Truyen30h.Com

Edit Xuyen Nhanh Cong Luoc Nam Chu Hac Hoa

Dược nữ đột nhiên gặp phải tai bay vạ gió, cũng không tức giận. Thật ra, đãi ngộ của nàng bây giờ so với khi còn ở cạnh Độc Vương, chỉ có hơn chứ không kém. Huống hồ, tuy ám vệ quăng nàng ra ngoài nhưng cũng không đau đớn, động tác cực kỳ nhẹ nhàng.

Trên người nàng còn được quấn chăn, làm sao có thể bị quăng đau chứ.

Nhưng Đường Khanh lại bị dọa choáng váng, nàng đâu thể ngờ rằng nữ chủ phải chịu đãi ngộ như thế!

"Hệ thống! Tiện nhân nhà ngươi, ngươi lăn ra đây cho ta!"

Hệ thống: "Có chuyện thì nói, không được mắng chửi người khác."

Đường Khanh: "Ta cmn không khống chế được! Ta phải mắng! Tiểu tiện nữ, tiểu kỹ nữ, tiểu tiện nhân!"

Hệ thống: Thật sự muốn chửi thề! Làm sao bây giờ......

Đường Khanh phát tiết một hồi, mặc kệ hệ thống tức giận, nói tiếp: "Thế giới này, nam chủ lại xảy ra vấn đề gì? Sao có thể quăng nữ chủ ra ngoài?"

Hệ thống vô cùng bình tĩnh: "Theo nguyên tác, nữ chủ còn phải chịu khổ gấp nhiều lần, đây cũng có thể coi là ôn nhu rồi. Thế mà cuối cùng bọn họ vẫn yêu nhau đó thôi."

Đường Khanh: ......... Không thể hiểu nổi cách mấy người nói chuyện yêu đương a.

"Tốt rồi, một khi đã như vậy, ta lại tiếp tục tạo cơ hội cho bọn họ tiếp xúc." Nói xong, nàng lại hỏi: "Đúng rồi, chỉ số hoàn thành nhiệm vụ hiện tại là bao nhiêu?"

"60%."

"Ồ, không ngờ đã vượt quá nửa." Đường Khanh có chút kinh ngạc, nàng vốn tưởng bản thân còn phải nhìn nam nữ chủ ngược thân ngược tâm một thời gian cơ.

Giao lưu 'thân mật' với hệ thống xong, Đường Khanh khôi phục bộ dáng trấn định: "Vương gia, Đường Ninh là một cô nương, ngài không nên đem nàng ấy quăng ra ngoài như vậy. Hơn nữa, nói đi nói lại người ta cũng là ân nhân cứu mạng ngài a."

Bây giờ đã không còn người chướng mắt, Kỳ Quân Túc liền hào phóng nói: "Đã biết. Lần sau bổn vương sẽ sai người ôm nàng ta ra ngoài."

Đường Khanh: "..............." Ta tiếp tục nói chuyện kiểu gì được!

Một bữa sáng, hai người cứ im lặng ăn xong, cũng không xảy ra điều gì ngoài ý muốn.

Buổi tối, lúc Kỳ Quân Túc chuẩn bị nghỉ ngơi, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.

Đã trễ thế này, bình thường người khác chắc chắn sẽ không dám quấy rầy Túc Vương, trừ phi có chuyện quan trọng. Vì vậy hắn cũng không tức giận, chỉ lạnh nhạt nói: "Chuyện gì?"

"Vương gia, là Vân cô nương. Nàng nói có chuyện quan trọng cần bẩm báo."

Nghe thấy Đường Khanh cầu kiến, khóe miệng Kỳ Quân Túc hơi hơi giương lên, thu ống tay áo lại, nói: "Cho nàng tiến vào."

Đường Khanh nhanh chóng đi vào, nhưng phía sau nàng còn có một kẻ chướng mắt theo đến.

