Truyen30h.Com

Edit Day Hu Em Trai Roi Gio Phai Lam Sao Day


Chương 56

Gã kiểm tra Từ Tử Nham xong, lại tiêu tốn ít nhất thời gian gấp ba để dò xét Từ Tử Dung, đương nhiên không phải bởi vì có cái gì bất thường, mà là gã cố ý men theo kinh mạch toàn thân Từ Tử Dung đi hết một vòng.



Ngươi chẳng phải không muốn ta dò xét đan điền hay sao? Ta chẳng những tra xét đan điền của ngươi, mà ngay cả toàn thân ngươi ta cũng kiểm tra hết, thế nào, cắn ta đi a!



La Đại Cước vênh vang đắc ý thu hồi linh lực, bắt đầu suy tư dạng công pháp nào phù với với huynh đệ hai người.



Từ Tử Dung sa sầm mặt, mục quang oán niệm chằm chằm nhìn Từ Tử Nham.



Từ Tử Nham bị mục quang u uất kia của y nhìn đến sởn gai ốc, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ nhỏ giọng ghé vào lỗ tai y nói: "Buổi tối ca ca sẽ làm mì vằn thắn cho đệ."



Từ Tử Dung lúc này mới xem như trời quang mây tạnh, trao cho Từ Tử Nham một nụ cười mỉm.



"Cái gì? Mì vằn thắn gì cơ? Ta cũng muốn!" La Đại Cước vội vàng hô.



Từ Tử Dung nháy mắt giận tím mặt, mục quang âm trầm nhìn chằm chằm La Đại Cước. Từ Tử Nham đầy mặt bất đắc dĩ nhìn gã: Sư phó! Đừng có náo loạn!



"Các ngươi là thứ đồ đệ bất hiếu! Buổi tối trộm ăn uống thế mà lại không chuẩn bị phần cho sư phó!" La Đại Cước làm náo loạn.



Từ Tử Nham quả thực muốn với gã , kỳ thật La Đại Cước so với Từ Tử Dung, gã phải là tiểu hài tử mới đúng, quả thực so với đám hùng hài tử còn khó chiều hơn! !



"Ca ca. . . . . . Ca đã nói, mì vằn thắn chỉ làm cho mình ta ăn." Từ Tử Dung chẳng hề lớn tiếng la hét ầm ĩ, chính là nhẹ nhàng kéo góc áo Từ Tử Nham, đáng thương vô ngần nói, kế đó cắn cắn môi dưới: "Nếu như. . . . . . Sư phó nhất định muốn ăn. . . . . . Ta. . . . . . Ta. . . . . ."



Từ Tử Nham nhìn đến bộ dạng chịu ủy khuất của đệ đệ mình, tức khắc tâm liền nát vụn.



Anh chán nản nhìn La Đại Cước, đệ đệ con đã ủy khuất vậy rồi, người còn không biết ngượng đi giành ăn với trẻ nhỏ sao?



Từ Tử Dung đứng sau lưng anh nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, dựa vào Từ Tử Nham lộ ra nụ cười gần như khiêu khích với La Đại Cước.



La Đại Cước chứng kiến hai huynh đệ một trước một sau lộ ra thần tình hoàn toàn bất đồng, nhất thời nghẹn một ngụm bất đắc dĩ trong ngực không phun ra nổi.



Gã đầy mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Từ Tử Nham, tuy nói đấu trí so dũng khí cùng đồ đệ luôn luôn là lạc thú của gã, chính là Từ Tử Nham rõ ràng bình thường cũng rất thông minh, như thế nào vừa đụng đến đệ đệ liền trở nên ngốc như vậy? ?



Gã không chỉ một lần từng ám chỉ qua, đệ đệ kia của con là thứ khỉ thành tinh đó, người như vậy sao có thể bởi vì một bát mỳ liền ủy khuất như thế chứt? ? ?



Mắt thấy Từ Tử Nham chẳng chút phát hiện ra đệ đệ ' nhu thuận ' kia của mình, đang trốn sau lưng hắn khiêu khích gã, La Đại Cước thực hận không thể tiến đến cho Từ Tử Nham hai cái tát.



Gã hung tợn lầm bầm trong lòng: nhìn xem nhìn xem, quả nhiên là thứ sói con mà, tâm địa xấu xa không nói, còn đặc biệt biết đóng kịch! Đây là thấy ta đã nhìn thấu bộ mặt thật của y, cho nên mới chẳng thèm ngụy trang trước mặt ta chứ gì? Tiểu tử thối, sớm hay muộn có một ngày sẽ giáo huấn ngươi một trận tơi bời!



