Truyen30h.Com

[EDIT] Dạy hư em trai rồi giờ phải làm sao đây !

Phần 60

Eiimin


  Những lời cần nói đều đã nói hết khi trước, ba người cũng chỉ có thể liếc nhìn nhau một cái, nhắc nhở bản thân đừng để bị đám sóng sau này đập chết trên bờ cát, đoạn lại một lần nữa bắt đầu tu luyện.



Linh khí thuần khiết như vậy không thể lãng phí, sau khi xác nhận quá trình Trúc cơ của Từ Tử Nham rất thuận lợi, Từ Tử Dung liền lại nhập thiền.



Y không biết, bên trong kén linh khí cực đại y không nhìn thấu kia, Từ Tử Nham đang bi thảm dị thường chiu đựng sự hành hạ của Thanh tiêu thần lôi.



"Sư phó người hại con rồi. . . . . ." Biểu tình Từ Tử Nham vặn vẹo, đầu đầy đổ mồ hôi oán trách.



Lúc trước Trúc cơ vẫn thực thuận lợi, mãi đến khi anh phá tan vách tường đan điền, mở rộng phạm vi đan điền, tia Thanh tiêu thần lôi được anh cất giữ trong đan điền lại đột nhiên bạo phát, tựa như con cá giẫy dụa, không ngừng tấn công linh khí anh cố gắng tụ hội lại.



Tụ khí thành dịch là một trong những dấu hiệu Trúc cơ thành công, song viên linh khí mỗi lần Từ Tử Nham nỗ lực đè nén ra lại bị tia Thanh tiêu thần lôi kia đánh tan.



Thanh tiêu thần lôi hiện giờ thật giống như một hài tử tinh nghịch, chạy chơi khắp chốn trong đan điền của Từ Tử Nham, một khi có linh khí tụ tập lại liền tức khắc xông tới, tách rời chúng ra, điều này làm cho Từ Tử Nham căn bản không có cơ hội đè nén linh khí.



Một lần lại một lần thử nghiệm làm cho Từ Tử Nham mệt đến đầu đổ đầy mồ hôi, dù rằng có linh khí như vô cùng vô tận trong Kỳ lân tháp bổ sung, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, anh sớm muộn gì cũng Trúc cơ thất bại.



Lúc này anh ngược lại thấy may mắn không dùng Trúc cơ đan, bằng không với những linh khí ẩn chứa trong Trúc cơ đan, anh chẳng những Trúc cơ thất bại, mà nói không chừng còn có thể bị thương.



Từ Tử Nham lúc này chỉ có thể hết lần này đến lần khác thử ngưng tụ linh khí đè ép tại một góc đan điền, song trớ trêu tia Thanh tiêu thần lôi quả thực tựa như bật radar, vô luận ở chốn nào xuất hiện viên linh khí có thể được nén thành chất dịch, lập tức sẽ xông tới trước tiên để tách rời ra.



Từ Tử Nham hiện tại hận nó đến nghiến răng nghiến lợi, giả như tia Thanh tiêu thần lôi kia hiện giờ biến thành tiểu hài tử xuất hiện trước mặt anh, khẳng định sẽ bị anh đánh cho mông sưng phồng lên. . . . . .



Cứ như vậy, Từ Tử Nham cùng Thanh tiêu thần lôi bắt đầu mở chiến tranh du kích trong đan điền anh, ngươi tới ta đi chơi đến loạn xà ngầu.



Trong lúc Từ Tử Nham cùng Thanh tiêu thần lôi hớn hở chơi đùa cùng nhau, Từ Tử Dung đã kết thúc Trúc cơ, hơn nữa cảnh giới cũng đã củng cố hoàn tất, lại đầy mặt nôn nóng nhìn kén linh khí kia.



Từ Tử Nham đã ở bên trong được bảy ngày, thời gian bảy ngày đằng đẵng này, theo lý thuyết Trúc cơ đã sớm có thể hoàn thành , song anh lại chẳng chút động tĩnh.



Sắc mặt Từ Tử Dung thập phần khó coi, y chẳng thể ngờ rằng, tại Kỳ lân tháp này, Trúc cơ của Từ Tử Nham thế nhưng có thể xuất hiện vấn đề.



