Truyen30h.Com

Kham Pha Lau Dai Ma

"Shun, em định chúng ta sẽ ở lại đây đến khi nào?" Lawrence hướng Shun khẽ hỏi.

"Hum... Em cũng không biết nữa, sóng ở đây không có, nếu chúng ta không biết đường ra khỏi rừng thì việc rời khỏi lâu đài này là một điều cực kỳ nguy hiểm."

"Hay là chúng ta cứ ở đây đi, dù sao thì cũng như cắm trại thôi mà." Jen mỉm cười.

"Nhưng mà..." Lawrence thở dài, đối với một cô gái quanh năm ít ra khỏi nhà như cô thì điều này vô cùng khó khăn. "Akasi, ý em thế nào?"

"Dạ? Em theo số đông..."

Cậu nhóc lơ đễnh nhìn ra cửa sổ, dường như có một cái gì đó khiến cho cậu chú ý hơn hẳn. Lông mày Akasi khẽ nhíu, đôi mắt chăm chú theo dõi vật đó. Theo hướng ánh mắt của cậu, cả bọn cùng nín thở quay đầu sang.

"Ây! Hôm nay Kell cũng mặc bộ đầm dài màu hồng, haha!" Đôi mắt Akasi sáng rỡ như vừa phát hiện được cái gì đó lớn lắm.

"Này thì váy với chẳng đầm!" Paul tặng hẳn cho Akasi một cú vào đầu.

"Akasi! Em làm chị hết hồn! Thật tình!"

"Haiz... Vậy thì mọi người đồng ý ở lại rồi nhé." John đảo mắt. "Để tớ đi hỏi bà chủ nhà xem có chỗ nào sử dụng được điện thoại không."

"Này, tớ đi tìm Susan, các cậu cứ nghỉ ngơi đi." Paul đập vào vai Shun.

"Uhm, có gì thì báo cho bọn tớ một tiếng."

"Ok."

-----------------------------

Đêm đó, sau khi tất cả đã đi ngủ hết, Jen lại thấy đói bụng. Haiz... Cái bụng này, cứ réo mãi như thế thì làm sao mà ngủ cho được? Không nỡ gọi Lawrence dậy vì thấy cô ngủ quá ngon, Jen đành một mình lò mò xuống bếp.

"Haiz... Không biết mình mở tủ lạnh mà không xin phép thì có kì quá không?" Jen thở dài, đoạn bấm bụng ăn một ít chắc cũng không sao.

Cô chầm chậm bước vào nhà bếp. A... Phòng trữ thức ăn sao? Tủ lạnh đâu rồi nhỉ? Thôi kệ, phòng hay tủ gì cũng được, miễn có thứ để lót dạ là ok rồi. Cô vui vẻ mở cánh cửa của căn phòng ra. Nhưng... theo sau đó là một mùi tanh xộc thẳng lên mũi.

"Oẹ..." Nhanh chóng lấy tay bịt chặt miệng, cái cảm giác buồn nôn làm cho cô không thể chịu nổi, cũng không thể phát ra được một tiếng rên nào.

Liếc thấy công tắc đèn ngay bên trên, Jen với tay bật lấy.

"........"

Nhưng, điều mà cô không ngờ tới chính là, căn phòng này chứa toàn thịt sống!? Những đống thịt với máu và da cứ xếp ngổn ngang trên mặt đất, trên đầu tủ, thậm chí là treo lơ lửng trên trần nhà. Mùi máu tươi nồng đậm lan trong không khí làm cho đầu óc cô choáng váng, tay phải vịnh vào kệ để đứng vững.

Bịch...

Cái gì đó đã rơi xuống? Cái gì đó...?! Là... là... một cái đầu sao? Jen hoảng hốt định la lên nhưng vũng máu trên sàn làm cho cô té oạch xuống đống thịt phía sau. Mồ hôi cô tuôn ra như tắm, chân tay run lẩy bẩy, hoàn toàn không thể cử động được.

Két... ét... ét...

Ngay lúc này, cửa phòng trữ thức ăn đột nhiên bị ai đó đóng lại. Jen nuốt nước miếng, gương mặt trắng bệt, môi khẽ mấp máy nhưng vẫn không nói được tiếng nào. Bàn tay cô nắm chặt lấy vạt áo, ánh mắt thất thần nhìn lên phía cửa.

"Đóng rồi..." Thanh âm cực nhỏ dần phát ra từ cổ họng của Jen, khàn khàn, mang theo đầy nỗi sợ hãi.