La Đại Cước hậm hực vung tay áo bỏ đi, trước khi đi còn giận dữ kêu lớn: "Ăn đi, ăn đi, ăn cho chết cái đồ bạch nhãn lang* kia đi!"



*Bạch nhãn lang: ám chỉ những người vô tình vô nghĩa.



Từ Tử Nham tức thì bất mãn, đệ đệ nhu thuận vô cùng của con có chỗ nào là bạch nhãn lang chứ! ! ! Sư phó người thật sự là quá đáng!



Lẩm bẩm xong, anh nhịn không được quay đầu lại nhìn Từ Tử Dung một cái, chỉ thấy đối phương lộ ra một nét cười mang chút khó xử, lập tức cảm thấy sư phó hoàn toàn chính là nói bậy!



La Đại Cước tuy rằng bị sự xuẩn ngốc của Từ Tử Nham làm giận dữ bỏ đi, song trước khi đi cũng không quên nhắn lại, đề cử cho hai người bọn họ hai bộ công pháp.


Một bộ tên là 《 Tàng lôi 》, một khác bộ mang tên 《 Mộc linh 》, hai cuốn công pháp hoàn toàn chính là hai thái cực. Bộ đầu lực sát thương kinh người, bộ sau lại cơ hồ hoàn toàn là công pháp tôi luyện tâm tính, cơ hồ không có lực công kích.



Khi Từ Tử Nham tại Tàng kinh các nhìn đến lời giới thiệu của hai cuốn công pháp này, quả thực đã sợ ngây người. Cuốn Tàng lôi kia của anh rất lợi hại, dẫu rằng tu luyện sẽ thực vất vả, nhưng phi thường phù hợp phát triển thể chất lôi linh căn của anh. Song cuốn Mộc linh kia lại làm cho anh thập phần khó hiểu.



Trong mắt anh, Từ Tử Dung cùng lắm cũng chỉ là bình thường không quá thích thân cận với người khác, nhưng cũng hoàn toàn không nhất thiết phải rèn luyện tâm tính gì đó? Nói như vậy, thứ này không hẳn là chuẩn bị cho đại ma đầu gì đó, mà là phòng ngừa bọn họ tẩu hỏa nhập ma hay sao?



Từ Tử Nham rất khó hiểu, song Từ Tử Dung lại đã minh bạch sát khí trên thân mình rốt cuộc vẫn là bị vị sư phó này phát giác.



Nếu nguyên nhân là vậy, y đối với thân phận của La Đại Cước lại càng sản sinh ra hoài nghi cực lớn. Y tự nhận tu sĩ Ngưng mạch kỳ bình thường tuyệt đối nhìn không ra khí huyết sát trên người y, Lặc Hổ kia là điều ngoài ý muốn, bởi hắn xuất thân từ chiến trường Cực tây chi địa. Có thể nói, từ khi sinh ra hắn đã tiếp nhận sự thử thách đầy huyết sát, đối với thứ đó hiển nhiên mẫn cảm vô cùng, mà Thanh y nhân trên Ly Trần Kiều kia thì lại bởi vì thực lực quá mạnh mẽ.



Bộ dáng La Đại Cước này nhìn vào lôi thôi không đáng tin cậy, nhưng Từ Tử Dung lại vô cớ có một loại kiêng kị đối với gã, chung quy cảm thấy người này tựa hồ đang che giấu cực sâu, chí ít không đơn giản như gã biểu hiện ra ngoài.



Dù cho rất không thích La Đại Cước chiếm cứ quá nhiều sự chú ý của ca ca, nhưng chỉ bằng cuốn《 Mộc linh 》này, Từ Tử Dung liền quyết định tạm thời buông tha cho gã. Tốt xấu gì cũng mang danh sư tôn, hơn nữa ca ca tựa hồ đối với gã thực tôn kính, y có thể miễn cưỡng chịu đựng sự tồn tại của người này.



Tuyển chọn công pháp xong xuôi, hai người trước tiên đi đến Tạp sự đường. Tại nơi đó, bọn họ nhận được ngọc bài thân phận cùng phục sức của đệ tử môn phái, đồng thời cũng tiếp nhận phần quy định của tháng đầu tiên.



Trông coi Tạp sự đường là một đệ tử ngoại môn, sau khi nhìn thấy ngọc bài thân phận của hai huynh đệ Từ Tử Nham Từ Tử Dung, tức khắc trên mặt cười như hoa.



