Truyen30h.Com

Hp Giua Vinh Quang Hon Lay Nguoi

CHƯƠNG 2: AN BÀI

Sau khi Seville chạy khỏi Privet Drive, bà Figg ngay lập tức chạy về viết thư cho Dumbledore, đương nhiên làm hiệu trưởng, theo lẽ thường Dumbledore đã biết chuyện này, cụ cầm bút viết xuống một dòng tên mới trên sổ nhập học, trong danh sách tân sinh năm nay, dòng đề tên Anne Potter đột nhiên sáng lên, thư tân sinh nhập học tự động điền địa chỉ của Anne Potter, cú mèo toàn bộ xuất động.

Dumbledore gắt gao nhìn chằm chằm  cái tên trên danh sách Anne Potter, có cảm xúc gì đó thoáng hiện lên mặt cụ  rồi biến mất cực nhanh. McGonagall đi vào phòng hiệu trưởng, khó nén kích động, gắt gao nắm chặt đôi tay, khoé mắt loé nước, "Albus, đứa bé đó thật sự..." Dumbledore gật gật đầu, McGonagall hơi nức nở, "Đáng thương thay đứa bé Anne, mười năm, chúng ta vậy mà không ai tìm được nó..." Dumbledore thở dài, "Minerva, ai cũng không nghĩ tới Anne Potter còn sống, tên trên danh sách tân sinh biến mất nghĩa là đã chết, ai có thể nghĩ tới đâu? Rốt cuộc lúc ấy chúng ta nhiều người như vậy, cũng bất lực nhìn đứa bé Anne..."

"Không! Thầy làm ơn đừng nói nữa!" McGonagall khổ sở kêu một tiếng.

Dumbledore ngừng nói, nhìn tên của anh em Potter trên danh sách, thở dài.

"Mặc kệ thế nào, ít nhất cũng còn sống, Anne cùng Harry rồi đều sẽ ổn hết thôi."

Snape vọt vào.

"Minerva, cô đi trước xử lý vụ mua sắm của tân sinh đi nhé, tôi cùng Severus có vài lời muốn nói."

McGonagall gật gật đầu, lau mắt rồi rời khỏi phòng hiệu trưởng.

Hai mắt Snape vô thần, tay ông run nhè nhẹ, "Đứa bé đó... Nó...nó còn..."

"Severus, thầy nhìn lũ cú mèo đó đi, không sai, Anne Potter còn sống, đứa nhỏ đó còn cần tới Hogwarts đi học."

Lần đầu tiên trong đôi mắt đen trống rỗng của Snape hiện lên cảm xúc gọi là mừng như điên.

"Tôi tính để Hagrid đem Harry theo, hiện tại Dursley còn không có cho thằng bé nhận lá thư nhập học, cú mèo cũng sắp nổi giận rồi."

Snape nhấp miệng, uể oải nói, "Thật sao, đứa trẻ sống sót sắp được cùng em gái thất lạc gặp lại rồi sao?"

Dumbledore lắc đầu, bắt đầu trở nên vui vẻ.

Cụ nhéo ấn đường, cười tủm tỉm nói, "Cảnh tượng cảm động như thế, tôi nghĩ Hagrid chắc sẽ khóc rối tinh rối mù, thầy muốn cùng thử một lần không?" Snape đen mặt, áo đen quay cuồng chuẩn bị rời đi nhưng bị cụ Dumbledore gọi lại.

"Severus, thầy biết đứa bé kia hiện tại tên gọi là gì không?"

"Petunia, đứa nhỏ lúc nãy là?" Vernon cẩn thận hỏi.

Mặt Petunia trầm xuống, ngồi ở trên sô pha, Dudley chưa từng thấy trên mặt mẹ mình xuất hiện biểu cảm đáng sợ tới vậy, toàn bộ phòng khách lặng ngắt như tờ. Vernon biết, mỗi lần nhắc tới Lily, tâm tình Petunia đều sẽ không tốt, vợ ông ta chán ghét em gái mình. Nhưng lần này, ông ta thế mà không hiểu Petunia đang suy nghĩ cái gì.

Harry vẫn chưa biết gì hết, cậu mất mát nằm ở tủ chén.

Từ khi nhìn thấy bé gái tóc đỏ kia, trái tim cậu vẫn luôn đập thình thịch, đó là ai? Vì sao dì Petunia nhìn thấy đứa bé đó khuôn mặt lại đáng sợ như vậy.

Ngay cả dượng Vernon cũng không dám nói chuyện.

Cửa sập tủ chén bị mở ra, dượng chen khuôn mặt béo của mình vào tới, "Harry, thì — tao và dì mày nghĩ rằng mày cũng lớn rồi, ngủ trong tủ chén không thích hợp, mày đi qua phòng của Dudley ngủ đi."

Dudley hô khóc, "Con không muốn! Ba ba! Con không muốn Harry ở phòng con!"

