Truyen30h.Com

[EDIT] Dạy hư em trai rồi giờ phải làm sao đây !

Phần 85

Eiimin

Chương 85

Tương Anh thấy Phương Thiên Duệ say thành như vậy, nội tâm không khỏi lo âu vạn phần. Nàng tự nhận nội tâm thẳng thắn, chưa từng có tư tình cùng Phương Thiên Duệ , song đối phương giả như say rượu nói bậy bạ không cấm kỵ, thì cũng rất phiền toái.



Nàng qua mấy ngày nữa sẽ thành thân cùng Thiên Vân, nếu như lúc này lại ồn ào chuyện nàng dính dáng mờ ám cùng hai huynh đệ Phương gia, chỉ e dù cuối cùng sự tình được làm rõ, nàng khẳng định cũng sẽ trở thành trò cười cho toàn Ô đề thành này.



"Thiên Vân, muội thấy đường huynh quá say rồi, vẫn là trước đưa huynh ấy về đã." Tương Anh lo lắng nói.



Phương Thiên Vân cũng không muốn để người ngoài chứng kiến người thừa kế tương lai của Phương gia thế nhưng lại uống đến say mèm tại một tiểu tửu quán, vội vàng gọi tới hai hạ nhân, dìu Phương Thiên Duệ trở về.



Về đến nhà bố trí cho Phương Thiên Duệ xong xuôi, nhìn đường huynh ngủ mê mệt, Phương Thiên Vân không khỏi đau đầu vạn phần. Chuyện hôm nay khẳng định sẽ truyền đến tai bá phụ, với tính cách bá phụ, đường huynh hai ngày này chỉ e cũng chẳng được tốt lành.



"Anh nhi, muội có hay đây rốt cuộc là chuyện gì không?" Phương Thiên Vân chỉ vào Phương Thiên Duệ say khướt hỏi.



Tương Anh nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Phương Thiên Duệ cùng Phương Thiên Vân tuy rằng là đường huynh đệ, nhưng hoàn toàn là hai kiểu tính cách bất đồng, so với Phương Thiên Duệ thận trọng nghiêm túc, Tương Anh ái mộ chính là sự phóng khoáng sáng sủa của Phương Thiên Vân.



Chẳng qua, biểu tình tuyệt vọng bị phản bội của Phương Thiên Duệ quá mức chân thực, hơn nữa nàng cũng không muốn soạn ra lời nói dối biện minh cho đối phương.



Trừ phi. . . . . .



Trong lòng Tương Anh chợt giật nảy, nàng vội vàng gục đầu xuống, che dấu sự kinh hoảng nơi đáy mắt, may sao Phương Thiên Vân đang bận chiếu cố Phương Thiên Duệ đang náo loạn đòi uống nước, chẳng chút để ý đến sự bất thường giờ khắc này của vị hôn thê.



Vội vàng cáo biệt Phương Thiên Vân, Tương Anh vội vội vàng vàng quay về nhà. Đáy mắt nàng che dấu một thoáng sầu lo, ngay cả mấy tỷ muội cùng tộc chào hỏi nàng cũng chưa chú ý tới.



"Hừ, thần bí gì chứ! Chẳng qua là quyến rũ được nhị thiếu gia Phương gia mà thôi!" Một thiếu nữ mặc váy dài vàng nhạt nhìn dóng dáng Tương Anh biến mất sau nguyệt môn, nhịn không được căm giận nói.



Phấn y thiếu nữ đứng cạnh không khỏi hơi hơi chau mày: "Được rồi, ngươi bớt vài câu đi."



Hoàng y thiếu nữ bĩu môi, trong lòng cũng không cho là đúng. Phụ thân ả là đệ đệ của tộc trưởng đương nhiệm , tu vi cũng đạt tới Ngưng mạch kỳ. Phụ thân ả vẫn nói năm đó gia gia vốn là muốn đem vị trí tộc trưởng truyền cho hắn, nhưng chẳng ngờ lại bị đại bá đoạt mất.



Cho nên Hoàng y thiếu nữ vẫn luôn cảm thấy, nếu không phải tộc trưởng năm đó đoạt mất vị trí của phụ thân, nữ nhi hiện giờ được Tương gia sủng ái hẳn phải là ả mới đúng! Nếu ả là nữ nhi của tộc trưởng, Phương Thiên Vân khẳng định sẽ lựa chọn ả để cầu thân, chứ không phải Tương Anh cái gì cũng thua kém ả kia!



