liên Hồng Vân: =. =

         

"Buộc lên đùi đi." Từ Tử Dung tiến lên một bước, nói với Kỳ Liên Hồng Vân.

         

Từ Tử Nham tuy không biết Từ Tử Dung vì cái gì lại khẳng định muốn buộc lên chân như vậy, nhưng anh tin tưởng đối phương nhất định có lý do của mình.

         

Thấy Từ Tử Dung kiên trì muốn buộc lên đùi, Kỳ Liên Hồng Vân có chút lộ vẻ thất vọng, gã chưa từ bỏ ý định truy vấn thêm một câu. Thấy vậy, Từ Tử Nham dù còn chưa minh bạch, vẫn vội vàng lặp lại lần nữa, anh cùng Từ Tử Dung đều muốn buộc lên đùi.

         

Kỳ Liên Hồng Vân bĩu môi, búng ngón tay, bốn sợi dây thừng phút chốc bắn ra, cuốn vài vòng trên đùi huynh đệ Từ gia, gắt gao xiết chặt.

         

Ban đầu còn không có cảm giác gì, nhưng theo số vòng cuốn dây thừng gia tăng, Từ Tử Nham liền cảm thấy trọng lượng trên đùi càng ngày càng nặng, mãi đến sau khi toàn sợi dây thừng đã buộc hết, mỗi bên đùi chí ít đều bị gia tăng lên năm mươi cân.

         

Từ Tử Nham tức khắc quay đầu nhìn Từ Tử Dung, tuy nói thể chất người tu chân tốt hơn rất nhiều so với người thường, nhưng Từ Tử Dung dẫu sao cũng chỉ là hài tử mười một tuổi, bất chợt gia tăng trọng lượng lớn như vậy, không biết thân thể y có thể chống đỡ được hay không.

         

Ngoài dự đoán của Từ Tử Nham, Từ Tử Dung chẳng hề biểu hiện ra bộ dáng khó lòng chịu đựng. Thấy Từ Tử Nham nhìn qua, y nói: "Chỉ có hai mươi cân thôi."

         

Trong lòng Từ Tử Nham nhất thời bình tĩnh, trọng lượng hai mươi cân với tiểu hài tử bình thường có thể khó chống đỡ, song đối với Từ Tử Dung mà nói cũng không phải vấn đề quá lớn.

Anh có chút kinh ngạc nhìn về phía Kỳ Liên Hồng Vân, chẳng lẽ anh nhìn lầm ? Vị sư huynh này kỳ thật rất yêu thích Tử Dung?

         

Kỳ Liên Hồng Vân nhịn không được bĩu môi, nhìn cái gì chứ, ta còn khuya mới thích y, với cái thứ tiểu quái vật kia của nhà ngươi, ta thấy trọng lượng một trăm cân cũng chẳng nhiều.

         

"Sư huynh, chúng ta xin cáo từ." Từ Tử Nham không biết điều Kỳ Liên Hồng Vân đang suy nghĩ trong lòng, cảm nhận đối với vị sư huynh này đã tốt hơn rất nhiều.

         

"Đi đi." Kỳ Liên Hồng Vân tùy ý phất phất tay, kỳ thật gã càng hy vọng bọn họ chọn cuốn dây thừng trên tay, như vậy tức khắc liền có chuyện hay để xem rồi, nếu như cuốn trên đùi. . . . . . chuyện vui cũng chỉ thiếu đi chút đỉnh mà thôi.

         

Cáo biệt Kỳ Liên Hồng Vân, Từ Tử Nham xung trận dẫn đầu bước trên sơn đạo chật hẹp kia.

         

Một bên là vách núi, một bên là vực sâu, loại đỉnh núi hoang sơ trùng điệp này đối với người phàm mà nói là khó lòng vượt qua, nhưng đối với người tu chân mà nói, chỉ cần cẩn thận một chút, cũng sẽ không có bất cứ gì nguy hiểm đến sinh mạng.

         

Căn cứ theo kí ức nguyên thân, sơn đạo này cũng đích xác không điểm đặc biệt gì, trên thực tế nguyên thân còn thực nghi hoặc, môn phái lớn như Lưu Quang Tông, cửa sát hạch thứ hai sao lại đơn giản đến thế.

         

Từ Tử Nham bước như bay ở phía trước, trọng lượng một trăm cân đối với anh mà nói nhiều lắm chính là mệt nhọc thêm một chút, sẽ không tạo thành trở ngại quá lớn. Chính là không biết là có phải anh ảo giác hay không, từ sau khi tiến vào sơn đạo này, sao cứ có cảm giác gió núi thổi qua thân người càng lúc càng mãnh liệt vậy chứ?

         

"Ca ca, chậm một chút đi." Từ Tử Dung hô lên phía sau anh.

         

Trong đầu y không có bất cứ ký ức gì về lần sát hạch này của Lưu Quang Tông, bởi vậy y so với Từ Tử Nham càng phải cẩn trọng hơn nhiều.

         

Bắt đầu từ lúc bọn họ bước lên sơn đạo, y liền phóng cảm quan của bản thân đến mức lớn nhất, gió núi dần dần buốt giá hiển nhiên không bị cảm giác của y bỏ qua, cũng chính vì như vậy, y mới nhịn không được mở miệng nhắc nhở Từ Tử Nham.

