Truyen30h.Com

[ KanghanSailom - Trans + Edit ] Dangerous Romance Novel

Intro

PerthChi


Tiếng bước chân lộp bộp ở cửa trước thu hút sự chú ý của đôi mắt đen láy sáng ngời, ánh mắt chuyển từ sách giáo khoa ôn tập sang chiếc đồng hồ trên tường.

Kim dài ngắn biểu hiện vừa qua 11 giờ, nói cách khác qua một giờ nữa sẽ là một ngày mới.

Sau khi cánh cửa mở ra, một người đàn ông cao lớn bước vào, nét mặt vẻ vui khi gặp chuyện tốt. Tuy rằng trên khuôn mặt này có vẻ mệt mỏi, nhưng ai cũng biết, làm y tá chăm sóc bệnh nhân cao tuổi, so với những công việc khác, thì càng phải cố gắng, chu đáo, trách nhiệm và tận tâm hơn. Cậu nheo mắt nhìn anh nghi ngờ.

Trước khi giải thích rõ ràng tất cả những nghi ngờ của cậu, người đàn ông cao to từ trong túi quần lấy ra một món đồ. Người em trai ngồi yên lặng nhìn nó trong vài giây. Cậu hỏi với giọng gay gắt hơn bình thường.

" Anh đang cầm điện thoại của ai?"

" Anh cầm... thì chắc chắn là của anh rồi."

" Nhưng anh không sử dụng dòng này."

" Anh không dùng không có nghĩa là anh không thể dùng."

" Đừng quanh co lòng vòng với em. Chỉ cần nói cho em biết là nó ở đâu ra."

Sailom giận dữ nhìn thấy anh trai mình đang cầm trong tay một chiếc điện thoại có giá hàng chục ngàn mà cậu từng thấy trên quảng cáo.

Tuy rằng đối với những người đi làm sẽ đổi mới điện thoại kịp thời là điều không có gì lạ, nhưng ở nhà bọn họ, mua thức ăn đắt hơn một chút cũng phải đắn đo suy nghĩ nhiều lần, chớ nói chi là mua những thứ vượt xa thu nhập hàng tháng của mình.

" Này, anh đừng nói......"

" Anh chỉ nói với bệnh nhân rằng điện thoại cũ của anh bị hỏng nên không thể trả lời điện thoại của họ được, họ lo lắng không thể liên lạc với anh nên đã mua cho anh một chiếc điện thoại mới."

" Không phải là vấn đề liên lạc, là anh đã gạt người ta."

" Vậy thì sao?"

" Anh không cảm thấy gì sao?"

" Làm sao, Sailom? Anh đi làm đã rất mệt mỏi, về đến nhà còn phải cãi nhau với mày à?"

Sailom nhìn chằm chằm vào mặt anh trai, anh ấy đang khó xử nhìn cậu. Và họ lại tranh cãi về cùng một việc, hóa ra mọi thứ vẫn đang diễn ra lặp đi lặp lại, và điều đó có phần hơi tế nhị đối với anh ấy.

Khi biết được người có trình độ trợ lý y tá như Saifah, kiếm lợi nhuận thông qua mối quan hệ thân thiết với bệnh nhân cao tuổi, mà những người già đó thiếu sự quan tâm chăm sóc của con cháu, liền bị anh lời ngon tiếng ngọt giả vờ quan tâm để có được lòng tin. Thêm vào đó là một màn trình diễn đáng thương, Saifah có thể có được tất cả những gì anh muốn chỉ bằng một lời cầu xin.

" Những gì anh làm có khác gì một thằng ăn cướp."

" Cho nên mày muốn anh giống như mày, ở gara ô tô làm một thằng lau xe mới tính là người có đức hạnh tốt?"

Mặc dù Sailom là một học sinh giỏi và có thể kiếm thêm thu nhập khi làm gia sư bán thời gian, nhưng với tư cách là một học sinh trung học, cậu không thuyết phục được các bậc phụ huynh bằng một sinh viên đại học được sự chứng thực từ một trường đại học và cao đẳng.

Vì cơ bản không có sự lựa chọn, Sailom phải đến một gara ô tô cách nhà 5 trạm xe buýt và nộp đơn xin việc.

Sau giờ học buổi tối và làm việc trong gara vào cuối tuần, mặc dù thu nhập từ công việc này không nhiều nhưng cậu cũng thấy rất vui khi có thể giúp Saifah giảm bớt được gánh nặng, mặc dù có vẻ như anh trai cậu không nghĩ như vậy.

" Anh hỏi mày... cúi đầu và làm việc vất vả như mày thì khi nào chúng ta mới có tiền trả nợ?"

Sailom im lặng một lúc, hai anh em đã mắc nợ trong suốt 5 năm kể từ khi cha mẹ thiệt mạng trong một vụ hỏa hoạn. Hai người họ đã làm bảo vệ và hộ lý ở các sòng bạc lúc nửa đêm. Từ đó, họ học được cách sống một cuộc sống mãnh liệt hơn so với những người khác.

