Edit Xuyen Thanh Ban Trai Cu Cua Hotboy Truong
Editor: spring | Beta: lnc
Không phải là Cảnh Từ chưa từng ngủ chung với Doanh Kiêu.Lần trước ở nhà Doanh Kiêu, hai người còn đắp chung một cái chăn.Nhưng lần này không giống vậy, sau khi Doanh Kiêu nói thích cậu, lại nói ra muốn ngủ chung, Cảnh Từ luôn cảm thấy xấu hổ thế nào ấy.Gương mặt cậu nóng lên, rũ mắt, cố gắng giữ bình tĩnh: "Trường... trường học quy định không thể sang phòng khác ngủ.""Này thì có gì khó." Doanh Kiêu cười khẽ, nắm chặt ngón tay Cảnh Từ tỉ mỉ ngắm nghía: "Nói một tiếng với lão Lưu, chuyển em sang ký túc xá của anh chẳng phải là được rồi sao."Sự yêu thích trong lòng hắn đầy ắp đến tưởng chừng như muốn tràn ra, chỉ nhìn Cảnh Từ thôi mà đã cảm thấy trời xanh mây trắng, vạn dặm không mây, muộn phiền gì cũng biến mất."Huống hồ anh chỉ ngủ chung với cậu vợ nhỏ thôi, đây không phải là chuyện đương nhiên sao.""Không được." Cảnh Từ muốn rút tay ra nhưng lại không rút được, cậu bất giác dịch sang bên cạnh, trong lòng loạn tùng phèo, đầu óc mơ hồ, qua loa đáp: "Giường... Giường quá nhỏ."Doanh Kiêu không nhịn được mà bật cười.Cảnh Từ chợt phản ứng lại mình vừa nói gì, cậu ngẩn ra, lập tức ngượng chín người, suýt chút nữa tìm một cái lỗ để chui vào ngay lập tức."Hóa ra em thích giường lớn." Doanh Kiêu gật đầu, nghiêm túc nói: "Nhưng anh chỉ thích giường nhỏ, phải làm sao bây giờ? Em không có chỗ ngủ, chỉ đành rúc vào trong ngực anh, cả đêm đều bị anh ôm."Hắn nhích lại gần người Cảnh Từ, thấp giọng dụ dỗ: "Hoặc em muốn nằm trên người của anh cũng được, chỉ là..."Cảnh Từ thật sự nghe không nổi nữa, cậu duỗi tay bịt kín miệng của hắn: "Đừng, đừng nói nữa."Mặt mày Doanh Kiêu mang ý cười nhìn cậu, kéo tay cậu xuống, hôn một cái vào lòng bàn tay phải của cậu: "Vừa nãy anh sai rồi."Cảnh Từ ngước mắt nhìn hắn.Doanh Kiêu mỉm cười: "Chết, quên mất anh Từ của chúng ta có chứng ám ảnh cưỡng chế, phải hôn cả tay trái của em." Hắn lại cúi đầu hôn một cái vào lòng bàn tay Cảnh Từ: "Hiện tại bổ sung liền."Lòng bàn tay truyền đến cảm xúc mềm mại, cảm giác tê dại chạy từ cánh tay lan ra toàn thân cậu.Trái tim Cảnh Từ đập bình bịch, hô hấp gấp gáp, cậu bỗng đẩy Doanh Kiêu ra đứng lên."Rồi, không đùa em nữa." Thấy Cảnh Từ xấu hổ đến sắp chạy trốn, Doanh Kiêu thanh thanh cổ họng, một lần nữa đè cậu xuống giường mình: "Nói chuyện đứng đắn cho em này."Cảnh Từ điều chỉnh hô hấp, cố gắng làm bản thân bình tĩnh trở lại, cụp mắt nói: "Chuyện gì?"Doanh Kiêu đưa tay, khẽ nâng cằm cậu lên, nhìn vào mắt cậu, chân thành nói: "Cho nên, bao giờ thì em mới có thể cần một người bạn trai?"Nhiệt độ trên mặt Cảnh Từ vừa hạ xuống trong nháy mắt đã tăng trở lại, cậu nắm chặt tay, vất vả tìm lại một phần tỉnh táo."Tôi..." Môi cậu giật giật, chậm chạp không nói hết câu.Người nhiều lần thi ngữ văn gần được điểm tuyệt đối như Cảnh Từ trong nháy mắt này lần đầu tiên cảm thấy vốn từ của mình thật thiếu thốn.Cậu không có ý định trả treo Doanh Kiêu, cậu chỉ là... không biết nên làm thế nào mới tốt.Một bên là giữ vững tín ngưỡng nhân sinh suốt vài chục năm qua, một bên là người đời này không muốn mất đi nhất, nhất thời cậu tìm không thấy điểm cân bằng.Doanh Kiêu không thúc giục cậu, chỉ yên lặng nhìn."Tôi..." Lông mi Cảnh Từ run rẩy, cố nén xúc động muốn dời ánh mắt, khẽ trả lời: "Thật xin lỗi, cậu chờ tôi một chút được không?"Chờ cậu sắp xếp hết mọi chuyện cần thiết, chờ cậu... có lòng tin gánh vác tương lai của hai người.