Truyen30h.Com

jjk.pjm - "Nhà Trọ" [completed]

phần 27: người ta bế em đi đấy.

mamisjiminie

Có sự thật rằng điều phiền phức nhất là có người cùng giành nam nhân với mình, sao chứ, không phải cậu sợ, dính vào phụ nữ thì thật sự là thứ rắc rối và khó hiểu nhất trên đời này. Đã vậy còn có nhà họ Lâm đằng sau, hai mớ rắc rối cùng hợp lại, không biết họ còn muốn gây sự gì nữa.

Hôm trước mẹ của Lâm Uyển, cũng như mẹ của Chí Mân đã đến công ty ý muốn biếu chút quà cho Điền Chính Quốc, nào ngờ đúng lúc Phác Trí Mân đang phè phỡn nằm vắt người qua đùi Điền Chính Quốc nhăn nhở cười đùa. Dù nói thẳng ra cậu cũng chẳng ngại, nhưng trước mặt người này, cậu nghĩ cậu cần đứng đắn một chút.

Lâm Phu nhân bước đến đặt hộp đồ được gói bằng lụa vàng lên trên bàn, Chính Quốc cũng mời bà ngồi.

"Chẳng hay Lâm phu nhân đến đây có chuyện gì ạ?" Cũng là người lớn, mặc dù là người khiến vợ anh chịu nhiều ấm ức, nhưng anh cũng cần giữ chút phép tắc cơ bản của bậc hậu bối nhỏ tuổi hơn.

"À không có gì đâu, bác đến đưa cho cháu ít thuốc bổ, làm việc mệt mỏi cả ngày, nên bồi bổ sức khỏe cho tốt, ông cháu nói cháu thường ở công ty, nên bác mang tới"  Lâm Phu nhân cười nói lấy lòng, cũng từng là một diễn viên có tiếng, nhan sắc bà dù đã trung niên nhưng vẫn còn nét trẻ trung hơn một số người. Phác Trí Mân có thừa hưởng nét đẹp từ mẹ.

Phác Trí Mân nãy giờ ngồi im, mặt quay đi nhìn ra phía thành phố gần trưa đang tấp nập, cảm xúc hỗn loạn khi gặp lại người sinh ra mình cũng đem lại cho mình cảm giác sợ hãi nhất sau mười năm, một mớ suy nghĩ quay vòng vòng trong tâm trí cậu lúc này.

Đứng dậy khỏi bàn khách, nhẹ nhàng tiến đến bức tường bằng kính sát đất nhìn ra ngoài thành phố, vươn tay xoay chiếc ghế anh vẫn ngồi làm việc ngẩn ngơ ngồi xuống. Bên ngoài xe qua lại ầm ĩ nhộn nhịp, ở đây cậu chẳng dám đối diện với chính người mẹ sinh ra mình, nỗi ám ảnh hiện nên với một cậu bé gầy gò bị nhốt trong căn phòng đóng kín mọi cửa, căn phòng không có bất kì một lần ở qua và bụi bặm, ẩm mốc. Co người lại trong góc tường, úp mặt xuống hai đầu gối run rẩy, cậu bé thậm trí còn không thể rơi nước mắt được nữa, cậu ép bản thân phải thích nghi với hoàn cảnh áp bức đến chết đi sống lại. Đôi mắt mơ hồ kiệt sức đến ngất đi vì bao ngày không lấy một bữa, vết bầm tím rỉ máu đã đóng vỉ không được chăm sóc.

Phác Trí Mân của hiện tại đang vô thức nhỏ xuống từ mí mắt những giọt nước trong suốt mặn đắng, đôi mắt xinh đẹp ướt lệ nhưng chủ nhân của nó lại ngẩn ngơ trong quá khứ của mình, đôi vai nhỏ rũ xuống mệt nhoài.

"Phu nhân mang về đi, Trí Mân luôn chăm sóc cháu rất tốt, và làm phiền phu nhân quá, lần sau không cần mang đến nữa đâu" Điền Chính Quốc nhìn thấy trong mắt cậu từ đầu đã xuất hiện vài tia hỗn loạn, khuôn mặt tái đi rồi loạng choạng bước đến phía tường kính.

