Fanfiction Poppy Playtime Hidden Past
Aiko nhìn qua bàn làm việc, phát hiện ra một cuộn băng VHS, hai tờ giấy ghi chú và một bản thiết kế của một món đồ chơi. Cô nàng cầm tờ giấy lên"Được rồi, hãy xem nó viết gì nào..."
Thí nghiệm 814
Ghi chú:
- Thí nghiệm này sử dụng chuột bạch còn sống
- Con chuột được cho ăn 3 phần mỗi ngày trong 2 tuần
- Hai tuần kết thúc. Con chuột bị giết và được ngâm trong hỗn hợp hoa anh túc và gel bảo quản
- Một tuần sau, con chuột được sốc điện (vẫn còn trong gel) để cố gắng hồi sinh nó
- Con chuột vẫn không có phản ứng
Phân tích:
Tôi vẫn tin vào tiềm năng của hoa anh túc. Những đặc tính khác thường của nó khiến tôi tin rằng hỗn hợp và quy trình thích hợp liên quan đến loại hoa này có thể có đặc tính thay đổi mạng người. Hoa anh túc có trong một thời gian dài mang trên mình những biểu tượng nặng nề, và tôi không tin điều đó không có lý do chính đáng
Có lẽ thứ gì đó lớn hơn một con chuột sẽ mang lại những kết quả khác
Đừng lo, mình không cảm thấy khó chịu với câu hỏi của bạn. Chuyện này dù có trốn tránh đến mấy thì nó vẫn sẽ xảy ra. Mình nói thật câu trả lời hơi phức tạp. Khi mới bắt đầu nhận thức được mình không nhận ra mình là ai hay có chút ký ức gì về bản thân. Hiện tại ký ức của mình vẫn là một khoảng trống
'Chuyện này dù có trốn tránh đến mấy thì nó vẫn sẽ xảy ra'
Ý là Huggy biết kiểu gì Aiko sẽ thắc mắc về nguồn gốc của cậu ấy một khi cô biết được sự thật về Playtime CO à ? Chưa kể sinh vật như Huggy chắc chắn phải có thứ gì đó rất ảo thì mới tạo ra được. Và theo những gì Huggy viết thì thanh niên ấy thực sự không có chút gì ký ức về thân phận trước đây
"Cái này...có được tính là tác dụng phụ của việc ờ...bị thí nghiệm không ?"
Một mảnh giấy nữa bất ngờ xuất hiện trước mắt Aiko, cô nhanh chóng cầm nó lên
Thật lòng thì mình từ lâu không để tâm đến chuyện đó nữa. Đối với mình Huggy Wuggy luôn là tên của mình. Mình mãi mãi là Huggy Wuggy, chỉ Huggy Wuggy mà thôi
Mình biết cậu sẽ cảm thấy lạ, nhưng chúng ta thật sự không có thời gian cho những chuyện không quan trọng này
"....."