Hoàng y thiếu nữ oán hận nghĩ, song mặt ngoài cũng không dám lộ ra nửa phần đầu mối. Quyền kiểm soát của Tương Thiên Hành đối với Tương gia là tuyệt đối, chút tâm tư của phụ thân ả, cũng chỉ có thể nói trước mặt nữ nhi mình mà thôi.



Hoàng y thiếu nữ cũng rất minh bạch hình thức của Tương gia, bởi vậy dẫu cho không cam tâm đến đâu, cũng sẽ không biểu hiện thái quá, chính là —— tưởng tượng qua mấy ngày nữa, Tương Anh sẽ gả cho Phương Thiên Vân anh tuấn kia, ả liền nhịn không được hận ý khó tiêu.



"Được rồi, đi nhanh đi, bài học hôm nay ngươi làm xong chưa." Phấn y thiếu nữ chỉ biết là Hoàng y thiếu nữ thực ghen tị Tương Anh —— trên thực tế, trong lớp con cháu này của Tương gia, có rất ít người không tị nạnh.



Tuy rằng hiện giờ rất nhiều người trong Ô đề thành đều tung tin nhảm, nói Tương gia là vì muốn trèo lên chiếc đại chiến thuyền Thiên Vũ Tông, cho nên mới đem Tương Anh gả cho Phương Thiên Vân. Nhưng vì cùng tộc, nàng rất rõ ràng với sự yêu thương của tộc trưởng đối với Tương Anh, giả như Tương Anh không thích Phương Thiên Vân, thì vô luận lý do gì cũng không có khả năng gả nàng cho hắn.



So sánh với thái độ của phụ thân nàng đối đãi với nàng, Phấn y thiếu nữ không khỏi khe khẽ thở dài.



Tương Anh hạnh phúc như vậy, nào có ai có thể không ghen tị chứ. . . . . .



Vô luận là hận ý của Hoàng y thiếu nữ hay sự cảm khái của Phấn y thiếu nữ đều không có mảy may quấy nhiễu đến Tương Anh. Từ lúc ra khỏi Phương gia, nàng vẫn luôn bị vây trong trạng thái tâm thần bất định.



Biểu hiện của Phương Thiên Duệ khiến nàng quá kinh hãi, nhưng điều làm cho nội tâm nàng bất an chính là, nàng mơ hồ có một ý niệm cực kỳ đáng sợ.



Sau khi quay về trong sân, nàng cho lui tất cả hạ nhân, chỉ lưu lại thị nữ thiếp thân Khởi Lan. Mang theo Khởi Lan đi vào vườn hoa hậu viện, nàng bước theo nhịp đặc thù, đi một vòng quanh giả sơn.



Tòa giả sơn này do năm khối cự thạch hình thù kỳ quái xếp thành, góc độ đống cự thạch sắp xếp thực xảo diệu, vừa vặn lưu lại phía dưới giả sơn một cửa động cao bằng một người.



Bất quá bình thường, cửa vào được che giấu dưới huyễn trận, chỉ có thông qua nhịp bước Tương Anh sử dụng mới nãy, mới có thể làm cho cửa động hiển lộ.



Để Khởi Lan canh giữ ở một bên, Tương Anh vội vàng chui vào cửa động, bất quá là một hang động do giả sơn xếp thành, hiển nhiên sẽ không quá sâu, đợi Tương Anh đi đến đáy hang, lại ở lần mò ấn một chốt mở gì đó.



Lặng yên không một tiếng động, từ chốn cách Tương Anh hai bước lộ ra một cửa động kéo dài xuống dưới, Tương Anh nhìn cửa động kia hít sâu một hơi, kế đó nhảy tiến vào.



Men theo đáy thông đạo, Tương Anh đầu tiên là đi xuống, sau đó lại hướng lên, đi một hồi mới nhìn thấy phía trước xuất hiện một cánh cửa.



Từ tốn đẩy cánh cửa ra, thứ Tương Anh nhìn thấy chính là quang cảnh y phục như tranh.