Lâm phu nhân tất nhiên nhận ra đứa con trai của mình, đứa con mình đứt ruột sinh ra nhưng lại cũng mong nó không tồn tại nhất. Bà coi nó là sự thất bại duy nhất trong cuộc sống mình cần phải loại bỏ và ngay từ đầu cũng không nên đến. Nhưng đứa con ấy bỏ đi, bà nghĩ đó là điều đáng ra phải làm sớm hơn và một chút có lỗi cũng không có. Nhìn nó hiện tại trưởng thành hơn rất nhiều, mạnh mẽ hơn là đứa bé ốm yếu mười năm trước, trong lòng bà bất giác ngổn ngang. Nhìn đứa con gái mình dành mọi thứ có thể cho nó, nhưng đến giờ dù một chút ít cũng không bằng người, bà lại nổi nên lòng đố kị. Chút cảm xúc hỗn độn vừa rồi bà trực tiếp quẳng ra sau đầu còn chán ghét nhìn con người nhỏ bé kia.

Vẫn lại là nó, nghiệt súc đã cản đường gia đình bà hạnh phúc từ khi sinh ra cho đến bây giờ.

"Sao chứ, phiền gì đâu, lần sau ta sẽ đưa Uyển nhi mang tới cho cháu nhé? Con bé nhà bác-"

Điền Chính Quốc lập tức ngắt lời "Không cần đâu, Trí Mân nhà cháu không muốn thấy người lạ, em ấy sẽ dị ứng với người lạ, đến một giây cháu còn không giám để em ấy bị lạnh, đừng nói đến khi gặp người lạ em ấy lại thấy mệt mỏi, bác nói xem sao cháu nỡ để em ấy bị mệt mỏi. Trí Mân bị thế, cháu không chắc mình đủ bình tĩnh để đổi xử nhân nhượng với những người ấy đâu"

Anh nói giọng thản nhiên hết mức, mắt vẫn dán chặt vào hình ảnh người con trai mềm mại đang ngẩn người nhìn ra ngoài, đáng thương đến mủi lòng, Điền Chính Quốc chỉ muốn lao thẳng đến, ôm lấy con người bé nhỏ kia dỗ giành, xoa dịu đi sự lạc lõng trong tâm trí cậu lúc này thôi.

Tú Nhan sắc mặt thay đổi, từ hàm ý của câu nói đã biết anh chẳng muốn gặp bà và gia đình bà nữa, nói không muốn làm phiền chính là một cách từ chối tế nhị nhất anh có thể dùng vào lúc này. Bà nhìn thấy trong ánh mắt người đối diện luôn có thằng con kia của bà dù chỉ một giây. Câu nói nhẹ nhàng nhưng có một sức nặng cực kì lớn. Đâu biết anh có thể làm những việc gì, chưa ai dám thách thức cả.

Lâm phu nhân Tú Nhan ngập ngừng rồi cũng đứng dậy, "Ha, vậy không làm phiền cháu nữa, bác về nhé, có gì bác sẽ qua sau, cứ nhận lấy, tấm lòng của người lớn, mong cháu nhận cho"

"Thư kí Lý tiễn khách"

Lý Thành Khang nghe ông chủ gọi liền khẩn trương đi đến, tiễn bà ta ra về.

"Chỗ thuốc bổ này cậu mang về để mẹ cậu dùng đi, dù gì ở đây tôi cũng đủ dùng rồi, đừng lãng phí"

"Vâng, cảm ơn ông chủ"

Rồi thư ký Lý ra lui ra ngoài.

Điền Chính Quốc bước đến phía sau ghế cậu đang ngồi, đưa tay xoa bóp bờ vai mong manh đang trùng xuống, hôn nhẹ lên mái tóc mềm mại thơm ngát mùi hoa hồng của cậu, yêu đến không thể nói gì thêm. Hai người cứ im lặng như thế một lúc lâu, cậu vẫn vô thức nhìn ra ngoài cửa, đầu cũng mệt mỏi nghiêng về một bên.

"Trí Mân nhà mình, tối nay em muốn ăn gì nào? Hay qua nhà anh Thạc Trân chơi? Hoặc qua nhà Kim Thái Hanh ăn một bữa, em thấy sao?" Điền Chính Quốc phá vỡ sự im lặng đã lâu, giọng nói nhẹ đi rất nhiều, anh đã rót toàn bộ tình yêu thương của mình vào từng câu chữ đến gửi đến người kia.

Phác Trí Mân vẫn không nói gì.

10 giây.

20 giây.

Vẫn là im lặng.

"Trí Mân.."

"Sếp nhà mình ơi..."

"Phu nhân nhà mình ơi..."

"Điền phu nhân..."