Huggy...có một ý khá đúng
Hiện tại hai đứa đang cần đi tìm Poppy, nếu không nhanh lên thì có thể bị nàng ta bỏ xa
Còn về chuyện tên gọi...nếu cậu ấy muốn được gọi là Huggy thì không sao cả. Đó là lựa chọn của thanh niên ấy và Aiko tôn trọng điều đó
"Chuyện thân phận thực ra mình không quan tâm lắm nên mình không hỏi. Nhưng không có nghĩa là chuyện tương tự sẽ xảy ra khi chúng ta phát hiện sự thật gây sốc nào đâu""Xem đoạn băng thôi, nhỡ đâu nó có thông tin gì đáng giá thì sao ?" Gấp mảnh giấy lại và cho vào túi, Aiko đồng thời cho luôn tờ giấy và bản thiết kế của món đồ chơi tên 'Love Bug' vào trong túi, sau đó cô cho cuộn băng VHS vào đầu máy"Playtime Co. là sản phẩm của một người đàn ông vĩ đại, tên ông ấy là Elliot Ludwig."Biết rồi, khổ lắm nói mãiMà tại sao khuôn mặt của ông Ludwig lại bị che trong video ? Nếu cô nhớ chính xác thì trang wiki cô tra trước đó không có ảnh chân dung của ổng ? Tại sao lại thế nhỉ ?"Dù đã ly hôn nhưng ông là một người đàn ông có tình yêu dành cho gia đình, mục tiêu của ông ấy luôn là mang đến những món đồ chơi tuyệt vời cho trẻ em trên khắp thế giới."Xem ra ổng là một người rất yêu quý con nít nhỉ. Nếu Elliot Ludwig còn sống thì ổng và ba mẹ có lẽ sẽ thân thiết lắm. Họ đều quý trẻ con mà"Ludwig đã dành vô số thời gian trong nhà máy, làm việc ngoài giờ không ngừng nghỉ nhằm nỗ lực mang đến những sản phẩm bất ngờ và mới lạ. Vào những năm 1960, một thành viên trong gia đình Ludwig không may qua đời. Điều đó khiến ông ấy suy sụp trầm trọng."Ổng mất người thân à ? Có khi nào...người mất là con hay cháu ổng không ?Người ta hay bảo mất con là nỗi đau lớn nhất của đấng sinh thành...Nếu đó là sự thật thì bi kịch gia đình sẽ là nguyên nhân Playtime Co. làm những hành động mờ ám như thí nghiệm cô vừa đọc. Tờ giấy kia viết Elliot đã nói gì đó đại loại là ông ấy đang cố gắng cải tử hoàn sinh, khả năng cao là hồi sinh người đã mất. Có lẽ người thân của Elliot mất quá đột ngột nên ông ấy không thể chấp nhận được chuyện đóChuyên mục một phút thật lòng...Aiko hiểu được vì sao Elliot Ludwig chọn con đường này để hồi sinh đứa con đã mất...Nhưng...Hồi sinh một người đã khuất...Là đi ngược lại quy luật tự nhiên...Và những chuyện như này hậu quả khá là...ừm...nên nói sao nhỉ......Khá là nặng nề..."Nhưng là một người có quá nhiều tham vọng, ông ấy đã vượt qua nỗi đau và tiếp tục thực hiện mong muốn của bản thân đối với nhà máy đồ chơi Playtime Co...Ludwig không bao giờ hài lòng với việc bỏ dở một dự án, nhưng bằng cách nào một mình người đàn ông ấy lại có thể tạo ra một đế chế đáng kinh ngạc như vậy ? Làm thế nào mà ông ấy có thể giữ vững quyết tâm, ngay cả sau khi phải chịu một bi kịch đau thương như vậy?"