         

Từ Tử Nham bỗng dừng lại, anh dùng lực lắc đầu, trong mắt hiện lên một tia mê hoặc, mới nãy anh bị sao vậy chứ? Mặc dù có kí ức của nguyên thân, song cứ như vậy mà chẳng chút do dự một mực xông lên phía trước thì thật sự không giống cách hành xử của anh.

         

Anh ngưng thần tĩnh khí, tinh tế nhận biết thanh âm xung quanh, gió núi gào thét thổi qua bên tai anh, thế nhưng nghe được mấy phần tiếng thì thầm trầm thấp.

         

Tiến về phía trước. . . . . . Tiến về phía trước. . . . . .

         

Con ngươi đen phút chốc trở nên sáng trong vô cùng, Từ Tử Nham đầy đầu mồ hôi lạnh đứng yên tại chỗ.

         

Anh vậy mà trong bất tri bất giác đã trúng chiêu sao? ? Thanh âm thầm thì này rốt cuộc là truyền tới từ đâu vậy?

         

Thấy bọn họ dừng chân không bước tiếp, thanh âm thì thầm pha lẫn trong gió núi không ngừng mê hoặc bọn họ.

         

Loại ảo thuật cấp thấp này đối với Từ Tử Dung căn bản chẳng tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì, ngay cả luồng cuồng bạo Huyết hải tâm kinh kích phát ra y còn có thể áp chế, huống chi là loại ảo thuật ngay cả cấp bậc cũng chẳng đáng nhắc tới này.

         

Trên thực tế, nếu không phải Từ Tử Nham quá mức tin tưởng kí ức của nguyên thân, anh chưa hẳn đã không phát hiện ra được sự kỳ lạ trong đó, song chẳng ai ngờ rằng, chính là vì anh rất có lòng tin đối với những kí ức này, cho nên mới bị trúng chiêu.

         

May sao Từ Tử Dung kịp thời đánh thức anh, bằng không nói không chừng anh đã theo tiếng thủ thỉ kia một đường đi thẳng xuống dưới vực. . . . . .

         

"Ha, nguy hiểm thật." Mũi chân Từ Tử Nham trong bất tri bất giác đã đạp sang bên cạnh sơn đạo, chỉ cần tiến thêm vài bước nữa, anh trong bất tri bất giác sẽ trượt chân rớt xuống vách núi. Độ cao như vậy, trừ phi anh thiên phú dị bẩm, có thể biến thân điểu nhân, bằng không tuyệt đối sẽ ngã thành thịt nát.

         

"A ha, Tử Dung, may nhờ có đệ." Từ Tử Nham không chút tiếc rẻ lời khen ngợi đối với Từ Tử Dung.

         

Từ Tử Dung cúi đầu ngượng ngùng cười cười, bộ dáng thuần lương nhu thuận.

         

"Sau này phải chú ý, kí ức của nguyên thân chỉ có thể dùng để tham khảo, dù sao hiện giờ rất nhiều hướng phát triển của sự tình đã muốn hoàn toàn bất đồng, một con bướm nhỏ ta đây cũng không biết đã tạo thành bao nhiêu cơn bão rồi*." Từ Tử Nham yên lặng cảnh giới bản thân trong lòng, chuyện hôm nay chính là sự giáo huấn tốt nhất, nếu anh tiếp tục tin tưởng mù quáng kí ức của nguyên thân, nói không chừng tương lai chết như thế nào cũng không biết.

*Cái này chính là nói về Hiệu ứng bươm bướm đó.

         

Hai người kề sát vách núi tiếp tục tiến lên phía trước, bên trong gió núi bắt đầu pha lẫn cơn ớn lạnh đến tận xương, rõ ràng trang phục trên thân hai người không ít, nhưng vẫn như cũ cảm thấy tay chân muốn đông cứng.

         

"Chúng ta gia tăng tốc độ chút đi." Từ Tử Nham thực bất đắc dĩ nói với Từ Tử Dung.

         

Từ Tử Dung gật gật đầu, dù rằng gia tăng tốc độ có nguy hiểm nhất định, chính là cơn gió cổ quái này rõ ràng càng lúc càng lạnh, tiếp tục chậm trễ thời gian thêm nữa, ngay cả bọn họ cũng biến thành cây băng.

         

Hai người tăng nhanh nhịp bước tiến lên, sơn đạo chật hẹp này cực không dễ đi, có vài lần Từ Tử Nham suýt nữa hụt chân, nếu không phải anh mau tay nhanh mắt nắm được gờ đá nhô ra, thì chỉ e Từ Tử Dung đã phải đi nhặt xác cho anh rồi.

         

"Đệ có cảm thấy hình như đã ấm lên một chút rồi không?" Từ Tử Nham nghi hoặc hỏi.
         

Từ Tử Dung hơi hơi nheo mắt, nhiệt độ xung quanh đích thật đã tăng lên, y tựa hồ còn ngửi được một tia mùi lưu huỳnh rất nhỏ. Chẳng lẽ phụ cận có suối nước nóng sao?

         

Hai người lại tiến lên phía trước một đoạn, sau khi vòng qua một ngã rẽ, trước mắt rộng rãi sáng sủa, trên sơn đạo chật hẹp thế nhưng xuất hiện một mảng đất trống bằng phẳng, mà thứ khiến người kinh ngạc chính là, trên đất trống quả thật có một hồ nước nóng.

----------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com