Truyen30h.Com

jjk.pjm - "Nhà Trọ" [completed]

phần 48: Chúng ta có gì nào?

mamisjiminie

Mấy ngày sau đó Chu San San gửi đến tin nhắn của Phác Trí Mân một tấm ảnh chụp bóng lưng của người như Điền Chính Quốc trong phòng khách sạn đang ân ân ái ái. Một góc chụp từ phía sau gáy.

Điền Chính Quốc được cậu đưa xem qua một lượt. Một loạt ảnh giấu mặt mờ ảo hoàn toàn không chấp nhận được. Máy ảnh từ thời nào sao chụp ảnh xấu quá vậy? đồ cổ hả?

Phác Trí Mân không muốn chuyện này rắc rối quá lâu nữa, nhưng chắc chắn đây không phải Điền Chính Quốc vì Phác Trí Mân đã nhận ra điều gì đấy trong tấm ảnh mờ ảo mà chỉ chụp phần góc lưng này.

" Em trai, cậu quen ai có thể cải thiện chất lượng ảnh không?"

"Để xem xem, có đó. Có vấn đề gì sao đại ca?"

Lật lật đống tài liệu trên bàn làm việc, Phác Trí Mân đứng dậy kéo áo đi ra ngoài.

"Xuống lấy xe đi"

Đường Phong Triển ngẩn ngơ "đi đâu cơ?"

"Còn đâu nữa, mau lăn xuống nhà xe lấy xe ra ngoài cho anh mau"

Hai người lấy xe lái đến một tiệm chụp ảnh nhỏ ở trong thành phố, Phác Trí Mân đưa tấm ảnh đã lưu trong điện thoại để người ta giúp làm sáng.

Một vết bớt rất nhỏ bên dưới tai của người giống Điền Chính Quốc, mà thực tế Điền Chính Quốc hoàn toàn không có bớt bên dưới tai.

"Cậu có nhận ra đây là ai không?"

Đường Phong Triển ngó nghiêng qua tấm ảnh nói, "Tại sao lại có cảm giác hơi quen mắt?"

Sau đó Phác Trí Mân về lại công ty còn Đường Phong Triển phải ra ngoài ngông cuồng một lúc mới quay lại.

Thấy một đống Vương Thiên trắng tinh ngồi trong phòng Phác Trí Mân.

"Anh ở đây làm gì?"

"Tôi nhớ tiểu Vương gia của tôi" Vương Thiên cười cười "Chẳng nhẽ không thể đến sao?"

Phác Trí Mân lườm hắn.

"Tính tình càng ngày càng khó chiều, được rồi, tôi có cái này cho em"

Cởi áo khoác ngoài lên mắc treo, Phác Trí Mân ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh nhìn anh bằng ánh mắt không thể khó hiểu hơn. Cầu cho thứ anh đưa có ích một chút đi, không đừng hòng yên với tôi.

Vương Thiên nhìn thái độ người kia cười bất lực, bao giờ em mới hiểu tôi được đây. Anh thò tay vào trong áo móc ra cái thứ gì đấy.

Bút ghi âm.

"Bút ghi âm?"

"Em chưa nhìn thấy nó bao giờ sao? Mai tôi gửi đến cho em mấy loại cho em chơi , thế nào?"

Đây là loại người trước mặt cậu không bao giờ có một miếng nghiêm túc.

"Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt yêu thương thế chứ"  anh ha hả cười, "thôi, tôi sợ em rồi"

Trước khi đứng dậy ra ngoài, Vương Thiên vẫn không quên nháy mắt thả ra một câu, "Bạn nhỏ, một bữa cơm thì sao nhỉ? Tôi mong nhận được điện thoại của em sớm nhất có thể. Thôi nào, tôi không phải loại suốt ngày gây rối đâu. gặp lại em sau"

Còn hôn gió một cái nữa.

Đồ bị bệnh điên.

Phác Trí Mân nhìn bút ghi âm trên tay không biết có nên mở ra hay không. Vì mấy lần trước Vương Thiên có gửi đến trêu cậu rồi, cũng tưởng có thứ gì hay ho, ai ngờ toàn là ghi âm anh ta nói vớ vẩn trên trời dưới đất.

Đang được lúc tâm trạng dễ ưa như thế này mà anh ta dám trêu đùa nữa, chắc Phác Trí Mân thành côn đồ mất.

Nói thế nhưng vẫn mở lên nghe.

Một bàn cơm đã được lên lịch sẵn sàng vào ngày gần nhất.

Vương tiểu Thiên ơi Vương tiểu Thiên, anh có tư chất làm người đàng hoàng lắm mà, tại sao suốt ngày khuấy đông đảo tây sợ thế gian chưa đủ loạn như thế. Thật hết cách.