Vernon đen mặt, "Câm miệng đi Dudley! Mày dọn nhanh lên!" Tiếng rống thứ hai là dành cho Harry, Harry chỉ cần đi một chuyến thì đã đem đồ đạc dọn xong. Dudley còn đang giả mù sa mưa khóc lóc, Petunia phiền lòng, bực lên, "Dudley! Im lặng một chút đi!"

"Vernon, thằng bé này tuyệt đối không thể đi mấy chỗ kì quái đó." Petunia cứng đờ nói, Vernon híp mắt nhỏ nhìn Harry, Harry lớn tiếng đáp, "Chỗ nào kì quái chứ ạ! Vì sao lại không cho con xem thư! Vừa mới nãy, bé gái kia rõ ràng cũng có..."

"Không cần nhắc tới nó!" Giọng Petunia the thé, Vernon hùng hổ quát Harry, "Mày! Bây giờ, lên lầu cho tao, Dudley cũng vậy, đi lên luôn!"

Lại có một đống thư vọt vào, kẹt cửa không bị đinh ghim chặt mở ra, mặt trên phong thư viết: Cậu Harry Potter, quận Surrey, Little Whinging, số 4 Privet Drive, chủ sở hữu phòng ngủ nhỏ nhất ở lầu hai. Harry vội vàng lấy thư, Vernon hung hăng ném bức thư trên tay cậu ra,"Cút đi lên hết cho tao!" Ông ta quát về phía của Dudley và Harry, Petunia ôm cánh tay, phòng bị nhìn đống thư tín.

"Chúng ta xong rồi!" Dượng Vernon tận lực bảo trì bình tĩnh nói, nhưng một bên lại vuốt vuốt râu trên mặt, "Tao muốn tụi bây trong vòng năm phút phải có mặt ở đây, chuẩn bị đi. Chúng ta phải rời khỏi nơi này. Tụi bây nhanh đi dọn quần áo đi. Không thương lượng!"

Mười phút sau, bọn họ ra sức mở ra đinh đính chặt trên cửa lớn, lao ra ngoài, ngồi trên ô tô chạy nhanh về phía quốc lộ.

1991.7.29 đêm khuya ở Manchester

Seville trở lại phòng của mình, im lặng nhìn phong thư đã được mở ra.

Tiểu thư Potter thân ái:

Chúng tôi vui sướng thông báo cho cô, cô đã được nhận vào trường phép thuật Hogwarts. Kèm theo đây là danh mục những vật dụng cần thiết. Học kì mới bắt đầu vào ngày 1 tháng 9. Chúng tôi sẽ chờ cú mèo của cô hồi âm tới trước ngày 31 tháng 7.

Phó hiệu trưởng (nữ) Minerva McGonagall thân gửi.

Seville vuốt ve trang giấy màu vàng nhạt, khoé môi hơi hơi gợi lên.

Vào khoảnh khắc nhận được bức thư nhập học,  cô đã cảm nhận được ma lực cường đại trên người mình.

Còn vì sao lúc này ma lực mới hiện ra, cô không rõ, nhưng có một điều chắc chắn đó là: Cô sẽ không cần phải ở lại khu dân cư dơ bẩn này thêm nữa, cũng không cần phải lại suy nghĩ đi thành phố nào mưu sinh.

Cô muốn đi Howgarts, trường học ma pháp ở Anh quốc, cùng anh trai song sinh đi học.

Seville dùng bút lông chấm chấm mực nước, viết:

Kính chào ngài phó hiệu trưởng:

Con rất vui vì có thể đến Howgarts đọc sách, nhưng con hoàn toàn không biết gì về thân phận của mình cả, từ khi con biết chuyện đã được gọi là Seville, nếu ngài có thể giải đáp thắc mắc của con, con sẽ vô cùng biết ơn.

Seville thân gửi.

Seville nhìn chằm chằm chữ ký, do dự chốc lát, rút ra một tấm giấy mới viết lại lần nữa, đem chữ ký đổi thành Anne Potter.

Nhưng cô lại phát hiện một nan đề: Cô không có cú mèo.

Ở bưu cục cũng không thể gửi tới Howgarts.

Có lẽ... Cô nên trở lại Privet Drive bắt một con?

Seville thu hồi phong thư.

"Đây là hai ngàn bảng Anh, rời đi nơi này, đọc sách, đi học nghề, thế nào cũng được."

Jack cùng Mary chưa bao giờ gặp nhiều tiền như vậy, ngốc tại chỗ.

"Seville, cậu phải đi sao?" Mary mờ mịt thất thố.

"Đúng vậy." Seville nói.

"Còn lão điên kia..." Lần đầu tiên Jack đứng đắn lên, " Chúng ta có thể chạy trốn sao?"

Seville nói: " Nếu cậu cảm thấy ở lại nơi này là lựa chọn tốt nhất, vậy thì tùy cậu. Nhưng một ngàn bảng Anh còn lại, để dành cho những người muốn rời đi. Jack, cậu hiểu ý tớ chứ?"

Jack nghiêm túc gật đầu, "Đã hiểu."