Ông ấy vẫn quyết tâm. Nhưng mục tiêu đã thay đổi theo chiều hướng đen tối hơn"Mọi chuyện bắt đầu vào năm định mệnh 19-"Đoạn băng bị nhiễu ở đoạn này"Clm mài cắt đúng đoạn quá ha.." Aiko thở dài và bắt đầu sắp xếp các thông tin cô vừa tìm đượcPlaytime Co. được thành lập vào năm 1930 và Ludwig ly hôn cũng đúng năm đó. Người thân của ổng mất vào những năm 1960, cách nhau khoảng 30 năm. Mặc dù Aiko đã tìm hiểu về gia đình Ludwig nhưng cô không thể tìm thấy bất cứ điều gì liên quan đến các con của ổng, trong trường hợp ông Ludwig có hơn một đứa. Nhưng dù bao nhiêu tuổi thì trong mắt phụ huynh con của họ luôn là trẻ con. Vì vậy, có thể ổng đã mất một đứa con hoặc một đứa cháuChuyện mất đi một đứa cháu sẽ rất đau buồn, nhưng trực giác mách bảo Aiko rằng việc mất đi một đứa con kinh khủng gấp đôi..."Từ từ, chỗ này cũng là trại trẻ mồ côi đúng không ?"Đoạn băng nói rằng Elliot Ludwig là một người đàn ông cực kỳ yêu trẻ con. Vì vậy, rất có thể trại trẻ mồ côi được xây dựng với mục đích tốt như cho những đứa trẻ bất hạnh có một mái ấm, và ông Ludwig tận dụng luôn cơ hội này để PR nhà máy của ổng. Một mũi tên trúng hai con nhạn. Nhưng có thể thân tín của ông Ludwig đang có âm mưu gì đó liên quan đến các thí nghiệm và những đứa trẻ vô tội là nguồn chuột bạch hữu hiệu, hoặc có thể Ludwig đã thực sự sa ngã và quyết định biến trại trẻ mồ côi từ thiên đường thành địa ngục"Nếu mình nhớ chính xác thì Elliot đã nói rằng Poppy là con búp bê biết nói đầu tiên được tạo ra. Poppy được tạo ra vào năm 1950. Ơ thế má nội trong tủ kính được tạo ra vào năm nào ?"Vào thời điểm đó, Poppy là con búp bê duy nhất mà Playtime Co. sản xuất được...và vì Aiko thấy Poppy có thể nói chuyện và di chuyển nên xem ra thí nghiệm đã thành công, chưa kể cô nàng còn đang đi chung với một Huggy Wuggy có những khả năng của một-sinh-vật-sống. Trong quảng cáo của Poppy, người ta cũng tuyên bố rằng cô ấy là con búp bê thông minh đầu tiên thực sự có thể trò chuyện với trẻ em. Nếu Poppy thật sự có thể nói chuyện như một con người thì chuyện điều đó được thực hiện bởi một loại công nghệ nào đó nghe...hơi khó tinVề khó tin, bản thân Aiko và nhà Sakai...ôi thôi nào mày lại nghĩ lung tung rồi não ơi...tập trungRõ ràng là có thứ gì đó đã được sử dụng để tạo ra Poppy. Nghĩ lại lúc xem Vintage Poppy Commerical, Aiko nhớ đã nghe Poppy nói rằng cô ấy cũng là một "cô gái thực sự"Và từ "cô gái thực sự" được nhấn mạnh"Có nhiều chi tiết trong câu chuyện vẫn còn là một bí ẩn. Có lẽ mình sẽ tìm được câu trả lời trong tòa nhà này hoặc đợi đến khi mình có thể hack được một cái máy tính hay tìm thấy mấy bản báo cáo nào đó"Aiko nhìn ra cửa và gọi Huggy"Oi bạn hiền, mình sẽ đi kiếm nguồn điện, bạn hiền có thể đứng ngoài canh chừng cho đến khi mình quay lại không?"Huggy cúi xuống nhìn cô, nhìn lỗ thông hơi trước khi quay lại nhìn Aiko với ánh mắt lo lắng. Không khó để Aiko biết Huggy đang lo cho cô"Yên tâm mình sẽ không sao đâu" Aiko trấn an "Nếu có gì xảy ra mình sẽ hét toáng lên để gây chú ý, hứa đó"Vẫn nhìn chằm chằm vào cô, Huggy từ từ gật đầu và tiếp tục nhiệm vụ"Vào việc thôi"Kéo lỗ thông hơi xuống để có thể nhảy vào, Aiko thành công đi vào, may là cô có thể nhảy qua nhảy lại dễ dàng. Ít nhất cô không phải đi quá lâu để đến đầu bên kia. Thò đầu ra ngoài, Aiko