Y không biết Từ Tử Nham kiếp trước kia có từng trải qua Trúc cơ thất bại hay không, nhưng hiện tại sự thật đang xảy ra ngay trước mặt y, sóng linh lực truyền ra từ trong kén càng ngày càng yếu, thực rõ ràng Từ Tử Nham đã không hề có khí lực đột phá.



"Đáng chết! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?" Từ Tử Dung cáu gắt dị thường suy nghĩ trong lòng. Y không thể nào tha thứ nếu ca ca xuất hiện bất cứ điều gì ngoài ý muốn, đặc biệt lần ngoài ý muốn này thế nhưng còn đang phát sinh ngay trước mặt y.



Nguyên bản y vẫn rất tự tin đối với bản thân, cảm thấy cho dù hiện tại thực lực có kém một chút, nhưng dựa vào kí ức cùng kinh nghiệp kiếp trước, thế nào cũng có thể bảo vệ ca ca chu toàn. Chẳng ngờ vừa mới nhập Lưu Quang Tông nửa năm, sự thật liền trần trụi cho y một cái tát, không có thực lực, y cũng chỉ có thể trơ mắt chứng kiến ca ca Trúc cơ thất bại.



"Ế? Vị sư đệ kia còn chưa có Trúc cơ thành công sao?" Thiếu nữ tỉnh lại từ trong nhập thiền, nhìn kén linh khí kinh ngạc nói.



"Ừm, dao động linh lực quá yếu, phỏng chừng hắn lần này Trúc cơ nguy hiểm rồi." Đại hán cường tráng chau mày nói.



"A? Không thể nào, trong Kỳ lân tháp mà Trúc cơ còn có thể thất bại sao?" Thiếu nữ che miệng không tin nổi nói.



Từ Tử Dung hung hăng liếc xéo nàng một cái, nữ nhân này có ý tứ gì? Ám chỉ ca ca là phế vật hả?



Ánh mắt ác liệt kia của Từ Tử Dung vừa lia qua, thiếu nữ hoảng hốt, ngay sau đó cũng ý thức lời bản thân nói xác thật không ổn, vội vàng thè lưỡi, lui ra phía sau đại hán cường tráng.



Đại hán cũng phát hiện sơ xuất của thiếu nữ, song hắn càng chú ý tới ánh mắt mang theo sát khí kia của Từ Tử Dung.



Trong lòng chợt giật mạnh, đại hán cường tráng âm thầm cả kinh nói: Tiểu tử này bất quá mới lớn đến ngần này, sao sát khí lại có thể mạnh như thế? Quả thực giống như tu sĩ lão luyện đã trải qua vô số lần giết chóc vậy?



Trao đổi một ánh mắt cùng đại hán, Từ Tử Dung hơi hơi thu liễm một chút sát khí của mình, y không muốn mang đến cho ca ca phiền toái, đặc biệt hiện tại —— ca ca đã muốn rơi vào bên trong phiền toái rồi.



Ba người kia nhìn sóng linh lực trong kén linh khí càng lúc càng biến yếu, trên mặt không khỏi đều lộ vẻ tiếc nuối.



Tuy nói Trúc cơ thất bại cũng không có nguy hiểm gì, song cũng rất dễ dàng tạo thành ám ảnh tâm lý cho nhóm đệ tử mới này.



Đại hán cường tráng đã từng nghe sư phó của mình nói qua, trong thế hệ đệ tử đồng lứa với ông, đã từng có một tu sĩ mộc linh căn, được coi là một trong những đệ tử xuất chúng nổi bật nhất cùng năm đó. Có lẽ chính bởi vì y trước kia chưa từng gặp phải cản trở gì, kết quả thời điểm lần đầu Trúc cơ, bởi có chút ngoài ý muốn đã tạo thành Trúc cơ thất bại.



Sau này lần Trúc cơ thất bại đó liền trở thành ám ảnh lưu lại sâu trong lòng y, vẻn vẻn chỉ là một Trúc cơ, y thế nhưng tiêu tốn thời gian ba năm, trong đó thất bại ba lượt, lần thứ tư mới thành công.



