Truyen30h.Com

Jmj Choc Tuc Ba Xa Phan 2

Trong bóng đêm âm trầm không có ánh trăng chỉ có những ngôi sao treo trên bóng đêm đen như mực.

Trong khung cửa sổ đã tắt đèn không có một tia sáng kia, tầm mắt chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng hình.

Sống lưng người Jimin cứng ngắc hơi cúi xuống, một bàn tay đang đặt bên hông của cô gái đang quỳ trên giường, hai cánh tay nàng đang vòng qua cổ Jimin, cổ hơi ngẩng lên tạo thành một độ cong xinh đẹp...

Nếu như nói tin dữ của Ningning vừa rồi khiến cả thế giới của Jimin tàn thành mây khói, thì hiện tại mình là ai đây là đâu Jimin cũng không biết.

Quá bình tĩnh.

Đối phương giống như là bị sét đánh trúng không nhúc nhích gì.

Điều này khiến Minjeong hơi hoảng, đây là tình huống gì chứ hả?

Bất kể là tốt hay xấu cũng phải cho chút phản ứng chứ?

Giọng điệu Minjeong khó tránh khỏi có chút tủi thân: "Này, Jimin, em đang tỏ tình với Jimin đấy, Jimin có thể cho chút phản ứng được không? Cứ cho là từ chối..."

Jimin cuối cùng cũng có chút phản ứng nhưng mà cơ thể vẫn cứng nhắc như pho tượng:

"Em vừa mới.... nói cái gì?"

"Em nói em đang tỏ tình với Jimin!"

"Với... tôi?"

"Không phải Jimin thì là ai?"

Một đoạn đối thoại ngắn ngủi xong rồi lại chìm vào im lặng.

Cho đến khi trong gian phòng vang lên một tiếng "hắt xì" nhỏ như muỗi kêu, cái tình huống này mới bị phá vỡ.

Hiện giờ đã là mùa đông, kể cả trong phòng có mở lò sưởi nhưng không mặc gì như thế vẫn sẽ bị lạnh.

Một giây kế tiếp, thân thể Lisa đã phản ứng trước đầu óc, nhanh chóng nhặt cái chăn bên cạnh lên bọc nàng lại kín mít: "Thật là! Em sợ bệnh của mình vẫn chưa nặng sao?"

Minjeong bị mắng thì rụt cổ lại, hít mũi một cái nhỏ giọng nói: "Chẳng lãng mạn gì cả... hại em nghĩ muốn nổ cả đầu, thậm chí còn chạy đi khắp nơi tìm người giúp đỡ mới nghĩ ra được cách này, muốn cho Jimin có một lời tỏ tình khắc cốt ghi tâm suốt đời khó quên! Hắt xì..."

"Mặc quần áo vào! Quần áo của em đâu?" Jimin cảm giác mình sắp phát điên rồi.

"Không mặc, Jimin còn chưa trả lời em mà!" Nàg nhất định không nghe theo.

Quần áo của nàng vẫn ở trong chăn bởi vì lúc nãy thời gian quá eo hẹp cho nên chỉ có thể chui vào chăn mà "cởi áo tháo thắt lưng" thôi.

Jimin nghe vậy, vẻ mặt trở nên khó diễn tả bằng lời: "Em còn cần tôi trả lời sao?"

Mắt Minjeong sáng rực lên, sau đó tiếp tục truy hỏi: "Vậy có bất ngờ không, có khó quên không? Em cảm thấy cách tỏ tình này quá tầm thường, vẫn chưa đủ kích thích! Đều do Ningning lắm mồm kia! Vốn là em định chuẩn bị thêm vài thứ nữa, ít nhất đến mai mới nói, kết quả thấy Jimin hiểu lầm, lại sợ Jimin nghĩ linh tinh nên mới đổi thành như bây giờ. Làm em vội vàng!"

Nghe nàng lầm bầm, Jimin thực sự không biết nên nói cái gì.