"Cậu tự chiếu cố bản thân cho tốt, nếu cần thiết, có thể xin cảnh sát giúp đỡ. Một hai người có thể không khiến bọn họ dao động, nhưng 10-20 đứa trẻ bị ngược đãi, bọn họ sẽ không mặc kệ."

Jack nặng nề gật đầu, " Yên tâm, tao nhất định sẽ chăm sóc tốt Mary."

Seville ôm Mary đang lau nước mắt, ôn hoà nói, "Hẹn gặp lại, bạn của tớ, chúc các cậu may mắn."

1991.7.30 tối

Mấy đứa con gái đều đã rời khỏi khu dân cư.

Seville cảm nhận được lực lượng mênh mông ở trong cơ thể, cô đeo ba lô, đi xuống gác mái. Cary ở trên sô pha ngủ khò khè, trong tay hắn còn nắm chặt bình rượu rỗng.

Cô nhìn Cary, nhẹ nhàng lấy đi bình rượu.

Ngay sau đó đột nhiên vung lên!

Jack cùng mấy đứa con trai ùa lên đem Cary đang hôn mê trói lại, Seville trầm mặc nhìn trong chốt lát, xoay người rời đi.

Ở thế giới kiếp trước của Seville, Cokeworth là một cái thị trấn nhỏ hư cấu, hẻm Spinner's end cũng ở trong cái trấn nhỏ kia. Mà khách sạn gần đường sắt Vernon đem theo người nhà chạy trốn cũng ở trong Cokeworth.

Hagrid bây giờ, chắc hẳn cũng đang trên đường đến Cokeworth.

Seville ngồi ở xe lửa đi Luân Đôn, hơi cạn lời.

Cho nên cô nhi như cô, mười năm nay "không biết" thân phận thật của chính mình mà lại không có giáo sư nào đến hướng dẫn sao?

Dumbledore thật sự không biết sao?

Cô nếu là tự đi Hẻm Xéo sẽ thực dễ bị nghi ngờ đúng không?

Trong sách đều viết các giáo sư sẽ đến hướng dẫn những gia đình không có phù thủy hoặc những phù thủy nhỏ không có gia đình.

Trên dưới toàn thân Seville chỉ có một cái ba lô, cô cảm thấy vẫn nên chờ ngày mai Hagrid đến đem Harry tới Luân Đôn thì tương đối ổn hơn.

Một cái bỗng đen bỗng bao phủ thân thể nhỏ gầy của cô.

"Nhìn này, tiểu thư Potter làm gì ở đây vậy? Ở trên đường cái hoảng loạn, trong não trò nhét đầy cỏ lác sao?" Âm thanh trầm thấp chậm rãi vang lên, Seville mở to hai mắt nhìn nam nhân áo đen trước mặt.

Thân hình gầy ốm, tóc đen cẩu thả, mũi ưng dễ thu hút sự chú ý, ngôn ngữ khắc nghiệt.

Hoàng tử lai, gián điệp hai mang, người yêu Lily cả một đời.

Kiếp trước, A Hoà bạn tốt của cô, mỗi lần xem hệ liệt của << Harry Potter >>  đều sẽ khóc rối tinh rối mù, đặc biệt là khi đọc tới chương Snape qua đời.

Nhưng...

Vì sao giáo sư tới đón cô lại là Severus Snape?

HẾT

Góc editor:

Giáo sư Snape chính thức lên sâu khấu rồi🎉 🎉🎉

Không biết mọi người còn nhớ về câu hỏi huyền thoại của thầy Snape ở lớp học độc dược đầu tiên của Harry không. Nhưng lúc đọc bài phân tích về hoa nhật quang và ngải tây, mình khóc sưng mắt, mới vỡ lẽ: À, thì ra từ đầu đến cuối thầy Snape chưa từng ngừng yêu nàng Lily của đời mình.

"Theo ngôn ngữ về các loài hoa từ thời Victoria, “lan nhật quang - aspodel” là một loại hoa cùng họ với Lily và tên của nó còn có nghĩa là “lòng thương tiếc của ta cho nàng sẽ theo xuống tận dưới mồ.”
Còn “ngải tây - wormwood” thì còn có ý nói về sự trống vắng, nó cũng thường được dùng để làm biểu tượng của sự đau khổ.

Nếu kết hợp những điều này lại với nhau, ý nghĩa câu hỏi của thầy Snape có thể dịch ra là: “Sự vắng mặt của Lily trên cõi đời này là nỗi đau lớn nhất của đời ta.”

Và đáp án của câu hỏi là: "Lan nhật quang với ngải tây tạo thành một thứ thuốc ngủ cực mạnh được biết đến dưới tên: cơn đau của cái chết đang sống.”"

(https://hanniefu.tumblr.com/post/150245088612/c%C3%A2u-h%E1%BB%8Fi-%C4%91%E1%BA%A7u-ti%C3%AAn-trong-l%E1%BB%9Bp-%C4%91%E1%BB%99c-d%C6%B0%E1%BB%A3c-m%C3%A0-th%E1%BA%A7y-snape/amp)

---
Giữa vinh quang, hôn lấy người
Chương 2.
Editor: Azul190979

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com