Song dù rằng đã thành công, toàn thân y lại hoàn toàn đánh mất nhuệ khí của quá khứ, kế tiếp sau đó, đường đường là một tu sĩ mộc linh căn, thế nhưng chỉ tu luyện tới Ngưng mạch kỳ liền không thể thăng cấp nữa, cuối cùng sức sống kiệt quệ, chỉ có thể tọa hóa*.



*Tọa hóa: Từ ngữ của đạo Phật mang ý chỉ Hòa thượng viên tịch khi đang ngồi thiền.



Đại hán cường tráng mắt thấy dao động bên trong kén linh khí dần như không còn, khẽ thở dài một cái, hắn hiện tại chỉ hy vọng tiểu sư đệ lôi linh căn này, có thể hảo hảo vực dậy tinh thần, ngàn vạn lần đừng bước trên đường mòn của vị sư thúc kia.



Ầm!



Tại thời điểm chúng nhân đều đã cho rằng Từ Tử Nham khẳng định sẽ Trúc cơ thất bại mà than thở giùm anh, kén linh khí cực đại kia lại ầm ầm nứt toác, phun trào ra một luồng lôi điện lực cực mạnh.



"Cẩn thận!" Đại hán cường tráng hét lớn một tiếng, lật cổ tay, một tấm khiên màu vàng đất cao hơn thân người liền chặt chẽ bảo vệ ba người bọn họ."Vũ Linh, mau cứu y đi."



Người trẻ tuổi tức khắc tăng thêm một luồng sức mạnh hệ kim vào tấm chắn lớn, trên tấm khiên vàng đất hiện lên vệt kim mang lờ mờ.



Thiếu nữ cũng phối hợp phi thường kịp thời, chỉ thấy tay phải nàng vung, đai lưng trên hông phút chốc bắn ra, hướng về phía Từ Tử Dung cuốn lại.



Trong nháy mắt bị đai lưng quấn lấy, phản ứng đầu tiên của Từ Tử Dung là ngưng huyết thành đao, chặt đứt dải đai lưng lam sắc này.



May thay y kịp thời tỉnh ngộ, đối phương cũng không phải muốn tập kích, mà là muốn cứu y.



Dẫu cho thập phần không quen, nhưng y vẫn khắc chế ý muốn công kích của bản thân, mặc cho đai lưng của thiếu nữ quấn lấy, đồng thời lôi vào phía sau khiên bảo vệ.



Đồng thời, đại hán cường tráng cùng người trẻ tuổi thuận theo tự nhiên mà chắn hai bên sườn, chặt chẽ bảo vệ y cùng thiếu nữ kia.



Phía trước có khiên che, hai sườn trái phải là hai vị sư huynh, vị trí lúc này của Từ Tử Dung có thể nói là an toàn đến cực điểm, nhưng loại cảm giác được người xa lạ bảo hộ này làm y cảm thấy thập phần quái dị.



"Đến rồi kìa!" Đại hán cường tráng nói.



Liền thấy hàng dài viên cầu sét sắc tím phun trào ra từ trung tâm kén linh khí, bắn loạn tứ phía, nện lên khắp chốn trong phòng, phát ra thanh âm nổ đì đùng.



Tầm mắt Từ Tử Dung bị chặn chặt chẽ, y vài lần tính toán thò đầu ra xem tình trạng của ca ca, đều bị đại hán cường tráng trấn áp lại. Đối phương cũng chẳng buồn khuyên bảo, chỉ cần dùng một bàn tay lớn đẩy đầu y, y liền đừng hòng nhúc nhích.



Từ Tử Dung buồn bực không thôi, chưa bàn đến thực lực, y hiện tại ngay cả khí lực so với người khác cũng đều yếu hơn rất nhiều, thật sự là quá bất lợi!



"Phù! Nguy hiểm thật a!"



Ngay tại lúc ba người đang cẩn trọng tránh né sự công kích của lôi điện, mây mù hình thành sau khi kén linh khí nổ tung cũng dần dần tản mát, lộ ra người bên trong.