Ngón tay thon dài bất đắc dĩ đỡ trán, cuối cùng nắm tay Minjeong đặt lên nơi trái tim mình: "Không đủ kích thích? Tim của tôi... cũng sắp ngưng đập vì em rồi, em còn muốn thế nào nữa?"

"Hửm... nghiêm trọng thế sao?" Minjeong chớp mắt một cái.

Ánh mắt chăm chú của Jimin đang nhìn thẳng vào Minjeong.

Nàng bị nhìn như thế thì có chút sợ hãi: "Sao thế?"

Jimin đưa tay ra sờ trán nàng.

Sau mấy giây lại sờ thêm một cái.

Rồi lại sờ thêm cái nữa...

Tới lần thứ tư thì Minjeong hết nhịn nổi: "Đừng có sờ nữa! Trán em bị sờ đến lõm mất một mảng rồi đó! Em không sốt, cũng không uống rượu, không mộng du, rất tỉnh táo..."

Jimin nhìn nàng vẻ mặt nghiêm túc: "Em xác định người trước mặt em là tôi sao?"

Minjeong: "Hoàn toàn chắc chắn và khẳng định!"

Jimin: "Tại sao?"

Không thể trách được sao Jimin lại có phản ứng hoài nghi như vậy, thậm chí đến bây giờ vẫn cảm thấy mình đang nằm mơ.

Minjeong tỏ tình với mình, nói... thích mình...

Người mà nàng tỏ tình không phải ai khác mà là chính mình...

Chuyện hoàn toàn không có khả năng thế mà lại xảy ra.

Tại sao? Nghe được câu hỏi này Minjeong có chút hoảng hốt.

Jimin đang hỏi, tại sao lại là Jimin.

Nàng cũng đang tự hỏi mình, tại sao lại nói ra, tại sao lại nói cho Jimin biết...

Nàng cũng chưa bao giờ nghĩ đến tình huống bất ngờ ngoài ý muốn như thế này.

Ban đầu, nàng nghĩ sẽ chôn giấu tình cảm này cả đời, sau đó là chờ đợi một cơ hội, chờ đến ngày bản thân có thể sánh vai cùng Jimin... nhưng cuối cùng kế hoạch lại thay đổi.

Chỉ có thể nói là... tình đã tới, có muốn chối cũng không được.

Ngay cái lúc nàng cho rằng mình sắp chết thật rồi thì phát hiện ta điều nàng hối hận nhất chính là cái đêm lễ hội pháo hoa đó, hối hận vì không cho Jimin nghe thấy câu nói đó.

Chúng ta vĩnh viễn không biết điều bất ngờ sẽ xảy đến trong tương lai. Thế nên, nếu như có thể thì đừng chờ đến ngày mai, cũng đừng chờ đến tương lai, có thể làm được thì phải làm luôn...

Đây chính là nguyên nhân.

Cho nên, mặc dù chuyện tỏ tình với Jimin vẫn là kết quả một phút xúc động của nàng nhưng Minjeong không hề hối hận.

Nàng ngẩng đầu lên, lúc này trong đôi mắt chỉ còn lại ánh sáng lấp lánh, trong mắt căng thẳng của Jimin, Minjeong khẽ hôn nhẹ lên khóe miệng của Jimin trả lời:

"Bởi vì... em phát hiện... là em thích ăn cải xanh hơn~!"

Vừa dứt lời, không đợi nàng rời đi thì trong ánh mắt lạnh lẽo của Jimin bỗng nhiên lóe lên ánh lửa, giữ chặt lấy gáy của nàng hôn một nụ hôn sâu...

Bên trong căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, loáng thoáng nghe được tiếng nước mập mờ cùng âm thanh quần áo ma sát vào nhau rất nhỏ, dần dần khiến bầu không khí trở nên nóng bỏng...

Jimin ôm cả Minjeong lẫn đám chăn quấn quanh nàng vào lòng, hôn đến tận cùng. Bàn tay không khống chế lần vào dưới lớp chăn, từ cần cổ thon dài xinh đẹp của nàng cho đến xương quai xanh đẹp nhất trên cơ thể nàng rồi trượt theo sống lưng xuống dưới, cho đến khi chạm vào mảnh vải duy nhất trên người nàng...