Tức khắc, Kỳ Quân Túc nghĩ tới chuyện lúc sáng, khóe miệng ngậm cười của hắn liền mím lại.

"Vương gia, dân nữ nghiên cứu thì phát hiện Đường Ninh có một tác dụng thần kỳ! Ngài mắc chứng mất ngủ nghiêm trọng đúng không? Vừa hay, trên người Đường Ninh lại tản ra một loại dược hương, sau khi dân nữ cải tiến một chút thì có tác dụng an thần đối với ngài ạ!"

Đường Khanh sợ hắn phản đối, tiếp tục dõng dạc nói: "Loại dược hương này tạm thời dân nữ chưa điều chế được. Bởi vì Đường Ninh từ nhỏ đã bị Độc Vương ngâm cùng các loại thảo dược, phải từ tám đến mười năm thì mới luyện nổi!"

Đường Khanh vui sướng nói, trước đó nàng vì thuyết phục dược nữ đáp ứng thỉnh cầu của mình, thiếu chút nữa là quỳ xuống luôn! Hiện tại, chỉ cần Kỳ Quân Túc đồng ý, nàng tin tưởng, không lâu sau nàng đã có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách vinh quang!

Đối lập với biểu tình vui sướng của Đường Khanh, sắc mặt Kỳ Quân Túc xấu tới cực điểm. Hắn như có như không quét mắt về phía dược nữ, lạnh lẽo nhìn chằm chằm nàng: "Ngươi muốn bổn vương cùng nữ nhân khác đồng sàng cộng chẩm*?"

*Đồng sàng cộng chẩm: ngủ chung chăn chung gối.

Đường Khanh vẫn chưa cảm giác được nguy hiểm, nghĩ đến bọn họ là nam nữ chủ, đồng sàng cộng chẩm không phải là điều bình thường hay sao? Vì vậy nàng không chút do dự gật đầu.

Dược nữ nhìn hai người, không đợi Túc Vương mở miệng, đã tự giác rời đi, nàng không muốn lại bị người khác ném đi lần nữa đâu. Sở dĩ đáp ứng Đường Khanh đến đây, đơn giản chỉ vì muốn nàng ấy hết hy vọng mà thôi. Vị Túc Vương kia, dù một cái liếc mắt cũng không muốn cho nàng, làm sao có thể đồng ý yêu cầu của Đường Khanh.

Quả nhiên, sau khi dược nữ thức thời rời đi, Kỳ Quân Túc hoàn toàn bùng nổ:

"Nô tỳ, ngươi giỏi lắm!"

Nguy hiểm gần kề, Đường Khanh mới hậu tri hậu giác* phát hiện hình như có chút không đúng, nàng nhanh chóng tìm nữ chủ cầu cứu, lại phát hiện dược nữ không biết đã rời đi khi nào.

*Hậu tri hậu giác: Xem xét kỹ lưỡng mới nhận ra.

"Oa, hệ thống bảo bảo, nữ chủ bỏ ta chạy! Nam chủ hắc hóa bạo phát, làm sao thoát thân? Cầu giúp đỡ!"

Đường Khanh nhanh chóng cầu cứu hệ thống, nhưng hệ thống lại là một bộ dáng lười nhác. Nàng dám khẳng định, hệ thống đang cười trên nỗi đau của mình, vui sướng khi người khác gặp họa!

"Còn như thế nào nữa, tiếp nhận cơn giận của nam chủ......" Hệ thống còn chưa dứt lời, đã cảm thấy toàn bộ dữ liệu đều sắp hỏng mất.

Hắn nhìn thấy cái gì? Hắn lại có thế thấy nam chủ hôn ký chủ nhà hắn!

WTF!? Chủ hệ thống, tha thứ cho ta chửi thề!

Đường Khanh cũng khiếp sợ như hệ thống, nàng không nghĩ đến, có một ngày nam chủ hắc hóa sẽ thân thân mình đâu! Hơn nữa, còn là kiểu môi lưỡi chạm nhau!