thấy một căn phòng trông giống như một nhà kho. Nhìn xuống bên phải cô thấy có hai cột điện để kích hoạt nguồn điện"Tuyệt vời! Có vẻ mình đã tìm thấy nó. Tốt hơn hết mình nên nói với Huggy trước khi thanh niên vì lo lắng nên chui vào đây"Nhưng trước đó cô cần xem liệu có thể tìm được đường xuống và lên an toàn hay không. Liếc xuống, Aiko thấy một đống hộp mà cô có thể nhảy lên và ngay phía trên cô là một tay vịn giống cái cô và Huggy dùng để đu qua cái hố ban nãy"Thế này chắc không cần nhờ trợ giúp rồi, ngon" "Này Huggy ! Mình tìm thấy nguồn điện rồi nhé. Bạn hiền cứ ở trên đấy đi"____________________
"Ai-chan đã gặp The Prototype sao ?""Ờ thì nói là gặp chắc không sai đâu nhỉ ? Nhưng mà mình chỉ nói chuyện với người đó thôi chứ không có nhìn thấy mặt người đó..""The Prototype...tên nghe lạ dữ...""....""Sao thế Poppy ? Trông bạn có vẻ khá lo lắng, có chuyện gì sao ?""Ai-chan, bạn có thể hạn chế gặp The Prototype không ?""Ể ? Tại sao vậy ?""Mình chỉ là...lo cho bạn thôi. Mình nghe nhiều người nói là The Prototype ừm...""Không thích con người đúng không ? Mình nghe lỏm được từ người lớn, mặc dù...mình không hiểu ý họ cho lắm...""Ý mình là The Prototype sẽ không nói chuyện với mình nếu người đó ghét con người đúng chứ ?""Ừm bạn nói có lý...""Poppy đừng lo quá, mình sẽ cẩn thận hơn khi gặp The Prototype. Chắc người đó không làm gì trẻ con đâu hihi""Mong là vậy. Mình không muốn bạn gặp tai họa"
"Ai-chan....""Ai-chan...""Hở...ai gọi thế ?"Aiko giật mình quay lại thực tại và thấy Huggy và Poppy đều đang nhìn cô. Còn cô thì đang nằm trên sàn gạch"Là hai người hả ? Làm cả hai lo lắng rồi mình thật sự xin lỗi...""Ai-chan không có lỗi gì cả" Poppy nhanh chóng nói trong khi Huggy đỡ Aiko dậy"Ai-chan có ổn không? Bạn tự nhiên ngất xỉu, làm mình và Huggy giật mình"Alele ?Cô lại ngất xỉu à ?Mà vừa nãy lại là ký ức đúng không ?Chắc bài hát và việc nhìn thấy Poppy đã trigger não bộ của cô nhỉ "Cái này..." Aiko thở dài"Tóm tắt nhé. Lúc nghe Poppy ngân nga một giai điệu, ký ức của mình lại quay trở lại. Ừm...Poppy, trước đây chúng ta từng hát bài này đúng không ?""......"Poppy cau mày trước khi mở to mắt như thể cô ấy nhận ra điều gì đó"A, đó là bài hát mà bạn luôn hát để động viên mình khi mình cảm thấy buồn. Sau khi bạn...rời đi mình luôn nhớ ca khúc này như một cách để...nhớ bạn...""...Oh, mình hiểu rồi..."Bảo sao cô thấy bài này quen quen"Dù sao thì mình mừng là cả hai bạn đã vượt qua hố an toàn. Mình phải thừa nhận mình lo hai bạn có thể gặp rắc rối với nó""May mà bọn này vượt qua được"Bây giờ có cơ hội nhìn Poppy kỹ càng hơn, Aiko để ý các chi tiết trên trang phục của nàng búp bê. Cô ấy mặc một chiếc váy rộng màu xanh bồng bềnh được trang trí bằng nhiều chiếc nơ và diềm xếp nếp. Bộ trang phục này khá giống mấy con búp bê sứ cô có ở nhà. Nhìn kỹ hơn vào khuôn mặt của Poppy, giống như những con búp bê của cô nàng, mặt Poppy màu trắng sứ với một chút tàn nhang mờ nhạt trên má. Nhưng điều khiến Aiko chú ý nhất là