Cô gái nhỏ này quả thật là không mặc gì từ đầu tới chân, trừ một chiếc quần lót mỏng ra thì đúng là không có cái gì...

"Chết tiệt..." Trên mặt Jimin lộ ra vẻ sắp chịu hết nổi, nụ hôn càng ngày càng trở nên hung bạo.

Đầu óc Minjeong lúc này đã nhuyễn như cháo, đầu lưỡi bị mút đến tê dại. Nàng cảm nhận được bàn tay Jimin đang lướt qua da thịt mình khiến nàng run rẩy từng cơn, cảm giác xa lạ này khiến nàng có chút không quen nhưng lại không có cảm giác chán ghét hay bài xích như trong quá khứ...

Cho dù lúc này đối phương sắp mất đi khống chế trở nên vô cùng nguy hiểm thì nàng vẫn yên tâm...

Chỉ vì người này... là Jimin.

Ngay sau đó thân thể Minjeong bị đè xuống giường lớn.

Trong bóng đêm, đôi mắt của Jimin sáng lập lòe như dã thú đã đói bụng vạn năm, chặt chẽ khóa nàng lại: "Mặc quần áo."

Hô hấp Minjeong đã rối loạn, khuôn ngực phập phồng kịch liệt nghe vậy thì ngẩn người: "Hửm?"

Tỉnh táo lại một chút, nàng chớp mắt hỏi: "Chắc chắn là muốn em mặc vào chứ? Sao em cảm giác như thế có chút sai lệch so với kịch bản gốc vậy?"

"Kịch bản gì?" Jimin nhìn nàng, giọng nói đè nén đến cực độ.

Minjeong nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Chẳng phải là thổ lộ nỗi lòng xong rồi thì củi khô bốc lửa, đêm xuân ấm áp các loại cả đêm sao..."

"..." Jimin nghiến răng, cắn môi nàng một cái coi như trừng phạt: "Em chắc chắn cơ thể của em bây giờ chịu được?"

Cái giọng điệu nguy hiểm này khiến Minjeong run run, lập tức lắc đầu.

Minjeong nghĩ nghĩ, sau đó nói: "Em nhớ... lúc mới quen có ai đó nói, chỉ chấp nhận quan hệ dựa trên tiền đề là hôn nhân thì phải?"

Jimin híp hai mắt lại, lộ ra một tia sáng lạnh lẽo: "Chẳng lẽ em định không chịu trách nhiệm với tôi?"

Nàng ngẩn ngơ, sau đó đè Jimin lại nói: "Có chỗ không đúng... kịch bản này không đúng... chẳng phải nên là Jimin chịu trách nhiệm với em sao?"

Jimin hơi gật gật: "Cũng được."

Minjeong: "..." ---Rớt hố rồi! Nói chuyện với Jimin tuyệt đối không thể phân tâm...

Vì vậy, đêm nay nàng không thể không bắt đầu cân nhắc vài vấn đề khác...

Tỏ tình chỉ là một phút xúc động, vậy sau tỏ tình thì thế nào? Nên xử lý thế nào?

Quan hệ của nàng với Jimin hiện giờ... là quan hệ gì?

.....

Ngoài cửa sổ là màn đêm lạnh lẽo.

Trong phòng là lò sưởi ấm áp, trên chiếc giường lớn màu trắng êm ái, một cô gái đang chìm trong chăn đệm hô hấp đều đều, ngủ đến say mê.

Jimin ngồi ở đầu giường, dùng ngón tay quấn lấy sợi tóc của nàng, lẳng lặng nhìn khuôn mặt nàng lúc ngủ.

Trong đầu Jimin lặp đi lặp lại từng câu từng chữ.

Minjeong nói, "Yu Jimin, em thích Jimin, rất rất thích, cực kỳ thích..."

Minjeong nói," bởi vì em phát hiện, em thích ăn cải xanh hơn..."