Gia cảnh ban đầu của họ cũng không khá giả gì, thu nhập bấp bênh thậm chí có thể gọi là nghèo. Nhưng với thu nhập của cha mẹ để hỗ trợ gia đình, cậu và Saifah có thể học hành như hầu hết những đứa trẻ khác. Nhưng khi cha mẹ qua đời, chủ nợ đến đám tang và cho họ biết rằng cha họ mắc nợ cờ bạc nặng lãi trong sòng bạc, và họ đã gặp phải một thảm họa thực sự. Có lẽ đối với một số gia đình, 800.000 baht không phải là vấn đề lớn, nhưng đối với một học sinh cấp ba và một học sinh cấp hai, những gì xảy ra giống như một cơn ác mộng mà họ phải vật lộn trong tuyệt vọng và không thể thoát ra khỏi nó.

Vào thời điểm đó, Saifah phải bỏ học và tìm việc làm để có thể hỗ trợ em trai mình tiếp tục học. Hai anh em cách nhau nhiều tuổi nhưng thân thiết như những người bạn, họ chia sẽ với nhau mọi thứ cộng với những hy sinh mà người anh trai đã phải trải qua vì bước ngoặt cuộc đời như vậy. Sailom rất yêu anh trai mình. Cũng vì tình yêu này mà cậu không muốn người thân duy nhất của mình là Saifah làm những việc xấu xa kia.

" Em cầu xin anh, anh có thể ngừng làm những việc như vậy được không? Bây giờ em cũng sẽ làm một số công việc bán thời gian để tăng thu nhập và giúp trả nợ."

Khi thấy rằng những hành động tình cảm không có kết quả, Sailom chọn nói chuyện một cách hợp lý.

" 800.000 baht. Mày có nghĩ rằng chúng ta có thể trả hết trong bao nhiêu năm? Những gì chúng ta trả hàng tháng chỉ là tiền lãi, và chúng ta thậm chí còn chưa trả hết tiền gốc."

Saifah nói đúng, lãi suất cho vay nặng lãi cao hơn lãi suất cho vay thông thường, dẫn đến nợ nần chồng chất. Nhưng những người nhỏ bé như họ không có chỗ để thương lượng với các chủ nợ xã hội đen mà mọi người đều sợ hãi.

" Nhưng nếu chúng ta tiếp tục giúp đỡ lẫn nhau, một ngày nào đó chúng ta có thể trả hết. Khi em tốt nghiệp, em sẽ tìm một công việc tốt hơn với mức lương cao hơn. Trong vài năm nữa chúng ta sẽ có thể trả hết nợ."

" Thế giới này không tốt đẹp như mày nghĩ đâu."

Saifah chỉ tay ra bên ngoài ngôi nhà và ngay lúc đó có giọng nói của một cặp vợ chồng gần đó, lớn đến mức cả hai có thể nghe thấy họ đang cãi nhau vì cùng một vấn đề.

Người phụ nữ mắng người đàn ông chỉ biết nhậu nhẹt không biết bươn chải kiếm sống, nhưng những chuyện như vậy đối với người trong xóm mà nói quá bình thường, bọn họ đã quen thuộc từ lâu. Ngôi nhà cho thuê có kích thước bằng cái chuồng mèo này nằm trong một khu ổ chuột đông đúc, tiếng ho, tiếng hắt hơi đều sống động và gần như có thể nghe thấy tất cả những lời đàm tiếu của những người hàng xóm trong ngõ. Cho dù không muốn ở trong hoàn cảnh này, nhưng bọn họ chỉ có thể dùng số tiền ít ỏi mà mình có thể gánh vác được để đổi lấy một cuộc sống như vậy.

" Khắp nơi có đầy những người không quan tâm đến người khác và chỉ kiếm tiền cho bản thân, nếu anh cũng là một trong số họ, thì có gì không tốt?"

" Anh nhất định phải như vậy sao?" Sailom thất vọng nhìn anh trai mình.

" Đó là điều bắt buộc nếu mày muốn sống sót trong cái xã hội này."

" Nhưng..." Sailom cố gắng phản bác, Saifah liền giơ tay ngăn lại.

" Mày cố gắng học tập đi, sang năm không phải sẽ thi đại học sao?"

" Anh muốn em học hành đàng hoàng trong khi anh đang hủy hoại cuộc sống của chính mình sao?"

" Hãy để cuộc sống của anh yên đi, miễn là mày sống tốt là được rồi."

" Anh con mẹ nó......"

" Mày chỉ cần chịu trách nhiệm tiếp tục học là được, chuyện kiếm tiền anh sẽ lo."

Khi nhìn thấy ánh mắt tổn thương của anh trai, Sailom không nói nên lời. Dù không thích cách kiếm tiền của Saifah, cậu cũng sẽ không phủ nhận rằng, Saifah vĩnh viễn là người anh trai duy nhất cậu kính trọng.

Vì vậy, nếu cậu có thể kiếm được nhiều tiền hơn một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com