Đối mặt với đôi mắt nghiêm túc của cậu, Doanh Kiêu chợt hiểu tất cả.Doanh Kiêu hít thở sâu, cực kỳ gắng sức kiềm chế xúc động cưỡng hôn cậu.Cảnh Từ thật sự quá tốt, lột ra vỏ ngoài ngụy trang lạnh lùng kia, sau khi hiểu rõ cậu, không ai sẽ không thích cậu."Này thì có gì mà phải xin lỗi." Hắn đè Cảnh Từ vào lồng ngực mình, không thể kiềm chế mà xoa tóc cậu, gáy cậu, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của cậu: "Người anh thích tốt như vậy, anh vui mừng còn không kịp."Chuông đi ngủ bỗng vang lên, căn phòng sáng ngời trong nháy mắt lâm vào bóng tối.Hành lang truyền đến tiếng bước chân hốt hoảng của các học sinh, thỉnh thoảng còn kèm theo lời chửi mắng bất mãn.Doanh Kiêu biết thời gian đi ngủ của Cảnh Từ, không nói gì thêm, cúi đầu hôn nhẹ vào đỉnh đầu còn ẩm ướt của cậu, buông cậu ra: "Đi, đưa em về phòng ký túc xá."Cảnh Từ khẽ giật mình: "Đưa?"Phòng ký túc xá của hai người họ có thể tính là ngay bên cạnh nhau mà, khoảng cách gần như thế còn phải đưa đón hả?"Muốn ở bên cạnh cậu thêm một lát nữa." Doanh Kiêu đứng lên, một tay cầm lấy cổ tay Cảnh Từ, một tay mở cửa ký túc xá.Trái tim Cảnh Từ có chút ngọt ngào, mặc kệ hắn kéo mình đến cửa ký túc xá."Đi vào đi." Doanh Kiêu nhẹ nhàng đẩy cửa ra một khe nhỏ, nói với Cảnh Từ.Cảnh Từ nhấp môi dưới, nhẹ gật đầu."Chờ một chút." Trong chớp mắt cậu muốn xoay người, Doanh Kiêu đột nhiên gọi cậu lại."Còn việc gì sao?"Trên hành lang vẫn có thể thấy người đang bê chậu chạy như điên về phòng ngủ, Doanh Kiêu xích lại gần Cảnh Từ, dán vào tai cậu thấp giọng nói: "Không cho phép thay quần áo ngay trước mặt Lý Trụ, cũng không cho phép trộm đi tắm rửa cùng bọn họ."Doanh Kiêu mỉm cười nhìn Cảnh Từ, nhéo vành tai cậu: "Nếu không anh có thể phải cho em biết tay."Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ "biết tay".Dù sao cũng bị mấy lời phóng đãng của Doanh Kiêu soi rọi suốt một đường, Cảnh Từ ngơ ngác một chốc rồi lập tức hiểu được thâm ý của hắn.Cảnh Từ đỏ mặt lung tung gật đầu, nhanh chân đi vào ký túc xá.Doanh Kiêu dựa vào tường ngoài hành lang, không biết vì sao lại muốn cười. Hắn cong môi huýt sáo, nhìn thoáng qua ký túc xá của Cảnh Từ mới đứng dậy đi về.Đi được một nửa, sự vui vẻ trong lòng thực sự không có chỗ trút ra, hắn bỗng nhiên nhảy dựng lên thò tay với tới đèn hành lang trên trần nhà.Tiếng rống giận dữ của giáo viên quản lý ký túc xá vang lên phía sau: "Cậu học sinh kia nhảy nhót lung tung làm gì đấy? Chuông reo thời gian dài như vậy rồi mà sao vẫn chưa về phòng mình?"Doanh Kiêu quay đầu lại cười với bà: "Dạ đang về đây."Trong phòng ngủ, Cảnh Từ nằm trên giường mình, nghe tiếng Doanh Kiêu bên ngoài, không nhịn được mà khẽ cong khóe môi.Ngày hôm sau, Cảnh Từ lên lớp tự học như thường lệ.Chỉ là không biết xảy ra chuyện gì mà luôn có người đến hỏi cậu hết cảm cúm chưa.Doanh Kiêu nghe thế thì tưởng là thật, suýt chút nữa trực tiếp xin phép nghỉ dẫn cậu đi bệnh viện.Cảnh Từ không hiểu ra sao, cuối cùng đến lúc Hà Chúc cũng đến hỏi thăm, cậu mở miệng nói ra nghi vấn của mình: "Tôi không bị cảm cúm, sao mọi người đều cảm thấy như vậy?""Hả?" Hà Chúc cũng đơ luôn: "Trên diễn đàn nói ấy."Cậu ta lấy điện thoại di động ra đưa đến trước mặt Cảnh Từ: "Cậu xem, sáng nay có người đăng bài, vẫn luôn ở trên trang đầu đây này. Tôi còn tưởng là thật cơ, ai dè là tung tin đồn nhảm."Hóa ra, tối hôm qua Triệu Phong thấy Cảnh Từ mang khuôn mặt đỏ chót kiên trì học hết tiết, trong lòng vô cùng cảm khái.Ngày hôm sau, ông không e dè khen ngợi cậu trong