Đối với đệ tử nội môn, đệ tử ngoại môn phần lớn đều mang một loại tâm thái kính sợ song song với ghen tị, có người căm thù, có người nịnh nọt, thực rõ ràng, người trực phiên hôm nay chính là vế sau.



"Hai vị sư huynh tuổi trẻ nhiều triển vọng, vào được nội môn Lưu Quang Tông ta thật sự là rất đáng mừng." Nam đệ tử gầy yếu này chắp tay hướng về Từ Tử Nham nói.



Từ Tử Nham cũng đáp lễ, cười nói: "Đa tạ, huynh đệ chúng ta mới đến, sau này còn muốn thỉnh vị sư đệ này chiều cố nhiều."



Nam tử gầy yếu thấy Từ Tử Nham khách khí như vậy, ngay cả thở cũng không dám, địa vị của đệ tử ngoại môn bọn họ cùng đệ tử nội môn chính là như trời như vực, giả như gã có thể quen biết bị sư huynh mới tới này, địa vị dù là ngoại môn của gã sẽ liền tăng lên tít tắp.



Nam tử gầy yếu hạ quyết tâm giao hảo cùng với huynh đệ Từ gia, đối với những thắc mắc của đối phương cơ hồ đều là không biết không thưa, biết liền khai bằng sạch. Mấy tin tức này cho dù gã không nói, Từ Tử Nham cũng hoàn toàn có thể dò hỏi những người khác, cùng lắm chỉ là tiêu tốn thêm chút thời gian thôi, gã sao có thể buông tha cơ hội tốt như vậy chứ.



Gọi một vị sư đệ bên cạnh đến thế thân cho mình, nam tử gầy yếu phi thường chủ động nhiệt tình dẫn theo Từ Tử Nham tùy thích dạo quanh Tạp sự đường.



Bởi Tạp sự đường là chốn lĩnh tài nguyên cùng tiếp nhận công việc, cho nên vừa vặn nằm tại trung tâm Lưu Quang Tông, xung quanh phân bố rất nhiều công trình như Luyện công đường, Thưởng công đường, Dược viên, Linh thú phố các loại.



Có thể nói, khu vực xung quanh đây, trên cơ bản chính là chốn phồn hoa nhất Lưu Quang Tông.



Từ Tử Nham lần đầu tới nơi này, đương nhiên cũng hy vọng có thể mau chóng thu thập đủ loại tin tức, có lão đệ tử Lâm Thanh tại đây, anh cũng có thể bớt đi rất nhiều khí lực.



Đại môn phái tựa như Lưu Quang Tông, nhân số đông đảo, sự tranh đấu gay gắt giữa các đường các phong khẳng định là có, cho dù bầu không khí cạnh tranh trong Lưu Quang Tông được duy trì rất tốt, song cũng không ngăn nổi tình huống các phe phái mọc nên như nấm.



Cái gọi là vật họp theo loài, người chia theo nhóm, loại chuyện này căn bản không thể tránh được. Cũng giống như phân phối tài nguyên vậy, mỗi người đều hy vọng giành được nhiều thêm, bởi vì tài nguyên càng nhiều đại diện cho việc đệ tử của mình có thể tu luyện được nhanh hơn.



Tu luyện nhanh = thực lực mạnh = giành được càng nhiều tài nguyên.



Đây là một vòng tuần hoàn không lối thoát, cho dù tất cả mọi người đều là vì sự phát triển của Lưu Quang Tông, song tuyệt đối không có khả năng phân chia tài nguyên được đồng đều.



Từ Tử Nham từ chỗ Lâm Thanh đại khái thăm dò được một chút đảng phái trước mắt của Lưu Quang Tông. Sự việc đúng như anh suy nghĩ, trong Lưu Quang Tông dù rằng không đến nỗi bè cánh san sát, nhưng đa phần các Phong chủ cùng Đường chủ đều tồn tại khuynh hướng của riêng mình.



Bất quá còn một điểm tốt chính là, cho dù đám Phong chủ Đường chủ này thường xuyên bởi vì bất đồng ý kiến mà ồn ào huyên áo, thậm chí còn có khả năng ẩu đả, song chẳng ai có thể phủ nhận, bọn họ đều là một lòng lo nghĩ vì tương lai của Lưu Quang Tông.