đôi mắt của Poppy, bởi trông chúng...chân thật đến một cách đáng ngờÊ, đừng nói với cô đó là mắt người nhé rén nhẹ đó"May mắn là mình lo lắng hơi thừa thãi"Giọng nói của Poppy kéo Aiko ra khỏi dòng suy nghĩ đang rối tung trong đầu cô"Haha nó không dễ dàng gì nhưng chúng ta đều đang đứng ở đây đấy thôi" Aiko cười siêu vô triMột nụ cười xuất hiện trên mặt Poppy"Thật tuyệt khi nghe điều đó. Bây giờ, trước khi mình giải thích những gì chúng ta cần làm, bạn có câu hỏi nào không ? Mình sẽ cố gắng trả lời chúng""Câu hỏi hả..."Aiko bất ngờ khi người đề nghị là Poppy chứ không phải cô"Mình...đúng là có một câu hỏi..."Khuỵu một gối xuống để giữ thăng bằng, Aiko mở túi và lục lọi cho đến khi tìm thấy lá thư"Là cái này"Aiko đưa bức thư cho Poppy trước khi cô tiếp tục giải thích"Vài ngày trước mình nhận được một gói hàng. Bên trong gồm lá thư này cùng với một cuộn băng quảng cáo về bạn. Mình... biết bạn nói rằng bạn đã mắc kẹt trong cái hộp đó từ rất lâu nhưng bạn có vô tình biết được ai có thể đã gửi cái này không? Mình nghĩ bức thư này ban đầu dành cho ba mẹ, nhưng trong lúc mình xem cuốn băng, những ký ức về nơi này tự nhiên xuất hiện...nên mình quyết định đến đây một chuyến để điều tra..."Poppy gật đầu trước lời giải thích của tôi trước khi cô ấy cau mày"Ba mẹ của bạn ?""Là tiến sĩ Sakai và vợ ông ấy trợ lý Akechi""Vợ chồng nhà Sakai ?!!!"Poppy kêu lên với đôi mắt mở to kinh ngạc khi nghe thấy cái tên đó và ngay cả Huggy cũng bất ngờ nhìn cô như thể cô vừa hít khí quá liều"Tiến sĩ Sakai và trợ lý đồng thời là vợ ổng bà Akechi, ý bạn là hai người họ ?""...."Ủa có gì lạ hay sao mà hai người trông như vừa nhìn thấy ma thế ?"Yupppppppp" Aiko bình thảnKhi nghe câu trả lời của cô, Poppy trầm ngâm một lúc lâu"Hai người họ còn sống sao ? Không lẽ ngày hôm đó họ không có mặt..."Ý Poppy là sao ?"Ờ ai đó phổ cập thông tin được không ?""Không có gì đâu Ai-chan, chỉ là..."Chỉ là...""Mình chỉ có thể nói rằng mình biết hai người họ được một khoảng thời gian và ngạc nhiên là họ vẫn còn sống. 10 năm trước đã xảy ra một sự kiện khiến nhà máy...trông như bây giờ..."Một sự kiện khiến nhà máy trông như bây giờ ?Không lẽ vào ngày nhà máy gặp chuyện ba mẹ không có mặt ?Cô có nên...nói sự thật về mối quan hệ giữa cô và nhà Sakai không ?"10 năm trước...đã xảy ra chuyện gì sao ?""Ai-chan...giờ chưa phải lúc bạn nên biết về chuyện đó...""....."Lời của Poppy làm Aiko có rất nhiều câu hỏi. Nhưng trực giác mách bảo Poppy sẽ không nói nửa lời với cô về chuyện năm xưa cho đến khi cô ấy tìm được thời điểm phù hợpKhông sao cả, dù gì...bản thân cô cũng có bí mật màKhông thể bắt người khác nói ra bí mật của họ trong khi giữ khư khư bí mật của chính mình"Được thôi, chuyện đấy để tương lai giải quyết" Aiko thở dài"Vậy thì về lá thư. Bạn biết ai gửi nó không ?" Aiko cẩn thận quan sát nét mặt của Poppy, xem ra Poppy có thể biết câu trả lờiPoppy cau mày trước khi thở dài mệt mỏi, đầu nghiêng sang một bên như thể cô ấy đang nhớ lại điều gì đó"Có hai khả