Đang đâu Đường Phong Triển tưng tửng đẩy cửa nhảy vào, "Đại ca"

"Cậu lớn tiếng cái gì hả? May cho cậu tâm trạng đại ca đang tốt một chút"

Cậu chàng săm se ngồi xuống kể, "Em biết cái người có góc giống anh rể là ai rồi, không ngờ em có quen nha"

Phác Trí Mân gõ đầu Đường Phong Triển một cái rõ đau, khẩn trương hỏi, "Còn không mau nói, muốn anh tức chết à?"

Một con người hoàn toàn cục súc, tính tình còn khó ưa Phác Trí Mân. Đường Phong Triển ghét bỏ không thôi.

"Đây, em có số em có số, anh xem xem"

Hai tiếng sau Phác Trí Mân hẹn người kia tại quán cà phê nhỏ.

Người kia xuất hiện cũng là lúc Phác Trí Mân nhớ ra đây là người đã xuất hiện trong bữa tiệc mừng cho sản phẩm thời trang đầu tiên của công ty thành công. Người đàn ông có góc xiên cằm rất giống Điền Chính Quốc và còn có một vết bớt nhỏ sau tai.

"Chào Điềm tiên sinh, mời ngồi"

"Phác tiên sinh, mời ngồi. Tôi là Điềm Vũ"

Phác Trí Mân tươi cười gọi phục vụ mang nước tới.

"Chắc là tiên sinh cũng đã đoán ra tôi mời anh đến đến rốt cuộc là có chuyện gì rồi đi? Ngắn gọn thôi, tôi không muốn kéo dài thêm một chút nào nữa"

Nâng chén cà phê đắng nhấp một ngụm trong miệng, Điềm Vũ nâng khóe môi cười trả lời, "cậu nói gì vậy, tôi không hiểu. tôi nhiều việc lắm, nếu không có gì quan trọng tôi xin phép đi trước"

"tôi còn chưa kịp nói gì mà anh đã định đi nhanh thế sao? trước sau vẫn phải nói thì nói nhanh ở đây đi, đừng giả vờ nữa, tôi biết cả rồi"

"Rốt cuộc cậu muốn gì ở tôi? Tôi rất bận"

Phác Trí Mân đẩy về phía Điềm Vũ một tập tài liệu cùng một cây bút ghi âm. Mặt anh ta đến giờ phút này bắt đầu tái nhợt cả rồi. Cũng biết gọi anh đến đây sẽ là vì chuyện này, nhưng không ngờ lại cặn kẽ đến thế.

"Cậu muốn gì?"

"Tôi không biết anh làm thế vì mục đích gì, nhưng nó liên quan đến hai chúng tôi rất nặng nề. Tôi nhất định không bỏ qua nếu có người vẫn cố tình gây rối, đơn giản thôi nói ra sự thật, tất cả tôi đều có thể bỏ qua cho cả hai người"

"Nếu tôi từ chối thì sao?"

Phác Trí Mân đan hai tay lại đỡ dưới cằm, cười đến chói mắt "Tôi không nghĩ anh sẽ là vô tâm thế đâu. Nếu như vậy cô ta cũng không còn cách nào khác là chịu tội với cảnh sát thôi. Này nha, đến cuối cùng tôi vẫn là có ý tốt, cho anh thời gian suy nghĩ, sáng mai tôi mong có được câu trả lời thật hài lòng"

Quả thật Phác Trí Mân không phải người tầm thường, hoặc có gì đó đằng sau mà anh ta không nên gây rắc rối, hoặc đúng hơn là không thể gây rối với con người này. Một là chọn nói ra sự thật, hai là ôm nó nhưng cũng không có kết quả tốt đẹp. Phác Trí Mân xem ra không phải người nói mà không làm. Anh cũng biết ngay từ đầu không nên để chuyện này xảy ra, hay kết thúc ở đây có phải là cách tốt nhất không?

"Không cần đâu, được thôi. Tôi sẽ nói, cậu không được làm gì khác như cậu đã nói, đúng không?"

"Anh bạn, tôi nói được làm được. Tôi là loại người rất đơn giản, hợp tác thì không thành vấn đề gì cả, yên tâm. Thoải mái đi, tôi dễ lắm. Vậy nhé, làm phiền rồi, tôi liên lạc với anh sau. Hôm nay tôi mời, đã tính tiền rồi"

Điềm Vũ giương mắt nhín bóng lưng Phác Trí Mân vô tư ngạo nghễ ra ngoài. Cả hai người họ đều không tầm thường.

Rốt cuộc anh mù quáng đến mức nào rồi đây? Quay đầu lại nổi không.

Chu San San cô ấy, liệu....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com