văn phòng một phen, các thầy cô giáo khác tán thưởng cậu, đồng thời coi Cảnh Từ là điển hình cứng cỏi, sôi nổi kể cho học sinh lớp mình nghe.Gần đây Cảnh Từ là người đặc biệt nổi tiếng trong trường học, bất kỳ gió thổi cỏ lay gì có liên quan đến cậu thì mọi người đều muốn đăng lên diễn đàn. Thế là, cứ như vậy một truyền mười, mười truyền trăm.Không đến một ngày, phần lớn người trong Thực Nghiệm tỉnh đều biết ——Cảnh Từ, học sinh lớp mười một có tổng điểm thi đứng đầu, đang bị sốt cao nhưng vẫn kiên trì đi học, đặc biệt dốc sức, đặc biệt mẫu mực.【 U hu hu hu, so sánh với nam thần, tôi thật sự là một đứa cặn bã, khóc lóc cầm lên sách luyện tập của mình đi thôi. 】【 Cố gắng đến tận mức này, thành tích tốt cũng là chuyện đương nhiên. 】【 Thật sự bội phục tự chủ của anh Từ, đột nhiên cảm thấy ngay cả tư cách xin nghỉ phép tôi cũng không có. 】【 Người thông minh hơn cậu, có thành tích tốt hơn cậu còn mang bệnh đi học, cậu còn có lý do gì mà không cố gắng! Không xem diễn đàn nữa, tôi đi làm thêm một bộ bài thi đây. 】Cảnh Từ liếc mắt nhìn nội dung của chủ lầu và một vài trả lời, cậu lúng túng đến mức chỉ muốn tìm vỏ trứng gà bao lấy mình.Người duy nhất biết chuyện - Doanh Kiêu nằm trên mặt bàn, nhìn gương mặt đỏ chót của Cảnh Từ, đầu tựa vào khuỷu tay, nín cười như điên.Hà Chúc không hiểu hai người kia đang bí mật cái gì, nhìn bên này lại nhìn bên kia, cảm thấy mình khả năng bị cái rào chắn vô hình mang tên "chó độc thân" ngăn cản bên ngoài, trong lòng âm thầm suy tính, lấy lại điện thoại di động rồi trở về chỗ ngồi chơi game."Không sao cả." Doanh Kiêu thấy Cảnh Từ mãi vẫn chưa tỉnh táo lại liền nín cười an ủi cậu: "Cậu vốn luôn cố gắng mà, đủ điều kiện làm tấm gương cho bọn họ, đừng suy nghĩ nhiều."Cảnh Từ nhìn hắn một cái, lần đầu tiên thèm muốn da mặt dày của Doanh Kiêu."Có phải chiều nay cậu sẽ lên sân khấu nhận thưởng không?" Doanh Kiêu mở chai nước khoáng uống một hớp, nói sang chuyện khác: "Đến lúc đó có cần nói đôi ba câu gì không?"Nhắc đến chuyện này, Cảnh Từ thoải mái hơn khá nhiều, cậu lắc đầu: "Không cần, chỉ đi lên nhận phần thưởng, sau đó chụp tấm hình là được.""Chỉ đơn giản như vậy?" Doanh Kiêu quăng cái chai rỗng vào trong thùng rác, cà lơ phất phơ dựa vào thành ghế, bất mãn nói: "Trường học rách nát gì vậy, tiền thưởng đã keo kiệt, chỉ cho ba ngàn thì thôi, đại hội khen ngợi còn đơn giản như vậy, ít nhất..."Một câu còn chưa nói xong, đầu đã bị gõ một cái thật mạnh.Thầy Lưu đen mặt đứng bên cạnh hắn: "Có cần phải trải cho em cái thảm đỏ, lại tung cho em mấy cánh hoa không, hả?""Được ạ." Doanh Kiêu cong môi: "Cầu còn không được."Thầy Lưu nghẹt thở: "Em ít nói càn trước mặt Cảnh Từ cho thầy! Dùng nhiều tinh lực vào học tập kia kìa, lần thi cuối kỳ này toán học nhất định phải thi được hơn một trăm điểm cho thầy!"Doanh Kiêu chẳng sao cả gật đầu.Thầy Lưu nhăn mày nhìn hắn, đi lên trên bắt đầu giảng bài.Buổi chiều, trước khi đại hội khen ngợi bắt đầu, thầy Lưu cố ý dặn dò học sinh lớp 11-7: "Chốc nữa phải ngồi xuống mặt đất, mang theo một quyển sách vở các em cảm thấy vô dụng để lót, đừng quên đấy!"Dưới lớp lác đác vài tiếng trả lời: "Dạ ——"Thầy Lưu nhìn lướt qua bên dưới, có học sinh mang theo "Năm ba"*, có người mang theo laptop, còn có học sinh mang theo sách mỹ thuật.*Là quyển này nè, đại khái là sách tổng hợp đề thi thật và đề thi thử để ôn thi Đại học bên bển, tên là "5 năm cao khảo 3 năm thi thử":
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com