"Ưm......."

Khiếp sợ qua đi, Đường Khanh ra sức chống cự, nhưng sức lực nhỏ bé của nàng làm sao có thể so sánh với Kỳ Quân Túc rèn luyện trên chiến trường.

Thật lâu sau đó, người nào đó thiếu dưỡng khí muốn ngất đến nơi, Kỳ Quân Túc mới buông tha nàng.

"Nô tỳ ngu ngốc, không biết hô hấp sao?"

Đường Khanh choáng váng, tức giận nói: "Chưa hôn bao giờ, làm sao mà biết!"

Lời này thành công lấy lòng đối phương, vì thế, lại hôn một lần nữa....... Lại bắt đầu rồi......

Kỳ Quân Túc nhìn nô tỳ ngơ ngác trong ngực hắn, khóe miệng lại hơi giương lên: "Chỉ nhi, làm sao mà hôn lần nữa vẫn không biết cách hô hấp vậy. Xem ra bổn vương lại phải dạy nàng rồi."

Đường Khanh hoảng sợ, nhưng hiện tại đã khôi phục một chút lý trí.

"Không, không, không.... Không cần, ta đã học được."

"Thật không?" Vẻ mặt Kỳ Quân Túc không tin, giơ tay khẽ vuốt đôi môi anh đào hơi sưng đỏ của nàng, cười nhạt nói: "Nhanh như vậy đã học xong? Bổn vương không tin. Chi bằng chúng ta thử lại một lần, chứng minh cho ta thấy."

Dứt lời, cũng không đợi tiểu nhân nhi trong lòng hắn cự tuyệt, Kỳ Quân Túc lại lần nữa hôn lên.

Đầu óc Đường Khanh rơi vào trạng thái trống rỗng. Từ khi hắn hôn nàng, đến lúc hắn gọi nàng là Chỉ nhi, lại nhìn thấy hắn tươi cười, mỗi một động tác đều không thể nào tưởng tượng nổi! Nhưng đối phương thật sự đã làm vậy với nàng!!!

Đúng lúc này, hệ thống cũng kinh ngạc không kém, yên lặng bổ thêm một đao: "Chỉ số hoàn thành nhiệm vụ đạt...... 76%........"

Bây giờ Đường Khanh không bình tĩnh nổi! Bởi vì hắn làm nàng nhớ đến nam chủ bệnh thần kinh thế giới trước......

"Hệ... Hệ thống, ngươi có nhớ đời trước không?"

Tuy hệ thống không muốn nhớ lại, nhưng vẫn nói: ".......Nhớ rõ."

Đường Khanh bị một màn trước mắt dọa phát ngốc, còn biểu hiện rõ ràng như vậy, khiến cho người nào đó vô cùng khó chịu.

"Thời khắc này còn có thể phát ngốc, Chỉ nhi của bổn vương quả thật không giống người thường a." Kỳ Quân Túc như có như không cười nói.

Đường Khanh rùng mình một cái, ngay lúc nàng muốn bỏ chạy, người nào đó lương tâm trỗi dậy: "Thôi, hôm nay ta tạm tha cho nàng. Nếu còn có lần sau, bổn vương không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu."

Tâm tình Kỳ Quân Túc vui vẻ, nhưng Đường Khanh lại uể oải không thôi. Lúc này, hệ thống lại dùng ngữ điệu quỷ dị nói: "Tiểu Khanh Khanh, Kỳ Quân Túc sẽ chẳng làm gì được ngươi đâu."

"Vì sao?"

"Bởi vì hắn....... liệt dương."

-----------------------------

Hôn rồi, hôn rồi =))))))))))))))

Nhưng nam chủ vẫn chẳng làm gì nổi Khanh Khanh đâu, ổng trúng độc mà ╮(╯▽╰)╭

Mình bận chút việc, giờ mới đăng chương mới, xin lỗi các tình yêu :'))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com