Thanh niên tuấn mỹ ngồi nghiêng bên giường, cầm trên tay một cuốn sách xem đến nhập thần. Dương quang lọt qua song cửa sổ tản mát trên thân hắn, trùm một tầng sắc vàng nhàn nhạt trên toàn thân hắn.



Tiếng mở cửa làm kinh động người thanh niên đang đọc sách, đối phương ngẩng đầu, khi nhìn thấy Tương Anh liền lộ ra ý cười ôn nhu: "Anh nhi, muội đã đến rồi."



"Ca ca. . . . . ." Tương Anh khẽ cắn môi dưới kêu lên.



"Ừm, đã lâu không gặp rồi." Thanh niên cười nói.



Nếu như lúc này có người xông vào, hiển nhiên sẽ bị dọa nhảy dựng, bởi vì dung mạo thanh niên này, rành rành giống Tương Anh như đúc.



Chuyện Tương Anh là con gái độc nhất của Tương Thiên Hành toàn Ô đề thành đều biết, chính là nam nhân trước mắt này rõ ràng cùng Tương Anh có quan hệ, hơn nữa còn được nàng gọi ca ca, ngoại trừ cực ít người, căn bản không ai biết sự tồn tại của hắn.



Nghe được câu đã lâu không gặp kia, Tương Anh không khỏi có chút áy náy, từ sau khi quen biết Phương Thiên Vân, số lần nàng đến thăm ca ca liền ít đi rất nhiều. Nhưng đây cũng là chuyện không có biện pháp, trai lớn cưới vợ gái lớn gả chồng, nam nữ bị cuốn trong tình yêu cuồng nhiệt một ngày không gặp đều cảm thấy như cách tam thu, sao có thể còn nhớ đến thăm ca ca mà mình có chút sợ hãi chứ. . . . . .



Đúng vậy, sợ hãi.



Tương Anh đối với vị ca ca trời sinh sở hữu Dẫn ma đạo thể này thật sự có cảm giác sợ hãi nói không nên lời.



Dẫn ma đạo thể là đạo thể tuyệt hảo mà nhóm Ma tu thiết tha mong ước. Phàm là người có được loại đạo thể này, tu luyện bất cứ ma công gì đều có thể tiến triển cực nhanh, cơ hồ hội nhất định sẽ trở thành một đại ma vương giết người điên cuồng.



Lúc trước Tương Thiên Hành giấu Tương Ưng đi, mục đích cũng chính là để bảo hộ hắn. Thật sự là có rất nhiều tu sĩ thời điểm gặp loại đạo thể này, ý niệm thứ nhất hiện lên trong đầu liền là giết chết ngừa hậu họa.



Tương Thiên Hành không muốn nhi tử của mình vô cớ bị mất mạng, song điều khiến ông không ngờ chính là, từng chút theo sự trưởng thành của Tương Ưng, sự biến hóa đáng sợ trên thân hắn lại càng thêm phồn thịnh.



Tương Ưng sản sinh biến hóa tức khắc bị Tương Thiên Hành nhốt lại, bảo hộ nguyên bản biến thành giam cầm, mà gian phòng nhỏ ẩn kín trong Tương gia này, cũng biến thành toàn bộ không gian hoạt động của Tương Ưng.



Thời điểm Tương Anh đối diện ca ca luôn cảm thấy rất không thoải mái, dẫu cho Tương Ưng nói chuyện ôn nhu thế nào, động tác nhã nhặn ra sao, nàng vẫn như cũ có một cảm giác lạnh buốt sống lưng.



Mục quang vội vàng đảo qua xích sắt màu đen trên cổ chân ca ca, Tương Anh thoáng nhẹ nhàng thở ra. Chớ nhìn xích sắt kia không dày, nhưng lại là quặng sắt ngàn năm chế thành, không có tu vi Ngưng mạch kỳ, căn bản đừng hòng giật đứt được nó.



Hàn huyên vài câu qua loa cùng ca ca, sau lại nói bóng nói gió nhắc tới Phương Thiên Duệ với ca ca. Bất quá Tương Ưng tựa hồ đối với cái tên Phương Thiên Duệ này thực xa lạ, cũng không có biểu hiện ra điều gì.



