Truyen30h.Com

K O 3an Guo 17 Van Sieu Son Huu Moc He Khanh Huu Y

    【 Kiển Tề 】Chỉ thiếu một câu Ta yêu người 

Thế nhân đều biết Thượng tướng quân Tề Chi Khản của Thiên Ki quốc là đại sư rèn kiếm, từng rèn một thanh thần binh lợi khí tên là Thiên Thắng, nhưng không ai biết Thiên Thắng là hai thanh, một thanh là bội kiếm của Tề Chi Khản, một thanh khác là bội kiếm của Thiên Ki vương Kiển Tân.

Tề Chi Khản mang kiếm chuẩn bị rời núi thì nhận được chim bồ câu đưa tin của Thiên Ki, lập tức cưỡi ngựa chạy thẳng tới chỗ Thiên Ki hầu Kiển Tân, sau khi cứu hắn liền quỳ xuống thỉnh trách tội, Kiển Tân đỡ y đứng dậy.

"Quân thượng, nơi đây không hợp ở lâu, chúng ta vẫn nên sớm lên đường". Y đứng dậy nhìn Quân hầu.

"Đây là kiếm ngươi rèn?" Kiển Tân nhìn thấy lưỡi kiếm sắc bén trên tay y, Tề Chi Khản dâng kiếm hướng Kiển Tân xem.

"Không dính chút máu, quả nhiên không phải vật phàm" Kiển Tân lướt tay qua thân kiếm, thân kiếm liền phát ra tiếng động.

"Chỉ vì thanh kiếm này mà để quân thượng gặp nguy hiểm, thuộc hạ đáng tội chết" Tề Chi Khản thỉnh trách tội.

"Ngươi đúng là trở nên xa lạ với ta, ngươi nhiều lần cứu ta thoát nạn, sao lại có tội? Sau này đừng nói những lời như vậy nữa." Kiển Tân chăm chú nhìn người trước mặt.

"Được Quân coi trọng, không có gì báo đáp, dù máu chảy đầu rơi, coi như cảm tạ Quân ân." Tề Chi Khản nhìn hắn một cái liền cúi đầu.

"Giữa ngươi và ta không cần những lời thề thốt." Hai người nhìn nhau một hồi, Tề Chi Khản đỡ Kiển Tân đi về phía sau.

"Đây là? Hai thanh kiếm?" Kiển Tân thấy trên lưng ngựa còn có một thanh kiếm, nghi hoặc hỏi.

"Vâng, ngày đó thuộc hạ đã rèn hai thanh kiếm." Tề Chi Khản đem kiếm gỡ xuống dâng cho Quân hầu, Kiển Tân liền khen ngợi. Tề Chi Khản bẩm báo: "Kiếm tuy sắc bén nhưng chưa từng khai phong."

"Sao lại như vậy?" Kiển Tân cẩn thận quan sát thanh kiếm.

"Quân thượng không được." Tề Chi Khản nhìn Kiển Tân rút kiếm ra vội vàng ngăn cản, nhưng vô tình lại làm bị thương ngón tay Kiển Tân.

"Quân thượng, không sao chứ?" Tề Chi Khản vội vàng băng bó cho hắn.

"Không sao, chỉ là vết thương nhỏ." Kiển Tân cười, phát hiện thân kiếm đột nhiên phát ra ánh sáng mạnh mẽ, ngay sau đó liền biến mất, trong nháy mắt dường như đã làm mặt trời mất đi màu sắc.

"Quân thượng, kiếm đã khai nhẫn rồi." Tề Chi Khản tra kiếm vào vỏ phát hiện lưỡi kiếm đã bị khai phong, đem kiếm dâng cho Kiển Tân.

"Đúng là một thanh thần binh, đặt tên là gì vậy?" Kiển Tân tra kiếm vào vỏ, đặt vào tay Tề Chi Khản.

"Còn chưa có tên, xin Quân thượng ban tên." Tề Chi Khản nhìn hắn.

"Gọi là Thiên Thắng đi, thanh kiếm này nếu đã bị ta khai nhẫn thì tiểu Tề nên mang bên người, còn bản hầu sẽ mang thanh chưa khai nhẫn này." Kiển Tân cười.

"Quân thượng, không thể, kiếm nếu là do người khác khai phong e rằng có chút không thích hợp, vẫn là để thuộc hạ khai nhẫn thì hơn." Tề Chi Khản lấy ra bảo kiếm rạch một đường trên tay, thân kiếm liền phát ra ánh sáng rực rỡ.

"Tốt lắm, bản hầu sẽ mang kiếm này bên người." Kiển Tân đưa tay nhận lấy bảo kiếm.

Thiên Thắng phụng bồi Tề Chi Khản đánh đông dẹp tây, vì Thiên Ki mở mang lãnh thổ cũng chưa từng bại một lần, mỗi lần Tề Chi Khản thắng trận trở về cung, bội kiếm của Kiển Tân liền phát ra thanh âm nhẹ nhàng, Kiển Tân biết hai thanh kiếm nhất định là có cảm ứng.

Về sau bị tiểu nhân hãm hại, Thiên Ki diệt quốc, Thiên Ki vương Kiển Tân nuốt hận tự vận. Ngày đó mưa phùn rơi lác đác, màn mưa mông lung tựa như bầu trời đang khóc.

Hắn nói: "Tiểu Tề, là ta phụ ngươi. Nếu như có kiếp sau, ta nhất định sẽ bảo hộ ngươi."

Đứng trên tường thành Dao Quang, Tề Chi Khản cảm thấy từ lồng ngực truyền tới một cơn đau đớn, tay y nắm thành quyền, móng tay đâm rách lòng bàn tay trấn an bản thân. Y cảm nhận được kiếm trong tay như phát ra tiếng khóc đau thương, cũng biết rằng Kiển Tân đã đi rồi.

Khi y biết được hết thảy đều là kế hoạch của người đứng trước mặt, liền cảm thán sao lại bất công như vậy, y rất muốn giết người này, nhưng dù có giết hắn, cũng không thể nào mang Kiển Tân một lần nữa trở lại bên cạnh y.

"Giết ngươi thì có ích gì." Tề Chi Khản chỉ cười nhạt rút kiếm tự vận, một đời quân vương cùng đại danh tướng từ đấy kết thúc.

Y nói: "Vương thượng, nếu như có kiếp sau, liệu chúng ta có thể gặp lại."

Sau đó hai thanh kiếm liền biến mất không dấu vết, toàn bộ đại lục lâm vào chiến hỏa liên miên, mà người hậu thế cũng đang tìm thanh tuyệt thế danh kiếm này.   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com