Từ Tử Nham tóc tai dựng đứng mặt mũi cháy đen, y phục toàn thân cơ hồ đều bị lôi điện lực kia làm hỏng. May mắn anh vừa rồi nhân thời điểm khói sương linh khí còn chưa tan, kịp thời tìm được một kiện ngoại bào khoác lên, bằng không thật đúng là mất hết thể diện.



"Ca ca!" Nghe được sức sống của Từ Tử Nham, Từ Tử Dung rốt cuộc nhịn không được, gắng sức đẩy bàn tay lớn của đại hán cường tráng, chạy khỏi phía sau tấm khiên.



Đối với sự an toàn của Từ Tử Nham, y hoàn toàn không có lo lắng gì, có giọt máu huyết kia, giả như thời điểm Từ Tử Nham nguy hiểm đến sinh mạng, hoặc là cực độ suy yếu, y đều có thể cảm ứng được.



Sự nôn nóng lúc trước của y hoàn toàn chính là vì thời gian dài không thấy được ca ca, luồng hung bạo trong lòng lại bắt đầu rục rịch, lúc này chỉ vẻn vẹn nghe được thanh âm của ca ca, y liền cảm thấy tâm tình yên ổn hơn rất nhiều.



Thấy không còn bất cứ nguy hiểm gì, đại hán cường tráng cũng không tiếp tục ngăn cản Từ Tử Dung, thả cho y chạy ra ngoài.



Hắn thật không nghĩ tới hài tử thoạt nhìn tính tình lãnh đạm, thế nhưng đối với ca ca lại ỷ lại như vậy.



"Khụ khụ. . . . . . Không có việc gì, không có việc gì, khiến đệ lo lắng rồi." Bộ dạng Từ Tử Nham vô cùng thảm hại, song chẳng hề cản trở anh cho đệ đệ bảo bối của mình một cái ôm nồng nhiệt.



Anh biết đứa bé này rất bám mình, đối phương Trúc cơ mới có ba ngày đã thành công, mà bản thân lại suốt bảy ngày cũng chưa động tĩnh, cuối cùng thiếu chút nữa còn thất bại, y khẳng định là lo lắng muốn chết.



Từ Tử Dung vùi đầu nhào vào lồng ngực ca ca, lắng nghe tiếng tim đập hữu lực của anh.



Thình thịch! Thình thịch!



Nhịp đập của huyết dịch xuyên qua da thịt ấm áp truyền ra ngoài, Từ Tử Dung yêu loại thanh âm này đến vô cùng cực.



Y hít sâu một hơi, trong khoang mũi tràn ngập —— hương vị xa lạ! ! !



Đáng chết! Cái mùi cháy khét này là sao chứ? ? Ca ca thời điểm Trúc cơ ca trốn bên trong đó nướng đồ hay sao vậy! ! !



Y tràn ngập oán niệm ngẩng đầu nhìn Từ Tử Nham, y không thích trên thân ca ca có hương vị dư thừa, bất cứ hương vị gì cũng không thích.



A. . . . . . Nếu là hương vị của chính y, đương nhiên lại là chuyện khác. Ngoại trừ lần này, mùi vị trên thân Từ Tử Nham cũng phải thuộc về y! Bất kể những kẻ có ý đồ tranh giành hương vị này đều là kẻ địch của y hết!



"Nguy rồi. . . . . . Chưởng môn sẽ không trừng phạt chúng ta chứ." Từ Tử Nham cũng không chú ý tới mục quang ai oán của đệ đệ, anh chính là đang chột dạ nhìn xung quanh.



Lôi điện lực bùng nổ khi anh Trúc cơ thành công chính là Thanh tiêu thần lôi đến từ bên trong cơ thể anh, uy lực của loại lôi điện gần với Tử tiêu thần lôi này hiển nhiên không giống bình thường.



Hiện giờ trên vách tường trong phòng cùng sàn nhà phân bố rất nhiều vết tích cháy xém, thoạt nhìn thập phần thê thảm.



May sao cũng mới chỉ là ' thoạt nhìn ' thê thảm, với chất liệu của Kỳ lân tháp, đương nhiên sẽ không bị lôi điện lực Từ Tử Nham phóng xuất ra làm tổn hại —— dù cho thứ anh phóng thích chính là Thanh tiêu thần lôi.


---------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com