Không có bất cứ phát hiện gì, Tương Anh rất nhanh liền ly khai, từ tình huống nàng nghe ngóng được để phỏng đoán, ca ca cùng Phương Thiên Duệ kia tựa hồ căn bản không liên quan. Biết chuyện này không liên quan đến ca ca, Tương Anh cũng liền yên tâm , bất quá sự tình liên quan đến Phương Thiên Duệ vẫn cần phải giải quyết, chí ít nàng phải nhắc nhở Phương Thiên Vân, chuyện Phương Thiên Duệ, nói không chừng chính là cạm bẫy kẻ nào đó thiết lập với bọn họ.



Thông gia giữa Phương gia và Tương gia, không chỉ đại diện cho sự kết hợp giữa hai người trẻ tuổi, mà còn là sự liên minh giữa gia tộc. Liên minh của Phương gia cùng Tương gia đối với những gia tộc khác trong Ô đề thành mà nói không phải là quá tốt, giả như bọn họ nhân cơ hội này gây phiền cho hai gia tộc, Tương Anh là tuyệt đối có lòng tin.



Ngay tại lúc Tương Anh đi không lâu, Tương Ưng nguyên bản mang theo ý cười ôn nhu phút chốc biến đổi biểu tình. Khí chất văn nhã mới nãy nháy mắt biến mất, rõ ràng vẫn dung mạo như thế, nam tử hiện tại khóe miệng ngậm cười này, lại làm cho người ta một cảm giác ma quái.



"Muội muội ngoan của ngươi cũng không ngốc nha, thế nhưng còn nghĩ tới tìm ngươi." Tà mị Tương Ưng cười nói.



Trong nháy mắt, thần tình trên mặt Tương Ưng lại biến đổi, dường như biến trở về Tương Ưng văn nhã tuấn dật mới nãy : "Nàng cũng là muội muội của ngươi, hơn nữa chúng ta sở hữu cùng vẻ ngoài tương tự, nghĩ đến ta thì có gì kỳ quái đâu."



Văn nhã Tương Ưng lại chuyển hoán thành Tà mị Tương Ưng, gã hơi hơi cong môi, trong mắt lại chẳng có lấy một ý cười: "Muội muội của ta ư? Ha ha, đừng giỡn nữa, bọn họ đều hận không thể đem ta bầm thây vạn đoạn, đáng tiếc bọn họ còn luyến tiếc ngươi."



Văn nhã Tương Ưng nhíu nhíu mày: "Ngươi lại nói bậy bạ gì đó! Ta chính là ngươi, ngươi chính là ta, loại chuyện này chẳng lẽ còn muốn nhắc đi nhắc lại với lần nữa với ngươi hay sao?"



Tà mị Tương Ưng lạnh lùng cười không nói.



Văn nhã Tương Ưng nhẹ nhàng gõ mặt bàn: "Hôn lễ của Anh nhi lập tức sẽ cử hành, Phương Thiên Duệ kia. . . . . . Ngươi. . . . . . Tính toán thế nào đây?"



Biểu tình trên mặt Tà mị Tương Ưng nhất thời cứng đờ, kế tiếp cười lạnh nói: "Làm sao ư? Thích làm thế nào thì làm thế đó! Bất quá là thứ . . . . . tiêu khiển giết thời gian thôi mà."



Văn nhã Tương Ưng nhíu ấn đường: "Ngươi thật sự nghĩ vậy sao? Chỉ là. . . . . . Thứ tiêu khiển ư ?"



Thần tình của Tà mị Tương Ưng sững lại, vẫn như cũ ngang ngạnh: "Đương nhiên."



"Được rồi! Ta đã nói rồi, chúng ta là một thể! Chẳng lẽ ngươi cho rằng những suy nghĩ trong lòng ngươi ta không biết hay sao?" Văn nhã Tương Ưng dùng sức gõ mặt bàn, biểu đạt sự bất mãn của bản thân.



Tà mị Tương Ưng tức khắc cạn lời, qua một hồi lâu mới hổn hển nói: "Ai bảo tiểu tử kia ngốc vậy chứ! Ở chung với ta bao lâu như vậy, thế nhưng ngay cả ta là nam là nữ cũng không biết!"



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: →. → Phương Thiên Duệ đáng thương. . . . . .


--------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com