Sau khi thu hoạch được điểm này, Từ Tử Nham lặng lẽ thở dài một hơi trong lòng, chỉ cần không phải đấu đá nội bộ vì tranh quyền đoạt lợi là được rồi. Nếu tất cả mọi người đều một lòng vì sự phát triển của Lưu Quang Tông, dẫu cho ý kiến có bất hòa đến thế nào, cũng sẽ không đến nỗi phát sinh sự tình quá kinh khủng.



Trong thời gian Từ Tử Nham cùng Lâm Thanh nói chuyện phiếm, Từ Tử Dung từ đầu tới cuối đều chẳng hề mở miệng nói một lời.



Dù trên đường Lâm Thanh cũng từng tính toán nói chuyện với y, song một ánh mắt lạnh như băng của Từ Tử Dung liền ép gã lùi bước, gã đành phải quay đầu tiếp tục tiếp chuyện Từ Tử Nham.



Sau này Lâm Thanh vẫn còn lau mồ hôi lạnh trong lòng, rõ ràng là hai huynh đệ, như thế nào áp lực của đệ đệ với ta còn lớn hơn cả của ca ca vậy?



Sau khi tán gẫu cùng Lâm Thanh, đối phương tỏ ý gã thân là đệ tử ngoại môn của Tạp vật đường, tuy rằng không thể giúp đỡ công to việc lớn gì, song là có thể trợ giúp một vài việc vặt vãnh. Nếu Từ Tử Nham có công tác tạp vụ gì cần làm, tỷ như chiếu cố linh điền, chăn nuôi linh cầm, hoặc là quét dọn phòng ốc gì đó đều có thể giao cho gã, gã cam đoan có thể hoàn thành hết thảy gọn gàng đẹp đẽ, không cần Từ Tử Nham phải nhọc công.



Từ Tử Nham cười tiếp nhận ý tốt của gã, đối với loại chủ động trao cành ô liu* thế này, anh chưa bao giờ cự tuyệt.



*Trao cành ô liu: Mang nghĩa trao cho cơ hội/ưu đãi.



Cái gọi là thêm bằng hữu tiện nhiều bề*, Từ Tử Nham chưa bao giờ cảm thấy đệ tử nội môn cao quý hơn bao nhiêu so với đệ tử ngoại môn. Anh tin tưởng, nơi nào cũng có thời điểm cần tiểu nhân vật góp phần, cũng giống như những việc Lâm Thanh mới vừa đề xuất. Giả như thái độ bàn giao của anh xấu xa, Lâm Thanh cũng vẫn hoàn thành, song ngoài chuyện hoàn thành thì liệu có âm thầm giở trò quỷ gì bên trong hay không, thì lại rất khó nói.



*Nguyên văn: 多个朋友多条路 ( đa cá bằng hữu đa điều lộ): Câu này có nghĩa có nhiều thêm một người bạn, thì cũng như mở thêm được một con đường.



Chung quy chỉ cần cho linh điền của ngươi đầy sâu bệnh, linh cầm bị tiêu chảy, thậm chí ngay cả quét dọn phòng mà dùng hết tâm tư hoặc chẳng để tâm mấy cũng có sự khác biệt.



Anh biết vô luận đệ tử nội môn môn phái nào thời điểm đối diện với đệ tử ngoại môn cũng sẽ đều có cảm giác cao cao tại thượng, mà đệ tử thân truyền thì lại còn có cảm giác cao quý hơn một chút với đệ tử nội môn.



Anh hiện giờ có thể nói là để tử chân truyền bậc trên của La Đại Cước, song anh cũng không muốn chỉ dựa vào thân phận của bản thân để chèn ép người khác.



Anh không phải nhân vật chính của tiểu thuyết, không có bất cứ khí chất bá vương khiến người vừa diện kiến liền thần phục gì cả. Nếu đã như vậy, là một tổng giám đốc tiền nhiệm của một công ty hạng trung, nhiệt tình giúp đỡ mọi người chính là phương pháp thành công nhất quán của anh.



Cáo biệt Lâm Thanh, anh mang theo Từ Tử Nham đến Luyện công đường trước.



Anh tính toán thời gian, hôm nay vừa vặn là ngày Luyện công đường nhập học. Những đệ tử ngoại môn đều là do một vài đệ tử nội môn Trúc cơ kỳ giảng bài, mà đệ tử nội môn, thì đều do tu sĩ từ Ngưng mạch kỳ đến giảng giải.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chuẩn bị thôi, sắp tiến vào bản đồ mới rồi. . . . .


--------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com