Tiếng bước chân ngoài cửa mỗi lúc một xa. Nhưng, cô vẫn không thể nào đứng dậy nổi. Mùi máu tươi, từng ngấn thịt sống, đôi mắt từ cái đầu toàn huyết nhục (máu thịt) kia vẫn nhìn chằm chằm làm cho toàn thân cô nhũn ra. Đầu óc Jen dần dần mất đi ý thức rồi tiến vào trạng thái hôn mê.

----------------------------

"Jen? Jen đâu rồi?"

John khó khăn lắm mới mở mắt ra được, nhìn sang đồng hồ: 5h48' sáng.

"Có chuyện gì?" Cậu bực tức bước ra khỏi giường. "Đợi một chút."

Nhưng Shane vẫn là không ngừng lớn tiếng nói: "Không thấy Jen đâu cả! Tớ đã tìm suốt cả sáng nay rồi!"

"Cái gì?" Lần này, Shun cũng bật dậy rồi cùng John phóng ra cửa. "Cậu từ từ kể cho chúng tớ nghe."

"Sáng nay, tớ dậy sớm để cùng Akasi qua rủ Jen và chị Lawrence đi ra vườn, nhưng mà, chị ấy nói từ tối hôm qua đến giờ không thấy Jen ở trong phòng. Nghĩ là nó đến chỗ cậu nên chị ấy không đi tìm."

"Mắc mớ gì đến chỗ tớ?" John cau mày.

"Nó thích cậu mà! Không qua cậu không lẽ qua tớ?"

"Thích tớ? Gì vậy ba?" Không kịp xử lý thông tin, mặt John ngẩn ra.

"Chuyện đó không quan trọng." Shun vội ngắt lời cả hai. "Hôm qua Jen không qua phòng tớ. Chúng ta hỏi thử Paul đi."

"Cái thằng đó mà dám dụ dỗ Jen, tớ sẽ không tha cho nó!" Shane đập bàn đứng phắt dậy.

------------------------------

"Paul hả? Nó không có trong phòng." Akasi nhanh chân chạy đến, thở gấp.

"Vậy... vậy không lẽ Paul và Jen...?" Lawrence đụng đụng hai ngón tay vào nhau.

Nhưng Shane lại ngay lập tức phản bác: "Không có chuyện đó đâu! Jen thích John từ hai năm trước rồi, vả lại, nó không phải là loại đi giành bạn trai với Susan."

"Thật luôn? Hai năm trước?" John lại được một phen bất ngờ.

"Haiz... Mấy cậu lại nói đi đâu vậy? Cứ như Shane đang tỏ tình giùm ấy." Shun khẽ cau mày. "Bây giờ quan trọng là chúng ta phải đi tìm Jen và Paul, dẹp chuyện yêu đương qua một bên đi."

"Uhm... Tớ nghĩ hay là chúng ta hỏi Kell, cô con gái bà chủ nhà xem sao, có thể cô ta biết gì đó chăng?" Akasi búng hai ngón tay lại với nhau. "Có khi cả ba đứa đang hái hoa đâu đó."

"Nhắc đến hái hoa mới nhớ, sao tớ không thấy Susan đâu nhỉ?" John nhìn quanh, đoạn hướng đến cả đám một dấu chấm hỏi lớn.

Cạch!

"Tôi đã nói không hoan nghênh các người đến đây rồi..." Một giọng nói trong trẻo được cất lên, là Kell.

"Kell, nếu cô biết gì thì hãy nói cho chúng tôi có được không?" Shun hướng Kell tiến đến.

"Không! Tôi đã cảnh báo trước, là tại các người không nghe." Cô cau mày, ánh mắt thoáng một tia giận dữ.

"Kell!" John gằn giọng. "Bây giờ không quan trọng là cô đúng hay chúng tôi đúng, mà quan trọng là việc đi tìm bọn họ. Nếu cô không nói, tôi sẽ không hỏi. Nhưng làm ơn hãy dừng lại những việc mà cô đã làm."

"Tôi không làm gì cả!" Kell bực tức hét lên. "Là tại các người không chịu nghe lời!"

Nói rồi, cô quay lưng ra phía cửa, Shun liền nắm lấy cổ tay cô, nhưng Kell đã nhanh chóng gạt ra rồi chạy mất.

----------------------------

Các bạn cho phép mình nghỉ vài ngày dưỡng thương a~~ não đang bị teo teo teo dần :D Chưa nghĩ ra được tiếp theo nên viết gì. Tạ lỗi, tạ lỗi cùng mọi người >"<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com