năng về người đã gửi gói hàng đó cho bạn. Hiện tại mình nghĩ đến một người, mặc dù mình nghĩ là...nếu cô ấy biết nơi bạn đang sống thì có lẽ cô ấy đã tìm ra cách rời khỏi nơi này để đến chỗ của bạn"Á đù"Ai có thể làm thế nhỉ ?"Poppy chớp mắt và thở dài"Ai-chan, lần này mình sẽ nói chuyện thẳng thắn với bạn." Poppy bắt đầu với giọng điệu nghiêm túc"Có rất nhiều đồ chơi sống ở nhà máy có thể gửi lá thư này. Tuy nhiên,..." Poppy quay lại cái hố nhìn xuống. Dù không thể nhìn thấy cảm xúc nhưng Aiko cảm nhận được Poppy đang bối rối"Trong số tất cả những món đồ chơi mà bạn có mối quan hệ thân thiết như mình và Huggy, có một người có mối quan hệ kiểu...mẹ con với bạn, theo những gì mình nghe được. Cô ấy là một trong những đồ chơi phản ứng mạnh mẽ nhất khi bạn biến mất. Cô ấy thậm chí đã ra tay giết một vài nhân viên nếu mình nhớ chính xác"Omoi ơi đến mức đấy cơ à...cô nàng không khỏi bất ngờ khi biết. Aiko của ngày xưa chiến thật, chơi siêu thân với những món đồ chơi có thể giết người. Mà Aiko của bây giờ có khác gì đâuÀ có khác, khác là sẵn sàng để lộ tâm lý bất ổn thôi"Ai..." Aiko chậm rãi hỏi, cảm thấy sự tĩnh lặng và tiếng ù ù đang cố lấp đầy tai. Có những ký ức...những giọng nói cố gắng xuyên vào não cô...những ký ức về người mà Poppy đang nói đến"Người đó...là ai thế ?"Thở dài một hơi sâu hơn, Poppy quay người lại, ngẩng đầu lên để có thể nhìn thẳng vào mắt Aiko"Nơi chúng ta sắp đến là nơi cô ấy cư trú. Khả năng cao là chúng ta sẽ gặp cô ấy ở đó""Cô ấy là ai Poppy...?""...Mommy Long Legs. Hay 'Mommy' như cách bọn trẻ, trong đó có bạn hay gọi""...!?" Aiko chính thức chết lặng, cùng lúc đó ký ức về một sinh vật màu hồng giống nhện xuất hiện trong đầu cô
"Bé Ai ! Tại sao con lại ở ngoài phòng vậy ?""Hửm...Mommy...""Đứa trẻ đáng yêu, trông con có vẻ không vui !? Đây, đến với mẹ nào."Cô bé chạy đến ôm lấy cơ thể màu hồng kia, cơ thể màu hồng an ủi bé"Tất cả là tại bọn họ...""Là bọn con người đó sao? Con đừng lo, mẹ sẽ cho bọn họ một bài học"
"..." Aiko chớp mắt khi khung cảnh dần dần biến mất, hít một hơi thật sâu và từ từ thở ra. Cô chạm vào tay Huggy đang đặt trên vai, ngước lên nhìn cậu ấy, trấn an Huggy rằng tôi ổn trước khi nhìn lại Poppy"Cậu nhớ ra điều gì đó phải không?""Yup, một cuộc trò chuyện giữa mình và...Mommy Long Legs...""Mình hiểu rồi. Có vẻ như việc nhắc đến cô ấy đã khơi dậy điều gì đó.""Đại loại là thế"Poppy gật đầu ra vẻ đã hiểu"Nói chuyện vậy là đủ rồi. Chúng ta mau đến khu Game Station thôi"Trước khi Aiko tính hỏi đường đi thì...Một bàn tay màu hồng bất ngờ nhô lên từ cái lỗ...Nhận ra nguy hiểm, Aiko nhanh chóng lao tới tính tóm lấy Poppy...Huggy đột nhiên vòng tay ôm lấy Aiko kéo cô ra khỏi cái hố...Bàn tay hồng nắm lấy Poppy...Poppy hét lên kinh ngạc khi cô ấy bất ngờ bị kéo xuống hố..."POPPY!?" Aiko hét lên trong khi cố gắng thoát ra khỏi vòng tay của Huggy"Huggy, chúng ta phải đuổi theo Poppy. Cô ấy có thể đang gặp nguy hiểm"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com