Từ trước đến nay Jimin luôn thích nắm chặt mọi thứ trong tay, không thích những chuyện không nằm trong tầm kiểm soát. Nhưng, người con gái trước mắt lại là một biến số không cách nào xác định. Bất cứ lúc nào cũng có thể mang đến tình huống không cách nào tính toán trước được.

....

Mặc dù không ngủ một đêm nhưng Jimin lại chẳng có cảm giác buồn ngủ, mà trái lại tinh thần có vẻ rất tốt.

Đến rạng sáng, Jimin nhạy bén phát hiện bên ngoài dường như có người.

Vì vậy kéo lại chăn cho nàng rồi đẩy cửa đi ra ngoài.

Quả nhiên, có một người đàn ông đang đứng dưới mái hiên, dưới chân anh ta là một đống tàn thuốc, không biết đã đứng đó đợi bao lâu.

Thấy Jimin bước ra, người đàn ông đó ngẩng đầu lên, trong giọng nói có chút khàn khàn: "Boss..."

Jongin người luôn cà lơ cà phất hiện giờ mặt mũi lại tái nhợt, râu ria xồm xoàm, dưới vành mắt là một mảng đen xì, nhìn qua có vẻ vô cùng tiều tụy.

Dáng vẻ bây giờ của anh ta dường như cũng không ngoài dự liệu của Jimin.

"Xem rồi?"

Jongin khó khăn gật đầu một cái, chần chừ nửa ngày mới lên tiếng
"Những cái ngài đưa tôi... đều là thật?"

"Tôi nhờ một người bạn trong quân đội điều tra" Jimin trả lời.

Vẻ mặt Jongin nhất thời chết lặng. Lời nói của Jimin không thể nghi ngờ đã bóp nát một tia hi vọng cuối cùng...

Jongin đau khổ nhắm hai mắt lại, thân thể khẽ run lên, không ngừng lầm bầm: "Tôi hối hận... nếu biết thế thì... cứ hồ đồ cho rồi... cần gì phải tìm hiểu sự thật..."

"Kỳ hạn nửa năm đã đến, những gì tôi cam kết tôi cũng đã thực hiện, tiếp theo cậu có thể tự mình quyết định đi hay ở." Jimin nói.

Jongin sờ cằm một cái: "Ôi, nói như thế chẳng phải ngài quá thiệt rồi sao? Nửa năm qua tôi cũng chẳng làm được cái gì!"

"Cậu cứu cô ấy."

"Ây, được rồi..." Jongin vừa nói vừa thở dài: "Bây giờ tôi có thể đi đâu chứ... lần này vì cứu Tiểu sư muội mà tôi bị lộ rồi, cầu xin Boss thu nuôi! Nếu ngài không bảo vệ tôi thì tôi chết chắc rồi!"

"Cũng được! Cậu có thể tìm David, cậu ấy sẽ sắp xếp cho cậu."

"Vậy thì phải cám ơn Boss đại nhân rồi~!" Jongin cảm kích nói, ngay sau đó khóe mắt liếc qua bả vai lộ ra của Jimin, âm cuối nhất thời dài hơn một chút: "Ui... tối qua mãnh liệt lắm nhỉ?"

Jimin hơi nghiêng đầu nhìn lên bả vai, trên đó có mấy vết đỏ do Minjeong cào ra trong lúc vô tình.

"Lúc nào được uống rượu mừng đây?" Jongin trêu chọc.

Ánh mắt Jimin như tan ra: "Tùy cô ấy."

Phát hiện lúc Jimin nhắc đến Minjeong thì vẻ mặt trở nên vô cùng dịu dàng, lại dung túng cưng chiều, trong mắt Jongin ngoài ý cười ra còn xen lẫn chút lo âu.

Tùy cô ấy?

Nếu phải đợi Tiểu sư muội thì hóa ra cả đời này cũng không được uống à?

Theo như những gì anh biết thì Tiểu sư muội là người tôn thờ chủ nghĩa độc thân mà!

Anh quả thực không tin ai có bản lãnh có thể khiến Tiểu sư muội bước chân vào nấm mồ tình yêu này, dẫu cho có là Jimin cũng vậy.

-------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com