Truyen30h.Com

JOJO VIET - A Jojo's Bizarre Adventure Vietnam Fanfic

Sự tin tưởng

jamesthetaker

Tên quái xế đó, hắn ta đã đợi thời cơ thích hợp lúc mà tôi không chú ý để tấn công. Máu chảy ra lênh láng khắp người tôi, bây giờ tôi gần như không còn chút ý thức nào nữa. Không muốn chấp nhận cái chết tại đây tôi cố đứng dậy nhưng không được, có vẻ như là cơ thể tôi đã bị tê liệt hoàn toàn rồi. Mắt tôi mờ dần nhưng tôi thấy chút đau đớn nào giống như mình đang chìm vào giấc ngủ vậy. 

Chợt nhiên một cơn gió ùa đến làm tôi lạnh hết cả xương sống, tưởng chừng như đây chỉ là một điều bình thường nhưng tôi nhớ lại khi nãy tên quái xế lái xe qua người tôi và khi bị ngã, tất cả đều xuất hiện một cơn gió lạnh kì lạ. Điểm đặc biệt ở đây là cơn gió này nó luôn hướng theo chiều của tôi, dù là bên trái hay phải, rõ ràng là không thể nào mà gió thổi theo hai chiều khác nhau được, trừ khi nó được điều khiển bởi một thế lực nào đó?... Tên quái xế! Chắc chắn là hắn điều khiển cơn gió để tấn công mình.

Ngay sau khi lý giải được khả năng của kẻ thù, tôi dồn chút sức lực còn lại để gượng dậy. Con hình nhân của tôi bất ngờ xuất hiện từ đằng sau, nó nhanh chóng dùng bong bóng để bịt vết thương lại. Cơn đau nhức nhối trên đầu khiến tôi phải dừng lại nghiến răng và khóc một chút. 

Sau khi đỡ được một chút, tôi ngẩng đầu lên nhìn thì không thấy hắn đâu. Chắc chắn rằng hắn ta sẽ không tha cho tôi một dễ dàng như vậy được. Có thể là hắn lại định giở chiêu cũ đây. Tôi chạy thật xa ra khỏi khu vực đó và tìm một nơi rộng rãi hơn, như vậy tôi sẽ không bị hắn áp đảo. Nhưng chưa kịp rời khỏi đó tên quái xế đó đã xuất hiện từ sau lưng, tỏa ra từ người hắn là một con gió buốt lạnh. 

" Tên khốn kia! Giỏi thì lại đây đánh với tao này, sao mày cứ đi núp thế hả?"

Hắn ta đáp lại bằng cách thổi một đống lá khô vào mặt tôi, tôi nhanh chóng dùng tay phủi chúng đi nhưng không được. Đống lá khô đó chúng bị dính vào mặt tôi rồi. Không, đúng hơn là chúng đang đông cứng lại thì phải. Không chỉ thế mà cả hơi thở của tôi cũng bị đóng băng lại. Tầm nhìn của tôi giảm dần do đống lá kia cộng thêm việc miệng tôi đang bị đông cứng đã đẩy tôi vào tình thế bất lợi. 

Tên quái xế thấy thế hắn vội chớp thời cơ phóng xe lao thẳng đến chỗ tôi. Lúc này tôi không thể nào ngăn hắn lại được, hắn ta chắc chắn sẽ đè nát tôi với cái xe đó như hắn đã làm với ông Đạt. Giờ chả còn cách gì nữa, tôi chỉ có thể chờ chết mà thôi... 

Tất cả đã hết rồi! con xin lỗi bố mẹ vì vẫn chưa đền đáp được cho hai người.  Con... Thật sự xin lỗi!...

Nước mắt tôi đầm đìa, những giọt lệ đang che đi đôi mắt của tôi. Tôi không còn nhìn thấy được cái gì nữa chỉ nghe được tiếng nổ ga của chiếc xe moto đang dần to lên. Chân tay tôi mềm oặt ra, có vẻ như cơ thể tôi đã chấp nhận thất bại, chấp nhận cái chết. Tôi chỉ mong rằng hắn ta vẫn có chút tình thương và có thể kết thúc một cách nhanh chóng cho tôi. 

*Rầm!*

Khác với suy nghĩ của tôi, những gì xảy ra chỉ là một tiếng rầm lớn, tôi thì vẫn đơ người một lúc không rõ chuyện gì đã xảy ra. Cuối cùng, tôi dùng tay đẩy hết lá ra khỏi người tôi, một số cái đã dính vào da thịt nên khi lấy ra rất đau nhưng rồi thì tôi đã lấy hết được tất cả ra. 

Tôi được chứng kiến một cảnh tượng rất sung sướng, tên quái xế vì sao mà đã ngã lăn quay ra khỏi xe hắn. Ở phía bên trái, tôi thấy con hình nhân đó đang đứng cạnh tôi, tay đang trong tư thế như vừa mới đấm ai. Đơ người ra một lúc tôi mới nhận ra rằng trong lúc tôi đang bị tấn công nó đã xuất hiện và bảo vệ tôi. 