"Phác Trí Mân"

"Dạ?" Cậu khẽ giật mình khi tiếng gọi của anh vang lên với âm lượng lớn hơn. "Anh gọi em sao? Bà ấy đã, đã về rồi sao?"

"Ừm, em có ổn không? Nói anh nghe đi, đừng im lặng thế chứ"

Phác Trí Mân cố nâng lên một nụ cười hết sức ngượng ép, khịt mũi rồi quay ghế về phía đối diện anh.

Điền Chính Quốc bế Phác Trí Mân đặt lên bàn làm việc, mình ngồi ghế đối diện mặt cậu, hay tay khỏe mạnh vây lấy hai bên hông cậu, cố mang lại một sự ấm áp.

"Không sao. Em ổn mà"

Anh vươn tay lau đi giọt nước mắt còn đọng lại trên khuôn mặt hơi ửng hồng, chạm nhẹ lên đầu mũi đang còn khụt khịt vì khóc. "Em nói ổn là đang không ổn đấy. Nhìn đi, xấu xí chưa kìa, miệng xinh là để cười chứ sao lại khóc. Em xem, khóc vì người không xứng đáng thì có phải đã quá tốn nước mắt rồi sao, anh thương em cũng không có nghĩa để nước mắt em rơi vào việc vô nghĩa, anh chỉ cho phép nó rơi khi chủ nhân nó hạnh phúc thôi, nghe không?"

Phác Trí Mân mếu mếu máo máo, môi xinh cong lên, khuôn mặt nhăn nhó đến đáng thương, đôi mắt to tròn một lần nữa lại ngập nước.

Cậu lao thẳng lên người anh, ôm chặt lấy cổ anh òa lên khóc.

"Ngốc nghếch này, nín đi, anh nói sai gì hả? Vậy anh xin lỗi, anh không tái phạm nữa đâu" Điền Chính Quốc bật cười ôm lấy cậu, xoa lưng dỗ dỗ như trẻ con, để cậu gục đầu xuống cổ khóc đến ướt cả mảng áo sơ mi sẫm màu.

"Nào, ngẩng lên anh xem, đâu ai ức hiếp em chứ? Hửm?" Điền Chính Quốc muốn nâng mặt cậu lên nhưng người kia lại một mực không ngẩng, trung thủy khóc đến đau lòng.

"Chính Quốc, họ, họ bắt nạt em, đừng để bọn họ làm thế, em sợ" Tiếng khóc ấm ức vang lên trong hõm cổ, nghẹn ngào chẳng cả phát thành câu rõ ràng, càng nói cậu càng sáp lại gần người anh hơn, như sợ ai tách ra khỏi sự sống của mình vậy.

"Sợ sao?"

"...sợ" Trí Mân gật gật đầu.

Điền Chính Quốc lắc đầu nhìn người trong lòng, hai tay đẩy vai cậu ngồi thẳng dậy. "Ngoan, nín đi anh mới giúp em, em cứ khóc nữa người ta bế em đi luôn đấy, anh gọi bác bảo vệ nhé?"

Phác Trí Mân ngồi dậy nhưng miệng vẫn mếu máo, nâng tay dụi mắt đang ướt nước đến đỏ ngầu cả lên, nấc lên vài cái nghẹn ngào. "Em không sợ đâu, anh không cho họ mang em đi đâu, nha..." Lại định gục xuống khóc, tâm tình đang xúc động, bị chọc lại càng ấm ức hơn, người ta lúc này tủi thân nên rất dễ khóc.

Miệng vẫn kêu không sợ nhưng người ngồi trên đùi anh lại vẫn cứ dịch sát cả vào.

"Haha...Em biết anh đùa mà đúng không? Sợ gì? Em đang ngồi trong lòng anh, nói xem ai dám đến trước mặt anh bế em đi mất? Của anh, anh không cho ai mang bảo bối anh đi hết. Còn khóc, đỏ hết mũi, sưng hết mắt rồi. Ngoan"

"Em không biết. Anh không được để ai mang em đi, em cắn chết anh"

"Vâng, anh đem mạng sống ra đảm bảo, khi anh ở đây bất kì anh cũng không được phép mang em đi, bà ấy cũng thế, nhất định không để bà ấy làm hại em, nhất định. Tin anh" Điền Chính Quốc chắc nịch khẳng định. Như anh đã hứa, nói với cậu anh nhất định làm được.

"Nhớ nhé. Em không tha cho anh đâu, em bám anh đến chết mới thôi"

"Nghe em"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com