Lúc này tôi mới nhận ra một điều rằng trong suốt thời gian qua, con hình nhân này đã liều mình để bảo vệ tôi, mặc dù tôi hoàn toàn không biết gì về nó nhưng tôi luôn có cái cảm giác an tâm mỗi khi ở cạnh nó. Có lẽ tôi thật sự rất ngu ngốc khi không nhận ra được điều đó cho đến bây giờ nhưng nếu như nó đã tận tâm giúp đỡ mình thì tại sao lại không chấp nhận nó chứ? Tôi nghĩ rằng, từ bây giờ tôi sẽ để nó xuất hiện như thế này, tôi sẽ để nó bảo vệ tôi và hai chúng tôi... Sẽ chiến đấu cùng nhau!

Sau khi xong việc độc thoại với bản thân thì đúng lúc đó tên quái xế đứng dậy, hắn ta để lộ ra một cái đầu rất kì lạ, nó là một cái đầu mập mạp, tròn với một cái sừng nhô lên từ đỉnh. Đầu của hắn như thể là đầu của robot vậy. Tôi cho rằng tên này không phải là người, hắn ta trông như cùng loại một thứ với con hình nhân của tôi vậy. Hắn ta không nói gì, mặt hắn có biểu cảm gì hết. Hắn nhặt cái mũ bảo hiểm, đội lên đầu rồi lấy xe phóng đi thật nhanh. 

Tôi thấy người rất nhẹ nhõm sau khi nguy hiểm đã đi qua nhưng tôi chưa thể kịp ăn mừng được. Điều tôi cần làm bây giờ là thoát ra khỏi cái chỗ này đã. Lần này tôi quyết sẽ không đi theo đường thường nữa vì hắn ta chắc chắn sẽ tìm cách mai phục tôi. Đã thế tôi trèo tường đi luôn cho nhanh! 

Tôi trèo qua nhà này sang nhà khác, tôi không đi theo một trình tự nhất định vì nếu thế hắn ta có thể đoán trước được hướng đi của tôi, mặc dù làm vậy tôi sẽ tốn thời gian hơn để thoát khỏi khu vực này. Khi đi ngang qua một ngôi nhà, tôi có thấy một cái hồ cá nhỏ bên trong đó, rõ ràng là nó không đáng để tôi chú ý đến nhưng bản năng tôi mách bảo rằng có gì đó không ổn cho lắm. Tôi dành vài giây để ngắm cái hồ, nhìn qua thì quả thực cái hồ này chả có gì cả, chỉ là một cái hồ nước nhỏ với vài con cá cảnh bên trong. Thế nhưng càng quan sát tôi càng cảm nhận sự bất thường ở bên trong hồ. 

Và đúng như tôi nghĩ, ngay lập tức tên quái xế đó phóng xe ra từ trong hồ ra và lao thẳng đến chỗ tôi. Tôi không có thắc mắc vì sao mà hắn ta lại có thể chui vừa vào bên trong cái hồ hay vì sao mà hắn lại biết tôi sẽ đến đây mà mai phục được. Cái tôi nghĩ bây giờ chỉ là mong muốn đấm cho thằng này vài phát.  Ngay khi tôi vừa tiếp cận được hắn thì một cơn gió khác lại bùng lên thổi bay tôi đi, không chỉ thế mà lần này còn có cả băng tuyết ập đến. Nhận ra rằng tấn công trực diện không phải là ý kiến tốt nên tôi phải tạm thời rút lui. 

Tôi nhanh chóng chạy vào trong một căn nhà bằng cửa sổ và đóng kín cửa lại. Cứ nghĩ rằng là mình đã thoát nhưng khi tôi quay lưng lại thì thấy bên trong căn nhà phủ kín băng tuyết.

"Chết tiệt! Làm sao mà hắn ta lại có thể đi trước mình được chứ?"

"Mình có nên chạy ra ngoài không hay là nên đi trốn?"

Lưỡng lự trước hai lựa chọn tôi quyết định rằng trốn không phải là một ý tốt, với cái năng lực kinh khủng đó việc hắn ta tìm thấy tôi trong một ngôi nhà nhỏ bé như vậy là rất dễ. Đúng là nếu ra ngoài thì hắn ta sẽ tìm thấy tôi nhưng tôi sẽ có nhiều lối thoát hơn và khả năng phản công lại cũng cao hơn.

Tôi lục soát cả căn nhà tìm xem còn lối đi nào nữa không để tôi có thể thoát ra ngoài. Cuối cùng, tôi thấy một cửa sổ đang mở trong nhà vệ sinh, hắn ta chắc sẽ không ngờ tới được việc này đâu. Thế nhưng, ngay khi tôi mở cửa ra thì cả đống tuyết ập lên người tôi, trước mặt là tên quái xế đó.

Không thể tin được rằng hắn ta lại có thể mai phục mình một cách bất ngờ thế này được, mất bình tĩnh tôi quát to:

"Thằng kia! Mày là ai, tại sao lại đuổi theo tao?!"

Hắn ta không trả lời. Như hiểu được cơn giận của tôi, con hình nhân xuất hiện và tung ra hàng trăm nắm đấm vào mặt tên kia. Nhưng hắn đã kịp né và còn tấn công được con hình nhân của tôi. Lạ thay, khi con hình nhân bị hắn làm trọng thương ở tay thì tay tôi cũng xuất hiện vết thương tương tự vậy, như vậy nghĩa là nếu như con hình nhân bị gì thì mình cũng sẽ bị thế sao?

Tệ thật đấy, bây giờ tôi có hơi lưỡng lự khi sử dụng con hình nhân để đối đầu với hắn ta. Không biết liệu rằng tôi thực sự còn sống để thoát ra khỏi đây không?



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com